” Anh... giờ tôi sẽ ở đâu?”
Diễm Kì hơi khựng lại. Con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào Lạc Vô Song rồi quay đi, bước nhanh về phòng của mình. Anh làm sao có thể không biết là cô nghĩ về vấn đề này chứ? Chỉ là, cô nghĩ đến việc ở phòng khác là việc của cô còn việc anh không cho cô chuyển đi là việc của anh.
” Để tôi tắm xong đã rồi sẽ sắp xếp phòng cho em “
Chẳng nhìn đến khuôn mặt ngu ngơ của cô, Diễm Kì nhanh chóng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nghe tiếng nước ào ào từ trong phòng truyền ra, cùng khói nóng như ẩn hiện ra thân thể rắn chắc của anh, khuôn mặt trắng ngần của Lạc Vô Song bỗng chốc ửng đỏ. Trong đầu thì luôn phát ra giọng nói: Không nên nhìn. Nhưng thân thể lại không làm theo ý muốn mà ngày càng đến gần cánh cửa. Nơi ngăn cách cô và hắn.
” Lạc Vô Song “
Đôi mắt tràn ngập sương mù của Diễm Kì đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của Lạc Vô Song qua cánh cửa. Nhìn nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Diễm Kì, Lạc Vô Song cảm thấy mặt mũi bao nhiêu năm của cô thật sự là mất hết tại đây rồi. Ôi
” Em có thể lấy hộ tôi chiếc khăn tắm không? “
Chưa thoát ra khỏi sự xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ kia, Lạc Vô Song không nghe rõ lời Diễm Kì nói, chỉ có thể ngu ngơ gật đầu
Nhưng khi cầm trên tay chiếc khăn tắm, Lạc Vô Song mới đỏ ửng mặt. Làm sao có thể đưa khăn tắm cho anh được cơ chứ?
” Vô Song, cửa không khóa đâu “
Ý gì đây?