“Tôn cô nương, đây là làm sao vậy, không phải nói muốn mời Thu nhi uống trà sao? Sao lại trói Thu nhi? Thu nhi rất sợ”
Tôn Nhược giống như bị xúc động, “Thu nhi đừng sợ, Thu nhi thật sự muốn cùng ta uống trà sao?”
Tạ Thu Thời nước mắt nhỏ giọt rơi xuống “Đương nhiên, Thu nhi vẫn luôn, vẫn luôn” nói tới đây, hắn thẹn thùng dường như đỏ mặt “Vẫn luôn ái mộ Tôn cô nương”
Tôn Nhược bước nhanh tới, ly Tạ Thu Thời càng gần, hoảng loạn lau nước mắt cho Tạ Thu Thời, “Thu Nhi đừng khóc”
Tạ Thu Thời nước mắt rớt càng nhiều hơn, hắn di chuyển qua lại “Tôn cô nương trước tiên cởi trói cho Thu nhi được không, Thu nhi rất khó chịu”
Tôn Nhược lại không đáp, chỉ hỏi “Thu nhi thật sự ái mộ ta?”
Tạ Thu Thời trong mắt nhiễm một mảnh ngượng ngùng, “Tất nhiên là thật, ta không phải vẫn đang chờ Tôn cô nương đến nhà ta cầu hôn sao.”
“Thật sao” Tôn Nhược buồn rầu nói “Không phải Thu nhi đã nói bá mẫu không đồng ý hôn sự của chúng ta sao”
Tạ Thu Thời còn chưa kịp trả lời, đã nghe ả mở miệng nói “Bằng không, chúng ta liền tại đây làm lễ bái Chu Công đi, chỉ cần Thu nhi trở thành người của ta, bá mẫu liền sẽ không phản đối nữa”
Tạ Thu Thời cả kinh, không nghĩ tới Tôn Nhược dám có ý này, hắn không dám kích thích Tôn Nhược, chỉ đem rặng mây đỏ trên mặt làm càng đậm, nhìn sơ qua giống như bởi vì lời nói của Tôn Nhược mà thẹn thùng.
“Tôn cô nương nếu thật sự nguyện ý, chúng ta, chúng ta không bằng tìm một nơi tốt hơn chỗ này một chút, Thu nhi không nghĩ lần đầu tiên của mình lại ở nơi này, có được không?”
Tôn Nhược tay cọ xát dây thừng “Nga? Đi đâu? Đổi cái miếu khác sao”
Tạ Thu Thời nghe giọng nói của Tôn Nhược đột nhiên trở nên đáng sợ, không khỏi nỗ lực quay đầu nhìn về phía ả
Tôn Nhược vẫn cọ xát dây thừng,vuốt vuốt, liền sờ đến trên người Tạ Thu Thời.
“Thu nhi có biết, để tìm được cái miếu hoang này, phí của ta không ít công phu?”
Ả cười khẽ một tiếng, cúi người bên tai Tạ Thu Thời thấp giọng nói “Miếu này ở trên núi, ngày thường không có ai lui tới, ta khảo sát đã lâu"
Tạ Thu Thời lúc này mới phát hiện, Tôn Nhược giọng điệu,thần thái cùng lúc trước hoàn toàn khác, đáy lòng hắn bất an càng lúc càng lớn “Ngươi có ý gì?”
Tôn Nhược giống như được nghe chuyện gì lí thú, cười thở hổn hển, đến một lúc sau mới ngưng được “Có ý gì? Thu nhi chẳng lẽ còn chưa hiểu sao? Như vậy, ta đây liền giải đáp cho ngươi a”
“Ngoài cửa sổ kia có bốn tên khất cái, chờ lát nữa ta hưởng dụng xong Thu nhi, liền để cho các ả lần lượt,từ từ làm cho ngươi sung sướng a”
Tạ Thu Thời tức khắc thay đổi sắc mặt, giọng nói đều có chút đổi “Ngươi dám?"
Tôn Nhược cởi đai lưng của ả, giọng điệu bỗng hung ác, “Ngươi xem ta có dám hay không!” Kế tiếp cưỡi lên người Tạ Thu Thời, biểu cảm của ả thay đổi thất thường, nhìn chằm chằm mặtTạ Thu Thời một lúc lâu, hiện lên tia ngoan độc, bỗng nhiên vươn tay, tát mặt Tạ Thu Thời.
“Tiện nhân!”
“Lúc gia cảnh ta vừa suy tàn, ngươi đã nhiều lần lấy cớ qua loa tránh mặt ta, ta cũng từng nghi ngờ ngươi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin ngươi, tin ngươi thật sự có việc nên mới không tiện gặp ta”
“Nhưng ngươi biết ta thấy gì không?” dứt lời Tôn Nhược lại tát Tạ Thu Thời.
“Ngày thường ngay cả cho ta sờ tay một cái cũng không được, băng thanh ngọc khiết gì chứ, ở thành Tây cư nhiên ngươi lại chủ động nhào vào lòng người khác a?”
“Tiện nhân! Tao hóa! Ngươi chính là thiếu thao”
“Còn tưởng mình là tiên tử, kỳ thật cùng nam kỹ trong thanh lâu một loại, dơ bẩn, ngươi cũng chỉ xứng ở loại miếu rách nát này, chỉ xứng để mấy tên khất cái hưởng dụng.”
Tôn Nhược nói xong, lại dùng tay vuốt ve mặt người bị ả đánh đến sưng tấy, ôn nhu nói“Vốn dĩ ta không nghĩ đi tới bước này, nhưng nghĩ đến ta bị ngươi chơi lâu như vậy, ta liền cảm thấy ngươi thực xứng với đãi ngộ hôm nay”
“Cùng nương của ngươi đề hôn sự?”
Sau đó, lại tát một cái
“Ngươi yên tâm, sáng mai, Tạ phủ nhị thiếu gia sẽ một thân đây dấu hoan ái, trần truồng nằm ở cổng lớn Tạ phủ, ta nghĩ là đến đó nhất định sẽ có rất nhiều người tới xem đó, Thu nhi của chúng ta như đẹp như vậy mà”
Tạ Thu Thời bị ả đánh gương mặt sưng đau, lại bị ả mạnh mẽ ấn đầu về phía cửa sổ, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của ả ta“Nhìn đi, ngươi thấy sao,mấy tên kia ngoài cửa sổ đang nhìn chúng ta đó nha, bọn đã gấp không chờ nổi muốn tới hảo hảo sủng ái ngươi a, Thu nhi rất vui có phải không?”
Tạ Thu Thời trong lòng bây giờ đã tuyệt vọng, hắn lúc trước từng ảo tưởng bản thân mình trong tương lai, ngàn ngàn vạn lần đi nữa, cũng không nghĩ rơi vào kết cục này.
Lúc Tôn Nhược xé rách y phục hắn, hắn cảm nhận được quần áo trên người từng cái, từng cái bị ả thô lỗ kéo xuống, cả người hắn chìm vào vô vọng.
Ngoài cửa sổ những cặp mắt kinh tởm nhuốm đầy dục vọng, hắn muốn la lên, nhưng mà la không thành tiếng, nước từ khóe mắt không tiếng động trào ra.
Hắn bị Tôn Nhược trói thành hình chữ đại (大) cột trên bàn, ả nhường như còn cảm thấy chưa thỏa mãn, một bên sờ soạng người hắn, một bên đem hai chân bẻ ra, còn ở bên tai hắn cười khẽ “Thu nhi thân thể thật xinh đẹp, so với tưởng tượng của ta còn mỹ hơn nhiều”
Tạ Thu Thời khép lại hai mắt, tiếp tục để cho ả chà đạp hắn, không bằng chết đi, chết đi liền không cần chịu những dày vò này nữa, chết đi.
Hắn vừa định dùng sức cắn lưỡi, ngoài cửa lại bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, một mũi tên xuyên không khí bay tới, thẳng tắp cắm vào bả vai Tôn Nhược, đem ả ghim trên tường, sau đó hắn cảm giác có người trùm áo lên người hắn, nhéo miệng hắn, làm hắn nhả lưỡi ra, rồi cới trói tay chân cho hắn, ôm vào ngực, từng nhịp từng nhịp vỗ lưng hắn nhẹ giọng an ủi.
“Không phải sợ, không có chuyện gì nữa rồi”
Tạ Thu Thời không khống chế được, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
Hứa Thanh bắt thú rừng xong, chuẩn bị xuống núi, lúc đi ngang qua cái miếu hoang, thấy một đám khất cái vây quanh trước cửa sổ, cũng không biết xem cái gì,đứng ngốc ở kia, không nhúc nhích.
Lúc nàng lên núi ở đây cũng không có ai a, nếu là nàng trước đây cũng sẽ không rảnh mà lên xem, chỉ là hôm nay thu hoạch kha khá,thừa mấy con gà rừng, liền định cho bọn họ, giúp bọn họ ăn ngon một hôm,vừa mới đi đến chỗ mấy khất cái, Hứa Thanh vô tình thấy tình cảnh trong miếu.
Trong phòng một nữ tử đang giở trò với một nam tử bị trói chặt, nam tử kia nhìn chằm chằm vào cửa sổ bọn họ đứng, ánh mắt vô hồn, Hứa Thanh trong lòng cả kinh, nam tử kia thế nhưng là nhị công tử Tạ gia.
Hứa Thanh sốt ruột định phá cửa, mấy tên khất nhìn ra ý đồ của nàng, ôm nàng gắt gao, Hứa Thanh đá bọn họ ra, mấy tên khất cái kia vẫn ngoan cố không buông quấn tới, Hứa Thanh hết cách, đành cắm mũi tên lên đùi một tên, cùng với tiếng ma khóc quỷ gào của bọn họ,là tiếng Hứa Thanh phá cửa xông vào, đem tên ghim nữ nhân kia vào tường.
Tạ Thu Thời trước mặt nàng gương mặt đầy nước mắt, Hứa Thanh luống cuống tay chân đem áo ngoài của mình cởi ra khoác lên người hắn, cư nhiên phát hiện Tạ Thu Thời căng chặt khớp hàm, ý đồ muốn cắn lưỡi tự sát.
Hứa Thanh vội vàng mở miệng hắn ra, ngăn cho hắn lại cắn đầu lưỡi, sau đó học bộ dáng lúc tỷ tỷ an ủi nàng, ôm hắn chặt vào lòng, vỗ vỗ lưng trấn an, đến khi người trong lòng không còn run rẩy nữa mới thôi.
Hứa Thanh thấy hắn đã bình tĩnh một ít, duỗi tay lau nước mắt trên mặt Tạ Thu Thời, thận trọng nói “Nhị thiếu gia, chúng ta hồi phủ, có được không?”
Hứa Thanh nhìn thấy quần áo rơi trên đất, bị xé tả tơi, nàng giận đến phát run, ánh mắt hung ác trừng nữ nhân đã gục ở góc kia “Vô sỉ bại hoại, nhất định quan đại nhân sẽ trừng trị loại người như ngươi,cặn bã” sau đó chưa hết giận, Hứa Thanh lấy một mũi tên đâm thủng hai tay ả.
“Đôi tay ngươi dơ bẩn như vậy, thì thà đừng có”
Sau đó trở lại trước mặt Tạ Thu Thời, thấp giọng hỏi “Nhị công tử, y phục này đừng mặc nữa, nơi này cách nhà ta chỉ có một con hẻm nhỏ, chúng ta qua đó trước, công tử yên tâm ở đó chỉ có tỷ tỷ ta, người ở đó đợi ta, ta đi tìm y phục cho người rồi chúng ta hồi phủ được không?”
Tạ Thu Thời vẫn cúi đầu, một lúc lâu cũng không có động tĩnh, ở lúc mà Hứa Thanh cho rằng hắn sẽ không trả lời, Tạ Thu Thời lại gật đầu một cái.
Hứa Thanh ngồi xổm xuống nói với hắn một câu mạo phạm, kế tiếp đem y phục chỗ có chỗ không trên người hắn gói kỹ lưỡng, ôm Tạ Thu Thời ra ngoài cửa.
Tạ Thu Thời không nặng bao nhièu, cũng không nói gì, Hứa Thanh không dám lại kích thích hắn, cũng không mở miệng nói chuyện, thẳng đến lúc nàng cảm thấy có cái gì ấm áp thấm ướt vạt áo, cúi đầu nhìn người chôn mặt ở bả vai mình, nhận ra Nhị thiếu gia lại khóc, nhưng Hứa Thanh từ trước tới nay ăn nói vụng về, cũng không biết an ủi như thế nào.
Đem người ôm chặt, nhớ tới khi còn nhỏ mỗi lần nàng khóc,tỷ tỷ đều sẽ hát những bài ca dao dỗ nàng vui, vì thế mở miệng, nhẹ nhàng ngâm nga một đường.
Editor: giờ mới nhớ còn bản này chưa up huhu. Tầm tháng 7 tui mới quay lại edit được í, mọi người chờ tui nha
Sẵn có bồ nào muốn edit chung khum? Ib tui nhá