• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Witch _ Fair Play Team

Sau khi ăn sáng xong, trên đường trở về lớp học thì Hứa Đình Sinh bị Hoàng Á Minh và Phó Thành chặn lại. Tiết một sắp bắt đầu, mà hai người kia thì lại đẩy anh về phía dưới khán đài thao trường.

- Mày thật sự nói hai bọn tao cũng buông lời kia? Thứ hạng trước 50? - Phó Thành nói.

- Đúng thế. Tao 20, bọn mày 50... Có phải bọn mày cảm thấy tao hạ thấp mặt mũi bọn mày không?

Hứa Đình Sinh cười khà khà.

Rất nhiều người đều có bạn tốt thời trung học, nhưng cũng khó tránh khỏi phai dần theo thời gian và khoảng cách. Tình bạn của ba người Hứa Đình Sinh, Phó Thành và Hoàng Á Minh kéo dài hơn mười năm, một mực ở cạnh ủng hộ nhau. Lúc này đây, Hứa Đình Sinh đã hạ quyết tâm phải kéo theo hai người bọn họ rồi.

Kiếp trước, Hoàng Á Minh và Phó Thành đều ôn lại một năm nhưng kết quả cuối cùng cũng không được tính là tốt lắm. Hứa Đình Sinh không muốn tình huống như vậy lặp lại.

- Một mình mày chết là được rồi, còn kéo theo đám bọn ta.

Hai người nhảy dựng lên, đè chặt Hứa Đình Sinh.

- Anh em mà, cùng tiến đến Lương Sơn.

Hứa Đình Sinh cười xong, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, thành khẩn nói:

- Chúng ta thử nỗ lực đi, từ hôm nay, chúng ta cùng nhau học tập, Văn Tống là thế mạnh của tao, tao sẽ giúp bọn mày, Toán học thì chúng mày gánh tao, anh văn thì cùng nhau nghiên cứu.

-... Nghiêm túc?

- Rất nghiêm túc. Tao cảm thấy không thử một chút, về sau mày sẽ hối hận.

Hai người kia trầm mặc một hồi.

- Được. Vậy thì cùng học đi.

Nói xong, hai người kia vẫn tiếp tục lôi Hứa Đình Sinh về phía dưới khán đài.

- Không phải chứ. Đã đồng ý rồi còn làm gì vậy. Quay về lớp học thôi.

Hứa Đình Sinh phản kháng, ba người nháo loạn cả lên.

- Làm điếu thuốc đã.

*****

Hứa Đình Sinh không ngờ mình lại gặp lại Ngô Nguyệt Vi sớm như vậy. Tối hôm trước Hoàng Á Minh còn nói bây giờ cô nhóc đang qua lại với một đám lưu manh. Hứa Đình Sinh cũng không để bụng chuyện này, anh biết rõ về sau Ngô Nguyệt Vi sẽ rất tốt.

Hai người học chung một trường, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau. Hứa Đình Sinh không để ý chuyện này, nhiều nhất thì chỉ chịu đứng mấy ánh mắt u oán mà thôi.

Nhưng Hứa Đình Sinh không nghĩ chuyện này xảy ra nhanh đến vậy, cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này, ở trong tình huống này gặp lại Ngô Nguyệt Vi.

Lúc một nữ sinh đã quyết định chơi chung với một đám côn đồ, trừ khi bản thân cô ta đủ cường hãn, bằng không thì cô ta phải sớm giác ngộ, chuẩn bị tốt tư tưởng, ít nhất sẽ gặp phải chuyện gặp dịp thì chơi.

Đây là mục đích mà những người kia lấy bạn ra làm trò đùa.

Nhưng Ngô Nguyệt Vi hiển nhiên không phải là loại nữ sinh ấy, cô bé không mạnh mẽ, cũng không ý thức được, cô bé vốn dĩ chỉ là một cô gái nông thôn thuần khiết, thành tích học tập tốt dọa người mà thôi.

Ngô Nguyệt Vi bị bảy tám tên côn đồ vây quanh, tay của bọn chúng không ngừng giơ về phía cô nhóc, còn không ngừng thốt lên những lời dơ dáy, có người còn làm bộ chuẩn bị nhào đến ôm cô ấy.

Cô bé đang khóc, hoảng sợ bật khóc, cô hỏi các anh muốn làm gì, cô sẽ mách thầy giáo. Sau đó cô bắt đầu mắng chửi, cắn người, muốn đẩy đám người kia ra phía xa.

Mà đám côn đồ kia cũng chỉ cười đến mức càn rỡ, lần lượt đẩy cô bé vào trong. Lúc bọn họ xem "Young anh Dangerous" đã từng rất hâm mộ Trần Hạo Nam và Gà Rừng. Theo đó cũng không tự chủ được mà học theo những biểu cảm phản diện kia, từ  điệu cười âm hiểm, giọng điệu kiêu ngạo,  cho đến động tác hèn mọn bỉ ổi...

Ngô Nguyệt Vi té lăn trên đất, ôm đầu khóc thét.

Hứa Đình Sinh không biết kiếp trước chuyện này có xảy ra hay không. Lúc ấy anh không bắt gặp, tự nhiên cũng không nghĩ xem nên phản ứng như thế nào.

Nhưng hiện tại anh lại thấy được, một màn này lại diễn ra ngay trước mắt anh. Dù cho cô bé trong cuộc kia chỉ là người xa lạ anh cũng không thể bỏ mặc được. Phần lớn mấy tên côn đồ kia đều học theo đám lưu manh xã hội đen Hồng Kong đấy. Còn tự cho mình là đúng. Đến một mực độ nào đó, thậm chí bọn chúng sẽ đáng sợ hơn cả đám người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm. Bởi vì bọn chúng không có hiểu biết, không biết chừng mực ở đâu, làm việc cũng không phân biệt được nặng nhẹ, cưỡng bức, chém giết... Bọn chúng đều làm được.

Bây giờ người đang ở trong vòng vây kia là Ngô Nguyệt Vi.

Là cô gái nhỏ đơn thuần mà Hứa Đình Sinh đã từng ước hẹn lên cấp ba sẽ yêu đương.

Là cô bé đáng thương đã lấy hết dũng khí để chặn đường anh, hỏi anh có còn nhớ mình hay không.

Là cô bé mà rất lâu khi sau này gặp lại sẽ chính là cô dâu tự mình mời rượu Hứa Đình Sinh.

Hứa Đình Sinh sẽ không thể nào vì "về sau cô ấy rất tốt" mà tránh né. Hứa Đình Sinh 31 tuổi ngập tràn lòng thương người. Hứa Đình Sinh 31 tuổi, áy náy không thôi. Hứa Đình Sinh 31 tuổi tức giận ngút trời. Hứa Đình Sinh 31 tuổi quyết định sẽ vì cô gái nhỏ kia đánh nhau một trận.

Hoàng Á Minh và Phó Thành đều chăm chú nhìn anh.

- Là nhóm người Bảo Minh. Có lẽ bọn chúng đều mang theo dao, phải cẩn thận một chút. Phải mất một hai giây để giải vây bỏ chạy, kéo người rời đi, chạy đến chỗ lầu học.

Hoàng Á Minh thấp giọng nói. Hứa Đình Sinh và Phó Thành đều gật đầu. Đây quả thật là cách sáng suốt hơn là cứ ngu ngốc nhảy vào hùng dũng chém giết một trận.

Ba người tiến sát lại một chút.

Một tên côn đồ đầu gỗ trước tiên kịp phản ứng, nghiêng người quay đầu nhìn bọn họ, lớn lối nói:

- Nhìn cái gì? Muốn chết à?

Hứa Đình Sinh đã qua cái gian đoạn trước khi đánh nhau là cứ rống lên "Mày muốn làm gì?" "Mày nhìn cái gì?" rồi.

Chân trái làm trụ phát lực, chân phải mượn thế đạp đất, Hứa Đình Sinh không nói một câu dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía trước. Anh nhảy lên không cao, hai tay tập trung vào phần gáy của đối phương kéo về phía mình. Đồng thời đầu gối kê cao, đụng mạnh.

Lên gối siết chặt cổ, được gọi là "Kê pháo.".

Lúc này, Hứa Đình Sinh gần như cũng đã phát triển xong chiều cao, một mét bảy lăm, dáng người hơi gầy, cũng không có cơ bắp săn chắc. Nhưng vì anh cực kỳ đam mê đá bóng thế nên sức chịu đựng và sức bật đều không tệ, lưng eo chân thực tế rất có lực.

Tốc độ chạy nước rút phát ra một lực rất lớn, hơn nữa đầu gối cũng rất cứng.

"Bành."

Tên lưu manh đầu gỗ kia ôm bụng ngã xuống đất.

Hứa Đình Sinh cũng không nhảy quá cao, sợ chạm vào cằm đối phương sẽ dẫn đến tai nạn chết người. Thêm nữa là nhảy cao quá sẽ ảnh hưởng đến động tác tiếp theo, dù sao thì trước mặt vẫn còn bảy tên nữa.

Hứa Đình Sinh vừa rơi xuống đất, cả thân thể đã lao thẳng về phía trước, nghênh đón tên côn đồ ở gần mình nhất vừa quay người. Trước tiên anh liền đấm thẳng vào gương mặt chữ điền của hắn ta. Cả người tên côn đồ kia lảo đảo lùi về phía sau, chân trái Hứa Đình Sinh lại tiến lên trước một bước, tay phải giơ cao, cùi trỏ hạ xuống, nện lên ngực đối phương.

Tên côn đồ thứ hai ngã xuống nhưng hắn ta lại cố gắng giãy giụa ôm chặt eo Hứa Đình Sinh, lôi kéo anh cùng lăn xuống đất.

- Không xong rồi.

Hứa Đình Sinh vội vàng đứng dậy. Nhưng một tên côn đồ khác đã nhân cơ hội này nhào lên.

"Oạch" "Oạch"

Hoàng Á Minh và Phó Thành kịp thời đuổi đến, mỗi người một cước đá bay tên kia, kéo Hứa Đình Sinh dưới mặt đất lên bỏ chạy.

Chỉ trong vài giây, ba tên côn đồ đã bị hạ gục. Đám côn đồ còn lại đều ngơ ngác, khi tỉnh lại rồi mới có hai người rút đao đuổi theo mấy người Hứa Đình Sinh. Ba tên bị đánh lăn quay trên đất cũng theo sát phía sau.

Nhưng trong một tích tắc bọn chúng ngây người, Hứa Đình Sinh,  Hoàng Á Minh và Phó Thành đã vọt qua khỏi khán đài, chạy vào khu vực giữa lầu dạy học với thao trường rồi.

Tiếng thét chói tai vang lên ầm ĩ, tất cả các học sinh ở tầng trệt các dãy nhà học đều nhìn thấy một màn đuổi giết kia.

Tuyến đường đã bị dãy nhà học chặn lại, cả ba người bọn họ đều chạy về phía dãy nhà gần với thao trường nhất. Ba người vừa đặt chân vào dãy nhà học thì cũng không chạy nữa. Bởi vì nơi này có rất nhiều người, bọn côn đồ từ phía xa đuổi tới căn bản là đuổi không kịp.

Ba người chạy dọc theo hành lang các dãy nhà học.

Ba chọi với tám, ngoại trừ đánh lén như lúc nãy ra thì bọn họ tuyệt đối không chiếm được bất cứ ưu thế nào nữa. Tố chất thể dục của đám côn đồ này hơn bọn họ rất nhiều, cả ba người đành phải vừa chạy vừa đánh, đương nhiên chủ yếu vẫn là chạy.

Hứa Đình Sinh hét lớn một câu:

- Nhiều người nhìn như vậy, không muốn ngồi tù thì đừng động vào dao.

Đám côn đồ chần chừ một chút rồi cũng vứt dao đi.

Dừng, thấp chân, chạy.

Hứa Đình Sinh cứ lặp đi lặp lại một loạt động tác này, đây cũng là phương thức phản kích duy nhất mà anh có thể làm.

Đánh nhau, trừ khi chiếu ưu thế tuyệt đối bằng không thì cao chân sẽ phải chết. Sách lược của Hứa Đình Sinh chính là dừng đột ngột, xoay người thấp chân quét ống chân của đối phương. Sau đó mặc kệ đối phương còn đứng được hay không, liền quay người bỏ chạy.

Chân của anh ra sức cũng rất lớn, phần lớn những người bị quét trúng đều không dễ chịu gì.

Đương nhiên, Hứa Đình Sinh cũng bị đánh trả không ít. Mà ngẫu nhiên Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng bị chặn lại, anh còn phải quay ngược trở lại giải vậy. Cứ như thế nhiều lần anh cũng bị đánh trúng, bị nện thẳng một quyền vào mặt, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK