Ông ngồi xuống cùng một chỗ với năm MC, trước tiên nhấn mạnh rằng chương trình này muốn quay được phương diện tương đối chân thật của các ngôi sao trong quá trình đi du lịch, thế nên ngoại trừ có một vài thiết lập tổng quan thì tổ chương trình sẽ gắng sức không đưa quá nhiều kịch bản cho các MC, như vậy cũng có thể để cho mọi người thoải mái dễ chịu hơn. Có điều liên quan tới vấn đề cảnh quay, xuất phát từ nỗi lo lắng về an toàn và hành chính, tổ chương trình sẽ đưa cho nhóm MC một bản danh sách tương đối ngắn để họ lựa chọn hành trình.
Mấy người Hình Nhạc không để tâm đến những lời này lắm, riêng Hạ Đình Vãn vì lần đầu tiên tham gia show thực tế nên lắng nghe rất cẩn thận.
Đạo diễn Triệu lại nói, trong quá trình ghi hình, mỗi một MC sẽ có một camera-man cố định trong suốt toàn bộ hành trình.
Nghe xong, Hạ Đình Vãn lại khá căng thẳng. Trong lúc đóng phim, với tư cách là diễn viên y sẽ nắm chắc được có những vị trí máy quay nào, góc độ nào thì diễn ra làm sao, tất cả đều đã được xác định trước. Nhưng bây giờ nhất cử nhất động trong toàn bộ hành trình đều bị quay lại, y không chắc mình có thể sẽ gây ra biểu hiện sơ suất gì không.
Sau khi nghỉ ngơi, cảnh quay sẽ là các MC lần đầu tiên cùng nhau thảo luận về những vấn đề trong hành trình.
Cố Thiến không quên nhắc nhở quay phim của mình rằng cô muốn tìm một chỗ vắng để trang điểm lại, xong rồi mới khoan thai đi tới phòng khách. Đợi cô chuẩn bị xong, đạo diễn mới hô “Bắt đầu”.
Hình Nhạc phát hiện trên bàn phòng khách có đặt một phong thư, sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong là 25,000 bath Thái.
*(25,000 bath = 5555 tệ = 18,732,600 đồng.)
“Ố, đây là gì thế? Là kinh hỉ tổ chương trình cho chúng ta đây sao?”
Hình Nhạc bày ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại tìm trong phong thư rồi lấy một tờ giấy hướng dẫn trong đó, cúi đầu đọc: “Lúc ở Chiang Mai, kinh phí du lịch của năm người tổng cộng là 25,000 bath, khoản tiền này do đội trưởng thống nhất trù tính, không thể chi tiêu vượt mức.”
“Hai mươi lăm nghìn à…?” Lý Khải Văn mở miệng nói.
“Là năm nghìn tệ hả?” Hạ Đình Vãn cũng ngẩn ra một chút, không nhịn được tròn mắt hỏi một câu: “Liệu có hơi ít không?”
Tuy mấy người họ cũng biết có chuyện kinh phí du lịch này, nhưng không ai biết được con số cụ thể lại là 25,000 bath Thái.
Số tiền này mặc dù không tính việc nghỉ lại thì cũng không quá ít, thế nhưng với mức sinh hoạt của ngôi sao, một người chỉ được tiêu một nghìn tệ trong bốn ngày tuyệt đối có thể nói là khá eo hẹp.
Sau khi kết hôn, lúc đi du lịch với Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn vẫn luôn được chiều hư, cho đến giờ còn chưa từng trải nghiệm cảm giác túng quẫn vì không có tiền. Cho nên khi vừa nghe con số này, đương nhiên y sẽ cảm thấy quá ít.
Có điều vừa thốt lên câu nói đó y đã thấy hơi hối hận. Dưới góc độ chân thực, đây đúng là phản ứng trực tiếp nhất của y, thế nhưng bây giờ y thật sự không nắm chắc được chừng mực của chương trình kiểu này, không biết mình có nên nói thế không.
“Tiểu Vãn không quen du lịch kiểu ít tiền, nghĩ ít cũng không lạ cho lắm.”
Hình Nhạc nở nụ cười với Hạ Đình Vãn, giọng của hắn vẫn rất mềm mỏng khiến người ta nghe thấy rất tự nhiên: “Có điều với những người trẻ bình thường đi du lịch này nọ, mức chi tiêu này cũng rất hợp lý rồi.”
“Đúng thế…” Cố Thiến cũng phụ họa, giọng của cô lúc này vô cùng sảng khoái: “Lại nói cái hồi em còn học đại học á, đi đâu cũng là kiểu du lịch ít tiền này, ở youth hostel*, ăn ở các tiệm ăn nhỏ. Bây giờ nghĩ lại vẫn hoài niệm quá.”
*Youth hostel dịch ra là nhà nghỉ thanh niên, hay nói chính xác hơn là nhà nghỉ dành cho giới trẻ khi đi du lịch, có mức giá khá rẻ, cơ sở vật chất không quá tiện nghi.
Nhất thời Hạ Đình Vãn có phần xấu hổ, đúng là y không hiểu kiểu du lịch ít tiền, có lẽ là vì trước khi làm diễn viên y gần như chưa từng đi du lịch. Nhưng bị Hình Nhạc và Cố Thiến nói như vậy khiến y cũng cảm thấy hình như không hay cho lắm.
“Bây giờ Thiến Thiến vẫn thường đi du lịch bụi một mình à?” Hình Nhạc quay lại nói chuyện với Cố Thiến.
“Đúng thế, em làm nữ hán tử quen rồi!” Lúc cười như vậy nom cô rất thoải mái tùy tiện, không hề giống với người phụ nữ mới vừa cáu giận với nhân viên make-up vì da mặt có một chút khuyết điểm nhỏ.
“Chúng ta chọn Hình Nhạc làm đội trưởng nhé?”
Kỷ Triển – người vốn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng dời trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.
“Hả?” Hình Nhạc cũng giật mình, hình như hắn không ngờ Kỷ Triển lại trực tiếp đến vậy, vội từ chối theo bản năng: “Không được đâu, chúng ta cứ bỏ phiếu quyết định đi.”
“Bỏ phiếu thì cũng là anh thôi.” Nụ cười của Kỷ Triển là lạ, đầu tiên là nhíu mày, sau đó mới nhẹ nhàng cong khóe môi: “Nhìn anh cứ như lớp trưởng hồi tiểu học của tôi ấy.”
“Phì,” Hạ Đình Vãn vui vẻ bật cười: “Cậu nói đúng lắm, Nhạc Nhạc là bạn hồi tiểu học của tôi, hồi đó anh ấy vẫn luôn là lớp trưởng và là học sinh ba tốt. Nhạc Nhạc, anh thật sự rất hợp làm đội trưởng đấy.”
Thế nên chức đội trưởng đương nhiên được giao cho Hình Nhạc.
Lúc trước hình như Cố Thiến không thích Hình Nhạc cho lắm, nhưng trong lúc ghi hình cô lại rất phối hợp với hắn, có lẽ là vì cùng một công ty. Lý Khải Văn thì là một người hoàn toàn không có ý kiến gì.
Hạ Đình Vãn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Trong năm MC, Hình Nhạc vẫn là người mà y quen thuộc và thân cận nhất, Hình Nhạc làm đội trưởng, y nghĩ như vậy là tốt nhất.