Mùi thơm truyền vào chóp mũi, Lâm Phong lập tức phán đoán ra, trong mùi thơm này mang theo một chút thuốc tráng dương, mặc dù không phải thật sự có độc, nhưng khi hít vào dược này, sức chống cự của nam nhân đối với mỹ nữ tuyệt đối giảm xuống ngay tắp lự.
Khá lắm, dục cầm cố túng! Bất quá, rất đáng tiếc, ta là một nữ nhân, tráng dương ư? Ta thì có thể tráng dương cái gì?
Lâm Phong âm thầm cười lạnh, ngồi ngay thẳng vững như thái sơn, trong lòng vừa động, đã có quyết định, nàng tiện tay nhận chén rượu trong tay nữ tử bên cạnh uống một hơi cạn sạch, gật đầu với nàng khẽ cười nói: “Rượu ngon, cô nương có thể rót cho ta một chén nữa được không?”
Nữ tử xinh đẹp sửng sốt, nhất thời lúng túng không thôi.
Nàng thật không nghĩ tới trong thiên hạ lại có “nam nhân ” như Liễu Hạ Huệ, ngồi cạnh mà trong lòng không loạn, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa nửa phần, ngược lại chính mình lại bị phong thái hắn mê hoặc đảo điên không tìm được lối thoát, đả kích đối với nữ tử dung mạo khuynh thành này thật là không nhỏ.
“Cô nương nếu không muốn, tại hạ cũng không miễn cưỡng.” Dứt lời, Lâm Phong cười khẽ, nâng tay cầm bầu rượu, cố ý như vô tình chạm phải bàn tay bạch ngọc của nàng ta, chạm phải rồi lập tức ly khai không hề lưu luyến.
Nàng rót chén rượu, rót đầy chén rượu cho cả Bắc Thần Tường, ý cười nhạt bên môi nhẹ hẫng, nhấc tay hướng Bắc Thần Tường làm tư thế kính rượu, rồi ngửa đầu một hơi cạn sạch, tư thế uống rượu không khỏi quá mức phóng túng, khoảnh khắc ngẩng về phía sau, chút cổ trắng nõn tử lộ ra, khủy tay chống đỡ thân thể, người là tư thế nửa nằm, lười biếng chép miệng, cười to càn rỡ.
“Rượu ngon! Rượu ngon! Có giai nhân bên cạnh, tư vị rượu ngon cũng tốt hơn vài phần a~~!”
Một câu nói nói xong, ánh mắt quét quanh khắp bữa tiệc, mọi người trên cả sảnh đường trợn mắt nhìn, nhiều người không hề di chuyển cả đũa.
Từ lúc đôi lông mi dài của Lâm Phong khép mở, mấy nữ tử đã không nhịn được đỏ bừng mặt mà quay đi, trời ạ, thế gian lại có nam nhân đẹp mắt như vậy, rõ ràng là phóng đãng như vậy lại hoàn toàn không làm cho người ta cảm giác chán ghét, giây khắc đó cả người hắn lộ ra một cỗ mị hoặc mãnh liệt, trong yến tiệc bất luận là nam hay nữ đều không thoát khỏi oanh tạc của hắn ta!
Ngay cả Xa Trì Vương yết hầu cũngđộng, nuốt xuống nước miếng, ánh mắt cực nóng gắt gao nhìn thẳng nàng, cũng ở tư thái nàng ngửa đầu uống rượu, trong lòng lặng lẽ chờ đợi lại lần nữa.
Bắc Thần Tường cầm chén rượu ngon đưa đến bên môi, nhìn người bên cạnh đến ngây ngẩn.
Nước trong chén rượu chậm rãi từ bên môi chảy xuống, hắn lại hồn nhiên không thấy, chỉ si ngốc nhìn nàng, trong lòng rung động ngày càng mãnh liệt, cảm giác khô nóng khiến trên mặt hắn ửng lên một màu hồng quỷ dị, cho tới lúc người đó lười biếng thẳng đứng người, cười yếu ớt ngưng mắt quét ngang tiệc rượu mới có chút không nỡ mà đem ánh mắt dời đi, hắn… đến tột cùng là hắn làm sao vậy?
Chứng kiến màn trêu đùa khiêu khích con ngươi mắt, Đổng Thiên Diệp hung hăng uống rượu, trong lòng nghẹn uất quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Ám Vương hoàn toàn không để ý đến lễ giáo, càng lại không từ thủ đoạn, cư nhiên dùng phương pháp này công kích châm chọc hắn!
Hắn vừa uống rượu vừa cười, các nữ tử còn đâu có điểm hấp dẫn?
Hiện giờ mọi người trong toàn bộ yến tiệc, căn bản không ai rời chú ý khỏi nàng tới bất cứ sự vật gì khác! Hắn dùng chiêu mỹ nhân kế, muốn lợi dụng mị dược mang theo trên người đám nữ tử này, lại bị phản ngược lại, nhất chiêu “mỹ nam kế ” của Lâm Phong làm bao cố gắng bày bố trận thế của hắn đổ bể, sự việc không làm khó được nàng, việc này thiếu chút nữa làm Đổng Thiên Diệp tức đến phun ra một búng máu.
Nhìn quanh bốn phía tràn đầy khí tức ám muội, những ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa, bất cứ ai sợ rằng cũng như ngồi bàn châm, nhưng Lâm Phong lại chính là một người da mặt so với thành tường còn dầy hơn, ngồi an tĩnh, ánh mắt sao mà vô tội, phảng phất người hành động mới vừa rồi cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.
Trong lòng mọi người thầm mắng, tên yêu tinh này! Rõ ràng trêu tức người ta! Ý nóng trong lòng không giảm nửa phần.
Lâm Phong nhàn nhã uống rượu dùng bữa, ý cười trong suốt, hoàn toàn không chú ý tới Bắc Thần Tường bên cạnh nàng, trong đôi con ngươi đen ý tứ giãy dụa.
Bắc Thần Tường cảm thấy choáng váng đầu óc, trái tim hỗn loạn, rối loạn hoàn toàn!
Hắn là người sáng suốt, không câu nệ tiểu tiết, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, càng không có nghĩa hắn là một người có cảm tình ngu ngốc.
Vừa mới một cái chớp mắt, vô tình thấy mọi người trong yến tiệc đối với nhất cử nhất động của “hắn” toát ra ánh mắt kinh diễm nóng rực, hắn cơ hồ có một loại xúc động hận không thể vỗ bàn đứng lên, đem tròng mắt của tất cả những ai nhìn chằm chằm vào “hắn” tróc ra! Bất quá ý niệm này hiện lên trong đầu, Bắc Thần Tường như bị chính mình hù dọa, bản thân đã từng có lúc xúc động như vậy sao?
Mải suy tư, Bắc Thần Tường vô cùng kinh hãi phát hiện ra hôm nay, ánh mắt hắn nhìn vào người Lâm Phong kể ra càng ngày càng nhiều, cơ hồ là không khống chế được mà muốn nhìn thêm nhiều lần, càng muốn nghe “hắn” nói nói mấy câu, muốn làm “hắn” chú ý đến mình, muốn…
Trời ạ!… Đây rõ ràng là…
Bắc Thần Tường gắt gao nắm vạt áo ngực chính mình, cảm nhận trái tim trong lồng ngực như đang hồi hộp bàn mà đập “thình thịch” kinh hoàng, đối với nữ tử dung mạo xinh đẹp bên cạnh coi như không thấy, ánh mắt kinh hãi, cúi đầu xuống, trong chén rượu phản chiếu gương mặt khổ não.
Ám huynh là một nam nhân! Hắn là một nam nhân! Càng huống chi là tri kỷ của mình! Cho dù « hắn » xinh đẹp như nào hắn cũng phải bỏ loại ý nghĩ biến thái này đi!
Bắc Thần Tường lo sợ không đâu, xấu hổ muốn chết, cơ hồ muốn tát chính mình, hắn như thế nào có thể sinh ra loại ý nghĩ này? Nếu như bị Ám huynh biết, hắn có thể khinh bỉ chết mình không? Hoàng huynh có phải cũng giống hắn giữ tư niệm này? Hắn lại suy tư, trước mắt hiện ra thái độ Bắc Thần Thiên đối với « hắn » dung túng đủ loại, cùng hành động lớn mật của « hắn » trước mặt Bắc Thần Thiên, lồng ngực nhất thời như bị một khối than nhét vào, cháy sạch lục phủ ngũ tạng, đau đớn vạn phần.
“Ám Vương.” Đổng Thiên Diệp đang cắn răng, trong đầu liều mạng suy nghĩ, còn có phương pháp gì có thể làm cho tên Ám này bị mất mặt, giao chiến từ đầu tới cuối, bọn họ dĩ nhiên nửa điểm thượng phong cũng chiếm được, nói gì cũng muốn hòa nhau một ván!
“Nghe nói Ám Vương là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân, chắc là kinh thiên chi tài, trời cao ban tặng, mọi việc trong Bắc Thần gần đây đều có Ám Vương tham dự, tài học dĩ nhiên không thể nghi ngờ, nhưng chúng ta còn chưa thấy thức qua võ học của Ám Vương, không biết Ám Vương có thể giúp ta đại khai nhãn giới, dùng một đoạn kiếm vũ tăng thêm hứng thú? Để cho ta được chiêm ngưỡng phong thái của Ám Vương!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh nhất thời cười trộm, đều là bộ dáng xem kịch vui.
Không vì lý do gì khác, Lâm Phong một thân trang phục thật sự rất văn nhã! Văn nhã làm cho người khác đầu tiên mắt nhìn thấy sẽ nghĩ: A, hay ột thư sinh văn nhược!
Hơn nữa trí tuệ nàng xuất chúng, thân người lại tuấn mỹ bất phàm, thoạt nhìn nhu nhược không thôi, nam nhân nào luyện võ lại có dáng vẻ này? Đổng Thiên Diệp dĩ nhiên nghĩ rằng nàng không có võ công, một phen này là muốn hạ thấp nàng, gây khó dễ cho nàng, nếu nàng không thể tiếp chiêu, sẽ rơi vào thế hạ phong trước mặt mọi người!
Ám Vương, bản thân ta muốn nhìn ngươi tiếp chiêu thế nào!
Xa Trì ngũ lão cùng Đổng Thiên Diệp có chút đắc ý, như nhìn thấy thắng lợi gần ngay trước mắt.
Lâm Phong cười sáng lạn, trong lòng thật sự buồn bực, ta giống tiểu bạch dương thế sao? Chẳng lẽ thoạt nhìn ta rất thuần khiết, rất vô tội? Ngay cả Bắc Thần Thiên cũng không dám xem thường ta, mấy người các ngươi cư nhiên ngu ngốc coi ta thật sự vô hại?
Mọi người thấy nàng không đáp lời, còn tưởng rằng nàng xấu hổ không tiện mở miệng, Xa Trì Vương vội vàng giảng hòa, ý cười trong ngữ điệu không che dấu được: “Ám Vương, có phải đã làm khó dễ ngài hay không, nếu có đắc tội mong ngài tha thứ!” Trong lòng hắn dương dương đắc ý, rốt cục không dễ dàng gì mới chiếm được một lần thượng phong!
Chỉ tiếc, tâm tình như vậy duy trì không đến ba giây đã bị thanh âm trường kiếm leng keng có lực rút ra khỏi vỏ cắt đứt rồi.
“Ám huynh, ngươi không thích thì không cần…” Bắc Thần Tường ngẩng đầu lên, trái tim rối loạn không tự chủ được muốn giữ lấy nàng, hắn chưa từng thấy võ công Lâm Phong đến tột cùng như nào, trong lòng không nắm chắc, mặt khác còn có ý nghĩ cá nhân, hắn thật sự không hy vọng Lâm Phong bị những ánh mắt đầy dâm ý hỗn đản nhìn chằm chằm.
Lâm Phong mỉm cười, ánh nhìn trấn an Bắc Thần Tường, hắn cảm thấy ngực mình không khống chế được mà “thịch” vang lên, dường như muốn nổ tung.
Tiến lên ba bước tới giữa sân, đôi con ngươi xinh đẹp của Lâm Phong mang theo chút sắc bén đảo qua bốn phía, lộ ra nụ cười lạnh làm kẻ khác kinh diễm.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Tiện tay ôm kiếm, nàng xoay tay, chuôi kiếm nắm trong lòng bàn tay, toàn thân ung dung thu xuống, cỗ khí an nhiên biến mất! Khí tức lạnh lùng tao nhã làm mọi người hai mắt sáng ngời vây quanh, cả người trên dưới đều lạnh lẽo, không nhịn được mà rùng mình.
Thật là sát khí lợi hại! Mấy tên tướng quân trong lòng rung động mạnh, không thể ngờ một công tử phong thái như tiên nhân lại có một thân sát ý kinh khủng như thế.
Chưa đợi mọi người ngẫm nghĩ, Lâm Phong đã đơn độc tiến lên trước một bước, khóe môi giương lên nụ cười lạnh, trường kiếm trong tay trên dưới quay cuồng, xoay tròn thân người, nàng tựa như hoa trung chi điệp, phiên nhiên khởi vũ, kiếm thế như hồng, mọi người sửng sốt, nhất thời mắt đều một mảnh bạc do bóng kiếm phát sáng!
Đổng Thiên Diệp hít một hơi lãnh khí, không ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo đi, nhãn lực hắn hơn người, dĩ nhiên biết rõ điều này đại biểu cái gì, võ công thật là lợi hại!
Bắc Thần Tường trong nháy mắt ngây dại, đôi mắt chăm chú vào thân hình giữa sân, Lâm Phong một thân hắc y bay múa, tóc dài như cẩm, phiên nhiên, gương mặt hàm chứa thần sắc thản nhiên bén nhọn, miệng hé mở một khúc, đó là khúc ca làm lòng người rung động.
“Sinh thời ta cuồng vọng, hòa huyết ẩm Đỗ Khang, trường phong tiếu vấn thiên: ai dám cùng ngươi ta tranh phong? Ai là thiết huyết nhi lang?
Kiếm vung sát khí lay động, phân thi ngũ mã bàng, tiên huyết tẩy bất tẫn cừu hận, nhất bả ngọc cốt khổ tâm.
Hoan Ca Tiếu ngữ, chỉ túy kim mê, phương nào yêu nghiệt, khi thế diệt tục?
La cổ chấn thiên, chiến mã hí minh, hào lệnh ba quân, hoành tảo thiên hạ.
Ta chơi, ta điên, ta si, ta tiếu, ta cuồng!
Ta là tu la, ta là Ám Vương!”
Trường kiếm ném lên trời cao, Lâm Phong thản nhiên cười khẽ, ánh mắt sắc bén liếc qua, cả thân thể lộ ra một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, ai bị nàng liếc mắt nhìn một cái sẽ không nhịn được mà rùng mình!
“Bêu xấu rồi!” Nàng tiếp nhận kiếm, quay người lại, khoan thai trở về chỗ ngồi.
Toàn trường lạnh ngắt như tờ.