• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Mịch biết hai người này đến vì điều gì, nếu như chính hắn đang quay phim cũng đã biết chuyện xảy ra ở khách sạn, vậy chắc cũng đã biết cả rồi.

Nếu đã biết rồi, thì không thể không đến xin lỗi Tô Ly.

Nhưng lúc này Phó Mịch chẳng có tâm trạng mà đối phó, hắn xót xa vết thương trên người Tô Ly, chỉ muốn tìm một nơi không có người để kiểm tra cho thật kỹ, xem nhóc có còn bị va phải chỗ nào nữa không.

Nghĩ vậy, Phó Mịch liền vờ như không thấy, bảo vệ Tô Ly sau người mình, ra hiệu cho Chung Kiến Huân đi chặn lại.

Nhưng người được bảo vệ lại tự đứng ra phía trước, chắn trước mặt hắn, nhìn người đến gần với thái độ cảnh giác như thấy kẻ thù.

Trước đây, có lẽ Phó Mịch không đoán ra tại sao Tô Ly lại làm thế, nhưng giờ đã biết nhóc này đã đu CP nhầm đường lạc lối, nên cậu làm vậy cũng rất dễ đoán.

Còn không phải vì sợ Lương Kính Thuần lại ké fame tiếp, đề phòng không để hắn ta đến gần, không cho hắn cơ hội "xào" CP Mịch Kính sao.

Phó Mịch không tức giận, mà ngược lại lại cảm thấy hơi vui.

Trong lòng nhóc có kiểu đề phòng này với Lương Kính Thuần cũng khá tốt, không cần biết xuất phát từ mục đích gì, cũng tương đương với việc giới hạn của cậu tiến gần vào vòng bảo vệ của chính mình, cách tuyên bố quyền sở hữu này, Phó Mịch sẽ kiên trì ủng hộ và phối hợp hết mình.

Tô Ly đứng trước mặt Phó Mịch, lúc Quách Lễ và Lương Kính Thuần cách họ khoảng cách hai mét đã mở miệng, ngữ khí cũng cứng cỏi hơn bình thường một chút.

Suy cho cùng thì đã biết chuyện Lương Kính Thuần ké fame "xào" CP đến mức không thể thấp kém hơn được nữa, để bảo vệ CP của chính mình, Tô Ly cũng phải thể hiện khí thế của chính mình!

"Có chuyện gì sao?"

Quách Lễ chưa từng thấy vẻ tức giận như vậy của Tô Ly bao giờ, nhưng nghĩ đến việc cậu vừa trải qua chuyện gì, Quách Lễ cũng có thể hiểu được.

"Tôi đến đây để xin lỗi." Thái độ của Quách Lễ vô cùng thành khẩn: "Ban nãy chũng tôi nghe nói chuyện xảy ra ở khách sạn, thật sự rất xin lỗi."

Tô Ly không ngờ bọn họ đến tìm mình.

Thật ra ban nãy lúc cậu bị nhét trong một đống người cũng rất tức giận, những sau khi bực bội xong thì cũng biết chuyện này không thể trách Lương Kính Thuần, các fans muốn làm gì, hắn cũng không thể khống chế từ xa được, cùng lắm cũng chỉ được coi là chưa biết hướng dẫn và quản lý fan cho tốt thôi.

"Thật sự rất xin lỗi." Xem ra thái độ của Lương Kính Thuần cũng rất thành thật: "Tôi đã đăng weibo, bảo các fans rời khỏi khách sạn rồi."

Tô Ly gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ: "Tôi hiểu mà, các anh cũng không muốn thế."

Phó Mịch nhìn Tô Ly, không ngờ cậu lại cho qua chuyện này dễ dàng như vậy.

Suy cho cùng thì nhóc này vẫn còn quá lương thiện đơn thuần.

Nếu đổi lại là Phó Mịch, với tình hình vốn đã không ưa gì Lương Kính Thuần, hắn sẽ làm lớn chuyện này, dùng mấy blog làm náo loạn một trận, tiện thể bán thảm luôn.

Chung quy thì fans làm idol chịu, Lương Kính Thuần chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến hình tượng bởi những fans này.

Quách Lễ không ngờ Tô Ly lại dễ nói chuyện như vậy, hắn đã quen thuộc với các loại thủ đoạn chèn ép người khác, không có chuyện gì cũng có thể làm ra một đống chuyện, nhưng chưa từng thấy người chịu giải quyết vấn đề khi gặp chuyện, ấn tượng trong lòng về Tô Ly tốt hơn vài phần.

"Vậy thì ít nhất để chúng tôi mời một bữa cơm chứ hả, cứ coi như là làm cậu bình tĩnh lại." Quách Lễ nói: "Tiểu Ly muốn ăn gì nào?"

Lương Kính Thuần liếc nhìn Quách Lễ, ban nãy lúc bọn họ bàn bạc không có nhắc đến chuyện này.

Tô Ly chẳng muốn ăn cơm cùng bọn họ, cậu âm thầm nhớ đến bữa trưa mà Chung Kiến Huân chuẩn bị, thậm chí còn hy vọng có thể nhìn thấy Lê Hựu Nam đến ăn trực cơm, tiện cho cậu gặm đường ở hiện trường.

Nếu như đi cùng bọn họ, ăn cơm phải thấp thỏm lo âu thì thôi đi, lại còn lỡ mất đường ở hiện trường, thiệt thòi lắm có biết không?

"Không cần phiền như vậy." Phó Mịch từ chối thay Tô Ly: "Chắc các anh còn một đống chuyện phải xử lý, không cần các anh lo lắng cho Tô Ly đâu."

Quách Lễ là một người rất khôn ngoan, sao mà không nhìn ra được ý muốn bảo vệ Tô Ly của Phó Mịch chứ, mặc dù anh ta không biết nguyên nhân, nhưng cũng không muốn đối đầu trực tiếp với Phó Mịch.

Đừng thấy Lương Kính Thuần bây giờ đang nổi đình nổi đám, fans não tàn cũng không ít, nhưng so với người có độ phổ biến toàn quốc và có lượng fans trung thành, sau lưng còn có tư bản lớn mạnh chống lưng như Phó Mịch, ai có thể đi được xa hơn, người mắt sáng đều có thể nhìn rõ được.

Vậy nên đối với Phó Mịch, Quách Lễ luôn có nguyên tắc giữ sự lôi kéo đến mức cao nhất có thể, nếu không thể lôi kéo thì cũng đừng có đắc tội.

Chưa kể bây giờ bọn họ còn đang âm thầm "xào" CP của Lương Kính Thuần với Phó Mịch, hy vọng khi bộ phim này được công chiếu lại có thể kiếm thêm được một ít fans CP nữa.

Phó Mịch chắc chắn không để ý đến mấy người này, nhưng nếu có thể biến họ thành fans của Lương Kính Thuần, thì sẽ có thể tăng thêm một chút nhân khí cho hắn ta, không để hắn hết thời nhanh đến vậy.

"Vậy được." Quách Lễ không ép nữa, nhưng vẫn thể hiện thành ý của mình: "Nếu hôm nào Tiểu Ly thích ăn gì hay là muốn cái gì, thì cứ nói với tôi nhé."

Tô Ly không đồng ý cũng không từ chối, cười nhẹ nói: "Anh Quách đi thong thả."

Lương Kính Thuần liếc nhìn Tô Ly, rồi lại quay sang cười với Phó Mịch: "Anh Phó, hôm khác ăn cơm chung nhé."

Mặc dù Phó Mịch muốn thấy Tô Ly ghen, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian với Lương Kính Thuần, dù sao nhóc con hay thích tưởng tượng, chính hắn cũng có thể ảo tưởng được.

"Chắc cậu không có thời gian đâu." Phó Mịch nói: "Tôi nghe đạo diễn Lý nói, mai cậu còn xin nghỉ."

Nói đến đây đã lúng túng lắm rồi.

Vì Quách Lễ muốn giữ độ hot cho Lương Kính Thuần, nên trước khi hắn ta vào đoàn phim đã cho hắn nhận không ít công việc, đã sắp xếp xong từ lâu, muốn đẩy cũng không đẩy được.

Mới đầu đoạn phim nghe cảnh của Lương Kính Thuần không nhiều nên đã đồng ý có thể điều chỉnh phối hợp, nhưng nào có biết diễn xuất của Lương Kính Thuần tệ vậy, lịch trình mỗi ngày cũng không hoàn thành được, liên lụy đến cả nhân viên tổ phim tăng ca cùng hắn, đột ngột kéo tiến độ tụt xuống.

Trong tình hình như vậy, hắn ta còn muốn xin nghỉ ra nước ngoài, có là ai cũng sẽ chẳng vui nổi.

Lý Húc và Dương Nhạc ôm một bụng tức, nhưng Lương Kính Thuần là người của bên đầu tư lớn nhất nhét vào, không chịu nữa cũng không thể thẳng tay đuổi hắn ta, chỉ có thể điều chỉnh phần diễn của người khác lên trước, có thể tranh thủ được bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu, phần thừa ra thì đều để cho Lương Kính Thuần.

Nên hiện tại bị Phó Mịch nhắc như vậy ngay trước mặt, không chỉ Quách Lễ, mà Lương Kính Thuần cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa, nhưng điều Phó Mịch nói lại là sự thật, muốn phản bác nhưng lại không phản bác nổi.

"Chỉ là một hoạt động nhỏ thôi, có thể về ngay trong ngày ấy mà."

Quách Lễ cười nói: "Vậy không trì hoãn bữa cơm của hai người nữa, chúng tôi đi trước nhé."

Sau khi nói xong, Quách Lễ lập tức vỗ vỗ sắc mặt không tốt của Lương Kính Thuần, ra hiệu với hắn ta, hai người cùng nhau rời đi.

Thẳng đến khi về phòng nghỉ ngơi đóng cửa lại, cuối cùng cơm tức trong lòng Lương Kính Thuần không thể kìm lại được nữa, đá mạnh vào ghế, tực giận nói: "Ý hắn là sao?"

"Ý là khinh thường cậu đấy."

Quách Lễ thu lại nụ cười thương mại, từ lúc đưa Lương Kính Thuần vào đoàn phim hắn đã phô ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, thế mà tên đần độn này vẫn không hiểu ra.

Lương Kính Thuần được các fans tâng bốc, nghe thấy Quách Lễ nói vậy, bùng nổ ngay tại chỗ: "Phó Mịch hắn có gì ghê gớm chứ? Dựa vào đâu mà khinh thường tôi hả?"

"Dựa vào việc hắn đẹp trai hơn nổi hơn cậu, diễn xuất tốt hơn cậu, phẩm chất tốt hơn cậu, nhà lại còn giàu." Quách Lễ lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao, cậu còn muốn làm phiền hắn không? Cũng không biết nhìn lại mình có đủ tư cách hay không."

Từng chữ Quách Lễ nói đâm vào tim.

Mặc dù Lương Kính Thuần tức giận, cuối cùng vẫn không tức đến mụ đầu, cho dù hắn ta biết bản thân mình nổi tiếng, nhưng cũng biết chẳng qua mình cũng chỉ là người được tư bản push lên thôi, tư bản có thể nâng một người thì cũng có thể nâng người khác, nếu hắn ta không thể đứng vững trong giới này, thì năm sau sẽ có người thay thế hắn.

"Nếu không phải cậu nói là có cảm tình với Phó Mịch, thì tôi cũng không đồng ý cho cậu lấy hắn ra sao tác."

Quách Lễ thấy hơi hối hận, bước đi này của bọn họ thật sự quá nguy hiểm, vốn tưởng Lương Kính Thuần đủ thông minh, sau khi vào đoàn chắc sẽ đi kiếm cảm tình trước mặt Phó Mịch, suy cho cùng thì mặt mũi Lương Kính Thuần cũng rất đẹp trai, có khi nếu làm tốt, có khi còn thật sự câu được Phó Mịch.

Kết quả lại ngược lại, đừng nói đến chuyện làm Phó Mịch thích, mà còn đắc tội với người ta luôn.

Quách Lễ thật không hiểu: "Cậu nói thích là như thế này hả? Cho tôi nói thẳng, đến cả mấy thằng bé trong trường mẫu giáo cũng không đối xử với người mình thích như vậy."

Mặt Lương Kính Thuần đột nhiên đỏ lên, vừa tức vừa buồn, hắn ta cũng không muốn làm loạn với Phó Mịch như thế này.

Ban đầu hắn thật sự có cảm tình với Phó Mịch, trong giới này ai mà không thích Phó Mịch chứ?

Trước khi vào đoàn hắn ta đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, thậm chí cũng đã từng nghĩ rằng.... nhưng những ảo tưởng còn chưa kịp triển khai, thì đã có một khởi đầu cực kì tệ, khiến cho sự yêu thích kia cũng biến chất.

Hắn cũng có sự tự ái của hắn, Phó Mịch chưa cười với hắn bao giờ, tâm tư đó của hắn cũng nhạt dần, tự nhủ rằng mượn Phó Mịch để "xào" CP là được, chỉ cần có thể nổi, rồi sẽ có một ngày đến lượt hắn lựa chọn người khác.

Nhưng lần nào thấy Phó Mịch bảo vệ Tô Ly như vậy, hắn lại ghen tị đến mất cả lý trí.

Tên Tô Ly kia vừa nhìn đã thấy chẳng thông minh gì, rốt cuộc vì sao mà Phó Mịch lại để ý đến cậu ta chứ?

Lương Kính Thuần mở điện thoại, nhìn thấy đoạn video vừa mới nhận được, khi nhìn thấy Tô Ly bị chèn ép trong đám đông, dáng vẻ lúng túng quay cuồng, trong lòng có chút vui thích biếи ŧɦái.

Nếu Tô Ly chỉ là người bình thường như hắn, có khi hắn còn không ghen tị đến thế.

Nhưng hôm qua Tô Ly được Phó Mịch đưa lên hotsearch, Lương Kính Thuần mới biết hóa ra cậu ta lại là người có xuất thân khiến người ta đỏ mắt ghen tị đến vậy, ba là kỳ thủ cờ vậy quốc gia, mẹ là ca sĩ cấp quốc dân, người như vậy muốn gì mà không có chứ?

Sao còn muốn đến cướp Phó Mịch với hắn ta?

Nhớ đến vẻ bao che ban nãy của Phó Mịch, trong lòng Lương Kính Thuần có chút sợ hãi.

"Anh Quách, Tô Ly sẽ không đâm sau lưng em đâu nhỉ?"

Không thể trách hắn nghĩ nhiều, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn sẽ không nuốt được cơn tức này, hơn nữa chuyện này hoàn toàn là do Tô Ly quyết định, nói bừa cái gì đấy thôi, dư luận sẽ đứng về phía cậu ta.

"Không đâu, công ty bọn họ không nuôi blogger."

Quách Lễ nuôi nhiều blog như vậy, tự nhiên sẽ hiểu khá rõ về chuyện sao tác này, cũng biết sau lưng phần lớn các blogger là do ai đang điều hành.

Đại Sâm Records một công ty lâu năm, phương pháp vận hành cũng khá truyền thống, trừ lúc ca sĩ phát hành bài hát, sẽ mua một ít blog có liên quan đến âm nhạc để cùng sao tác ra, thì thường cũng sẽ không hành động quá nhiều.

"Vậy Phó Mịch thì sao?" Lương Kính Thuần hơi lo lắng: "Có khi nào hắn.."

Giải trí Bách Á một trong những công ty điện ảnh truyền thông lớn nhất trong nước, nói đến chuyện sao tác, vậy chắc là ông tổ trong ngành marketing.

"Chỉ cần cậu an phân một chút thì sẽ không có chuyện."

Mặc dù Quách Lễ nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không chắc, anh ta vẫn tìm ra điểm yếu của hắn, không chắc liệu hắn có để ý đến những sao tác trước đó của bọn họ không.

Nhưng chuyện hôm nay hắn vẫn có thể chắc chắn, nếu Tô Ly đã không muốn làm lớn chuyện, thì Phó Mịch sẽ không tự đứng ra giúp cậu.

"Bây giờ Phó Mịch vẫn chưa ra tay xé Mịch Kính." Quách Lễ nói: "Không cần biết hắn vì cùng một đoàn phim, hay là thật sự không so đo chuyện người khác lấy hắn ra "xào" CP, ít nhất rõ ràng anh ta vẫn cho chúng ta một khoảng trống.

Trong khoảng thời gian này, thể hiện tốt một chút, nghiệp vụ ngày kia cẩn thận chút, fans là cơm áo cha mẹ của cậu, dựa vào bọn họ cậu mới có thể đứng vững được."

Mặc dù điều Quách Lễ nói là thật, nhưng cũng chẳng dễ nghe gì.

Cái gì gọi là dựa vào họ mới có thể đứng vứng?

Hình như là đảo lộn đầu đuôi rồi đúng không?

Không phải bởi vì hắn ta đủ giỏi giang, thì sao có thể thu hút được nhiều fans vậy chứ?

Quách Lễ nhìn vẻ mặt không phục của Lương Kính Thuần chỉ cảm thấy mệt lòng, nếu không phải thấy hắn đang nổi, lúc đó cũng sẽ không đồng ý dẫn dắt hắn, tiếc rằng chỉ là một tên đẹp mà ngu xuẩn thôi, nếu cón không sửa cái tính thối nát ấy, đường hắn đi chắc chắn không được dài.

Gần đầy lại xuất hiện thêm mấy người mới khá tốt, trong lòng Quách Lễ cũng có dự định của chính mình, nghệ sĩ như nước chảy, quản lý thì sừng sững ở đó, người này không được thì lại thay người khác, đầu tư cũng như vậy.

Nhưng Quách Lễ cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu như để anh ta dẫn dắt nhóc Tô Ly ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, anh ta sẽ hết lòng hết sức hơn bây giờ, không khiến người ta nổi tiếng sẽ không ngừng lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK