• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hội cất điện thoại, cô không trở về phòng ngủ luôn mà ở bên ngoài ban công hóng gió một lúc.

Những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời tối đen, khoảng cách giữa trung tâm Bắc Thành và Thành phố Điện Ảnh cách nhau mấy trăm cây số. Có lẽ bây giờ đoàn phim đang gấp rút hoàn thành nốt bộ phim.

Không biết Từ Diệc Dương bây giờ đang làm gì?

Đợi tới khi Kiều Hội trở lại phòng ngủ, Trịnh Gia Gia đã ăn xong đống dưa bở trên mạng. Cô ấy say mê đọc tin tức về bộ phim《 Cô Gái Mạnh Mẽ 》.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, cô ấy chẳng thèm quay đầu lại chỉ mở miệng hỏi, “Mỹ nhân Kiều Kiều, cậu có xem phim《 Cô Gái Mạnh Mẽ 》này không? Mặc dù nghe tên phim hơi thô nhưng nội dung khá ổn.”

Kiều Hội lắc đầu, bây giờ cô làm gì có thời gian xem phim. Mấy tuần trước cô bận rộn đóng phim, nâng cao kỹ năng diễn xuất sau đó vội vàng quay trở lại trường chuẩn bị cho kỳ kiểm tra. Hai ngày gần đây mới có thời gian nhàn rỗi.

“Vậy thì chúng mình cùng nhau đi xem phim này nhé?” Trịnh Gia Gia nhiệt tình mời cô.

Kiều Hội lắc đầu từ chối.

Không biết tại sao Trịnh Gia Gia lại cảm nhận được tâm trạng Kiều Hội đang không ổn.

“Mỹ nhân Kiều Kiều, tâm trạng của cậu không tốt sao?”

Kiều Hội gật đầu, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ rầu rĩ, “Đi ngủ một lát là ổn thôi.”

Trịnh Gia Gia không ép cô phải nói ra lý do, cô ấy mỉm cười xoa lưng Kiều Hội, “Thế thì hôm nay cậu đi ngủ sớm đi.”

Sau khi Kiều Hội rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị nghe theo lời Trịnh Gia Gia đi ngủ thì thấy thông báo Từ Diệc Dương gọi đến.

Giọng nói anh từ trong điện thoại phát ra có vẻ hơi khàn, “Ban nãy anh ở trường quay, bận rộn đến tận bây giờ.” Đầu dây bên anh phát ra kha khá tạp âm, có âm thanh người khác nói chuyện có thể thấy được anh đang rất bận.

Kiều Hội ‘ừ’ một tiếng.

Trong giọng nói khàn khàn của anh xen lẫn ý cười, “Từ phu nhân, em nhớ anh đúng không?”

Mười mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Kiều Hội chủ động hỏi khi nào anh về nhà.

Bình thường nói chuyện trên wechat hai người chỉ nói với nhau những câu xã giao hằng ngày, chúc buổi sáng tốt lành hoặc chúc ngủ ngon. Mấy chủ đề khác, ít khi Kiều Hội nhắc đến.

Bởi vậy Từ Diệc Dương mới hỏi cô câu này.

Hai bên tai Kiều Hội chầm chậm chuyển đỏ, cô ấp úng không biết trả lời thế nào, từ từ đi đến cạnh giường ủ rũ nằm xuống.

Nhìn thấy mấy bài viết trên weibo kia trong lòng cô không thoải mái chút nào nhưng sau khi nghe anh nói câu này tâm trạng chán trường của cô như cây hoa được tưới thêm nước vui vẻ phấn chấn.

Cô biết rõ bản thân dễ bị anh dỗ ngọt, Kiều Hội nhỏ giọng nói, “Vâng, em có nhớ một chút.”

Có lẽ Từ Diệc Dương đã tìm một chỗ vắng vẻ, tạp âm từ đầu dây phía anh ngày một nhỏ dần, “Một chút? Một chút là bao nhiêu?”

Kiều Hội biết Từ Diệc Dương không nhìn thấy hành động của mình nhưng cô vẫn giơ tay lên nhìn rồi nói, “Một chút chính là nhiều hơn một đốt ngón tay.”

Giọng của anh chậm lại, dịu dàng vô cùng, tiếng nói của anh hòa cùng tiếng gió truyền đến tai cô, “Ít như vậy thôi à?”

Kiều Hội ngập ngừng nói thêm, “Vậy thì nhiều như ngón út.”

Trong lúc hai người ngọt ngào nói chuyện thì từ phía bên Từ Diệc Dương có giọng nói truyền đến. Hình như cô nghe được người đó gọi anh là tiền bối Từ, có vẻ muốn gọi anh đến chỗ nào đấy.

Kiều Hội vội nói, “Nếu anh có việc thì mau đi đi.”

Cổ họng anh phát ra tiếng ‘ừm’ trầm thấp, “Hiện tại anh còn có chút việc, hơn mười giờ mới xong, em đi ngủ trước đi. Anh sẽ về nhà sớm thôi.”

“Vâng.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Kiều Hội nhận ra tất cả phiền muộn trong lòng đã biến mất chỉ nhờ một cuộc điện thoại.

Khi cô định lật người quay lại thì Trịnh Gia Gia nằm phía giường dưới ‘ồ’ lên, “Mỹ nhân Kiều Kiều, thế này là thế nào?”

Kiều Hội bất ngờ, lúc này mới nhớ ra trong phòng không chỉ có mình cô.

Còn có Trịnh Gia Gia ở cùng, bởi vậy cuộc nói chuyện vừa rồi Trịnh Gia Gia cũng nghe thấy?

Khi nãy trong đầu có quá nhiều tâm sự nên cô đã ném Trịnh Gia Gia ra bên ngoài.

“Mỹ nhân Kiều Kiều, chúng ta có phải bạn thân không? Sao cậu dám yêu đương mà không nói với mình?”

Kiều Hội ngó đầu xuống phía dưới nhìn vẻ mặt đầy phấn khích của Trịnh Gia Gia, nhỏ tiếng nói, “Lúc trước mình có nói với cậu, không phải một lần đâu mà mấy lần rồi.”

Trịnh Gia Gia cố nhớ lại. “Cậu từng nói với mình? Mình chẳng nhớ gì cả?” Nghĩ đi nghĩ lại thì Kiều Hội chưa từng nói với cô ấy mà.

“Mình không giấu cậu, thật đấy.”

Trịnh Gia Gia híp mắt nghi ngờ, “Vậy à?”

Kiều Hội ra sức gật đầu, “Mình nói thật mà.”

Rõ ràng Kiều Hội có để lộ tin tức cho Trịnh Gia Gia biết.

Cô nói mình nói chuyện yêu đương với Cố Tuân mà Cố Tuân là nhân vật dân quốc Từ Diệc Dương thủ vai, cô còn nhấn mạnh mình ở cả tối với Cố Tuân. Lúc đấy Trịnh Gia Gia chỉ lạnh lùng nhấn chữ ‘ồ’, thái độ không tin cô.

Mặc kệ cô ấy tin hay không thì Kiều Hội không nói dối Trịnh Gia Gia. Tối hôm đấy cô thật sự dây dưa với Cố Tuân, ôm anh tiến vào giấc mơ ngọt ngào.

Trịnh Gia Gia không thèm để ý chuyện này nữa, hai tay ôm ngực, bộ phim ban nãy cô ấy chăm chú tìm hiểu ném ra sau đầu, “Mỹ nhân Kiều Kiều, bạn trai hiện tại của cậu là ai? Học cùng trường chúng ta à?”

Kiều Hội không thay chữ bạn trai trong miệng Trịnh Gia Gia thành chồng, nếu để cô ấy biết không phải cô hẹn hò mà là kết hôn thì mồm Trịnh Gia Gia bất ngờ không ngậm vào nổi đâu. Tốt nhất cô nên để cho Trịnh Gia Gia thời gian thích ứng.

“Cũng học trường mình nhưng anh ấy đã tốt nghiệp rồi.”

“Thế thì tốt đó, anh ấy là người trong giới à?”

Kiều Hội gật đầu, “Anh ấy là diễn viên.”

“Tuyệt vời!” Trong đầu Trịnh Gia Gia đang nghĩ bạn trai Kiều Hội có lẽ là đàn anh lớn hơn họ khoảng một, hai tuổi.

Có lẽ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chưa nổi tiếng. Nhưng không sao cả, danh tiếng như vậy cách nhau không nhiều sẽ có cùng chủ đề để nói, cùng nhau tiến bộ đi lên.

Nếu bị lộ, sẽ không nhiều người hâm mộ mắng chửi.

Mà chưa chắc đã bị mắng chửi, phải xem thái độ phía nhà trai nếu là người có trách nhiệm, đáng tin, một lòng che trở bạn gái thì người hâm mộ cũng không dám chửi mắng nhà gái thậm chí còn yêu thương nhà gái nhưng trường hợp này là con số siêu nhỏ.

Giới giải trí, thể loại nào cũng có. Nếu bị lộ tin hẹn hò nhiều sao nam sẽ phủ nhận hoặc mặc kệ coi như người hẹn hò không phải mình.

Đương nhiên cũng có người mạnh mẽ thừa nhận tuy nhiên không nhiều.

Bạn trai của Kiều Hội không nổi tiếng thì người hâm mộ không đông, hai người công khai cũng không lên nổi hot search. Mà lên hot search cũng không trụ nổi bao lâu.

Tuy nhiên Trịnh Gia Gia cảm thấy đáng tiếc.

Cô ấy nghĩ bạn trai Kiều Hội sẽ là nhân vật nổi tiếng nào đó nếu chỉ là người học trong trường đã tốt nghiệp vài năm thì có lẽ chỉ là nghệ sĩ tuyến mười tám thôi. Hiện tại có khá nhiều nghệ sĩ nam đẹp trai nhưng đẹp trai cũng chẳng thể kiếm cơm.

Mỗi lần tốt nghiệp ra trường, số người thành công không nhiều. Đỉnh kim tự tháp không phải nơi ai đứng cũng được, còn phần giữa nó lại có thể chứa hàng trăm con người bởi vậy những người tốt nghiệp sân khấu điện ảnh đều ở mức trung trung.

Trịnh Gia Gia ngẩng đầu nhìn Kiều Hội, “Hai người quen nhau thế nào?” 

Cô ấy biết bạn thân mình không giỏi chuyện yêu đương, Trịnh Gia Gia phải tìm hiểu xem người này có đáng tin không, làm cách nào mà họ quen nhau được.

Kiều Hội không cần suy nghĩ nhiều, thời gian gặp nhau giữa cô và anh luôn lưu giữ trong trí nhớ của cô.

“Hôm đó anh ấy đến trường tìm bạn học cũ, lúc nói chuyện điện thoại bị mình vô tình nghe thấy.”

“Ồ, giống trong tiểu thuyết ngôn tình đó.”

Kiều Hội ôm gối, nở nụ cười, “Có lẽ đây là duyên phận.”

“Vậy còn tiến triển tiếp theo như nào?”

Mắt Kiều Hội chớp chớp mấy lần, “Ừm, tiến triển tiếp theo thì là chúng mình đã ở bên nhau.” Cô và Từ Diệc Dương bèo nước gặp nhau, thuận theo tự nhiên kết hôn.

Mọi thứ xong xuôi một cách chóng vánh khiến người trong cuộc là cô còn cảm thấy không tin nổi. Mặc dù lấy anh trong tình trạng nhất thời bốc đồng nhưng cô không hối hận.

“Cậu chưa nói đến cách anh ta theo đuổi cậu mà.”

Nói đến chuyện này Kiều Hội lại nghĩ đến Hạ Nhiên. Anh ta theo đuổi cô gần một năm trời, sự kiên trì của anh ta mọi người đều thấy, họ biết rằng Hạ Nhiên thích cô rất nhiều. Lúc ấy Kiều Hội bị anh ta làm cho cảm động nên mới đồng ý chứ cô chưa có tình cảm nam nữ gì với Hạ Nhiên cả.

Cuối cùng cô và anh ta không phải đã chia tay trong sự lừa dối sao? Bởi vậy Kiều Hội cảm thấy có đôi khi theo đuổi một người lâu chưa chắc đã là yêu sâu đậm.

“Không có, mình cảm thấy mình hợp với anh ấy nên đồng ý luôn.”

Trịnh Gia Gia không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, cô ấy rất nhanh đã thay đổi đề tài, “Khi nào cậu định dẫn anh ta ra mắt?”

Kiều Hội mím môi, “Hiện tại chưa được, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Kết hôn cùng ảnh đế nổi tiếng cũng rất khổ tâm đấy.

Không thể công khai nắm tay anh đi dạo trong khuôn viên trường học. Thậm chí không thể giới thiệu anh cho bạn thân.

Trịnh Gia Gia còn đang nghĩ tình cảm giữa Kiều Hội và bạn trai chưa ổn định nên không tiện giới thiệu cho cô ấy.

“Không còn sớm nữa, mình đi rửa mặt đây. Mỹ nhân Kiều Kiều, chẳng phải cậu nói muốn đi ngủ sớm à?”

“Mình đi ngủ ngay đây.”

Đường đường là sinh viên đại học, sao có thể đi ngủ sớm được?

Lướt weibo, lướt tieba, lướt tin nhắn, lướt tiktok, đủ thứ để xem.

Không thức đêm không phải sinh viên đại học!

Ở phía bên kia sau khi Từ Diệc Dương tắt điện thoại, người đại diện của anh đi đến nói chuyện.

Người đại diện này bộ dạng trắng trẻo mập mạp nhìn hiền lành nhưng đấy chỉ là vẻ bề ngoài nếu tiếp xúc với anh ấy lâu sẽ thấy năng lực làm việc của anh ấy rất giỏi là một người khôn khéo.

“Sao vậy?”

“Chuyện là video phỏng vấn của Chương Tô Lệ lên hot search.”

Từ Diệc Dương nhíu mày, giọng nói không mấy quan tâm, “Liên quan đến tôi à?” Dù sao đã ở trong giới nhiều năm, anh có thể đoán được nguyên nhân.

“Đúng thế, mặc dù cô ấy không nói là người kia là ai nhưng theo miêu tả thì dân cư mạng đều đoán là cậu.”

Gì mà cao một mét tám, học cùng nhau?

Nói rõ ràng như này, dựa theo địa vị và lượng người hâm mộ của Từ Diệc Dương thì họ sẽ đoán ra người trong miệng Chương Tô Lệ là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK