Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua lớp mây mù của bầu trời và rũ xuống như một bức màn che.
Trong phòng ngủ, máy điều hòa không khí đang thổi không khí nóng.
Lâm Nguyên là bị cái nóng đánh thức.
Nhiệt độ trong phòng quá cao khiến cậu đổ mồ hôi nhễ nhại, bộ đồ ngủ dính vào da hai má ửng hồng.
Lâm Nguyên nằm trên giường như cái bánh nướng, hai chân đạp tung chăn dày, mí mắt buồn ngủ rũ xuống, muốn ngủ tiếp.
Nhưng mồ hôi bốc hơi và cảm giác mát lạnh ập đến, cậu sợ ngủ quên sẽ bị cảm lạnh nên chỉ có thể kéo chăn bông lại.
Sau khi lăn lộn một phen, Lâm Nguyên không thể ngủ được. Từ trên giường bò dậy, bước vào phòng tắm với đôi dép lê.
Lâm Nguyên ném bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi vào trong giỏ quần áo dơ bên cạnh, đứng chân trần trên tấm thảm chống trượt, xoa cái bụng căng phồng của mình.
Bụng của cậu đã lớn hơn trước, làn da trắng ngần được nâng lên và mịn màng khi chạm vào. Dưới làn da mỏng, thấp thoáng những mạch máu xanh nhạt.
Cho đến hôm nay, Lâm Nguyên vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong thời gian này, cậu cố gắng không nghĩ đến chuyện mình có thai. Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng lại có một cảm giác rất lạ.
Khóe miệng Lâm Nguyên rũ xuống, rất không vui.
Cậu tự nhìn vào chiếc bụng phình to của mình và không khỏi nghĩ, đây là con của cậu cùng Viêm Đình.
Mà hai người bọn họ thích nhau, cứ như vậy nhãi con trong bụng hình như cũng không khó để tiếp thu.
Sau khi tắm xong, Lâm Nguyên bĩu môi lôi quần áo sạch sẽ trong tủ ra, vừa thay xong liền đứng bên giường vén mái tóc dựng trên đầu vài cái.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Viêm Đình bước nhanh vào biểu tình cùng động tác đều có chút gấp.
Lâm Nguyên bị hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ba anh đã xảy ra chuyện, phải về nhà một chuyến." Viêm Đình đứng ở trước tủ quần áo, lưu loát mà cởϊ qυầи áo ở nhà ra.
Lâm Nguyên trong lúc nhất thời ánh mắt cũng không biết nên đặt đâu, đỏ mặt cúi đầu, co quắp vặn vẹo ngón tay.
Mặc dù cậu và Viêm Đình đã thẳng thắn với nhau nhiều lần, nhưng ở trước mặt thay quần áo thì không biết phải nhìn vào đâu .
Những ngón chân trắng nõn mượt mà của Lâm Nguyên cào lên tấm thảm dày, lặng lẽ khẽ nâng khóe mắt lên, tính toán trộm ngắm vài lần nhìn cho đã mắt.
Nhưng thứ đập vào mắt là một chiếc áo sơ mi đen trơn, Viêm Đình đã thay quần áo của mình xong rồi.
Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra hai chiếc khuy măng sét mang vào, lại mặc thêm một chiếc áo vest đen, tấm lưng rộng lớn càng thêm vững chắc tràn ngập hormone.
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn hai lần, suy nghĩ trong đầu vô tình trôi đi.
Nếu Viêm Đình trong bộ vest chỉnh tề có thể ấn cậu vào cửa, sau đó......
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Nguyên liền cảm thấy chân mềm nhũn.
Viêm Đình thắt lại cà vạt, quay đầu lại thấy sắc mặt tiểu gia hỏa phi thường đỏ lên, trong mắt đen hiện lên một chút lo lắng, đi tới sờ sờ trán của cậu "Em không thoải mái sao?"
"Không...... Không có, em không sao." Lâm Nguyên chột dạ đến mức cảm thấy xấu hổ , vì bị bắt tại chỗ loại suy nghĩ bậy bạ, thậm chí giọng nói còn lắp bắp "Chỉ...... Chỉ là quá nóng."
"Ai bảo buổi tối em ngủ không đàng hoàng buổi tối gió lớn như vậy , còn đá chăn." Viêm Đình cong ngón tay gõ trán cậu, giọng nói trầm thấp phá lệ ôn nhu, không có chút nào tức giận răn dạy, lại chỉ có sủng nịch.
Lâm Nguyên thè lưỡi, trong lòng nói ngủ thẳng cẳng rồi, thân thể nó muốn làm gì cũng không quản được.
Viêm Đình lôi trong tủ ra một chiếc áo khoác dày mặc vào cho cậu, nửa dỗ nửa lừa, " Nguyên Nguyên, trở về nhà cũ với anh, anh không yên tâm để em ở nhà một mình."
Trước kia tôi đều ở nhà, có cái gì không yên tâm.
Lâm Nguyên còn chưa kịp phản bác lại thì đã nghe thấy Viêm Đình lại nói : "Mỗi lần trở về nhà cũ, anh càng cảm thấy tương đối buồn bực. Anh sẽ thoải mái hơn khi có em ở bên, như vậy anh có thể ở bên em, được không?"
Lâm Nguyên mím khóe miệng, lời nói bên miệng nuốt xuống, giơ tay ngoan ngoãn mặc vào quần áo, gật đầu đáp ứng: "Được."
Lời anh nói thật đáng thương, nếu tôi không đồng ý nữa, có vẻ tôi nhẫn tâm lắm.
Mãi cho đến sau khi lên xe, Lâm Nguyên uống xong ly sữa nóng trong tay, nhét cái hộp rỗng vào thùng rác, đại não mới bắt đầu hoạt động mới nhận ra mình dường như đã bị Viêm Đình lừa gạt.
Nhà cũ thì cũng là nhà của hắn, hơn nữa hắn là trở về giải quyết công việc, không phải đi nghỉ cần gì tâm trạng thoải mái?
Lâm Nguyên cảm thấy mình vẫn còn quá ngây thơ, dễ mềm lòng như vậy.
Trước mặt một con cáo già Viêm Đình , cậu như một con gà nhỏ. Dù có chơi đến đâu, cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của cáo già.
Suy nghĩ nhiều riết có ngày hói đầu.
Lâm Nguyên trầm ngâm một lát, lấy điện thoại di động trong túi ra, bắt đầu tìm kiếm trên mạng xem nên ăn gì giúp bổ não và nhanh chóng thông minh hơn.
Đang lục tung tìm kiếm, chợt bắt gặp vài dòng chữ.
Một loại hỏi đáp, có người hỏi có phải mang thai là bị ngốc ba năm không? Cô đang mang thai được 8 tháng và cảm thấy não của mình không đủ dùng, thường xuyên một giây trước mới để đồ đó, giây tiếp theo liền tìm không thấy.
Lâm Nguyên đã chuẩn bị để ghi lại năm từ trong chuỗi ký tự in đậm này: Mang thai ngốc ba năm.
Đột nhiên, năm tia sét đánh trên đầu, bên tai ù đi không ngừng, đầu óc trống rỗng.
Điều này là quá đáng sợ!
Cho dù mang thai đi, lại bị ngốc ba năm ...
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm những dòng chữ đó, càng đọc càng tức giận đóng sầm màn hình điện thoại di động, quay đầu nhìn hung thủ đang nhắm mắt ngủ.
Viêm Đình đôi mắt hơi nhắm lại, đang suy nghĩ về điều gì đó thì đột nhiên cảm thấy hai chân mình chùng xuống. Mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen láy của chàng trai nhỏ.
"Hả?" Viêm Đình cười nhẹ, đưa tay vuốt ve lưng Lâm Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Em buồn ngủ rồi à?
Buồn ngủ cái đít, mới vừa rời giường chưa bao lâu, cậu cũng không phải là lợn.
Lâm Nguyên trợn tròn mắt, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Sau này có thể em sẽ trở nên ngu ngốc hơn, anh phải nhớ rằng mọi chuyện đều do anh gây ra. Cho nên, từ bây giờ, anh cần phải mua cho em thứ gì đó để bồi bổ não. "
Cậu dừng lại hai giây, dường như đang tập hợp lại từ ngữ, lại nói : "Nhưng đừng lo lắng, cho dù em có ngốc đến đâu, em cũng sẽ không bao giờ quên thích anh.
Vừa dứt lời, da thịt mềm mại quanh eo đột nhiên bị véo khiến người ta đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Lâm Nguyên thấp giọng kêu một tiếng, lưng thẳng buông xuống ngã vào vòng tay ấm áp trước mặt.
Viêm Đình nắm lấy cằm cậu và cúi đầu hôn.
Tài xế ngồi trước mắt nhìn thẳng , mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chủ động khép lại ngũ quan, nghiêm túc quan sát tình hình đường xá, cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ kỳ quái.
Nếu không, rất dễ mất việc.
Từ biệt thự ở trung tâm thành phố đến khu nhà cổ mất gần một giờ lái xe, những tòa cao ốc trên phố liên tục vụt qua cửa sổ.
Lâm Nguyên nằm trong vòng tay của Viêm Đình , chạm vào đôi môi hơi sưng của mình, có phần không vui nói: "Lần sau hôn em anh có thể báo trước được không?"
"Ừ, vậy anh còn có thể hôn một cái sao?" Viêm Đình xoa xoa da thịt non mềm trên mặt cậu , cười nhẹ hỏi.
"Không thể, lăn!" Lâm Nguyên cực kỳ vô tình mà cự tuyệt hắn.
Nếu lại hôn, cậu không dám gặp ai nữa mất.
Đường đường là một người đàn ông 30 tuổi đàng hoàng, có thể hay không kìm chế bản thân?
Khi trở lại nhà cũ thì đã gần trưa.
Lần trước khi Lâm Nguyên đến, trong sân có rất nhiều người, sôi nổi hẳn lên. Nhưng lần này trở lại, theo tầm mắt có thể thấy không có một bóng người rất quạnh quẽ.
Cả căn biệt thự như được bao bọc bởi một lớp kính vô hình, thậm chí ánh nắng trưa chói chang không thể xuyên qua .
Bên trong ngôi nhà, còn kinh khủng hơn.
Hai anh em nhà họ Viêm đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, vô cùng im lặng.
Sau khi ly hôn, mẹ của Viêm Đình, người đã dọn ra khỏi nhà cũ và không bao giờ quay lại, cũng xuất hiện trong phòng khách.
Diện một chiếc váy trắng, bà vô cùng lộng lẫy và thanh lịch. Nhưng khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận nhiều năm nay lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt. So với những gì thấy vài ngày trước, đã già đi rất nhiều.
Mọi người dường như có tâm trạng trầm trọng.
Viêm Đình nắm lấy tay Lâm Nguyên đi vào, khẽ gật đầu với những người trong phòng khách.
Ngô Quân ngước mắt liếc con trai, nhẹ nói: "Đi lên đi, cha của con đang ở trong phòng ngủ."
Anh liếc nhìn mọi người trong phòng khách bằng ánh mắt lạnh lùng, Viêm Đình không để Lâm Nguyên ở đó một mình, mà đưa lên lầu.
Khi cả hai quay người đi vào hành lang trên tầng ba, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng tình cờ bước ra từ trong phòng xách theo hòm thuốc.
"Viêm tổng." Bác sĩ thấy Viêm Đình lại đây, nhỏ giọng báo cáo tình hình "Viêm lão tiên sinh sáng nay khi xuống lầu có dấu hiệu đột quỵ .Tôi đề nghị chuyển đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra chi tiết.Trước mắt xem ra tình huống có thể khống chế được, cũng không phải rất nghiêm trọng."
Viêm Đình gật đầu, trầm giọng nói:"Tại sao không trực tiếp đến bệnh viện?"
"Ông cụ không muốn đi, ai khuyên cũng đều không nghe." Vị bác sĩ bất lực khi gặp phải một bệnh nhân không hợp tác như vậy"Viêm tổng, ngài đi vào khuyên nhủ đi, tốt nhất vẫn là đi bệnh viện."
Chỉ duy nhất tại truyenhdx.com Kanya_2004
Viêm Đình đồng ý, dẫn Lâm Nguyên vào phòng ngủ.
Ngay khi Lâm Nguyên bước qua ngưỡng cửa, một mùi thuốc mỡ nồng nặc xộc vào lỗ mũi. Sắc mặt đột ngột thay đổi, đưa tay lên che miệng và mũi.
Trước khi có thể phản ứng, Viêm Đình đã ôm cậu vào lòng và dẫn ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ của người lớn tuổi, dù có người quét dọn mở cửa sổ hàng ngày vẫn có cảm giác u tịch.
Trong bụng Lâm Nguyên có một nhãi con, dựng dục một sinh mệnh, đối với hơi thở kia càng thêm mẫn cảm.
Hương thơm tuyết tùng thoang thoảng trên quần áo của Viêm Đình nhanh chóng xua tan mùi khó chịu, hô hấp của Lâm Nguyên bình tĩnh trở lại, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.
"Anh đưa em về phòng." Viêm Đình không đành lòng nhìn Lâm Nguyên khó chịu nữa và muốn đưa cậu về phòng ngủ cũ của mình để nghỉ ngơi trước, nhưng lại bị từ chối.
"Em không sao." Lâm Nguyên lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, "Vừa rồi còn chưa chuẩn bị xong, nhưng bây giờ em ổn."
Trên thế giới này, mỗi một ngày đều có trẻ sơ sinh được sinh ra và người già cũng chết đi mỗi ngày.
Bên trong là cha của Viêm Đình , một mình Viêm Đình vào chắc chắn sẽ rất buồn khi nhìn thấy, Lâm Nguyên muốn ở bên cạnh anh.
Đôi mắt Lâm Nguyên sáng ngời, tràn đầy sự kiên cường và bướng bỉnh, nụ cười trên môi rất ấm áp, khiến Viêm Đình muốn kéo vào lòng mà yêu thương.
"Nếu là khó chịu, đừng cậy mạnh." Viêm Đình dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe mắt thanh tú, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ giữa hai lông mày của cậu.
Hai người lại vào phòng ngủ.
Lâm Nguyên vẫn có chút không thoải mái, nhưng cậu che giấu không có biểu hiện ra ngoài.
Rèm cửa trong phòng được kéo ra một nửa, cản bớt ánh nắng chói chang bên ngoài.
Viêm Đình đi về phía giường, trong khi Lâm Nguyên nhanh chóng đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra để ánh nắng rực rỡ và rực rỡ chiếu vào phòng.
Viêm lão gia tử nằm ở trên giường, sắc mặt co quắp vì đột quỵ nhẹ, sắc mặt xám xịt.
Bệnh tật ập đến như núi sập, cho dù trước đây có mạnh mẽ đến đâu, giờ chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường.
"Cha." Viêm Đình ngồi xuống bên giường và nhẹ nhàng gọi ông.
Ba chữ Viêm Chính Bẩm này đã từng ở thương giới thành phố A như sấm bên tai, không người nào không biết, không người không hiểu đó là đại biểu cho thủ đoạn hơn người, cùng khả năng kinh doanh xuất chúng.
Hiện giờ, lại dần dần chôn vùi ở trong sương gió năm tháng, thay vào đó là tên gọi của thế hệ trẻ.
Viêm lão gia tử phớt lờ đứa con trai nhỏ của mình, người mà chính mình đã có vô số kỳ vọng trong quá khứ, và tập trung sự chú ý vào Lâm Nguyên.
Mắt ông đã mờ đi, không còn sự cứng rắn như xưa để trách mắng con cháu.
Viêm Đình xoay người sang một bên, chặn tầm nhìn của ông "Cha, những gì con nói trước đây rất rõ ràng. Nếu cha quên, con có thể lặp lại lần nữa."
Lâm Nguyên không có đi tới, mà là đứng ở bên cửa sổ lén lút đẩy cửa sổ ra một chút.
Phòng ngủ này rất rộng rãi, khoảng cách từ ban công đến giường cũng không quá gần, cho nên Lâm Nguyên không có nghe thấy hai cha con bọn họ đang nói cái gì.
Mặc dù Viêm lão tiên sinh bị ốm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp gia trưởng , vì vậy cậu không khỏi cảm thấy lo lắng, không dám ngẩng đầu nhìn cha Viêm Đình, cụp mắt xuống và giả vờ đùa giỡn với những ngón tay của mình.
Lâm Nguyên có chút lo âu, cho dù biết người nhà họ Viêm có thích mình hay không, cũng không biết có ảnh hưởng đến quan hệ của cậu với Viêm Đình.
Nhưng vẫn khá hy vọng rằng mình có thể nhận được sự tán thành của trưởng bối.
Đây là một suy nghĩ rất mâu thuẫn.
Lâm Nguyên cụp mắt suy nghĩ lung tung, cảm xúc trở nên lo lắng thậm chí còn không nhận ra mình nhéo đỏ cả ngón tay.
Cho đến khi một bóng đen bao phủ trước mình, lòng bàn tay ấm áp của Viêm Đình đã bao bọc lấy tay cậu.
Lâm Nguyên không nói gì, nhưng Viêm Đình dường như nhìn thấu tất cả mọi thứ, anh mở rộng vòng tay và ôm lấy cậu, cố gắng hết sức để bắt chước giọng điệu thường ngày của Lâm Nguyên, thì thầm: "Nguyên Nguyên của anh rất thông minh, khẳng định có thể thu phục được ông lão ngoan cố kia."
Viêm Đình nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng, nói với giọng điệu như những người bạn đồng trang lứa: "Không trị được cũng không sao, anh ở đây, anh sẽ giúp em thu phục. "
Lâm Nguyên sững sờ một hồi, cười thành tiếng. Tất cả căng thẳng và lo lắng tan biến trong tích tắc "Vậy nếu em không trị được, anh có muốn bỏ trốn cùng em không?"
"Được." Viêm Đình vỗ vỗ đầu cậu, tình ý nói ra, trầm thấp vừa động lòng người"Nguyên Nguyên muốn đi chỗ nào, anh đều đi theo."
Cho nên, bảo bối của anh không cần sợ.
Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần nắm chặt tay của anh.
Danh Sách Chương: