• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bắc Nghiêu im lặng một vài giây, sau đó anh ngồi dậy và cất giọng nghiêm nghị: "Trương Ngân Thiên?"
Châu Á Trạch đáp: "Chắc là ông ta. Em vừa nhận được tin, xe ô tô của bọn họ rơi xuống vực, bây giờ cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ hiện trường. Vương đội trưởng ở thành đông nói hiện trường có dấu vết đạn bắn, khi cảnh sát đến nơi phát hiện thi thể một người đàn ông, Bạch An An chắc là bị Trương Ngân Thiên bắt đi rồi."
Cúp điện thoại, Trần Bắc Nghiêu mới để ý Mộ Thiện cũng đã ngồi dậy, hai tay cô bó gối, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Đêm tối tĩnh mịch, lời nói của Châu Á Trạch cô đã nghe thấy bảy tám phần.
Phản ứng đầu tiên của Trần Bắc Nghiêu là lên tiếng giải thích: "Không phải anh làm, anh cho cậu ta một khoản tiền để cậu ta đi. Anh đã hứa với em không giết người, hơn nữa giết cậu ta cũng chẳng có ích lợi đối với anh."
Mộ Thiện đương nhiên hiểu đạo lý này. Đằng sau Lý Thành chắc chắn còn có cấp trên, nếu bọn họ muốn đối phó Trần Bắc Nghiêu, một khi Lý Thành mất mạng, đối phương càng có động cơ hơn. Trần Bắc Nghiêu cố ý vỗ về Lý Thành, thật ra cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng bây giờ Lý Thành bị Trương Ngân Thiên giết hại, sự kiện này đối với Trần Bắc Nghiêu rốt cuộc là tốt hay xấu? Không biết chừng Trần Bắc Nghiêu gặp may, Lý Thành vẫn chưa giao chứng cứ cho người khác, vậy thì anh có thể thoát tội. Nghĩ đến đây, Mộ Thiện thấy yên lòng hơn một chút.
"Anh có dự định gì không?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc: "Xem tình hình thế nào rồi tính sau."
Nghĩ đến Bạch An An, tim Mộ Thiện nhói đau. Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy thương xót Bạch An An. "Bạch An An sẽ không có chuyện gì phải không anh?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Nếu Trương Ngân Thiên muốn giết cô ấy, ông ta sẽ không để cô ấy sống đến ngày hôm nay. Em đừng lo lắng quá."
Bạch An An và Lý Thành có mối quan hệ thân thiết, nhiều khả năng cô cũng là cảnh sát. Nhưng cô lại được thuộc hạ của Trương Ngân Thiên gọi là "chị dâu", chứng tỏ quan hệ giữa cô và ông ta không bình thường. Bây giờ cô bị bắt về, chỉ e là sống không bằng chết.
Khoảng thời gian sau đó, Mộ Thiện luôn phập phồng lo sợ, Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch đề cao cảnh giác, thế nhưng tất cả đều bình an vô sự. Không có cảnh sát tìm đến cửa, người của Trương Ngân Thiên cũng mất dạng. Tuy nhiên Trần Bắc Nghiêu hiểu rõ, trước mỗi biến cố lớn đều là khoảnh khắc yên bình tạm thời. Anh giấu Mộ Thiện, bảo Châu Á Trạch lo visa đi nước ngoài cho cả ba người. Anh cũng tìm lý do nói với ông bà Mộ, để đám cưới của anh và Mộ Thiện hoãn đến nửa cuối năm.
Loáng một cái đã đến tháng năm, bụng Mộ Thiện vẫn không có động tĩnh. Ngày hôm nay, Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện ra ngoài ăn cơm. Bữa cơm này do chủ tịch Thương hội của thành phố Lâm sắp xếp. Phó thị trưởng chuyên phụ trách lĩnh vực tài chính cũng có mặt, Trần Bắc Nghiêu tất nhiên được mời tham gia.
Thời tiết rất đẹp, Trần Bắc Nghiêu ôm eo Mộ Thiện đi lên bậc thang của khách sạn. Sau nhiều ngày không có biến động, hai người dần lấy lại tâm trạng ngọt ngào như một đôi vợ chồng mới cưới.
Chân cầu thang có một bể cá trong suốt. Trong bể cá, từng đàn cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Mộ Thiện đứng lại ngắm nhìn, Trần Bắc Nghiêu vẫn khoác eo cô, anh không xem cá mà dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt nghiêng thanh tú của Mộ Thiện. Cảm nhận được ánh mắt si mê của Trần Bắc Nghiêu, hai má Mộ Thiện ửng đỏ, cô quay sang trừng mắt với anh. Anh không nén được cảm xúc, kéo cô vào lòng và đặt lên môi cô một nụ hôn bất chấp đang đứng giữa nơi công cộng.
"Tình cảm giữa Trần tổng và phu nhân thật đáng ngưỡng mộ." Một giọng nói trầm thấp nồng đậm vang lên.
Mộ Thiện giật mình, Trần Bắc Nghiêu siết chặt vòng tay ôm Mộ Thiện đồng thời ngẩng đầu. Trên cầu thang, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đứng ở đó từ bao giờ. Ông ta có thân hình cao lớn, tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, trán rộng mũi cao, đôi mắt hai mí sâu thẳm, trông rất tinh anh. Đồng tử của ông ta phảng phất có ý cười, nhưng lại toát ra tia sắc bén.
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Trương tiên sinh, nghe danh lâu rồi."
Trương tiên sinh? Tim Mộ Thiện đập mạnh, cô lặng lẽ quan sát người đàn ông tiếng tăm lẫy lừng ở đại lục, người từng đánh giá Trần Bắc Nghiêu là Bố già thế hệ tiếp theo. Chẳng phải ông ta sống ở Bắc Kinh hay sao? Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Trương Ngân Thiên không lên tiếng, ông ta đút hai tay vào túi quần, quay người đi vào phòng riêng ở tầng trên.
Trần Bắc Nghiêu thấy vậy liền kéo tay Mộ Thiện đi lên lầu.
"Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh ứng phó." Thanh âm dịu dàng của anh vang lên bên tai Mộ Thiện. Mộ Thiện mím môi nói nhỏ: "Em ghét con người này." Trần Bắc Nghiêu đã quyết tâm hoàn luơng, cô không muốn anh tiếp xúc với loại người đó một chút nào.
Trần Bắc Nghiêu lập tức hiểu ý cô, anh phì cười: "Được, nghe em". Ngữ khí của anh tràn ngập sự yêu thương chiều chuộng khiến Mộ Thiện cảm thấy rất hạnh phúc. Cô thì thầm: "Chúng ta mặc kệ ông ta, cũng không sợ ông ta."
"Được, chúng ta không sợ ông ta." Trần Bắc Nghiêu cầm ngón tay cô đưa lên môi hôn. Bây giờ có Mộ Thiện bên cạnh, anh chẳng sợ bất cứ một ai, dù phải xuống âm phủ, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện vào phòng. Phòng ăn rất rộng, nội thất trang hoàng lộng lẫy. Bàn ăn ở một bên, vẫn chưa có ai ngồi. Trên bộ bàn ghế salon sang trọng có mấy người đang ngồi trò chuyện. Bắt gặp người phụ nữ bên cạnh Trương Ngân Thiên, Mộ Thiện hơi giật mình. Cô gái xinh đẹp im lìm như một pho tượng đó chẳng phải Bạch An An hay sao?
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười lên tiếng: "Phó thị trưởng Chu, Hội trưởng Tô!" Sau đó anh quay sang Trương Ngân Thiên: "Trương tiên sinh!"
Mọi người lịch sự chào hỏi. Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện ngồi vào vị trí. Trương Ngân Thiên ngồi bên tay phải phó thị trưởng Chu, thể hiện là người có địa vị cao, một thương gia nổi tiếng cả nước đến từ Bắc Kinh. Ông ta ôm eo Bạch An An cười nói: "Trần tổng, Trần phu nhân, thời gian An An ở thành phố Lâm được hai vị quan tâm chăm sóc, lát nữa tôi sẽ kính hai vị ba chén, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi."
Những người còn lại không biết có chuyện đó, liền hiếu kỳ hỏi thăm. Trương Ngân Thiên giải thích trôi chảy, từ đầu đến cuối ông ta giữ ánh mắt ôn hòa, không hề giống một Bố già khét tiếng, người truy sát tình nhân của Bạch An An và cướp cô về.
Trên thực tế đúng như Trần Bắc Nghiêu nói, trước công chúng, Trương Ngân Thiên giống anh, cũng chỉ là một thương gia bình thường.
Mấy người đàn ông như bạn bè lâu năm không gặp, cười cười nói nói vui vẻ. Trần Bắc Nghiêu và Trương Ngân Thiên trò chuyện rất khách sáo. Mộ Thiện ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng cô đưa mắt qua Bạch An An ở phía đối diện. Nhiều ngày không gặp, dung mạo Bạch An An vẫn xinh đẹp như trước, cô trang điểm nhẹ trông càng rực rỡ hơn. Chỉ có điều sắc mặt của cô hơi trắng bệch, ánh mắt cô lạnh lẽo. Có người mời rượu, Trương Ngân Thiên bảo Bạch An An cụm ly, cô lặng lẽ cầm cốc rượu uống cạn.
Chỉ khi nào vô tình chạm phải ánh mắt của Mộ Thiện, cô mới lộ vẻ xúc động, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thần sắc băng giá.
Bạch An An hoàn toàn không ăn nhập với những người có mặt, từ đầu đến cuối cô đều giữ im lặng. Có người cố tình lấy lòng Trương Ngân Thiên, nở nụ cười nịnh nọt: "Bạch tiểu thư vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, cô ấy và Trương tiên sinh đúng là một đôi trai tài gái sắc."
Bạch An An vờ như không nghe thấy, cô cũng chẳng mở miệng. Trương Ngân Thiên mỉm cười khoác vai cô, cất giọng vô cùng nghiêm túc: "Tiểu An An là tâm can của tôi." Mọi người cười ha hả, Bạch An An bĩu môi, ánh mắt lóe lên một tia mỉa mai.
Ăn cơm xong, đám đàn ông hẹn tuần sau cùng nhau đi chơi golf. Sau đó phó thị trưởng Châu lấy cớ bận việc đi trước. Nhân cơ hội đó, Trần Bắc Nghiêu xin cáo từ, Trương Ngân Thiên cười cười: "Trần tổng đi gấp như vậy sao? Tôi có việc cần bàn với Trần tổng, không biết Trần tổng có nể mặt?"
Những người đàn ông ngồi cùng bàn hôm nay chỉ là nhân vật phụ. Nghe Trương Ngân Thiên nói vậy, họ liền biết ý cáo từ. Trương Ngân Thiên gọi vệ sỹ của ông ta ở ngoài cửa: "Đưa An An xuống dưới nhà." Bạch An An lập tức đứng dậy, không nhìn bất cứ người nào, đi thẳng ra cửa.
Trần Bắc Nghiêu quay sang Mộ Thiện: "Em ra xe trước đợi anh." Mộ Thiện gật đầu. Hai người mắt đối mắt rồi Mộ Thiện đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Thiện quay về xe ô tô ngồi một lúc. Cô chú ý đến mấy chiếc xe con sang trọng đỗ ở phía đối diện. Tuy không nhìn rõ cảnh bên trong xe, nhưng cô có thể đoán ra, Bạch An An lúc này cũng ngồi trong xe chờ đợi giống như cô. Hôm nay gặp lại Bạch An An, Mộ Thiện đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước đây, khi cô bị Trần Bắc Nghiêu giam cầm. Bây giờ cô đã mở lòng, quyết định ở bên cạnh anh mà không tính toán được mất. Mối quan hệ giữa Bạch An An và Trương Ngân Thiên dường như phức tạp hơn nhiều. Chỉ là việc ai người ấy lo, trong thế giới của những người đàn ông như Trương Ngân Thiên hay Trần Bắc Nghiêu, chẳng phải cô cũng vô năng bất lực như Bạch An An? Chỉ có thể đứng sau người đàn ông, chịu chấp nhận cảnh nước chảy bèo trôi.
Nửa tiếng sau, Trần Bắc Nghiêu mới rời khỏi khách sạn. Thần sắc anh không có gì đặc biệt, anh vừa lên xe liền mở miệng ra lệnh tài xế: "Xuất phát."
Về đến nhà, Trần Bắc Nghiêu gọi điện thoại cho Châu Á Trạch và một số tâm phúc khác rồi mới đi vào thư phòng. Mộ Thiện lặng lẽ nhìn anh, chờ anh lên tiếng.
Anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa: "Trương Ngân Thiên muốn hợp tác với anh, nhưng anh đã từ chối."
"Hợp tác?" Mộ Thiện nghi hoặc.
"Ừ." Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu hơi thẫm lại: "Ông ta dù xét về thế lực hay tài lực đều là Bố già ở đại lục, không ai bì kịp. Nhưng ông ta còn muốn làm lớn hơn nữa."
"Ông ta muốn anh làm gì?" Mộ Thiện bực dọc hỏi.
Trần Bắc Nghiêu nhíu mày: "Cùng hợp tác làm ăn. Ông ta cho rằng những kẻ mạnh bắt tay sẽ càng dễ kiếm tiền hơn."
"Ông ta muốn anh đi theo ông ta?" Mộ Thiện nói lạnh lùng: "Con người này chẳng biết đủ là gì."
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: "Em nói đúng, tại sao ông ta không thỏa mãn? Anh có nghe phong thanh, trước đó ông ta đã thu phục một số lão đại ở khu vực Hoa Nam và Hoa Trung. Ông ta có dã tâm rất lớn, không biết để làm gì?"
Hai người im lặng nhìn nhau, đoán không ra động cơ của Trương Ngân Thiên. Mộ Thiện hết sức lo lắng: "Anh từ chối ông ta, liệu ông ta có đối phó anh không?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Ông ta muốn động đến anh cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa anh cho ông ta biết, anh sắp "rửa tay gác kiếm". Một khi anh không còn liên quan đến giới hắc đạo, chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, ông ta đâu cần thiết phải ra tay với anh?"
Mộ Thiện gật đầu.
Nói thì nói vậy, Trần Bắc Nghiêu vẫn gọi điện dặn dò vệ sỹ, tăng cường cảnh giác, đặc biệt phải bảo vệ tốt Mộ Thiện.
Ở bên này vợ chồng Trần Bắc Nghiêu tâm linh tương thông, tình cảm mặn nồng. Trong khi đó tại một nơi khác, Trương Ngân Thiên vừa bị từ chối, ông ta hằm hằm ngồi vào chiếc xe con sang trọng.
Bạch An An thu mình ở một góc, cố tránh ông ta càng xa càng tốt. Trương Ngân Thiên không bận tâm, ông ta trầm tư suy nghĩ. Xe đi một đoạn, người trợ lý ngồi ghế trước quay đầu báo cáo: "Ông chủ, tôi đã hẹn với Đinh Hành ba giờ chiều mai gặp cậu ta."
Trương Ngân Thiên gật đầu: "Một núi không thể có hai con hổ, Trần Bắc Nghiêu không muốn thì để Đinh Hành đi." Trong lòng đã có quyết định, ông ta không cần suy nghĩ thêm. Lúc này, ông ta mới quay sang nhìn Bạch An An.
"Ngồi gần lại đây". Giọng nói ông ta vô cùng lạnh lẽo.
Bạch An An nhìn ông ta bằng ánh mắt oán hận: "Trương Ngân Thiên, ông giết tôi đi."
Trương Ngân Thiên nhếch mép: "Em là tâm can của tôi, là người đàn bà của tôi, tôi làm sao nỡ giết em?"
"Ông đúng là tên cầm thú, loài súc sinh." Bạch An An nhanh như tia chớp tung một nắm đấm về phía ông ta. Trương Ngân Thiên không kịp đề phòng, bị đánh trúng vào mặt.
Sau khi đánh ông ta, Bạch An An vừa tức giận vừa sợ hãi. Cô nói: "Ông hãy tha cho người nhà của tôi."
Trương Ngân Thiên từ từ quay đầu, má ông ta hơi sưng lên: "Người nhà của em chính là người nhà của tôi. Bố mẹ và em trai em là người thân của tôi. Em sợ gì chứ? Mau lại đây."
Bạch An An cắn môi không nhúc nhích. Trương Ngân Thiên liền nói với người trợ lý ở ghế trước, ngữ khí của ông ta thản nhiên như không: "Chặt đứt một bàn tay của em trai cô ta." Người trợ lý bấm điện thoại, Bạch An An tức đến mức toàn thân run lên, cô nhoài người giật điện thoại trên tay trợ lý. Trương Ngân Thiên liền kéo cô vào lòng.
"Hãy thành thật trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ không động đến em trai em." Ông ta nhìn vào mắt Bạch An An, trong đôi mắt to tròn của cô chỉ đọng lại nỗi oán hận, khiến ông ta không khỏi tức giận.
"Thằng oắt con cảnh sát đó có lên giường với em không?" Trương Ngân Thiên đè Bạch An An vào thành ghế phía sau.
Bạch An An đột nhiên bật cười.
Giọng nói cô như cơn gió thoảng qua: "Rất nhiều lần, anh ấy mạnh hơn ông nhiều."
Trương Ngân Thiên sa sầm mặt, ông ta ngẩng đầu quát lớn: "Dừng xe, cuốn xéo hết đi."
Lúc này, xe đã dừng lại trước ngôi biệt thự Trương Ngân Thiên vừa mua ở thành phố Lâm. Hoa viên rộng lớn không một bóng người. Người trợ lý và tài xế lặng lẽ xuống xe. Mấy chiếc xe ở phía sau cũng dừng lại, người trợ lý vẫy tay ra hiệu, tất cả đứng quanh chiếc xe của Trương Ngân Thiên, cách mười mấy bước, lặng lẽ chờ đợi.
Ở trên xe, Trương Ngân Thiên với dây an toàn ở bên cạnh trói chân tay Bạch An An. Bạch An An tuy biết võ nghệ nhưng khi thật sự động thủ, cô đâu phải là đối thủ của Trương Ngân Thiên. Trong chớp mắt cô đã bị trói chặt. Trương Ngân Thiên xé toạc áo sơ mi và lột váy cô. Áo xống ông ta vẫn chỉnh tề, ông ta chỉ kéo khóa quần, lôi bộ phận đàn ông, đâm thẳng vào người Bạch An An mà không hề có sự chuẩn bị trước.
Người trợ lý và đám vệ sỹ của Trương Ngân Thiên không dám đứng quá gần, cũng không dám cách quá xa. Họ có thể thấy rõ chiếc xe rung nhẹ. Bởi vì trước đó Bạch An An mở cửa sổ cho thoáng khí, nên lúc này họ nghe thấy tiếng xác thịt va chạm, tiếng kêu không rõ là đau khổ hay hoan lạc của Bạch An An.
Cả quá trình, Trương Ngân Thiên không phát ra bất cứ thanh âm nào, thể hiện rõ ông ta là người nắm quyền chủ đạo, có một năng lực khống chế mạnh mẽ. Đám đàn ông đứng ngoài không bỏ sót một tiếng động, có kẻ to gan quay đầu nhìn, chỉ thấy thân hình tráng kiện của người đàn ông lên xuống nhấp nhô, đôi chân trắng nõn của cô gái bị ông ta vác lên vai.
Một lúc lâu sau, động tĩnh trên xe mới ngừng lại.
Trong ô tô, Bạch An An nằm bẹp dúm ở ghế sau, trên người cô có dòng dịch trắng và mồ hôi hòa trộn, trước ngực và trên đùi chỗ nào cũng xuất hiện vết cắn mút. Trương Ngân Thiên ép cô liếm sạch vật đàn ông của ông ta, ông ta mới nhổm dậy kéo khóa quần. Sau đó ông ta nhấc cằm cô, hôn mạnh vài cái rồi cất giọng lãnh đạm: "Tập tài liệu đó có truyền ra bên ngoài hay không, em không nói tôi cũng có cách điều tra ra."
Bạch An An ngồi dậy, cô nhặt tấm áo đã bị xé rách ở dưới sàn xe và khoác lên người như con rối. Trương Ngân Thiên không rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, thân hình mềm mại đầy những dấu vết ông ta để lại sau cuộc hoan ái. Ông ta đột nhiên thở dài, mỉm cười nói: "Thật không ngờ tôi lại chết mê chết mệt một hình cảnh quốc tế." (Hình cảnh quốc tế tức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, gọi tắt tiếng Anh là Interpol)
Câu nói khiến trái tim Bạch An An như bị bóp nghẹt, vừa uất hận vừa đau đớn. Hai tay cô nắm chặt gấu váy, chặt đến mức các khớp nổi rõ. Trương Ngân Thiên có vẻ thích thú khi chứng kiến bộ dạng thê thảm và bị động của cô. Sau đó ông ta mỉm cười, đẩy cửa rời khỏi ô tô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK