Lữ đoàn võ trang mạnh kia đương nhiên là do Lam Râu Xồm kéo tới.
Lam Râu Xồm đến bên cạnh Bạch Tuyết Lam, lau lướt qua vầng trán đầy tro bụi, nói: “Quân trưởng, bao nhiêu lâu ngài mới ra ngoài, làm tôi đổ hết cả mồ hôi hột đây này. Kiểu gì tôi cũng phải nói thôi, quân trưởng mạo hiểm quá. Nếu Liêu gia mà bất chấp tất cả, định thật sự làm cá chết lưới rách thì chẳng phải toi cơm rồi sao? Ngài thực sự nên nghe lời tôi khuyên, thừa dịp đêm khuya để rời khỏi thành Đức Châu mới đúng.”
Bạch Tuyết Lam hầm hừ nói: “Anh chân trước mới phóng hỏa đốt kho hàng nhà người ta, tôi đã chân sau hoảng hốt chạy khỏi Đức Châu, vậy chẳng phải là khua chiêng gõ trống thừa nhận tội trạng với Liêu gia à? Nếu Liêu gia phái người khác tới, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy, thế nhưng đã nhận được tin là Liêu Hàn Phi tới, vậy đương nhiên có thể chơi một chút rồi. Tên này ấy mà, lúc làm chuyện xấu có sợ trời sợ đất gì đâu, nhưng nói đến một chữ chết thì chẳng ai sợ chết bằng gã hết. Muốn cá chết lưới rách với tôi? Hừ, chỉ dựa vào gã?”
Ngừng một lát, giọng trầm xuống một chút: “Tôi xa quê một thời gian, chắc là mọi người đã quên tính tôi ra sao rồi. Tưởng tôi là người nặn bằng bột, muốn bóp thế nào thì bóp à? Không nhân cơ hội này cảnh cáo trước một tiếng, sợ rằng chờ tôi về đến quê rồi thì lại có vài người càng không biết kiêng dè. Đến lúc ấy, để cho bọn họ biết, Bạch Tuyết Lam tôi tuyệt không sợ lấy mạng đổi mạng!”
Sau khi thoáng lộ mặt ở cửa thành, Tuyên Hoài Phong vẫn luôn đợi trong xe ngựa, không chút động tĩnh.
Lúc này nghe Bạch Tuyết Lam nói chuyện với Lam Râu Xồm, Tuyên Hoài Phong mới ló đầu ra khỏi xe, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Xong chuyện rồi à?”
Bạch Tuyết Lam vừa thấy y bèn không quan tâm đến Lam Râu Xồm nữa, nói với y: “Xong rồi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hồi nãy tiếng đại bác to lắm, lời anh nói với bọn họ, em nghe câu được câu mất. Nhưng mà em không biết nội tình, cho nên không dám tự tiện xuất hiện, sợ tăng thêm gánh nặng cho anh. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể giải thích giúp em được không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được. Để anh giải thích cẩn thận cho em nghe.”
Bởi vậy, Bạch Tuyết Lam lập tức nhảy xuống khỏi lưng Bạch Tướng Quân, chui vào trong xe.
Đầu tiên, hắn chưa thèm nói rõ sự việc mà lại bắt lấy hai cổ tay của Tuyên Hoài Phong, xụ mặt hỏi: “Em còn dám nói sợ tăng gánh nặng cho anh nên mới không dám tùy tiện đi ra? Mới rồi, tại sao em lại cố ý lộ diện trước mặt Liêu Hàn Phi, để cho hắn nhìn thấy mặt em?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Gã Liêu Hàn Phi đó là ai trong Liêu gia vậy?”
Bạch Tuyết Lam nắm lấy đôi cổ tay trắng ngần như ngà voi của y, bất mãn bóp một cái: “Em hỏi gã là ai làm gì? Em nhìn cái kiểu da người mạng chó của hắn còn tưởng là người nữa à? Anh nói em biết, tiếng xấu của gã nổi danh trong giới xã giao, anh không cho phép em nhận biết người như vậy.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Anh nói dây dưa tận đẩu tận đâu ấy. Em nghe Lam Râu Xồm báo cáo với anh, nói số anh túc bị chôn trong đất kia có liên quan đến Liêu gia, đúng lúc thấy gã họ Liêu nên mới nghĩ đến chuyện đó.”
Bạch Tuyết Lam cũng biết mình ghen tuông vô lý, thuận miệng phát tiết một câu cũng đủ rồi. Buông cổ tay Tuyên Hoài Phong ra, thuận thế sờ mó lên người y. “Vừa nãy nổ súng có khiến em bị giật mình không? Để anh kiểm tra giúp em xem.”
Tay trượt đến ngang hông, cảm thấy cưng cứng.
Vén vạt áo khoác lên, hai bên hông trái phải đều đeo khẩu Browning nặng trĩu.
Bạch Tuyết Lam không khỏi bật cười, lấy một khẩu, tháo băng đạn ‘tạch’ một cái, bên trong lắp đầy đạn.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh cứ nghĩ sao hôm nay em lại biết điều thế, chịu ngồi trong xe ngựa không xuống. Hóa ra là em chờ bọn anh lao vào nhau rồi ở trong xe ngựa lén lút thể hiện bản lĩnh súng thần của mình, muốn bắt địch bắt vua trước?”
Lời này của hắn quá chuẩn.
Hồi nãy ở cửa thành, Tuyên Hoài Phong đối diện với Liêu Hàn Phi một lúc, sau khi quay về sau rèm đã chuẩn bị sẵn hai khẩu súng lục, chờ thời khắc chiến đấu.
Tuyên Hoài Phong ngồi sau rèm không dám chớp mắt, liên tục tính toán vị trí của Liêu Hàn Phi, thầm nghĩ ngộ nhỡ phải động thủ thì phải đút đạn cho Liêu Hàn Phi đầu tiên.
Giết kẻ cầm đầu, đội ngũ đối phương sẽ bị kinh động. Như vậy cũng coi là giúp được Bạch Tuyết Lam một chút.
Hiện tại đến một viên đạn còn chưa bắn, chỉ dựa vào mỗi Bạch Tuyết Lam đã bình an ra khỏi phủ Đức Châu. Bị Bạch Tuyết Lam nói toạc kế hoạch ngay trước mặt mình, Tuyên Hoài Phong hơi ngượng, mỉm cười khe khẽ.
Lại hỏi Bạch Tuyết Lam: “Anh qua đây không phải để nói vòng vo thế này với em đâu nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Nói một cách thẳng thừng thì cũng chẳng có gì. Tối hôm qua anh ra lệnh cho đám Lam Râu Xồm tới làm loạn kho hàng của công ty văn minh, sau đó nhận được tin là phía bên Liêu gia có động tĩnh. Chúng ta dẫn một đội lớn người ngựa vào phủ Đức Châu, hơn nữa còn không che giấu thân phận, cho nên nhất định Liêu gia biết anh đến phủ Đức Châu, đoán được việc đốt kho hàng có liên quan đến anh. Chắc là bọn họ muốn nhân dịp anh chưa về đến nhà, mượn cớ này để ra oai phủ đầu với anh đây mà. Trùng hợp thật, anh cũng đang muốn ra đòn phủ đầu với bọn họ. Cho nên, Liêu Hàn Phi điều động người tới phủ Đức Châu, anh cũng phái Lam Râu Xồm tới huyện Vĩnh An bên cạnh, dẫn một đội quân tinh nhuệ của Bạch gia đang trú đóng ở đó qua. Muốn chơi vũ lực với anh ấy à? Vậy thì mọi người cùng chơi cho đã thôi.”
Cứ vậy, hắn kể sơ lược một lần.
Tuyên Hoài Phong nghe hắn nói, xuất thần một lúc mới cau mày lên tiếng: “Vừa rồi em có nghe được những lời anh nói với Lam Râu Xồm. Anh bảo nếu hôm nay không gõ một cái, chờ anh về quê rồi sẽ còn vài người càng không biết kiêng dè gì. Có vài người… là chỉ đám người Liêu gia sao?”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đương nhiên là chỉ đám người của Liêu gia rồi. Sao đột nhiên em lại hỏi đến chuyện này?”
Tuyên Hoài Phong chẳng qua là có một loại cảm giác lờ mờ không thể nói rõ được. Y chỉ lấy lại khẩu Browning từ tay Bạch Tuyết Lam, cạch một tiếng, lắp băng đạn vào, lại cạch một tiếng, tháo băng đạn ra.
“Lạch cạch”, vô thức chơi đùa trong tiếng lạch cạch đó.
Gò má xinh đẹp đó vì đang suy nghĩ nên lộ vẻ hoàn toàn không phòng bị, động tác nghịch súng thuần thục nhìn hết sức điển trai. Bạch Tuyết Lam nhìn y, lòng kiềm chẳng đặng mà bắt đầu ngứa ngáy, đưa tay kéo một cái, ôm y đến trước ngực hỏi: “Ngây người gì thế? Hôn cái cho thân thiết nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đừng nghịch, đừng nghịch, cướp cò súng bây giờ.”
Bạch Tuyết Lam giở giọng vô liêm sỉ: “Anh cứ nghịch đấy, anh không sợ cướp cò. Em cứ thưởng cho anh hai phát đạn đi, đạn găm vào người anh, máu chảy ra cũng ngọt. Anh nghịch đây nè, anh đang nghịch đây nè.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hầy! Anh đúng là càn quấy!”
Luống cuống tay chân tháo băng đạn, đặt súng lên tấm đệm.
Hành động này có thể coi như buông vũ khí đầu hàng, Bạch Tuyết Lam mừng rỡ, nâng gò má Tuyên Hoài Phong lên, trao cho y một nụ hôn thật sâu.
Tuyên Hoài Phong thở hổn hển nói: “Anh hôn một cái cũng được. Tối hôm qua anh… Dù sao em cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày mới khỏe lại được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Mấy ngày? Vậy thì anh chết đói mất.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu vậy… để cho em nghỉ ngơi một ngày, được không?”
Đôi mắt híp lại, để lộ con ngươi đen nhánh lấp lánh như sao, mỉm cười lười biếng nhìn Bạch Tuyết Lam.
Đối với chàng trai đáng yêu này, mặc dù trong lòng Bạch Tuyết Lam ngứa ngáy, song tình yêu vẫn chiến thắng dục vọng, cũng biết tối hôm qua đã khiến y quá mệt mỏi, rất nên nghỉ ngơi hồi sức, cho nên hắn gạt khẩu súng trên tấm đệm qua một bên, ôm y nằm lên chiếc chăn mềm mại trên tấm đệm, sau đó không làm thêm động tác gì quá đáng.
Hai người lẳng lặng nằm bên nhau.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư khiến người ta buồn ngủ. Một lát sau, Tuyên Hoài Phong nhắm mắt lại, hơi thở cũng dần trở lên thong thả đều đều.
Bạch Tuyết Lam sợ nếu tiếp tục ôm cơ thể mềm mại đáng yêu ấy sẽ không khống chế nổi dục vọng, đành chờ y ngủ rồi đặt y nằm lên tấm đệm, đắp chăn, rón rén xuống xe.
Bạch Tuyết Lam lại tiếp tục cưỡi trên lưng Bạch Tướng Quân. Chốc lát sau, Lam Râu Xồm cưỡi ngựa cà rộc cà rộc đến bên cạnh hắn. Lần này còn có một người trung niên khác mặc quân phục đi theo.
Người trung niên kia thấy Bạch Tuyết Lam bèn ngồi trên ngựa chào một cái, hô lên: “Quân trưởng.”
Sau khi hô xong lại thở dài một cái.
Bạch Tuyết Lam nói: “Lão Ngô, tôi còn tưởng ông dẫn lữ đoàn của ông về chỗ ở rồi chứ. Ông than thở cái gì? Chẳng qua là mang một đám người đến phủ Đức Châu chạy lòng vòng một lúc, rời khỏi chỗ đóng quân có hơn nửa ngày trời, ông còn sợ bác tôi dùng quân pháp với ông à?”
Ngô lữ trưởng mặt mày ủ dột nói: “Quân trưởng, lần này nếu không phải Lam Râu Xồm nói sự việc liên quan đến tính mạng của ngài thì tôi tuyệt đối không nên đến đây. Tư lệnh không ra chỉ thị đã tự tiện dẫn binh đi, còn dùng đại bác bắn vào phủ Đức Châu nữa. Chuyện này… nếu ngài không bao che cho tôi trước mặt tư lệnh, tôi sợ là cái mạng của tôi rơi vào nguy hiểm mất.”
Bạch Tuyết Lam cười mắng: “Ông vô liêm sỉ quá đấy. Năm ấy tôi cứu mạng ông trên chiến trường, ông chỉ thiên thề gì ấy nhỉ? Tôi bảo không cần để tâm, cơ mà chẳng phải ông cứ rêu rao là tính mạng ông thuộc về tôi đó à. Giờ tôi còn chưa bảo ông nộp mạng cho tôi, mượn lính của ông dùng một lúc mà ông đã giả bộ nhát gan vô tích sự trước mặt tôi rồi. Chuyện tôi bảo ông làm, đã bao giờ ông về mà phải chịu quân pháp chưa? Mau dẫn đám lính của ông về chỗ đóng quân đi, lượn lờ trước mắt tôi nhìn mà phát bực.”
Vung roi ngựa về phía Ngô lữ trưởng, làm bộ muốn quất một cái.
Trong mắt Ngô lữ trưởng – kẻ thô lỗ đã làm lính bao nhiêu năm nay – hành động đó là coi ông thành người của mình.
Cho nên ông không mặt ủ mày ê nữa, ngược lại còn cười ha hả. “Quân trưởng, ngài bảo không khiến tôi chịu quân pháp là tôi an tâm rồi. Mới nãy tôi thấy vài chiếc xe ngựa để lại vệt bánh rất sâu, hỏi ra mới biết, hóa ra lần này quân trưởng trở về còn mang theo rất nhiều rương đạn Mỹ nữa. Hì hì, súng Mỹ lần trước quân trưởng phái người đem về dùng tốt lắm, chỉ là đạn được cung cấp… Hì hì!”
Cười hì hì mấy tiếng, Bạch Tuyết Lam nhướng mày, vung roi lên.
Roi còn chưa quất lên người ông, ông đã đá bụng ngựa chạy vọt lên phía trước, còn không quên quay đầu nói: “Quân trưởng, tôi nghe ngài, về chỗ đóng quân đây. Tôi sẽ chờ đạn Mỹ đấy nhé, ha ha!”
Bởi vậy, ông dẫn quân của mình giục ngựa rời đi.
Còn về Bạch Tuyết Lam, dưới sự hộ vệ của đội kỵ binh thuộc quyền Lam Râu Xồm, hắn tiếp tục lên đường về quê.
Từ sau vụ ở phủ Đức Châu, hành động của mọi người đều cực kỳ cẩn trọng, mỗi khi tới nơi nào đều sắp xếp quân đội của Bạch gia ở phụ cận, tăng cường bảo vệ. Cứ vậy, trên đường không xảy ra sóng gió gì nữa.
Ngày hôm đó, họ đã đến được cái đích cuối cùng: Tế Nam.