• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa đoạn đường sau Văn Tưởng và Trì Uyên không đi bộ nữa mà chọn đi xe du lịch ngắm cảnh, cuối cùng còn đến sớm hơn một bước so với bốn người Tiếu Mạnh, Hứa Nam Tri bọn họ.

Sau khi trận mưa ngày hôm qua kết thúc, trời quang mây tạnh, sương mù giữa núi cũng dần tan theo thời gian lộ ra đường nét lên xuống chằng chịt ban đầu.

Trong núi nhiều nhất là các loại cây tùng bách, cành cao ngất ngập trong mây, một năm bốn mùa lá cây chưa từng khô, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở của lá lọt vào trong rừng tạo thành vết loang lổ nhỏ vụn.

Lúc Trì Uyên và Văn Tưởng xuống xe đến chỗ cắm trại, nhân viên phụ trách vận chuyển đồ đã dựng xong ba cái lều lớn, bếp nướng và nguyên liệu nấu ăn cũng đã sắp xếp thoả đáng. Đợi nhóm người bọn họ đến, chào một tiếng rồi nói rõ những việc chú ý, sau đó những người này đi xuống núi.

Lần gần nhất Văn Tưởng đi cắm trại là lúc đi du lịch kết thúc kỳ thi đại học, tính ra cũng đã nhiều năm rồi.

Cô đi các chỗ cắm trại lân cận một vòng, nhìn thấy rất nhiều lều trại khác nhau của các du khách, các loại màu sắc các loại kiểu dáng đều có.

Lúc quay lại, bọn Tiếu Mạnh cũng đến nơi.

Hứa Nam Tri đang uống nước nhìn cô một cái, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, nhanh chóng vặn nắp chai nước lại rồi đi về phía cô, "Cậu đi leo núi hay là đi đánh nhau vậy?"

"Sao có thể." Văn Tưởng giơ tay sờ sờ cằm, cười khẽ, "Lúc đi bị một cậu bé tông vào, không đứng vững nên ngã."

Hứa Nam Tri nhíu mày như không còn gì để nói.

"......."

Leo núi gần một tiếng, lúc đến nơi mấy người ngồi hàn huyên với nhau một lát, ngoài Văn Tưởng và Trì Uyên ra, mấy người còn lại đều cảm thấy hơi mệt. Nhân lúc thời gian còn sớm, 6 người dứt khoát vào trong lều nghỉ ngơi.

Văn Tưởng và Hứa Nam Tri ở lều chính giữa.

Sau khi đi vào, Văn Tưởng cởi áo khoác ra, lại nói Hứa Nam Tri giúp mình cởi áo T-shirt bên trong, chỗ bả vai có vết bầm vô cùng rõ ràng.

Lúc sắp ngã xuống, Văn Tưởng sợ đụng vào đầu nên khi tiếp đất lại dùng lực ở bả vai với lực tay để chống mới không để đầu chạm đất.

Trước đó không cảm thấy đau là vì tất cả lực chú ý đều dồn hết vào lòng bàn tay và cằm, lúc này cả người thả lỏng, Văn Tưởng mới cảm thấy bả vai có hơi đau.

Làn da cô trắng, diện tích bầm tím lại lớn nên trông có hơi ghê người.

"Cậu té không nhẹ đâu, nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra một chút đi." Hứa Nam Tri có hơi lo lắng.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



Edit H Văn Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca bởi DaDa_Blog

[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca

7.5K498

Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...



Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng bởi Danncutoeee

Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng

3K111

Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...



FULL VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM bởi GaniiHin

[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM

13.9K727

Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...



Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ bởi khoangkhongdotco

Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ

6.6K253

Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...



HOÀN Dưới biển có Sao không bởi meoluoihoctiengtrung

[HOÀN] Dưới biển có Sao không?

3.1K233

✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...



Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại bởi Yangtaetae

Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại

15.4K838

Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...



Hoàn Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu CP88 dịch bởi newwloser88

[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...

14.1K1.7K

Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...

Văn Tưởng nhún nhún vai, từ từ làm mấy động tác nhưng không cảm thấy rất đau, thở phào nhẹ nhõm, "Không cần, xương không bị thương, chắc là bị bầm thôi."

Hứa Nam Tri thấy vết bầm kia của cô, vẫn không yên tâm lắm, "Vậy tớ đi mua cho cậu một ít thuốc bôi."

Văn Tưởng không muốn rêu rao nhưng lại không ngăn Hứa Nam Tri được, đành phải vừa mặc áo vừa nói: "Tớ đi với cậu, đi đi về về cũng không gần."

Trong lúc nói chuyện, vừa hay Hướng Thành Du đi qua đưa đồ ăn vặt cho hai người, Hứa Nam Tri đợi cô mặc áo xong, "Cậu đừng đi, tớ gọi bạn nhỏ đi cùng với tớ."

"......."

Hứa Nam Tri đứng dậy kéo mành lều trại ra, nhận lấy đồ ăn vặt trong tay Hướng Thành Du rồi đưa cho Văn Tưởng.

Ánh nắng trong rừng vừa vừa, cô ấy giơ tay che, "Tôi định đi xuống chân núi mua ít đồ, cậu đi với tôi được không?"

Hướng Thành Du sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Được ạ."

Nghe thấy câu trả lời vừa lòng, Hứa Nam Tri giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cười khen một tiếng, "Ngoan quá."

Sau khi Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du đi rồi, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót.

Văn Tưởng ngồi chơi điện thoại một lúc, cảm thấy có hơi buồn ngủ nên tìm tư thế không đụng đến vết bầm sau bả vai, nằm xuống ngủ một giấc rất ngắn.

Lúc tỉnh lại là nghe thấy động tĩnh nói chuyện bên ngoài.

Văn Tưởng mơ mơ màng màng tìm điện thoại xem thời gian, vừa mới qua 4 giờ, cô ngủ chưa đến nửa tiếng.

Ngoài lều trại, Trì Uyên và Tiếu Mạnh đang chuẩn bị nhóm lửa.

Nhiệt độ không khí trên núi giảm rất nhanh, đặc biệt là vào mùa thu đông, thường thường qua 5 giờ đã cảm thấy mát mẻ.

Củi khô và than củi để nướng đã được chuẩn bị xong.

"Anh Ba, Thành Du quay về chưa?" Đây là giọng của Hướng Ninh Sâm.

Trì Uyên ném mấy thanh củi khô vào trong đống lửa, cũng không ngẩng đầu hỏi, "Thành Du đi ra ngoài à?"

"Vâng." Hướng Ninh Sâm tìm chai nước trong thùng, vặn nắp chai nước để sát bên môi, "Nó với chị Nam Tri đi xuống mua ít đồ."

"Mua cái gì?"

"Cái này em không có hỏi."

Trì Uyên liếc nhìn vào lều chính giữa, nhàn nhạt nói: "Vẫn chưa về?"

"À."

Sau đó ba người đàn ông hàn huyên đứt quãng bên ngoài, nhưng phần lớn đều là giọng của Tiếu Mạnh và Hướng Ninh Sâm, thỉnh thoảng Trì Uyên mới trả lời một tiếng.

Văn Tưởng quấn chăn nghe bọn họ nói chuyện bận rộn, mãi đến hơn bốn rưỡi mới mặc áo khoác vào ra ngoài.

Tiếu Mạnh cách lều trại gần nhất, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, cười nói, "Dậy rồi à."

Đống lửa đã lên, sức nóng bừng bừng.

"Ừm." Văn Tưởng đi đến bên cạnh anh ta, "Cần giúp gì không?"

"Đừng." Tiếu Mạnh cúi đầu nghịch lửa than, giọng điệu ám chỉ, "Sai người bị thương là cô, tôi sợ người nào đó nửa đêm giết người diệt khẩu mất."

"......"

Trì Uyên bước lại gần, "Cái gì diệt khẩu?"

"Không có gì." Tiếu Mạnh cười pha trò, để gắp than trong tay xuống, "Ở đây giao cho cậu, tôi đi xem nguyên liệu nấu ăn có gì."

Trì Uyên vẻ mặt tự nhiên "ừ" một tiếng, cúi đầu gắp cục than chưa được khô lắm ra ngoài.

Văn Tưởng đứng ở bên cạnh, cũng không chủ động mở miệng.

Lúc ở đình nhỏ vào buổi trưa, thực ra cô không ngờ Trì Uyên sẽ nói như vậy, càng không biết rốt cuộc người này tự tin thái quá hay là lừa gạt cụ già.

Dù sao công phu trợn mắt nói dối càng ngày càng tăng.

Yên lặng một hồi.

Trì Uyên dừng hành động trong tay, liếc nhanh nhìn cô một cái, "Hứa Nam Tri xuống núi mua gì vậy?"

"Đồ thiết yếu." Văn Tưởng không nói thật cho anh biết, "Chúng tôi đến gấp nên quên mang theo."

Nói xong câu này, hai người lại yên lặng. Thật lâu sau, Trì Uyên giống như vô tình hỏi, "Là mua cho em sao?"

Văn Tưởng có hơi nghi hoặc nhưng vẫn trả lời thật, "Phải, mua cho tôi."

Anh gật gật đầu, không hỏi nữa.

Lại qua nửa tiếng, Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du mua đồ xong quay về. Trì Uyên đang bận quét dầu lên nguyên liệu nấu ăn bèn ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy cái túi nilong màu đen cô ấy cầm trong tay rồi lại yên lặng thu hồi tầm mắt.

Bận rộn thời gian cũng không còn sớm nữa.

Trên núi trời rất nhanh tối, mặc dù sương mù dày đặc nhưng du khách xung quanh đều cắm trại ngủ lại, cũng không đến nỗi hoang vắng điêu tàn, ngược lại còn có chút náo nhiệt.

Tiếu Mạnh đặt bàn ăn trong không gian trống giữa lửa trại và lò nướng, lại mở 6 cái ghế dựa gấp, hai bạn nhỏ bận trước bận sau xếp nguyên liệu nấu ăn lên bàn.

Văn Tưởng và Hứa Nam Tri ngồi bên cạnh bàn nói chuyện phiếm.

"Còn đau không?" Hứa Nam Tri thấp giọng hỏi.

"Vẫn ổn, nếu không động thì không có cảm giác gì." Văn Tưởng trả lời tin nhắn công việc xong, ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười nói: "Cậu đừng lo, cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Vậy nếu như đau quá, cậu cứ nói với tớ."

"Ừm."

Trong lúc nói chuyện, trên bàn đã lần lượt để đầy đồ ăn, Tiếu Mạnh bưng phần cánh gà nướng cuối cùng lên, Hướng Ninh Sâm chuyển một thùng bia để bên cạnh bàn.

Văn Tưởng không thể uống bia nên Trì Uyên đưa cho cô hai chai đồ uống, nóng hổi.

Lúc tay cô nhận lấy có hơi sững sờ, khi lấy lại tinh thần thì Trì Uyên đã thu tay về, vẻ mặt thản nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô.

Văn Tưởng có hơi buồn bực, bị thương không thể uống bia thì thôi đi còn không thể uống lạnh nữa, ăn đồ nướng kết hợp với thức uống nóng, đây là sự kết hợp kỳ quái gì vậy.

"......."

Trì Uyên ngược lại phản ứng như thường, đặt vài vỉ nướng trên bàn đến chỗ cô có thể với tới, dịu dàng nói: "Mấy món này đều không cay."

Tay cô có vết thương, lúc nướng Trì Uyên cố ý chia ra phần cay và không cay, chỉ là ban nãy bọn họ bưng lên bàn không chú ý nên để lộn xộn.

Văn Tưởng cầm xiên thịt dê, "Cảm ơn."

"Ừm."

Trên bàn qua ba tuần bia, Tiếu Mạnh đang nói kinh nghiệm tình cảm của mình, tất cả mọi người đều đang nghe, Hướng Thành Du đưa hai xiên mực nướng cuối cùng lên đĩa của Hứa Nam Tri và Văn Tưởng.

Ánh sáng trong núi mờ tối, Văn Tưởng cũng không chú ý, chỉ mải nghe Tiếu Mạnh nói chuyện, thuận tay cầm lên cắn một miếng, sau khi nếm thử nó là gì, cô rút tờ khăn giấy cúi đầu nhổ ra.

Trì Uyên đặt ly bia xuống, nghiêng người lại gần, "Sao vậy?"

"Ăn phải mực." Văn Tưởng bưng ly nước trên bàn lên súc miệng. Cô bị dị ứng hải sản rất nghiêm trọng, trước kia chỉ là không cẩn thận ăn một tí tị ti mực mà trên người đã nổi mẩn lên.

"Nhưng mà nếm một chút vị cũng bị dị ứng sao?" Trì Uyên lại quay người lấy bình nước ấm rót cho cô ly nước ấm.

"Không biết nhưng chắc sẽ không, tôi chỉ cắn một miếng."

"Vậy ăn món khác trước đi." Trì Uyên lại lấy cái đĩa sạch đổi xiên mực trước mặt cô.

Văn Tưởng nhìn động tác tự nhiên của anh, ánh mắt chớp chớp, không nói gì.

Ăn đồ nướng xong đã hơn 7 giờ, ánh trăng trên núi vô cùng sáng. Trời quang ban ngày đổi thành biển sao dày đặc ban đêm, dãy núi ẩn sau sương mù thấp thoáng đường nét.

Nhóm người nhặt rác lại rồi ngồi vây quanh đống lửa.

Trì Uyên đứng cách đó không xa gọi điện thoại, bóng lưng cao ngất, Văn Tưởng nhìn chằm chằm vài giây rồi yên lặng thu hồi tầm mắt.

Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, đi về phía này.

Suy nghĩ đến sáng mai phải dậy sớm ngắm mặt trời mọc nên mấy người không tán gẫu quá lâu, đơn giản tắm xong rồi mỗi người trở về lều trại.

Hứa Nam Tri bôi thuốc cho Văn Tưởng xong, kéo mành đi ra ngoài rửa tay, lúc quay về đặt túi nilong trắng xuống trước mặt Văn Tưởng, "Trì Uyên bảo tớ đưa cái này cho cậu."

"Cái gì vậy?" Văn Tưởng dời ánh mắt từ điện thoại qua, sửng sốt mấy giây sau mới duỗi tay lấy đồ trong đó ra.

Là thuốc dị ứng với miếng dán giữ nhiệt và gói gừng đường đỏ nhỏ.

Thuốc dị ứng Văn Tưởng có thể hiểu được nhưng miếng dán giữ nhiệt với gói gừng đường đỏ là cái quỷ gì đây?

Còn chưa nghĩ kỹ thì trong đầu Văn Tưởng bỗng chốc hiện lên gì đó, nhớ lại đoạn đối thoại buổi chiều với anh còn có đồ uống nóng buổi tối.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại.

Hứa Nam Tri cũng không xa lạ với hai món đồ này, "Cậu đến kỳ rồi?"

"Chưa." Văn Tưởng giải thích nguyên nhân miếng dán giữ nhiệt và gói gừng đường đỏ vì sao lại xuất hiện, có hơi dở khóc dở cười, "Có thể anh ấy hiểu lầm."

Hứa Nam Tri nhíu mày, "Nhìn không ra đấy, anh ta còn có suy nghĩ này."

"......."

Văn Tưởng uống thuốc dị ứng theo chỉ dẫn của bác sĩ trên hộp thuốc, mấy đồ còn lại tạm thời không dùng được nên cô cho vào túi để bên cạnh.

Trong lều nhanh chóng không còn ánh sáng, rơi vào cảnh mờ tối.

Yên lặng rất lâu, Hứa Nam Tri bỗng nhiên mở miệng, "Thực ra Trì Uyên cũng rất tốt, cậu ở bên anh ta rất thích hợp."

Văn Tưởng trở mình, nhìn cô, "Trước kia không phải cậu có ấn tượng rất xấu với anh ấy sao?"

"Cậu cũng nói đó là trước kia."

Hứa Nam Tri nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, "Ít nhất là bây giờ, anh ta thật lòng đối xử tốt với cậu, cũng nghiêm túc hơn tớ tưởng tượng."

"Ừm."

"Nhưng tình cảm không phải trò đùa, cậu cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không thể vì người khác đối xử tốt với cậu mà đồng ý được." Hứa Nam Tri nhìn cô, "Hai người ở bên nhau, nhất định phải thích nhau mới được, biết không."

Văn Tưởng thở nhẹ, dụi má vào gối, giọng nói có hơi buồn ngủ, "Tớ biết rồi."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Trì tổng: Tôi muốn yêu đương T^T

Tưởng Tưởng: Trách ai? Là ai muốn từ hôn?

Trì tổng: Trách anh trách anh trách anh!!!!!!!!!!!!! (hèn mọn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK