Beta: Kim
Hôm nay, thứ sáu.
Bởi vì muốn chuẩn bị hôn lễ, hôm nay Chiêm Sắc chuẩn bị xin nghỉ về nhà.
Buổi tối cuối cùng trước hôn lễ, cô muốn ở căn hộ chung cư mà Quyền Thiếu Hoàng mua cho mẹ cô. Như cô đã nói, mặc kệ thời đại thay đổi như thế nào, quy tắc vẫn nên có, dù sao cô cũng phải từ nhà mẹ đẻ gả ra ngoài. Mà căn hộ chung cư kia, trước mắt tạm thời tính là nhà mẹ đẻ cô.
Về hết thảy chuẩn bị trước hôn lễ, đều là Quyền Thiếu Hoàng cho người sắp xếp, cô chỉ biết bên kia đã chuẩn bị tốt, xác thực không có gì cần cô lo lắng. Mà thân thích dưới quê cô cũng rất ít.
Cha Chiêm Sắc là con trai độc nhất, ông bà nội qua đời từ sớm, trên cơ bản Chiêm gia không còn người. Hiện tại người duy nhất tương đối thân cận với cô chỉ còn lại một người cậu. Những năm gần đây, cậu cô vẫn luôn ở Y Lan. Lúc trước cô nhớ rõ mẹ có nói rằng đã gọi điện thông báo cậu đến Thủ đô tham gia hôn lễ của cô. Nhưng Y Lan quá xa, Chiêm Sắc thật sự không rõ rốt cuộc cậu có thể tới hay không, có thể sẽ có vài người tới. Rốt cuộc hôn lễ này được diễn ra vội vàng, khẩn trương, lại có chút không hiểu được.
Đừng nói người khác, ngay cả bản thân cô hiện tại cũng có cảm giác như rơi vào trong sương mù.
Kết quả của việc rơi vào trong sương mù là, buổi tối ngày hôm qua cô cũng quên hỏi Quyền Thiếu Hoàng, hai người bọn họ có muốn đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn gì đó hay không… Hoặc là nói, cũng không phải cô thật sự quên mất, mà là chính cô cố tình xử lý lạnh nhạt chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong mối quan hệ của hai người, xác thật giống trò chơi ‘cưới cô dâu’ của trẻ con.
Hôm nay cô không đi làm, nhưng lại không muốn tới căn nhà kia sớm, càng không muốn nhìn thấy Lỗ Hữu Đức. Bởi vậy khi cô tới Sở Thiếu Giáo lấy đồ, lập tức muốn dành thời gian ban ngày ở đây, đến buổi chiều thì về nhà.
Đồng nghiệp Sở Thiếu Giáo, nhìn thấy cô lại ở đây hôm nay, đều nhiệt tình tiếp đón cô dâu mới. Khiến cô cảm thấy không khí này trong sở tốt hơn gấp mấy lần so với hồi cô mới tới. Đặc biệt hai ngày này, ngoại trừ lần trước hai người Vương Tinh Tinh và cô từng có hiềm khích trong nhà vệ sinh, quan hệ với các đồng nghiệp khác tựa như đều trở nên ấm đến khó hiểu.
Về sự nhiệt tình của đồng nghiệp, Chiêm Sắc chỉ đáp lại xã giao. Nhưng mặc kệ đi đến nơi nào, mặc kệ ai hỏi đến hôn lễ, cô đều có một loại cảm giác không đúng, cảm giác không quá chân thật.
Cô thật sự muốn kết hôn?
Ở trong văn phòng cùng Đỗ Hiểu Nhân trò chuyện về hôn lễ ngày mai, trong lòng cô thật sự hoảng hốt.
Mà Đỗ Hiểu Nhân vẫn oán trách. Ủy khuất hỏi cô vì sao kết hôn mà lại không tìm cô ta làm phù dâu, có phải cánh cửa Quyền gia quá cao hay không, coi thường người chị em nghèo khổ này, sợ cô ta làm mất mặt.
Chuyện này, bản thân Chiêm Sắc cũng rất bất đắc dĩ.
Cô nói cho Đỗ Hiểu Nhân, cô thật sự không tham dự chuyện này, một đầu ngón tay cũng không dính, Đỗ Hiểu Nhân lại không tin.
Đối với chuyện này, Chiêm Sắc chỉ có thể cười khổ.
Không ngờ, chuyện khổ hơn càng ở phía sau.
Đỗ Hiểu Nhân thở ngắn than dài vừa mới rời đi không đến hai phút, Ngải Mộ Nhiên liền tới tìm cô.
Sau sự việc bữa tiệc tối ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên Ngải Mộ Nhiên tới tìm cô.
Không thể nghi ngờ, sở trưởng Ngải vẫn là người phụ nữ xinh đẹp. Một thân âu phục màu champagne, lại cực kỳ tôn dáng, khiến chiếc 36E kiêu hãnh của cô ta càng thêm cao chót vót và hấp dẫn. Tuy nhiên, thần sắc tiều tụy của cô ta vẫn lọt vào mắt Chiêm Sắc. Ngay cả khi trang điểm tinh tế, vẫn có thể nhìn thấy làn da không đều màu, cả người dường như đang bệnh nặng. Trên xương gò má kia ẩn chứa vài hạt lốm đốm.
Phụ nữ, thật tình không thể tàn phá.
Tưởng tượng như vậy, Chiêm Sắc lại có vài phần đồng cảm, đứng dậy vào trong văn phòng lấy nước, đặt trên bàn.
“Sếp Ngải, uống nước.”
Ngải Mộ Nhiên rũ mắt xuống, uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn cô, “Cảm ơn, cô không hận tôi sao?”
“Vì sao tôi phải hận cô?”
Mím môi, đôi tay Ngải Mộ Nhiên nắm chặt cốc, áo sơ mi trắng trong bộ vest đen khiến khuôn mặt cô ta càng thêm trắng bệch. Nhưng rõ ràng hôm nay tinh thần cô ta không tồi, trong đầu giống như đang ấp ủ cái gì, bộ ngực bên dưới cao ngất phập phồng, không biết đang nghĩ gì.
Chiêm Sắc không nói, chỉ nhìn cô ta.
Sau một hồi lâu, Ngải Mộ Nhiên tựa như hạ quyết tâm, nâng mí mắt lên nhìn cô.
“Chính là vì tôi hận cô, tôi không tốt với cô, tôi cũng nghĩ tới việc hại cô… Vì sao cô lại không hận tôi? Muốn tỏ vẻ bản thân mình rất rộng lượng?”
Giật khóe môi, biểu tình Chiêm Sắc lạnh nhạt.
“Không! Tôi chỉ đồng cảm với cô.”
“Đồng cảm với tôi?” Đáy mắt Ngải Mộ Nhiên mang theo vẻ trào phúng.
Chiêm Sắc nhìn cô ta cười, “Đúng vậy, kẻ yếu thất bại luôn dễ dàng khiến lòng tôi nảy sinh thương hại.”
Ngôn từ sắc bén, cũng thật sự không phải ý của cô. Trên thực tế, ở trong lòng cô thật tâm có vài phần đồng cảm. Đặc biệt thông qua sự tình bữa tiệc tối ngày hôm đó, rõ ràng cô ta bị lăn lộn tới mức khí chất cao quý sa sút không ít. Nhưng ánh mắt cô ta hôm nay hơi lóe sáng, giống như ẩn giấu một thứ gì đó từ dưới đất muốn lên ăn thịt người, làm cô không thể không đề phòng.
Bởi vậy, sự đồng cảm thật tâm của cô chỉ có thể giấu ở trong lòng. Nếu không sẽ trở thành nhược điểm của chính mình, trở thành sự công kích uy hiếp của người khác.
Như vậy đến lúc đó, cô sẽ trở thành người đáng thương khiến người khác đồng cảm kia.
Đối với sự trào phúng của cô, Ngải Mộ Nhiên cười nhạt một chút, không tức giận, cũng không kêu gào hay phẫn nộ, rất bất thường.
Quả nhiên, mỗi một lần đả kích đều sẽ làm con người tiến thêm một bước trên con đường trưởng thành. Nhưng bộ dáng này của Ngải Mộ Nhiên, ngược lại làm tâm lý Chiêm Sắc càng thêm mạnh mẽ. Thời điểm một người không có gì để mất, nếu chấp niệm điên cuồng của cô ta vẫn còn, lực sát thương sẽ cao hơn vô số lần so với trạng thái tâm lý bình thường.
“Chiêm lão sư, thật ra hôm nay tôi tìm cô là vì có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”
Ngay lúc cô đang suy đoán tâm lý của Ngải Mộ Nhiên, đối phương lại mỉm cười gọi tên cô. Giọng nói thân thiện, ấm áp, giống như lần đầu tiên cô ta tới sở, dường như hai người chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hử? Có việc gì cô nói đi, tôi nghe.” Chiêm Sắc chỉ cười khẽ.
Mím môi, Ngải Mộ Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, “Chuyện này, tôi cảm thấy hẳn là nên nói cho người chuẩn bị làm cô dâu.”
Trong lòng bỗng trầm xuống.
Nhưng sắc mặt Chiêm Sắc lại không thay đổi, nhàn nhạt cười, “Mời cô nói.”
Ngải Mộ Nhiên cầm lấy ly nước lần nữa, uống một ngụm. Cảm giác kia thật giống như chuyện cô ta muốn nói có bao nhiêu trầm trọng, còn chưa mở miệng đã giống như lơ đãng thở dài rất nhiều lần, không biết rốt cuộc đã suy nghĩ đánh giá bao nhiêu lần mới chậm rãi nói ra một câu.
“Thiếu Hoàng…. Trước kia anh ấy từng yêu đương sâu đậm với một người phụ nữ!”
Ngón tay khẽ động, lông mày Chiêm Sắc khẽ nhướng lên, thuận miệng cười, “Sếp Ngải, chuyện cô muốn nói là chuyện này?”
“Cô không ngại sao?”
“Không phải cô đã nói là trước kia ư? Tôi muốn để ý chuyện quá khứ của anh ấy, vậy cả đời này đều không cần sống.”
Trong lòng Chiêm Sắc biết, nói cho cùng, Ngải Mộ Nhiên vẫn không muốn cuộc hôn nhân của cô quá hạnh phúc, bởi vậy mặc kệ cô ta cố ý hay vô tình, hôm nay nhất định phải khiến cô ghê tởm chính bản thân mình một chút. Thế nhưng không ngờ, thủ đoạn của cô ta lại thấp như vậy. Cái loại đàn ông thủ đoạn như Quyền Thiếu Hoàng từng có phụ nữ rất lạ sao?! Đương nhiên không lạ. Anh chưa từng có người phụ nữ nào mới lạ. Nếu anh chưa từng yêu đương với người phụ nữ nào, vậy Quyền Thập Tam chui ra từ đâu? Nếu là anh nhận nuôi, cô sẽ vô cùng đau lòng!
Chẳng qua, cô cũng hơi tò mò.
Nếu trong miệng Ngải Mộ Nhiên nói là ‘sâu đậm’, như vậy lấy tính cách tương đối bá đạo của Quyền Thiếu Hoàng… Vì sao lại thả người phụ nữ kia đi? Hơn nữa, anh không đi tìm tình yêu sâu đậm của anh, ngược lại chạy tới buộc bản thân kết hôn với cô, không phải quá vô nhân đạo sao?
Hẳn là có bí ẩn nha!
Trong lòng cô đang suy nghĩ Quyền Tứ gia có một đoạn tình cũ vui buồn lẫn lộn, lại nghe thấy Ngải Mộ Nhiên đột nhiên bật cười.
Nụ cười kia có chút sắc bén, có chút mỏng manh, âm cuối lại có chút độc ác, dễ dàng đánh gãy suy nghĩ của Chiêm Sắc.
Thấy cô nhìn qua, đôi mắt Ngải Mộ Nhiên đột nhiên sáng lên.
“Chiêm lão sư, nói thật, trước kia tôi cảm thấy rất lạ, tuy rằng cô rất xinh đẹp, nhưng Thiếu Hoàng cũng không phải người đàn ông nông cạn như vậy. Vì sao lại liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô?… Hôm qua tôi mới nghe người ta nói một câu chuyện xưa, cô muốn nghe hay không?”
Trong cuộc chiến âm dương quái khí với Ngải Mộ Nhiên, trong lòng Chiêm Sắc đột nhiên cọ xát, không quá thoải mái.
Bởi vì vấn đề này cũng là điều cô luôn muốn biết.
Nhưng tính cách cô luôn luôn tương đối bình tĩnh, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.
“Tôi không sao cả. Nếu trong lòng cô không kiềm được thì nói đi!”
Ngải Mộ Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt cô, hiểu rõ gật đầu, tươi cười nói ra lời quỷ quyệt.
“Người phụ nữ Thiếu Hoàng yêu sâu đậm kia, mấy năm trước đã qua đời. Mà cô, vừa lúc ngoại hình rất giống cô ấy! Vì thế… Ha ha, không cần tôi nhiều lời, cô cũng đã rõ ràng chưa?… Chiêm lão sư, cho nên cô thật sự không cần cảm thấy kiêu ngạo, cô cho rằng anh ấy thật sự yêu cô sao? Kỳ thật cô so với tôi càng không bằng. Tuy tôi không có tình yêu của anh ấy, nhưng tôi ở trong lòng anh ấy vẫn là chính Ngải Mộ Nhiên. Mà cô thì sao? Chẳng qua cô chỉ là một người phụ nữ thế thân, người thế thân cao cấp! Ha ha, cô đã hiểu chưa?”
“…….” Chiêm Sắc không nói gì, đầu óc hơi mơ hồ.
Trách không được hôm nay tinh thần Ngải Mộ Nhiên rất tốt, thì ra tìm được thứ đả kích cô.
Thấy cô ngẩn ngơ, Ngải Mộ Nhiên sảng khoái, lại tăng thêm ngữ khí, biểu cảm càng thêm vài phần đắc ý.
“Cô cho rằng khi anh ấy ôm cô sẽ nghĩ tới ai? Cô cho rằng khi anh ấy lên giường cùng cô, trong đầu lại nghĩ đến ai? Cô nghĩ là Chiêm Sắc cô sao? Đừng có mơ mộng! Nhiều năm như vậy anh ấy cũng chưa từng quên người phụ nữ kia, chẳng lẽ vừa nhìn thấy cô đã quên?! Chiêm lão sư, cô nói xem, hai chúng ta ai đáng thương hơn?”
Trong lòng Chiêm Sắc ớn lạnh, cảm giác âm u.
Tuy nhiên, cô có thể để Ngải Mộ Nhiên chê cười ngay thời điểm này sao?
Thờ ơ nhíu mày, cô nhìn về phía Ngải Mộ Nhiên, nở một nụ cười xinh đẹp hơn bao giờ hết.
“Sếp Ngải, thật là vất vả cho cô. Cô đoán xem, tôi có thể tin lời cô nói hay không?”
Dứt lời hừ lạnh một tiếng, cô chậm rãi cầm túi, đứng lên nói, “Xin lỗi sếp Ngải, tôi không thể tiếp cô, tôi còn phải về nhà chuẩn bị hôn lễ. Nếu mục đích cô nói với tôi chính là hy vọng tôi có thể rời xa anh ấy, hoặc là tôi đơn phương hủy bỏ hôn lễ, vậy thì vô cùng xin lỗi, tôi không làm được…. Bởi vì, anh ấy thật sự rất dính người. Hơn nữa, cô biết mà. Người đàn ông mị lực như Quyền Thiếu Hoàng có thể chiến đấu từ trên giường xuống dưới giường. Bỏ lỡ, chẳng phải đáng tiếc sao?”
Nói rõ ràng xong từng câu chữ, cô tự hỏi trên mặt cô có nửa điểm bất thường hay không mới xoay người cười.
Nhưng tâm lý lại nghẹn muốn chết.
Sau lưng, Ngải Mộ Nhiên hiển nhiên không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, vội vàng hỏi.
“Chiêm Sắc, cô không tin lời tôi nói sao?”
Không quay đầu lại nhìn cô ta, sống lưng Chiêm Sắc thẳng tắp, âm thanh trấn định như thường.
“Vì sao tôi phải lựa chọn tin tưởng một người lạ, chứ không phải tin tưởng người đàn ông của mình?”
Nói năng có khí phách rồi ném ra viên bom này, cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng, nhìn qua trên mặt nhẹ nhàng, một chút bi thương đều không có. Nhưng trong lòng cô biết, tinh thần mình đã hỗn loạn.
Nói thật, chiêu thức rút củi từ dưới đáy nồi của Ngải Mộ Nhiên rất đáng ghét. Đặc biệt đối với người phụ nữ có lòng tự trọng cực lớn như Chiêm Sắc, nhưng lời nói đó của cô ta, không thể nghi ngờ là những nhát dao sắc bén, vừa vặn đánh trúng điểm mềm yếu nhất đáy lòng cô.
Bước nhanh ra khỏi Sở Thiếu Giáo, Chiêm Sắc không có tâm trạng đón xe buýt.
Vẫy tay đón taxi, thời điểm ngồi trên xe, trong mắt cô ẩm ướt khác thường.
Lại sụp đổ, lại bực bội.
Quyền Thiếu Hoàng từng yêu sâu đậm một người phụ nữ, hơn nữa ngoại hình rất giống cô. Quả thật, cô hoàn toàn tin hai câu nói kia của Ngải Mộ Nhiên. Hơn nữa, những cái đó cho tới nay đều giải thích thông qua bằng chứng, toàn bộ nguyên nhân kết quả như vậy, có thể giải thích được tương đối những việc xảy ra gần đây.
Nguyên nhân chính là ngoại hình của cô giống người phụ nữ kia, cho nên mới có chuyện ở Đế Cung. Cũng vì nguyên nhân này mới có một loạt sự việc sau này. Đồng thời, cuối cùng cô cũng giải thích được ánh mắt phức tạp, khó hiểu của anh có ý nghĩa gì, còn có những lời không thể hiểu được đó….
Thậm chí, vì sao anh hơi tí lại phát dục, nhưng không thể hôn cô, có thể đè nén xuống cảm mãnh liệt không chạm vào cô…. Tất cả điều đó đều có thể giải thích hoàn mỹ hợp lý. Đơn giản là trong lòng anh cũng biết. Cô không phải người phụ nữ kia, chẳng qua cô chỉ là một thứ tình cảm thay thế.
Chiêm Sắc xoa trán, vừa muốn cười lại khó chịu.
Đây có tính là sự chuyển đổi tình cảm bình thường?!
Suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn.
Xe taxi một đường chạy qua các đường phố Thủ đô, không biết bao lâu, Quyền Thiếu Hoàng gọi điện tới.
Tiếng chuông di động vang lên, Chiêm Sắc không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Không muốn nhận điện thoại, nhưng lại không thể không tiếp. Trốn tránh không phải tính cách của cô. Nghĩ kĩ như vậy, cô lấy điện thoại, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Quả thực là điện thoại của người đàn ông kia, giọng nói giống như thường ngày, “Đồ ngốc, về đến nhà chưa?”
Trong lòng Chiêm Sắc vốn dĩ hơi bối rối, anh lại nói như vậy, cô cảm thật bản thân mình thật sự ngu ngốc.
Nhíu mày, cô không đối chọi gay gắt với anh như thường ngày, chỉ nhàn nhạt nói, “Sắp đến rồi.”
Người đàn ông dừng lại một chút, cười khẽ.
“Ngoan, sáng mai lão tử đón em về nhà!”
Chiêm Sắc trầm mặc. Giọng nói truyền đến, cô mơ hồ có thể cảm giác được thời điểm Quyền Thiếu Hoàng nói những lời này, bên miệng anh nhất định đang ngậm thuốc lá, biểu tình kia khẳng định cười như không cười, đôi mắt hồ ly sẽ hơi cong lên…
Trong lòng giống như có một chùm quả dại dài, cô không muốn trò chuyện tiếp. Cũng không cảm thấy cần thiết phải hỏi anh về vấn đề này. Sự thật ở trước hôn lễ một ngày, cô đi nói những thứ này có ích gì đâu? Hai người bọn họ lại không phải tình yêu đích thực kiểu yêu đến chết đi sống lại rồi mới kết hôn.
“Này… Chiêm Tiểu Yêu, lại phân tâm?”
“Không. Anh nói đi.”
“Nói cái rắm! Đồ ngốc.”
“…”
“Được rồi, đầu óc không đủ dùng… Suy nghĩ miên man mẹ nó ít thôi. Chờ lão tử đấy, cúp máy đây!”
Khi giọng nói nhẹ nhàng hài hước của người đàn ông truyền đến, xe taxi vừa vặn đi qua đường giảm xóc, bên cạnh có mấy cửa hàng ghi âm và ghi hình đang phóng to tiếng nhạc, Chiêm Sắc không thể nghe được quá rõ ràng. Mới vừa che microphone lại điện thoại bên kia đã cúp.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trời hôm nay rất tốt, thời tiết sáng sủa.
Cười một tiếng, cô tiện tay ném điện thoại di động xuống.
Anh không yêu cô thì sao? Cô cũng không yêu anh.
Đàn ông coi trọng dục vọng, phụ nữ thì vì tình yêu. Cô chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình, ai có thể làm tổn thương cô được?
Còn nữa… Cô không chỉ là vợ Quyền Thiếu Hoàng, nói một cách không quá mỹ miều, không phải chỉ vì cô muốn làm mẹ của Thập Tam sao?