Triển Chiêu nhìn hắn. Nói “Nếu tại hạ là mèo ngốc thì Ngũ gia đây chính là một con chuột đần.” Hắn còn muốn thế nào? Chẳng lẽ lại muốn y nói thẳng trước mặt hắn là mình nguyện ý cùng hắn trường trường cửu cửu? Câu nói như thế làm sao y có thể nói thành lời được!
Con mắt hơi chuyển. Hỏa khí của Bạch Ngọc Đường cũng tiêu. “Vậy không phải vừa vặn. Mèo ngốc chuột đần! Rất xứng đôi!”
Triển Chiêu nghe xong mở to mắt. Nhìn người đi đường xung quanh một chút. Nhỏ giọng giáo huấn. “Nói linh tinh gì vậy.”
“Nói linh tinh cái gì chứ! Mèo ngốc chuột đần! Không phải rất xứng đôi sao??”
“Ngọc Đường. Ngươi đang ở trên đường cái đó.”
“Trên đường cái thì sao! Ta còn muốn khắp thiên hạ đều biết ấy chứ!! Chờ chút ta còn muốn đem tin tức này dán đầy phố lớn ngõ nhỏ!” (em lạy anh đó =__=|||)
“Bạch Ngọc Đường. Ngươi!!!”
“Ai… Mèo con. Ngươi đừng tức giận a!… Chờ ta a!!”
Ngọc thủ kỳ kiên. Hoàn thủ kỳ chu.
Nguyện tình cảm của hai người.
Kiên định như ngọc. Bất đoạn như hoàn.
HOÀN.