Tôi nghe sư phụ nói kể từ ngày mai dậy sớm chạy bộ năm mươi vòng xung quanh Kim Đế Tiên Đề trước khi trời sáng phải làm xong. Trong đầu tôi thầm nghĩ dù sao cũng không thể ra ngoài, một vòng bên trong có lẽ cũng không lớn lắm, vì thế rất vui vẻ bằng lòng.
Nói tới chuyện này Lã Tự Vân cũng đang có mặt ở đấy, anh ta đột nhiên nở một nụ cười hiếm hoi, lại tự nguyện nói chuyện với tôi, hẳn một câu, ý tứ động viên rõ rệt:
“ Sư muội, muội nhất định phải cố lên!” Tôi bị anh ta làm cảm động đến rớt nước mắt. Nhất thời quên mất điểm kì quái, từ khi nào anh ta lại thân thiết với tôi như vậy?
Tôi liền cảm ơn anh ta, lại nghĩ tới cảm giác khi được bắt đầu thực hiện mục tiêu cao cả của mình, tâm trạng không tránh khỏi kích động, đứng giữa sân lớn gào to:
“ Gian khổ, ta đến đây!”
Thực tế đã chứng minh, tôi lúc ấy chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa chịu khổ chưa biết sợ. Kim Đế Tiên Đề so với Mộc Vũ Đề còn rộng hơn mấy lần, kì thật làm tôi khiếp đảm. Đừng nói tới năm mươi vòng, mới chạy được một vòng tôi đã nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, đừng nói trước khi trời sáng tới mặt trời xuống núi tôi vẫn chưa làm xong.
Có lẽ do đặc thù huấn luyện môn đồ của chi phái nên thiết kế Kim Đế Tiên Đề cũng rất đặc biệt, có một lối đi bằng cỏ nối liền từ cổng vào, vòng ra phía sau các tòa điện và vườn cảnh, vòng thành một hình tròn, tôi cứ theo đó mà chạy. Vừa nghĩ tới câu nói của Lã Tự Vân vừa tức tới uất nghẹn. Kẻ kì dị như anh ta thì ra cũng có sở thích lấy đau khổ của người khác làm tiêu khiển.
Qủa nhiên trời sáng tôi cũng chưa chạy được một phần năm yêu cầu, vừa hổn hển, như sắp tắc thở tới nơi, cộng thêm bụng đã bắt đầu gióng trống…Sau đó kinh điển hơn là tôi phát hiện ra con đường này như kiểu một mê cung được cài đặt trước, không chạy xong năm mươi vòng thì không thể ra được. Tôi càng ngày càng nghi ngờ mình đã hiểu cơ chế huấn luyện của lão đế tiên. Chính là: mục tiêu và hoàn thành, không đạt được kể cả chết cũng không thể dừng lại. Không ngờ mới bài tập đầu tiên đã muốn đoạt mạng như vậy, không biết về sau tôi sẽ thành ra thế nào?
Mặt trời cứ thế lên đến chính ngọ, lúc này thân thể đã quay cuồng, đói tới dã rời thân thể, chân tay mềm nhũn, sắp tới mức bò xuống mặt đất lết cho đủ. Tôi còn một nửa nữa. Vốn nghĩ sư phụ có khắc nghiệt tới đâu cũng không thể bỏ đói không cho tôi ăn cơm, kiểu gì một lát cũng sẽ người mang cơm tới cho tôi ăn…
Ánh nắng mặt trời cứ thế chói chang, tôi giơ tay vuốt mồ hôi đầm đìa trên mặt, cả thân người y phục đã ướt sũng dính vào da thịt rất khó chịu, tôi phải kiềm chế lắm mới không cởi phăng nó ra.
“…Có lẽ Lã Tự Vân đang mang cơm tới…ta cố gắng thêm chút nữa…” tôi lẩm bẩm, chân vẫn cố lết…
“Đói chết ta rồi…có lẽ hắn đợi lấy thêm cho ta chút đồ ngon…” tôi tự an ủi, lại cố gắng không ngừng lê bước.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi đi, mặt trời cũng đã đi qua đỉnh đầu một đoạn… “ giờ cơm hôm nay dài vậy?” có lẽ nào anh ta còn bận ăn cơm chưa tới? Trước mắt mờ dần, mọi vật đảo lộn rồi một khoảng tối sầm ập đến. Cảm giác cuối cùng là tôi ngã xuống mặt đất cứng ngắc, đám đá vụt đâm vào da thịt đau nhói, nhưng cảm giác đó thoáng qua rất nhanh, tôi không cảm thấy gì nữa.
Cảm giác như giấc ngủ này thật tuyệt vời, tôi ngủ tới không biết gì nữa, rất lâu, rất lâu sau tôi từ trong cơn mê tự mình tỉnh dậy, xung quanh vẫn không có bóng người, chỉ là không biết mình lúc nào đã nằm dưới một gốc cây cạnh con đường, thả nào không còn cảm thấy nắng gắt nữa. Ai lôi tôi vào đây? Là sư phụ hay Lã Tự Vân? Dù sao không chết cũng vẫn còn may mắn.
Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh, bên ngoài vẫn nắng gắt như khi tôi bất tỉnh. Thời gian không trôi đi sao? Tôi hồ nghi quan sát, sau đó rất nhanh liền tiếp tục chạy, đằng nào tôi tự mình phán đoán cũng ra, chi bằng nhanh chóng chạy cho xong.
Trời càng về chiều càng dễ chịu hơn, mặc dù cơ thể mệt mỏi, rất nhiều lần tưởng như đã đạt tới giới hạn chịu đựng của bản thân, nhưng thiết nghĩ Lã Tự Vân tới ngày hôm nay ắt hẳn cũng từng trải qua những việc này, anh ta đã làm được tôi sao lại chấp nhận bỏ cuộc, như vậy chẳng phải khiến anh ta đắc ý sao? Ai nói nữ nhân nhất định không bằng nam tử bọn họ? Tôi hôm nay nhất định phải làm cho tới cùng.
Thật ra tôi cũng không biết tới được bao nhiêu vòng rồi, đợi khi lối ra tự động hiện ra trước mặt, tôi đoán chừng đã đủ mới theo đường đó bước ra.
Gió một trận lạnh buốt thổi qua mặt, đã quá giờ cơm tối, nửa đêm không khí yên lặng như tờ, tôi không đủ sức về tới phòng mình liền, đi tới trước một đại điện thì không còn sức lực lăn ra bất tỉnh. Cũng may bên trong Kim Đế Tiên Đề sẽ không có thú dữ xuất hiện nếu không sáng mai có người tìm thấy tôi chắc chắn tới một mẩu xương cũng không còn. Chỉ là tôi không ngờ chỗ tôi bất tỉnh chính là cấm điện Xá Đăng mà Lã Tự Vân đã nhắc nhở tôi thế nào cũng không được bén bảng tới đó, ấy vậy mà tôi không những tới còn lăn vào cửa điện ngủ ngon lành.
Khi tỉnh dậy toàn thân đau như bị búa nện, cả người có cựa quậy thế nào cũng không tỉnh dậy được, hơn nữa còn cảm nhận rõ ràng đầu óc có chút si ngốc, chậm tiêu hóa. Tôi suýt chút nữa cũng quên luôn mình vì sao lại đến đây.
Trời vẫn còn tối, bấy giờ tôi mới để ý có một nguồn khí lực trong người mình đang trào ra, không chỉ thế, cảm giác tới cả hồn phách cũng đang lay động như bị hút ra từng chút một. Tôi nhắm mắt, tay khó nhọc vỗ lên đầu, lấy lại chút tỉnh táo, tôi mệt tới mức đó rồi sao? Lúc này tôi vẫn chưa biết bên trong là Xá Đăng điện mới tự trấn an mình nên ngủ thêm một chút, có điều thế nào tôi cũng không ngủ được nữa, tới chân tay cũng không thể cử động được.
Qua một lúc lâu tôi mới nhận ra một luồng khí quang phát sáng từ cơ thể truyền vào bên trong, mấy chữ “Xá Đăng” điện hiện ra trước mắt. Rõ ràng tôi không mơ, linh hồn tôi đang bị nó hút vào, cảm giác rất chân thực.
Tôi ngây ngốc không biết nên làm gì, cũng không biết làm gì, cứ ngây ra đó, trơ mắt nhìn. Tôi sẽ chết lãng xẹt vậy ư? Lần đầu nhận ra mình cũng thật xui xẻo.
Tôi nhớ tới một bài hát lúc trước được mẫu thân hát cho tôi nghe, nằm lẩm nhẩm…Lại thấy cơ thể bị xốc mạnh lên, mở mắt ra thấy khuôn mặt Lã Tự Vân gần ngay trước mắt, anh ta đang bế tôi từ mặt đất lên, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Tôi khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
“ Huynh…làm sao..khó coi vậy..?”
Lã Tự Vân không thèm trả lời, quay người nhanh chóng rời khỏi đó, tôi thấy anh ta chạy như bay, cảm giác có chút không thực nhưng lại khiến tôi yên tâm, nhắm mắt đi ngủ.
Có lẽ bị nắng quá lâu, cả ngày lại không được ăn, tôi hình như đã hôn mê rất lâu, khi tỉnh dậy thấy Đàm Tử Ngôn đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn anh ta ăn mặc rất kì lạ, tôi nhắm mắt lại nghĩ sao có thể là anh ta? Tôi ngủ lâu quá rồi. Qủa nhiên mở mắt ra không thấy anh ta đâu nữa, vừa vặn Lã Tự Vân đẩy cửa đi vào, theo sau còn có nha đầu Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt vừa nhìn thấy tôi ánh mắt liền tràn ngập thương xót vội vàng nhào tới ôm lấy tôi, có chút kích động:
“ Vu tỷ, sao lại thành ra thế này rồi, tỷ theo muội về Mộc Vũ Đề đi, ở đây chịu khổ như vậy.”
Tôi dùng chút sức lực vỗ vỗ vào lưng nó, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, vừa mới tới đây luyện tập đã không chịu nổi đến mức suýt mất mạng, để huynh đệ Mộc Vũ Đề biết kiểu gì cũng cười chết tôi, chuyện xấu hổ như vậy sao tôi còn mặt mũi kể lể? Nghĩ vậy liền nói với Ngũ Nguyệt:
“ Nha đầu, ta cảm sơ thôi, không có gì đáng ngại, muội không cần nói ra tránh để mọi người lo lắng.”
Ngũ Nguyệt vẫn chưa thôi đau lòng, xong vẫn vểnh miệng lên nói, tôi cảm thấy có chút châm chọc:
“ Tỷ không phải giấu, chuyện này có ai không biết đâu.” Nó nói hệt như là nhất cử nhất động của tôi ở đây đều bị mọi người theo dõi triệt để.
Sau đó qua lời Ngũ Nguyệt tôi mới biết, mấy huynh đệ Mộc Vũ Đề còn nói nếu tôi cực quá không chịu được cứ nói với họ một tiếng, bọn họ nhất định đi cầu xin Mộc Thanh lão sư giúp tôi giải thoát đưa về Mộc Vũ Đề làm môn đệ. Tôi tất nhiên kiên quyết từ chối.
Lúc Ngũ Nguyệt ra về tôi mới nói với Lã Tự Vân:
“ Huynh lại cứu ta lần nữa…đa tạ huynh.”
Lã Tự Vân nhìn tôi trầm ngâm, có lẽ vì tôi là người bệnh nên anh ta cũng không tiện bày ra khuôn mặt lạnh như băng đối diện với tôi.
Lát sau mới nghe anh ta từ từ mở miệng:
“ Thấy trong người ra sao? Sau này tránh xa Xá Đăng điện ra một chút.” Mặc dù câu sau không gay gắt lắm nhưng rõ ràng anh ta không hài lòng về việc tôi không nghe lời anh ta nói, tùy tiện chạy tới đó. Tôi thật rất muốn giải thích cho anh ta là tôi không cố ý, xong cảm thấy bản thân cũng không có nhiều sức lực như vậy.
Tôi gật đầu hứa với anh ta, xong lại nhớ ra một chuyện, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn hỏi:
“ Đàm Tử Ngôn…anh ta quay lại đây sao?”
Lã Tự Vân rõ ràng ngạc nhiên, biểu hiện trên gương mặt có chút kì quái, kích động quá mức cần thiết. Hồ nghi hỏi tôi:
“ Cô gặp hắn?”
Lúc anh ta hỏi câu này, tôi còn nghĩ chúng tôi có quan hệ yêu đương, anh ta đang chấp vấn tôi có tư tình với người khác nữa. Từ đầu tới giờ anh ta đều rất kì quái, không biết hôm nay ăn nhầm thứ gì?
“ Vậy chắc có lẽ ta hoa mắt.” Tôi rút ra kết luận đó, lười biếng chui vào trong chăn, Lã Tự Vân sau đó một lát cũng rời đi.
Vốn tưởng tôi bị như vậy sẽ khiến sư phụ tôi mủi lòng cho tôi thời gian nghỉ ngơi nhưng qua sáng hôm sau vẫn bắt tôi dậy sớm trồng hoa xung quanh Kim Đế Tiên Đề, hết thảy tưới nước cũng hết cả một ngày, vậy là lại bị nhịn đói thêm ngày nữa, lúc trở về đoán chắc một mẩu lương khô cũng không còn. Nhưng có điều tôi biết được thứ công việc tôi đang làm là những phần tu luyện cho tốc pháp bao gồm bền bỉ và tốc độ. Tôi hiện tại đang là luyện tập bền bỉ.
Mặc dù trồng hoa này không đơn giản và dễ dàng như tôi vẫn nghĩ nhưng rõ ràng đỡ vất vả hơn cho nên cơ thể vẫn còn chút sức lực. Lúc trên đường trở về phòng tôi lại vô thức đi qua Xá Đăng điện, cửa điện đóng kín, hoàn toàn tĩnh mịch, tôi cũng không biết vì sao Lã Tự Vân hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi không được tới gần nó, nhưng dù sao tôi cũng đồng ý với anh ta rồi cho nên không thể nuốt lời, nén toàn bộ hiếu kì xuống, sải rộng bước chân đi qua.
Sau hai ngày luyện tập tôi phát hiện ra một điều rất đặc biệt, đó là mặc dù cơ thể có đau nhức mỏi mệt thế nào thì ngày hôm sau tôi vẫn đủ sức lực nghe theo lời sư phụ phân phó.
Lúc đi ngang qua sân thấy Lã Tự Vân đang đứng trên hành lang thổi sáo, tôi hỏi tò mò bèn lân la tiến lại, đợi tới khúc sáo ngừng mới mở miệng hỏi anh ta:
“ Hôm nay huynh không luyện kiếm sao?” Bình thường giờ này anh ta đều ra ngoài luyện kiếm, hôm nay lại có nhã hứng thổi sáo trúc, đúng là kì lạ.
Lã Tự Vân không thèm quay sang nhìn tôi, hỏi ngược lại, giọng vô cùng tự nhiên:
“ Đêm nào ta cũng phải luyện kiếm sao?”
Đương nhiên không phải, “ Ta đâu có ý đó”, chỉ là tò mò nên hỏi thôi.
Lại nói, tôi ít khi để chuyện gì trong lòng, ở đây ngoài Lã Tự Vân ra thì không thấy ai nữa đành mang chuyện đi qua Xá Đăng điện ra kể cho anh ta, vừa nói lại vừa nhận định:
“ Ta thấy nơi đó cũng chẳng có gì đặc biệt, rốt cuộc bên trong có thứ gì không thể xem?”
Lã Tự Vân cau mày nhìn tôi:
“ Ta đã nói với cô thế nào?”
Tôi vội vàng xua tay giải thích cho anh ta:
“ Ta vô tình đi qua thôi, trời tối quá không nhìn thấy đường.”
Anh ta không để ý tới tôi nữa, kiên quyết bỏ đi. Chẳng lẽ giận rồi? Không thể nào chứ?
Sang tới hôm tiếp theo, cả ngày của tôi cũng chỉ có tưới nước, chăm hoa tới tối, trước lúc đi sư phụ đưa cho tôi một tấm lương khô khiến trong lòng tôi vui sướng như điên, có cái ăn là vui rồi, tôi cũng không cần uống nước trừ bữa nữa.
Đất dưới mấy ngàn gốc hoa ẩm một lượt trời cũng đã tối đen, tôi lại men theo đường cũ trở về, vừa tới cổng bị một cánh tay lôi lại. Tôi nhìn thấy là Lã Tự Vân, anh ta không đợi tôi lên tiếng liền nói:
“ Đường đó sẽ đi qua Xá Đăng điện.” Vừa nói vừa đi về hướng ngược lại, tôi liền lừ đừ đi theo, nói gì thì nói một tấm lương khô cũng không đủ làm tôi no bụng, mấy ngày nay cảm nhận được cơ thể mình thật thanh sạch.
Lã Tự Vân suốt dọc đường vẫn giữ nguyên tính cách của anh ta thủy chung không nói gì, tôi nghĩ anh ta vì mình mà đứng đây đợi, nhất thời lại bị làm cho cảm động.
“ Cảm ơn huynh.”
Tôi nói vậy Lã Tự Vân hơi dừng lại một chút nói:
“ Tiện đường thôi.” Sau đó thản nhiên bước đi tiếp. Tôi đối với kiểu người như anh ta quả thật không biết nên đối phó thế nào.
Tôi tất nhiên sẽ không dại dột đem chút sức tàn còn lại cãi nhau với anh ta, chỉ âm thầm lẩm bẩm sau lưng:
“ Nhà ngươi nói thật thì mai trời mưa ba ngày.”
Ngày mai tỉnh dậy, quả nhiên ngoài trời đang mưa rầm rĩ, tôi thầm trách bản thân mình quá ảo tưởng, loại người kì dị như anh ta sao làm ra mấy hành động như vậy thât? Đích thị là vô tình đi ngang.
Đang ngồi thẫn thờ ‘đếm mưa’ Vãn Quản sư phụ từ bên ngoài bước vào, thấy tôi thì ngạ nhiên nói:
“ Vu nha đầu, không phải ta nói ngươi sáng sớm hôm nay phải đi bọc gốc hoa sao? Sắp tới mưa rầm sẽ bị úng mà chết hết, coi như thành quả luyện tập của ngươi bỏ đi…” cuối cùng lại như đột nhiên nhớ ra một chuyện quay người lại nói:
“ Tự Vân không nói với ngươi sao?”
Từ lúc tôi tỉnh dậy, xung quanh đã không có ai, Lã Tự Vân vậy mà lại quên chuyển lời dặn dò của sư phụ sao? Qúa kì lạ rồi. Tôi mải suy nghĩ, tới khi ngẩng đầu lấy thấy khuôn mặt đang trầm mặc của sư phụ liền hoảng hốt, mới vậy chẳng lẽ đã có thể khiến người giận tới thế này sao? Nhưng sư phụ không để ý tới tôi nữa, rời khỏi ngay sau đó. Tôi biết điều đi làm việc.
Tôi xách theo ba cái bịch lớn, mang dù đi tới Giai Vãn, chính là nơi tôi đã luyện tập, có vẻ như nơi này đặc biệt thấp hơn những chỗ thông thường mới có thể khiến nước ngập nhiều như vậy. Tôi vội vàng xắn tay áo lên, dùng máng tát nước ra bên ngoài sau đó lại lấy bịch phủ lên cây, kì thực tôi cũng không biết nước là từ rễ ngấm vào tôi mang ngọn bọc lại phỏng có tác dụng gì không? Nhưng sư phụ cũng không nói cho tôi biết, vì thế nhắm mắt làm liều.
Vì mang theo dù vô cùng khó làm việc nên tôi đã quyết định vứt nó ra, tự mình trải nghiệm cảm giác nước lạnh xối vào người, vừa không ngừng tát nước trong gốc cây. Sau đó tôi ngộ ra, sư phụ chính là muốn tôi đi canh gốc hoa, nước vào liền tát hết, có điều mấy ngàn gốc hoa, nói tát là tát hết được sao, chỉ sợ lúc tôi đi đến nơi bọn chúng đã ‘bỏ mạng’ hết rồi.
Y phục trên người bị nước mưa ngấm ướt, dính vào da thịt khó chịu, tôi chạy như chong chóng, lẫn tới không biết đường lối gì nữa. Cuối cùng mới mệt mỏi ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, mặc kệ, phì phò thở, được một lúc liền để ý tới dòng nước màu nâu đầy bùn đất được tôi té toàn bộ vào trong sân lớn…đáng nói là nó lại thong thả chảy về phía Xá Đăng Điện. Tôi bất chợt suy nghĩ, rốt cuộc Xá Đăng có gì lại tạo ra sức hút lớn như vậy, tới cả vật vô chi cũng không kiềm chế nổi?
Sau đó…không lâu, tôi liền phát hiện vấn đề, chính là tôi gián tiếp đẩy ‘bọn chúng’ vào đó, chính tay tôi ra sức té về phía điện Xá Đăng, nên đúng ra mà nói cái nơi kì lạ này đối với tôi rất có sức hút. Lẽ nào bên trong chứa bí mật kinh khủng gì về tôi sao? Kiếp trước sao? Hay tôi vốn là một tiên tử đầu thai chuyển thế? Hay thân phận tôi có gì đó đặc biệt mới dễ dàng được thu nhận….?
Tới đây xin xuất hiện một nhân vật đi đường không rõ lai lịch, tình cờ biết được suy nghĩ đó, ngán ngẩm lắc đầu. Nha đầu này thật hết thuốc chữa, chính là đọc mấy thứ không tốt cho sức khỏe làm ảnh hưởng tới thần kinh nha…
Tôi cũng không biết mình nghĩ gì, mặc kệ những cây hoa đáng thương đang cầu cứu, mon men tới Xá Đăng điện. Lã Tự Vân mà biết chắc chắn sẽ hận không thể đánh cho tôi tàn phế ngồi yên một chỗ. Anh ta rất lạnh lùng, không phải không thể có khả năng này.
Tôi đứng trước cửa Xá Đăng điện tần ngần hồi lâu, từ từ nhớ lại cảm giác của mình đêm hôm đó, hồn phách cứ như vốn không phải là của tôi từ từ bay vào đó… Tôi thoáng rùng mình nhưng không hiểu sao bản thân vẫn không rời đi mà còn tiến gần hơn, chần chừ một lát thì gõ cửa, biết chắc là sẽ không có ai trả lời cho nên làm cho đúng phép lịch sự….Lại không ngờ thế mà có người ra mở cửa. Tôi sợ đến suýt ngất, vội vàng nhảy bổ về phía sau…
Không ngờ! Thật Không ngờ bên trong còn có người! Người này là ai? Làm gì ở đây?
Người kia thấy tôi hoảng loạn liền bật cười ha ha, sau đó để ý tới gương mặt có lẽ đã trở nên kì quái của tôi nói:
“ Có muốn vào trong không?”
Tôi thế mà lại đồng ý. Lập tức bước vào. Cái nơi này quả là quá kì quái…Trong lòng tôi lại không ngừng gào thét:
“ Lã Tự Vân, huynh mau đến cứu ta, sắp không khống chế nổi bản thân rồi!”
Trên thực tế…tôi đã không kìm chế được chính mình từ lâu rồi, sớm đã bước cả thân vào trong sân lớn Xá Đăng điện.