Anh co chân chạy nhanh dù thế nào cũng giữ an toàn cho đứa nhỏ. Khi anh chạy càng nhanh thì dường như càng thấy có ai đó đuổi phía sau một cách âm thầm. Trời lúc này đang chập choạng gần tối, anh chạy một mạch nhưng vô tình nhìn lại bên đường thấy tảng đá lớn lúc nãy mình đã đi qua một lần.
Anh đứng lại đưa mắt nhìn xung quanh có vẻ tên đeo bám đã biết mình bị phát hiện nên hắn không còn đuổi theo. Tuy anh không biết được đó là ai, và người đó muốn gì. Nhưng nhờ sự cảm ứng do nhiều năm ngồi thiền mà anh có được cái giác quan thứ 6, sự trực giác rất chính xác. Nhưng vấn đề bây giờ của anh quan trọng hơn là suy nghĩ tên đeo bám mình là ai. Mà là việc anh phát hiện mình đã bị lạc đường, con đường lúc nãy đi chỉ có 2 lần quẹo trái, nhưng giờ sao anh đi mãi vẫn không thấy một ngã rẽ nào. Càng không nhìn thấy căn nhà nào. Mặc dù 2 căn nhà cách nhau cũng không xa, tại sao mình lại đi lâu vậy chưa tới.
Anh bất giác đổ mồ hôi hột lăn dài 2 bên thái dương. Đứa bé vẫn nằm yên trong chiếc khăn quấn, anh mở ra nhìn nó xem nó ngủ hay thức, thì bắt gặp đôi mắt trong sáng long lanh, và nụ cười như thiên thần khiến tim anh tan chảy vì sự dễ thương ấy. Bé cười khanh khách, đôi môi chúm chím, chỉ có nú răng trơ trọi, nhìn vừa buồn cười, vừa đáng yêu. Anh đưa tay lên chạm vào má, nựng bé con, bất giác cảm thấy bình yên đến lạ và có cảm giác thân quen như từ lâu lắm rồi.
Đang ngồi nghỉ mệt, và suy nghĩ lại hướng đi về nhà, thì anh thấy xa xa có một bóng người đang đi về phía mình, vui mừng vì đã có người để hỏi thăm. Anh đứng phắt dậy, chạy về phía bóng người xa xa ấy, chợt thoắt đã thấy người ấy đứng ngay trước mặt mình, chút nữa anh đã va vào người ấy, nhưng có vẻ một năng lượng cực lớn của người đó cản lại, khiến anh mất thăng bằng một chút. Anh chưa kịp mở lời thì người đó mặc chiếc áo choàng đen phủ cả mặt đến người khiến anh không nhìn rõ được là nam hay là nữ.
Anh chỉ nghe như thể là tiếng gió vọng bên tai, nói rằng anh phải nhanh chóng tìm lỗi quay về vào đúng giờ tý hướng theo lỗi hàng dương bên tay phải. Nếu không thì an nguy của anh và cả đứa bé sẽ không giữ được mạng, Người đó đưa vội cho anh quyển sách màu xám đen cũ kỹ nhàu nát, không bìa không ghi số trang. Quang Tường vừa cầm trên tay thì quay lại đã không thấy người ấy đâu, Quang Tường có một chút sững sờ và cố lấy lại bình tĩnh vì không nghĩ rằng đây là người hay là ma. Sao vội đến rồi vội đi, lấy lại bình tĩnh đi theo chỉ dẫn, anh chợt thấy phía trước có ánh đèn từ phía căn nhà của Các Ngọc Lý, anh rảo nhanh bước, về đến nhà vẫn chưa thấy Các Ngọc Lý về. Anh nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống võng rồi đung đưa bé con mà nhịp tim vẫn còn đập mạnh vì chuyện vừa xảy ra. Anh thắc mắc tại sao Ngọc Lý đi đâu vẫn chưa về, cô ấy không nóng lòng lo cho con hay sao? Sao có thể giao con cho một người xa lạ như anh. Chợt nghe tiếng động ngoài ngõ, anh nhìn ra đã thấy Ngọc Lý mang theo gói đồ được bọc bằng lá chuối, cô ấy bước nhanh vào nhà để gói đồ lên bàn mở từng lớp lá chuối ra thì bên trong là những nắm cơm trắng, cùng với một con gà nướng, mùi thơm xộc vào mũi khiến bụng anh sôi lên thành tiếng.
Đã từ lâu anh chưa bao giờ thấy thức ăn hấp dẫn như hôm nay, chắc có lẽ cả ngày nay anh chưa có gì bỏ vào bụng. Cô lên tiếng bảo
"Anh hãy ăn tạm những món này, ngày mai tôi sẽ mang những món khác ngon hơn."
Anh cũng không cần giữ khách sáo, đến ngồi vào bàn, lần đầu tiên ăn bốc bằng tay như thế này, có chút do dự vì cái tính siêu sạch của anh lâu nay cũng chẳng nên giữ trong hoàn cảnh này. Anh vừa ăn vừa nhìn lén qua anh đèn anh mới nhìn rõ lại gương mặt cô gái rất đẹp, có chút hơi quen như đã từng gặp ở đâu rồi mà giờ chưa nhớ ra.
Cô ngồi ăn một cách điềm tĩnh, chậm chạp, khiến anh dễ dàng quan sát được ngũ quan và nước da trắng mịn tạo nên một bức tranh chân dung đen trắng bằng viết chì rất thật, từng đường nét đậm nhạt và cả thân hình đường cong mềm mại, khiến anh có chút bối rối và cảm giác thân quen như ùa về càng lúc càng nhiều. Từ trước nay anh gặp những cô gái đẹp cũng nhiều nhưng ở họ, anh luôn thấy xa lạ và vô vị. Tuy đã có một con, nhưng vẻ đẹp ấy vừa thanh khiết mong manh như cành hoa thắm vừa mơn man như ngọn gió mát khiến anh đã thấy tâm thức mình được thổi làn gió mát.
Anh cố lục trong trí nhớ xem mình đã từng gặp cô ấy ở đâu, hay là có thể đã từng thoáng thấy trong giấc mơ. Đang nghĩ miên man chợt cô gái quay sang bắt quả tang đôi mắt anh đang chằm chú nhìn mình, không thể giấu kịp đôi mắt, anh đành nuốt cái thẹn thùng bằng cách cụp đôi mắt xuống bàn. Cô ái nhẹ giọng hỏi anh
"Hôm nay ở nhà anh trong con có ổn không?"
Anh định bụng hỏi cô về những điều lạ lùng đã xảy ra với anh hôm nay, nhưng nghĩ lại sợ cô ấy lo lắng nên anh đành chặn lại nơi cuống họng và định bụng sẽ tự tìm hiểu, vì biết đâu đây là thử thách và cũng là oan gia của riêng anh. Anh chỉ lắc đầu nhẹ và bình tĩnh ăn xong miếng cơm còn dang dở, Cô gái cũng tin lời anh và đứng dậy bước về phía chiếc võng thấy con trai đã thức giấc nên cô ngồi xuống kéo áo lên cho con bú mà không hề ngại ngùng việc anh có mặt nơi đây. Anh thoáng thấy hình ảnh này chợt thấy nóng ran mặt và ngượng đỏ ửng hai tai căng cứng mình như đóng băng. Anh vội đứng phắt dậy bước nhanh ra phía cổng, nhưng sao mà cảm giác này thật sự làm anh vừa có chút thẹn vừa có chút thích thú và luyến tiếc.
Anh ngồi trước cổng ngắm lên trời trong và sao nhấp nháy như một bức màn đen gắn nhiều ánh đèn chớp, khiến tâm trạng anh thấy có chút thoải mái, anh hít một hơi và trầm ngâm nhớ đến chuyện xảy ra với mình. Anh nhớ cha mẹ mình, nhớ những người bạn đồng môn. Anh lo sợ cha mẹ tìm mình hoặc không liên lạc được với mình thì sẽ lo lắng không yên. Anh muốn quay trở về nhà chợt a nh nhớ tới quyển sách mà người lạ mặt đưa cho mình. Anh sực bỏ tay vào túi quần tìm kiếm, vì có thể đây là căn cơ giúp anh thoát được chốn này.
Anh mở nhẹ nhàng từng trang trong cuốn sách cũ ấy, như thể sợ nó rách mất thì không còn cứu được mình, anh đọc rất kỹ trong đó không hề có chữ nào mà chỉ có hình vẽ. Anh nghĩ bụng cũng may là hình vẽ, chứ mà viết chữ thì anh có thiên tài cũng không thể hiểu nổi vì cách hàng trăm năm thì làm sao có thể đọc hiểu nổi.
Nét mặt anh bỗng sậm mặt, 2 tay run run, đôi mắt căng tròn nhìn từng hình từng hình, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên má, tim anh đau đớn tan nát như muốn vỡ vụn. Không biết trong cuốn sách đó ghi những gì, khiến anh đau khổ đến vậy. Đang đọc say sưa chăm chú thì bỗng tiếng khóc của đứa trẻ làm anh giật bắn mình, anh nhìn vào thì đã thấy cô gái chắc là đã quá mệt mỏi mà ngủ gục bên cạnh chiếc võng.
Anh đành gấp lại dở dang chưa kịp đọc trang cuối cùng. Anh cẩn thận nhét vào trong túi, lấy tay gạt nhẹ giọt nước mắt trên mi. Anh nhẹ nhàng bế Các Ngọc Lý lên chiếc giường tre, ân cần đắp chiếc chăn mỏng lên cho cô, sau đó chạy vội đến đưa võng cho bé con anh vỗ nhẹ nhẹ vào bên hông bé con đi vào giấc ngủ say và nhìn vềtrước ngõ nhà tôi om như mực, tiếng ếch nhái kêu ran trong đêm, một cảm giác cô đơn, trống trải, vô định, trong anh.
Nét mặt anh hiện lên sự dằn vặt nội tâm, vừa giận vừa thương và có cả sự kìm nén nỗi đau trong tận sâu trái tim, muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể chảy. Anh ngồi bất động nhìn lên bầu trời cũng u ám mờ mịt và anh cũng thiếp đi lúc nào không biết. Đến lúc thấy đau nhức cả người thì anh tỉnh giấc với cái tư thế ngủ ngồi như vậy thì làm sao anh có thể ngủ ngon giấc được, trong khi trước nay anh rất sạch sẽ, ngủ trong nệm ấm chăn êm thơm thơ, máy lạnh điều hòa. Anh nhìn ra bầu trời cũng đã ửng ánh bình minh, anh thấy cô gái vẫn đang ngủ ngon trên giường, định bụng để cô ấy ngủ thêm chút nữa, anh ôm hết đống tã lót đồ trẻ con ra bờ sông ngồi giặt, cảm giác của anh lúc này đang nghĩ gì? Về những gì viết trong quyển sách kia là gì?