Nghe tôi nói như vậy anh ta sửng sốt thấy rõ nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi, sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, khinh thường nhìn tôi: “Anh nói này Giai Tuệ, em như vậy là không được đâu, mặc dù lúc trước chúng ta từng xảy ra vài chuyện không vui nhưng đó là chuyện của mấy trăm năm trước, sao em giận dai thế.”
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nhịn xuống, nói: “Anh bạn này, tôi thật sự không phải là Giai Tuệ của anh, mặc kệ anh tin cũng được, không tin cũng không sao, nhung tôi thật sự không phải!”
Tóm lại là cho dù tôi nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng không tin, cuối cùng tôi gần như lấy hết thẻ căn cước của mình ra, vậy mà anh ta vẫn chưa tin, còn nói cái gì mà nếu tôi cảm thấy thích trò chơi này thì anh ta sẽ chơi cùng tôi, làm tôi chỉ muốn chạy trốn. Sau đó tôi thẳng thừng đưa tay đẩy anh ta ra, thế nhưng đến chiều, tôi bỗng có cảm giác kì quái, cảm thấy giống như có người đang theo dõi tôi vậy, xem ra hiện giờ quả là có người đang đi theo tôi thật, vì tôi vừa bước qua khỏi cửa thì đã nghe có người gõ cửa rồi.
Cửa vừa mở ra, không đợi tôi lên tiếng anh ta đã ngang nhiên bước vào nhà, tôi cảm thấy mình quả thực sự phát điên rồi, tôi nổi giận sập cửa lại thì nhìn thấy anh ta đang nghênh ngang đi dạo khắp nhà tôi, mà Trần Thần thì mặt mày cau có buồn bực đang đứng bên cạnh nhìn chòng chọc anh ta. Nảy ra một ý, tôi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười rồi xoay người đi vào nhà bếp, sau khi tôi quay trở ra, tay cầm theo một cái chày cán bột, tôi lặng lẽ đi tới bên cạnh Trần Thần, nháy mắt với anh ta một cái, sau đó đưa cái chày cán bột cho anh ta rồi quay lưng lại chờ đợi.
Chưa đầy hai giây sau, trong phòng liền vang lên hàng loạt tiếng la hét kêu gào thảm thiết chẳng khác nào heo bị cắt tiết, đồng thời còn kèm theo tiếng chửi rủa, “Trần Giai Tuệ, cô là đồ chết tiệt, cô đợi đấy, giả thần giả quỷ, chờ tôi về nói lại với ba cô để ông ta dạy cô một trận nên thân! Ui da! Đau chết mất... Trời ơi... Trần Giai Tuệ, cô chờ đó!”
Nhìn anh la bị đánh thành như vậy mà vẫn mạnh miệng mắng chửi, tôi thật muốn để Trần Thần đánh anh ta chết luôn cho rồi, đương nhiên là nếu giết người không phạm pháp, cho đến khi anh ta te tua tan nát chạy thục mạng ra khỏi nhà tôi, Trần Thần vẫn chưa hết giận, tôi đi tới lấy lại cái chày cán bột, sau đó giơ ngón tay cái với anh ta, anh ta liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt không biết là vui mừng hay buồn bực, tôi tức giận bĩu môi rồi cầm cái chày đi vào nhà bếp.
Lúc tôi từ trong bếp đi ra, anh ta vẫn đứng nguyên chỗ đó nhìn tôi, tôi tò mò hỏi anh ta:
“Anh làm sao vậy?”
“Người kia là ai?”
“Tôi nào biết, hắn nhận lầm người thôi, không cần để ý đến hắn.”
Anh ta nhìn tôi, giống như muốn nói gì đó lại thôi, tôi không biết anh ta bị làm sao, không thèm để ý đến anh ta nửa liền ngồi xuống ghế salon bên cạnh xem tivi, tivi đang phát bộ phim “Hoàng tử ếch” nữ chính đuổi nam chính ra khỏi nhà, rồi sau đó hai người sơ xẩy rơi xuống hang núi, tôi xem mà thấy rất buồn cười, lúc này bỗng nhiên Trần Thần ngồi xuống bên cạnh tôi, chỉ vào nữ chính (do Trần Kiều Ân thủ vai) trong tivi căm hận nói: “Tôi không thích cô gái đó.”
Tôi cười liếc anh ta: “Người ta cũng đâu có thích anh.”
“Cô... sẽ không bắt chước cô ta chứ?”
Anh ta liếc nhìn tôi rồi thầm làu bàu, tôi vừa xem phim vừa cười, tùy tiện ừ một tiếng, sau đó nói anh ta đừng làm phiền khi tôi xem tivi nửa, bỗng nhiên anh ta nổi nóng xoay đầu tôi nhìn về phía anh ta, sắc mặt khó chịu nói với tôi: “Không cho phép cô bắt chước cô ta, có biết không?”
“Bắt chước ai?”
Tôi hoàn toàn không hiểu anh ta gặp phải chuyện gì, vẻ mặt khó hiểu, anh ta thấy tôi như vậy, liền bực bội vung tay đập xuống bàn, câm tức trùng mắt nhìn tôi rồi bỗng nhiên biến mất.
Tôi sờ sờ mũi, vừa rồi tôi làm gì sai sao? Haizz, thế giới của ma quỷ và con người vốn không thể thấu hiểu lẫn nhau được, còn nữa, suy nghĩ lại, sau chuyện này tôi phát hiện tính tình con ma nhà tôi hình như mưa nắng rất thất thường, rõ ràng một khắc trước còn vui vẻ nói chuyện với tôi vậy mà một giây sau đã có thể biến mất không thấy tâm hơi, đúng là một người đàn ông giỏi thay đổi.
Tiếp đến, không lâu nửa tôi sẽ vào học đại học, sẽ bắt đầu cuộc sống sinh viên, tôi cảm thấy trước đó tôi cần phải giải quyết xong chuyện của Trần Thần, thế nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được đầu mối gì, cứ như vụ việc kia hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy, tôi nghĩ có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu nên mọi người trong gia đình anh ta đã quên chuyện này cũng không chừng, chỉ là càng tới gần ngày khai giảng, tôi càng sốt ruột. So với cảm giác sốt ruột của tôi thì trái lại Trần Thần lại có vẻ không mấy chờ mong. Tôi căm giận trừng mắt nhìn anh ta, không biết ban đầu là ai muốn tôi nhanh chóng tìm ra thân phận của mình nửa.
Mà cho dù tôi có sốt ruột thế nào đi nữa cũng không có ích gì, tôi đã đi dò hỏi tất cả những người có thể hỏi, nhưng vẫn không tìm ra một manh mối nào, tôi hơi nản lòng nhụt chí, còn Trần Thần thì vẫn thờ ơ như trước, suốt ngày lén la lén lút không biết đang làm cái gì. Nói gì thì nói, từ khi anh ta có thể chạm vào đồ vật, anh ta giống như một người khác vậy... Sax không phải, giống như là một con ma khác mới đúng, tôi không thể diễn tả được cảm giác này, nói chung là rất kì quái, anh ta bắt chước tôi làm rất nhiều chuyện, ví dụ như tôi thích viết nhật kí, anh ta cũng đòi tôi mua bút và vở, không biết định dùng nó để làm gì.
Có một lần, anh ta giận dỗi tôi, thoắt cái liền biến mất, chưa kịp cất quyển nhật ký đi, thế là tôi tiện tay mở ra một trang, nhìn thấy trên giấy viết đầy tên của tôi, tôi không nói gì, bèn lật tiếp một trang nữa, trên đó viết: Hôm nay tôi rất bực mình, có một người đàn ông đến nhà, anh ta nói mình quen biết Trần Duyệt, tôi nghĩ là do anh ta thấy Trần Duyệt đẹp cho nên muốn lân la làm quen, tôi không thích cô ấy nói chuyện với người khác, tuy rằng Trần Duyệt để tôi đánh anh ta bỏ chạy nhưng tôi vẫn không vui, sau đó Trần Duyệt nói là anh ta nhận lầm người, nói cô ấy không biết anh ta, sau đó ngồi xem tivi không để ý gì đến tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Có phải một ngày nào đó tôi sẽ mất cô ấy hay không. Tôi sợ cô ấy sẽ ra ngoài tìm bạn trai...
Tôi lại lật thêm một trang nửa, mới đọc được một câu: Hôm nay Trần Duyệt hát cho tôi nghe...
Bỗng nhiên có ai đó giật lấy quyển nhật kí trong tay tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trần Thần đã quay lại, anh ta tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Trần Duyệt! Cô... cô lén xem nhật kí của tôi, cô có biết tôn trọng người khác không vậy?!”
“Tôi...”
Tôi bỗng á khẩu không trả lời được, nhìn thấy anh ta lúc giận đùng đùng, liền bĩu môi: “Cũng đâu phải bí mật gì, không cho xem thì không xem nữa, hừ!”
Từ đó về sau anh ta luôn giấu quyển nhật kí rất cẩn thận, cũng không biết đã đem nó giấu đi đâu, kì thực tôi rất tò mò, không ngờ anh ta còn viết nhật kí, nghĩ lại tôi thấy thật buồn cười.