Nghĩ đến đây Mộ Ảnh Tuyết cô đây cười như điên khiến cho những vệ sĩ nhìn cô đến kinh người,bọn họ không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ:Cô chủ đẹp thì đẹp thiệt,có điều là thần kinh có vấn đề,haizz...uổng thật.
Phải nói là ông trời rất bao dung cho cô vì hôm nay con ếnh kỳ lạ Bạch Phong không có ở trong bệnh viện,hắn hôm nay có việc nên nghỉ,may thật,thế thì càng tốt.
Đồ đạc đã dọn xong,ba vệ sĩ cùng nhau sách vali của cô đi ra và cô cũng đi theo.Ra khỏi bệnh viện cô cảm thấy như mình được giải thoát khỏi nhà tù chính trị,mừng như điên chạy thật nhanh đến xe mở cữa bước vào.Xe khởi động và bắt đầu đi về Mộ gia,Mộ gia cách bệnh viện khoảng 20' đi đường,trên đường đi cô vui vẻ nhìn cảnh vật bên đường.
Đúng là thới giới trong truyện,đẹp hơn cả sức tưởng tượng thiên phú của cô.20' sau xe dừng lại trước một toà biệt thự to lớn nhất khu thượng lưu này,từ trong xe bước ra ánh mắt cô như muốn rớt luôn tròng trắng ra ngoài khi thấy nhà của nguyên chủ.
Cô nghĩ:Ôi mèn đét ơi,toà biệt thự'Bà Chà Bứ'này từ nay về sau sẽ là nhà của cô ư?Thật to lớn,thật đẹp,thật cao sang,thật là very good.Biệt thự oppa à,em sa rang he oh oppa a~~~Mắt cô sáng lên sách theo túi sách từ từ đi vào trong.Bên trong ba và mẹ Mộ đã đứng sẳn chờ cô,thấy cô mẹ Mộ vui mừng đi lại:
“Cục cưng cục cưng của mẹ,về rồi sao.Đưa đồ đây mẹ sách cho,các cậu những túi đồ kia mang vào phòng cho tiểu thư đi”Ba anh vệ sĩ nghe theo lệnh sách đồ đi vào trong.
“Con chào mẹ,con chào ba”Hehe thật sướng,nếu như giờ mà cô nói với Ân Tầm và Chu An là cô từ nay là con của đại gia thì chắt tụi nó tức chết ákakaa.(-Ân Tầm với Chu An:Hức chị đây khinh cưng cưng ạ.
-Mộ Ảnh Tuyết:Tao ghim hai chúng mày rồi con ạ -_-)
“Ùm”Ba Mộ ừ một tiếng xong sờ đầu cưng chìu nhìn cô.
“Ảnh Tuyết,con về rồi sao?Dì mừng vì con đã khoẻ lại”Ngô Ngọc từ sau ba Mộ đi ra mỉm cười với Mộ Ảnh Tuyết.
Mộ Ảnh Tuyết cô bây giờ mới để ý đến người vừa đi ra sau ba,là một vị phu nhân khoảng 30 mấy tuổi,có nụ cười rất đẹp,nhưng có điều nhìn thế nào cũng không bằng mẹ cô.Cô khó hiểu nhìn mẹ nhưng mẹ cô chỉ im lặng mà chẳng nói gì,trong mắt mẹ nhìn Ngô Ngọc có chút chán ghét.
“Chị mừng chị trở về”Ngô Hạ Ngưng làm bộ mặt mừng rở chạy đến nắm tay cô cười tươi.
Mộ Ảnh Tuyết nhìn bàn tay mình bị Ngô Hạ Ngưng nắm xong nhìn lên Ngô Hạ Ngưng bằng ánh mắt hết sức là kinh sợ.Nữ chủ đại nhân,không cần phải thân thiết như vậy đâu,cô làm vậy tôi sợ.
“Thôi được rồi,dù gì cũng sắp trưa rồi đi vào trong thôi.Kẻo bệnh”Ba Mộ từ tốn nói xong đi vào trong,mọi người thấy vậy cũng không nói nhiều đi theo sau.
...
Ở một nơi nào đó...
“Cái gì?Cô ta xuất viện rồi sao?Từ khi nào,ai cho phép các người cấp giấy xuất viện cho cô ta hả”Bạch Phong tức giận đập bàn làm việc.Mộ Ảnh Tuyết,xem như cô giỏi.Trốn sao?Ha bộ cô tưởng chỉ cần về nhà là tôi đây không có cách trị cô sao,cô còn non lắm Mộ Ảnh Tuyết ạ.
“Chúng tôi...Chỉ nghe theo lệnh phân phó từ Mộ Phu Nhân thôi,chúng tôi là vô tội”Làm sao đây,hai người họ vô tội thật mà.Họ chỉ là nghe theo sự phân phó nha,xin Viện Trưởng đừng giận cá chém thớt mà tội lòng thớt,thớt đau.
“Cút đi”Bạch Phong lạnh mặt đuổi người.Tâm tình anh hôm nay không tốt,thế mà lại còn thêm cái tin này nữa không phải là muốn người khác nỗi điên sao.Trai đẹp cũng biết nỗi điên chứ không phải là không biết,thật là bức người mà.