Ban ngày, Cố Hải bắt Bạch Lạc Nhân bỏ vào trong xe, mang đến công ty, giữa trưa cùng nhau ăn trưa, buổi tối lại mang về nhà. Bạch Lạc Nhân đi vệ sinh hắn đều đi theo, sợ rằng sơ ý sẽ để cậu chạy mất.
Trước đây, Cố Hải luôn chỉ có một mình, mọi nữ nhân viên trong công ty đều quen thấy hắn tiêu sái bất kham, hiện giờ, mỗi ngày lại có thêm người. Kề vai sát cánh đi vào công ty, lại kề vai sát cánh ra khỏi công ty, hai mươi bốn giờ như hình với bóng, tiếp diễn lâu dài như thế làm người ta phải suy nghĩ.
Bạch Lạc Nhân cũng thừa dịp này kiểm tra tiến độ dự án, mỗi ngày đi theo Cố Hải đến phân xưởng, tùy hứng còn có thể đưa ra một số đề nghị. Vốn lúc trước thương nghị hợp tác, công ty Hải Nhân cũng không phải là đơn vị hợp tác quan trọng nhất, hiện tại do mưu đồ của cặp phu phu này, dường như mọi sản phẩm quan trọng đều do công ty sản xuất.
Như lời Cố Hải nói, tiền tôi kiếm được không phải cũng là của cậu sao, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Chiều hôm đó, Cố Hải vô cùng bận rộn bên máy tính, Bạch Lạc Nhân lại giống đại gia ngồi bên cạnh phơi nắng.
"Cố tổng, đây là văn kiện dự thảo mới nhất, mời ngài xem qua."
Cố Hải tiếp nhận, xem xét vài lần, mặt bình tĩnh nói: "Cô lại đây một chút, có vài chỗ cần được sửa chữa."
Nữ nhân viên lập tức lắc lư eo đi tới, nửa thân mình đều dán trên bàn làm việc, cổ áo còn cố ý mở rộng, Cố Hải chỉ cần ngước lên một cái, có thể thấy được khe ngực khêu gợi cùng với cặp cái bánh bao trắng bóng.
Bạch Lạc Nhân híp mắt nhìn qua, nhắm mắt lại, biểu tình thờ ơ.
Rất nhanh, nữ nhân viên có lúm đồng tiền như hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lắc mông rời đi.
Cửa vừa đóng, Bạch Lạc Nhân lập tức ho nhẹ một tiếng.
Cố Hải quay đầu, "Cậu làm sao thế?"
Bạch Lạc Nhân ngoắc ngoắc ngón tay, "Cậu lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Cố Hải chưa cảm giác được nguy hiểm mà cứ thế đi lại, lập tức ngồi bên cạnh Bạch Lạc Nhân, tay để lên vai cậu, thản nhiên nói, "Muốn nói gì với tôi?"
Tay Bạch Lạc Nhân trực tiếp tiến vào cổ áo Cố Hải, Cố Hải vờ từ chối, "Đừng làm loạn, đây là công ty." Kỳ thật trong lòng ước gì Bạch Lạc Nhân đừng lấy tay ra.
Bạch Lạc Nhân rất nhanh đụng được trước ngực Cố Hải, môi mím chặt, ngón tay dùng lực hung hăng vân vê hai vòng quanh vật nhỏ kia, chỉ thấy nhục dục trên mặt Cố Hải nhanh chóng xuất hiện.
"Ah......"
Cố Hải nắm lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân, nhăn mày nói:"Không ngờ khẩu vị của cậu nặng như thế."
"Mỗi ngày ở đây có phải đều nhìn thấy no mắt rồi không?" Tay Bạch Lạc Nhân lần mò xuống dưới.
"Đừng vặn, vặn nữa sẽ đứt mất." Vẻ mặt Cố Hải đau khổ, "Nếu muốn vặn đứt nó đi thì sau này cậu lấy gì 'ăn'?"
"Công ty của cậu nhân tài nhiều như vậy, để mấy cô đó sản xuất thay cậu không được sao?" Nói xong tiếp tục hạ độc thủ lên cái còn lại.
Cố Hải giữ chặt hai má Bạch Lạc Nhân vừa tức lại cười nói: "Nói cho cậu biết, mau buông tay có nghe không? Chỗ này của tôi cực kỳ mẫn cảm, cậu mà cắn đứt nó, tôi nhất định sẽ không khống chế được, chắc chắn sẽ ở chỗ này mà làm cậu."
Bạch Lạc Nhân vẫn không buông tay.
Cố Hải ăn thêm một lần đau, nhanh chóng ấn ngã Bạch Lạc Nhân xuống sô pha, Bạch Lạc Nhân nghẹn một hơi, vừa muốn đem tình thế đảo ngược lại, cửa đột nhiên bật mở, cặp chân xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt Cố Hải, ngước lên nhìn, một gương mặt rất quen thuộc.
Diêm Nhã Tĩnh xấu hổ cười cười, "Hai người làm gì vậy?"
Cố Hải đứng dậy, Bạch Lạc Nhân cũng đem tay từ trong sơ mi của Cố Hải lấy ra, hai người làm bộ như không có việc gì, ai về chỗ nấy. Cố Hải gõ nhẹ vào bàn làm việc, ánh mắt còn chưa hoàn toàn khôi phục, tầm mắt nhìn Diêm Nhã Tĩnh còn mang theo vài phần khiếm nhã.
"Xong chuyện rồi sao?"
Diêm Nhã Tĩnh bị ánh mắt Cố Hải khiến cho sửng sốt, nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn quần áo, không có vấn đề gì!
"Anh sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn em?"
Cố Hải đầy khó hiểu, "Ánh mắt gì?"
Diêm Nhã Tĩnh yên lặng nhìn Cố Hải, độ ấm trong mắt từng chút giảm xuống.
"Không có gì, em và anh cùng bàn qua điều kiện của công ty tìm chúng ta hợp tác đi, em vừa nói chuyện qua với giám đốc bên đó......" Diêm Nhã Tĩnh ngồi kế Cố Hải, thành thành thật thật nói rõ công việc.
Bạch Lạc Nhân ở đây ba bốn ngày qua, cậu phát hiện chỉ có Diêm Nhã Tinh là không cố tình câu dẫn Cố Hải, mặt ngoài quan hệ của bọn họ rất bình thường, kỳ thật điều này chứng tỏ quan hệ của bọn họ không hề bình thường. Bất cứ phụ nữ nào đi vào, đều là Cố Hải mở miệng nói trước, mà Diêm Nhã Tĩnh đi vào, đa số đều là cô ta nói, Cố Hải chỉ lắng nghe, rất nhiều chuyện thậm chí không thèm hỏi qua, hoàn toàn để cho Diêm Nhã Tĩnh nói.
Mức độ ăn ý của bọn họ thực sự rất cao.
"Đúng rồi, lần trước anh hỏi em thuốc gì trị sẹo tốt......" Diêm Nhã Tĩnh lấy từ trong túi áo một bình thuốc nhỏ, "Này, đây là anh trai em kiếm được một bác sĩ tốt, mỗi ngày dùng ba lần, nếu hiệu quả tốt có thể đến vị bác sĩ kia lấy thêm."
Cố Hải hơi nhếch môi, "Cảm ơn, bao nhiêu tiền?"
"Không cần, chúng ta còn tính tiền bạc gì chứ?" Diêm Nhã Tĩnh cười đến bất đắc dĩ.
Cố Hải lắc cái chai trong tay, "Thay tôi cảm ơn anh trai cô."
"Được, anh thử xem hiệu quả ra sao?"
Cố Hải mở nắp, đem thuốc bột đổ một chút lên ngón tay, xoa thử lên trán mình.
"Không phải dùng như vậy." Diêm Nhã Tĩnh nở nụ cười, "Anh xem, làm rơi hết thuốc xuống lông mày rồi này, phải làm ướt trán trước mới được dùng." Dứt lời dùng khăn ướt xoa xoa trán Cố Hải, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng ở mặt trên vẽ loạn, cho đến khi thuốc bột hoàn toàn hòa tan.
Bạch Lạc Nhân ở một bên yên lặng nhìn không nói gì, cái thứ mà cậu nhìn liên tục là thuốc trị sẹo đang được Diêm Nhã Tĩnh dùng để săn sóc cho Cố Hải. Cái sẹo kia chính là do vụ tai nạn mấy năm trước để lại, là vì Bạch Lạc Nhân mà có, giờ đây lại muốn người khác xóa giùm. Nếu là Diêm Nhã Tĩnh chủ động mua thì không nói gì, mà là Cố Hải yêu cầu nàng mua giúp.
Hắn tại sao không chủ động yêu cầu cậu làm cho hắn chứ?
Mãi đến lúc Diêm Nhã Tĩnh đi, Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Buổi tối về nhà, Bạch Lạc Nhân phá lệ đòi nấu ăn cho Cố Hải.
Cố Hải rất kích động! Nhiều năm qua tâm nguyện của hắn rốt cục hôm nay đã được toại nguyện. Vì thế đem toàn bộ quá trình nấu ăn quay lại, từ lúc mua đồ, rửa, cắt rồi nấu đồ ăn, ở nhiều góc độ mà quay chụp, có mấy lần ngọn lửa bùng lên máy quay, nhưng Cố Hải vẫn kiên quyết quay hết cho bằng được.
"Cậu ra ngoài trước đi, đứng đây vướng bận tôi làm việc." Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải một cái.
Cố Hải không nhúc nhích, "Tôi sợ cậu bị bỏng."
"Đứng ngoài đợi đi! Cần cứu hỏa sẽ kêu cậu vào!"
Cố Hải vừa ra đi, Bạch Lạc Nhân liền trả thù, bỏ vào trong nồi nửa chai tương cùng một bát lớn hạt tiêu. Nghẹn thì có thể chạy lên sân thượng giải tỏa, đợi đến khi nấu xong đồ ăn, mặt Bạch Lạc Nhân lúc này đã biến thành màu tương.
"Ăn đi!" Bạch Lạc Nhân hồ hởi nói một cậu.
Cố Hải cúi đầu nhìn thoáng qua, đồ ăn cái nào cũng một màu đen, may mà phòng bếp có đèn, nếu bị cúp điện, nhất định sẽ tìm không thấy đồ ăn.
Bạch Lạc Nhân cười khiến người ta hốt hoảng, "Mau ăn đi!"
Cố Hải thử dùng đũa gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, vừa ăn một ngụm, liền cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ theo cuống họng lan khắp đến tận não, đầu lưỡi nháy mắt tê cứng.
"Thế nào?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải miễn cưỡng bày ra một nụ cười, "Cũng không tệ lắm, có cơm không?"
"Không có, nhiều đồ ăn như vậy cậu ăn còn không đủ sao? Hay để tôi đi lấy canh cho cậu?"
Cố Hải,"......"
"Cậu phải ăn hết đó! Tôi còn phải quay lại nữa!"
Nói xong, Bạch Lạc Nhân lấy máy quay ra, nhằm lúc Cố Hải đang ăn mà chụp. Cố Hải đáng thương, nước mắt muốn rơi mà không thể, gương mặt gần như sưng lên, nhưng vẫn hướng vào máy quay lộ vẻ hạnh phúc.
Bạch Lạc Nhân rất buồn bực muốn tự mình kiểm tra thức ăn rốt cuộc thức ăn khó nuốt đến mức nào, vì thế định ngồi xuống ăn thử, kết quả bị Cố Hải nghiêm khắc ngăn cản, "Đừng ngồi, tất cả đều là của tôi!"
Sau đó bát đũa đều bị lấy đi.
Nhìn Cố Hải kiên trì ăn mấy thứ đồ ăn khó nuốt này, tim Bạch Lạc Nhân đột nhiên run rẩy một trận.
Ăn cơm xong, Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân ngồi lên sô pha, hễ mở miệng ra là dưới đan điền như có ba quân hỗn chiến. (QT cho nguyên văn là :nhất mở miệng là đan điền phương hòa mã tam lập hỗn khang nhi. Quả thực đọc vào thấy dễ hiểu quá )
"Tay cậu sao bị thế này?"
Cố Hải lăn qua lộn lại nhìn tay Bạch Lạc Nhân, mặt trên có những vết sẹo lớn nhỏ, mỗi lần một vết sẹo mờ đi lại có thêm một vết sẹo mới xuất hiện. Khủng khiếp nhất là móng tay của Bạch Lạc Nhân, vĩnh viễn đều là hai tầng vặn vẹo trên đầu ngón tay, Cố Hải mỗi lần nhìn thấy đều rất đau lòng.
"Bình thường thường xuyên sửa chữa máy móc, khó tránh khỏi bị thép làm bị thương."
Vừa nói xong, Bạch Lạc Nhân liền nhìn thấy Cố Hải cầm lấy cái bình nhỏ mà Diêm Nhã Tĩnh cho hắn, dùng khăn mặt lau tay cho Bạch Lạc Nhân, thật cẩn thận đem thuốc đổ ra, dùng tay nhẹ nhàng xoa thuốc cho cậu.
Trái tim Bạch Lạc Nhân chợt co rút lại, ánh mắt tự nhiên không thoải mái.
"Cậu hỏi thuốc từ Diêm Nhã Tĩnh, là dùng cho tôi sao?"
Cố Hải nuốt nước miếng, sau đó lại hỏi một câu, "Cậu nghĩ cho ai?"
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không nói gì.
Hai giờ sáng, Cố Hải mới vừa ngủ một chút, người trong lòng đột nhiên đứng dậy, Cố Hải tưởng rằng Bạch Lạc Nhân phải đi vệ sinh nên không quan tâm, kết quả đợi nửa tiếng cũng chưa thấy cậu trở về. Chợt căng thẳng, Cố Hải thầm nghĩ Bạch Lạc Nhân không phải bỏ trốn rồi đấy chứ? Vì thế nhanh chóng xuống giường tìm người.
Hắn phát hiện ra Bạch Lạc Nhân đang ở ban công, thằng nhóc này mặc mỗi quần đùi ngồi xếp bằng, mắt hơi hơi híp, nhìn giống như Phật tổ.
"Nhân tử, cậu ở đây làm gì?" Cố Hải hoảng sợ.
Bạch Lạc Nhân cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tỉnh lại!"
Cố Hải ngồi xổm xuống, không hiểu gì nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Buổi tối không ngủ, chạy ra đây tỉnh lại là sao?"
"Gột rửa linh hồn tội nghiệt của tôi!"