• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này dường như các lính đánh thuê đã phát hiện sự tình giữa đoàn trưởng và Anh Vũ, sắc mặt đều thay đổi, không khỏi ngồi xích ra xa, chừa lại một mảnh không gian yên tĩnh.

Triệu Thanh kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện với Tô Việt, cuộn sợi tóc thành một vòng tròn, hỏi: “Đây là mục tiêu nhiệm vụ để lại?”

Trong lòng Tô Việt đem sợi tóc rụng của Hà Ngôn phỉ nhổ một phen, trên mặt lại không có nửa điểm thay đổi. Nội dung nhiệm vụ lần này là truy bắt một đám tội phạm tử hình vượt ngục, những bức ảnh truy nã được công khai cho thấy trong số bọn họ không ai để tóc dài.

Tô Việt nuốt xuống đồ ăn trong miệng, không biết thứ đang ăn là mùi vị gì, đoàn trưởng đây là đang đào hố cậu?

Một lần? Hai lần? Hay là ba lần?

Tô Việt nhớ không rõ, Triệu Thanh giống như một cơn lốc xoáy chết chóc dưới đáy biển sâu, trong sự nghiệp phụ trách Ám Nha, vạch trần không biết bao nhiêu âm mưu ẩn giấu, chôn vùi vô số mạng sống của nằm vùng, cậu chưa chắn là người may mắn được trốn thoát.

Mùa xuân đã đến, hơi thở ấm áp bao trùm mặt đất, nhưng có người vẫn mắc kẹt trong trận gió tuyết của mùa đông năm đó, bị đông đến tứ chi cứng đờ, cả người rét run.

Tô Việt hơi gật đầu, đáp: “Đại khái là vậy, tôi không để ý, bắt được người liền đi nộp, xác nhận tiền thưởng đã được chuyển đến tài khoản, liền trực tiếp rời đi.”

Triệu Thanh cười như không cười nói: “Phải không, mọi người đánh nhau rất kịch liệt nhỉ, không ngờ trong đám tử tù kia vẫn có người có thể đấu lại em.”

Tô Việt cầm lấy giấy ăn bên cạnh, nhẹ nhàng lau khóe môi, nói: “Có lẽ là vì biết sau khi bị bắt sẽ có kết cục không tốt, hơn nữa còn bị tôi ép, cho nên mới liều chết chống lại tôi.”

Cậu lại như nghĩ ra gì đó, cười một chút, lại nói: “Bên trong còn có một người thích giả gái, một đầu tóc dài màu đỏ dùng như vũ khí quấn quanh cổ con mồi, bị tôi dùng lửa đốt, không ngờ trên cổ áo còn sót lại một sợi.”

“Có một người phạm nhân thích giải gái?” Triệu Thanh bán tín bán nghi, anh bình tĩnh hỏi: “Có lưu lại hình ảnh làm nhiệm vụ không? Tôi có chút tò mò.”

Tô Việt hơi khó hiểu nhìn anh, không nói gì, cúi đầu mở máy truyền tin, nói: “Không có video, nhưng tôi có chụp vài tấm ảnh làm tài liệu.”

Cậu nhanh chóng mở ra vài tấm ảnh cậu cùng đám người Hà Ngôn đánh nhau gửi cho Triệu Thanh, cũng may lúc ấy vì đối phó với Tiêu Viễn nên cố ý diễn một màn kịch.

Tô Việt tự nhiên mà bắt chước miệng lưỡi lính đánh thuê, tránh cho lỡ đụng phải Hà Ngôn người thật, Triệu Thanh sẽ liên tưởng đến ảnh chụp từ đó sinh lòng nghi ngờ, cậu cố ý trêu ghẹo: “Giả trang nhìn từ phía sau cũng không tệ, nhưng mặt thì…thật đáng tiếc.”

Triệu Thanh nhận ảnh, click mở xem, trên màn hình hiện lên một hình dáng, mái tóc đỏ dài xoã sau lưng, ngược lại không thấy rõ trên người mặc gì, chỉ có thể từ hình dáng xương cốt đoán được là đàn ông.

Hiển nhiên, Anh Vũ không nói dối.

Triệu Thanh không khỏi có chút ngượng ngùng, đây là lần thứ mấy rồi, anh dường như mất trí rồi, càng ngày càng cảm thấy tâm tình khó chịu khi có vấn đề liên quan đến Anh Vũ, cảm xúc như vậy rất nguy hiểm, đặc biệt là đối với một người đoàn trưởng.

Triệu Thanh không khỏi nghĩ đến lời của Triệu Đình Uyên, chú Triệu đề nghị anh giết Tô Việt, có phải là vì nhìn ra được điểm này?

Anh lại vì một cấp dưới có khả năng xem Ám Nha là kẻ thù, mà hao hết tâm tư điều tra sự thật về nhiệm vụ ở Nam Tinh, nếu là ba năm trước, dám ở trước mặt Triệu Thanh nói lời như thế người sớm đã thành tro cốt rồi.

Anh ném sợi tóc kia vào thùng rác thông minh đi ngang qua, thản nhiên tựa vào ghế, nói: “Thời gian thực hiện nhiệm vụ này vốn là một tuần, đột nhiên thúc giục em đẩy nhanh tiến độ, lúc ra tay có phần hung hãn cũng là điều bình thường.”

Tô Việt cười cười, trong thanh âm nghe không nghe ra được cảm xúc gì, cậu hỏi: “Đoàn trưởng, anh lại hoài nghi tôi sao?”

Cái từ “Lại” này, Triệu Thanh nghe có chút đau lòng.

Anh mất tự nhiên đổi tư thế, đáp: “Tôi cho rằng em gặp nguy hiểm gì mà để một sợi tóc rơi vào một nơi như vậy.”

“Phải không?” Tô Việt khí bình tĩnh hỏi lại: “Còn tưởng rằng đoàn trưởng lại nghi ngờ tôi cấu kết với bên ngoài, mưu đồ gây rối.”

Triệu Thanh lập tức phủ nhận: “Không có việc này, em đừng nghĩ nhiều.”

Tô Việt không nói tiếp, chỉ bưng ly cam đá trong tay lên chậm rãi uống, hương vị chua ngọt sảng khoái tràn ngập khắp khoang miệng, giảm bớt khó chịu của bữa cơm không có mùi vị kia.

Triệu Thanh kiềm chế chút phiền muộn trong lòng, tiếp tục nói: “Tôi đã chào hỏi qua đội trưởng tiền nhiệm, ông tên thật là Triệu Đình Uyên, ngày mai gặp mặt em gọi chú Triệu, chú ý một chút cách ứng xử với trưởng bối, nói ít nghe nhiều là được.”

Tô Việt trong lòng cười nhạo một tiếng, giương mắt thấp giọng hỏi: “Ngày thường tôi có bao nhiêu sự không lễ phép, còn cần đoàn trưởng đặc biệt đến chỉ điểm?”

Triệu Thanh không nói ra thái độ của Triệu Đình Uyên đối với Anh Vũ, chỉ nói: “Chú Triệu là lính đánh thuê kỳ cựu nhiều năm, dù rút lui nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất lớn, ông tương đối nhiều quy tắc, cũng rất ghét người không tuân theo quy tắc, càng không thích bị người quấy rầy, tôi cũng chỉ có Tết Âm Lịch mới có thể tới cửa một lần, lần này đột nhiên ghé thăm thực sự là mạo muội rồi.”

Anh đề nghị: “Cẩn thận một chút cũng không thừa, vấn đề có liên quan đến nhiệm vụ ở Nam Tinh tôi sẽ tự mình mở miệng, em nói qua vấn đề trước với tôi, nếu lúc đó đột nhiên muốn đặt câu hỏi, trước khi hỏi em cho tôi một ám hiệu là được, đã rõ chưa?”

Tô Việt không rõ ràng lắm vì sao chỉ là đi gặp đội trưởng tiền nhiệm hỏi một ít sự tình, Triệu Thanh lại làm như sắp phải đối mặt với kẻ thù lớn, chẳng lẽ bên trong che giấu điều gì?

Cậu nhìn nam nhân trước mặt, không nói bóng nói gió, không dò hỏi tới cùng, cậu ngoan ngoãn gật đầu, không có bất kỳ sự phản đối gì đối với sự sắp xếp của đoàn trưởng.

Triệu Thanh thảo luận xong việc ngày mai với Anh Vũ, đứng dậy rời đi trong bầu không khí ngại ngùng, Tô Việt không nhanh không chậm uống nốt chỗ đá lạnh còn lại, cậu không có thói quen lãng phí đồ ăn.

Một muỗng một ngụm, đều là chống đỡ cho cuộc sống.

Sau khi tốt nghiệp ở trung tâm bồi dưỡng nhân tài, sống sót không chỉ có cậu cùng Hà Ngôn, Quân Thái Bạch, Trình Vân, không phải chỉ có mấy người bọn họ vẫn duy trì được chút tính người dù bị bắt làm nô lệ, đàn áp.

Nhưng ở lần kiểm tra cuối cùng, trong trận chiến quyết định rõ ràng kéo dài rất lâu, nhưng lại là trận chiến được thông qua nhanh nhất trong lịch sử, không phụ sự mong đợi của mọi người cậu kéo theo cơ thể đói khát, lạnh lẽo nhuốm đầy máu tươi trở về, dịch dạ dày dường như bắt đầu tiêu hóa ngược lại cơ thể, mỗi một bước đi như đang dẫm lên một dụng cụ tra tấn làm từ máu thịt…

Tô Việt cho rằng nghênh đón cậu, sẽ là một nhóm đồng đội tuy rằng đói đến đứng không nổi bộ dáng vẫn sẽ vui vẻ, nhưng quảng trường trước mặt cậu lại là một mớ hỗn độn, một màn ăn thịt người, khiến cả người ớn lạnh, như rơi vào động băng.

Lúc ấy, học viên ngu ngốc thà nhịn đói chứ không để mất điểm, cũng chỉ có bốn người bọn họ, mà kỳ trước, trước trước nữa, có vẻ như không ai may mắn thoát khỏi.

Mỗi một kỳ cũng không phải toàn bộ đều chết, nhưng dù sống sót cũng đều phải mở rộng miệng, mặc kệ ăn hay không ăn, trước sau đều phải nếm thử, hơn nữa toàn bộ quá trình vô đạo đức ấy đều bị Bộ vũ trang quay lại, hoặc là nói để lại nhược điểm của họ.

Nếu có một ngày, những người bên trong phá vỡ nhà giam, cầm đầu nổi loạn, thì chỉ với tội ăn thịt người kia cũng đủ để nhóm nổi loạn bị đóng đinh lên cột sỉ nhục, hơn nữa thế lực khắp nơi trên Tinh Võng còn quạt gió thêm củi, ngăn chặn khả năng lên nắm quyền của nhóm người này.

Tô Việt tất nhiên cũng có một bản lưu trữ quá trình trưởng thành như vậy, nếu giáo sư Chu không còn nữa, những nhược điểm đó có lẽ đã bị giao vào tay Tiêu Viễn.

Tô Việt suy nghĩ cậu dường như không có vết nhơ nào, cho dù có công bố ra bên ngoài cũng không ai để ý đến, cho nên không thèm phí tâm tư chú ý đến nó.

Dùng xong bữa tối, Tô Việt về phòng tắm rửa, gửi đi vài tin nhắn đói phó với bộ trưởng Tiêu, lại lặng lẽ liên hệ với đám người Hà Ngôn, vừa nói vừa lật xem một số tài liệu bổ sung có liên quan đến Nam Tinh.

Triệu Thanh nhiều lần nhấn mạnh quy tắc của vị đoàn trưởng tiền nhiệm, ẩn ý là không dễ ở chung, cần phải có dáng vẻ cầu xin sao?

Kính già yêu trẻ Tô Việt không sao cả, chỉ cần sự thật không liên quan đến Ám Nha, hoặc chính xác mà nói, không liên quan đến vị đoàn trưởng tiền nhiệm của Ám Nha này.

Tô Việt híp híp mắt, đang muốn chui vào ổ chăn nằm xuống, đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Thanh, cậu không nghĩ rằng ngày mai phải xuất phát, đêm nay đoàn trưởng còn hứng thú dâng trào như vậy.

Bất quá chiến lực cấp A thật sự có thể phóng túng suốt đêm, tốc độ khôi phục cơ thể gấp mấy lần người bình thường, dù thật sự chơi đến phát hỏa, sáng mai xuất phát, phải đến tối mới đến được nơi ở của Triệu Đình Uyên ở tinh cầu bên cạnh, trên đường vẫn đủ thời gian nghỉ ngơi.

Chỉ là trải qua chuyện ở nhà ăn hôm nay, Tô Việt lúc này không có tâm trạng làm gì đó, nhưng cậu không thể từ chối. Ít nhất trước khi đến gặp đoàn trưởng tiền nhiệm tìm hiểu rõ ràng sự thật, cậu không thể làm gì khiến Triệu Thanh không vui và nghi ngờ.

Nằm vùng nhận lệnh làm ấm giường đứng dậy chăm chỉ làm việc, mặc áo ngủ sạch sẽ, gõ cửa phòng đoàn trưởng.

Triệu Thanh sau khi trở về nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không muốn để Anh Vũ có khúc mắc trong lòng, việc này không tốt cho tình cảm về lâu dài, cũng sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.

Trong lòng một khi xuất hiện vết nứt, nếu không sửa chữa, vết nứt sẽ ngày càng lớn hơn, đừng hy vọng sẽ từ từ khép lại, vết nứt nhỏ có thể duy trì nguyên vẹn đã là không tồi rồi.

Nhưng anh không tiện trực tiếp xin lỗi, vậy không phải đồng nghĩa với việc anh hoài nghi Anh Vũ “ăn ngoài” sao? Nghi thần nghi quỷ bạn lữ như vậy, rất nhiều người đều không chấp nhận.

Trên Tinh Võng vì lý do này mà xảy ra tranh cãi chỗ nào cũng có, cho dù thực tế bên trong, một số ít lính đánh thuê trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ nhận được vài nhiệm vụ điều tra tương tự.

Triệu Thanh chỉ có thể cố gắng hết sức bù đắp, nếu anh nói không phải bởi vì nghi ngờ Anh Vũ nên mới hỏi, liệu Anh Vũ có tin không? Điều này có thể hiểu, dưới tình huống đã có nhiều vết xe đổ phía trước, đổi lại là cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Vì sao lại cầm sợi tóc dài đỏ đó ra hỏi? Cũng không thể nói là do không có lời gì để nói được.

Triệu Thanh cẩn thận cân nhắc, nếu lấy cớ là muốn tìm hiểu sở thích của bạn lữ, chuẩn bị một chút bất ngờ nhỏ, phúc lợi nhỏ, có phải sẽ thuận lý thành chương không? Có phải sẽ được tha thứ không?

Không phải Anh Vũ khen bộ trang phục trong ảnh sao? Triệu Thanh nhíu mày, nghiêm túc nghiên cứu một phen, đặt giao hàng cấp tốc một bộ trang phục được bán chạy nhất. Hiện tại tư tưởng của thời đại Tinh Tế rất cởi mở, đàn ông mặc váy cũng không có gì kỳ quái, chỉ là mỗi người mỗi sở thích mà thôi.

Anh mặc vào chiếc váy lụa trắng mỏng nhẹ như mây, nhìn vào gương cảm thấy có chút chẳng ra gì cả. Triệu Thanh có dáng người mảnh khảnh cao gầy, tuy rằng mặc vào không quá phản cảm, nhưng dù sao cũng không thuộc dáng người bé bé xinh xinh.

Vì để hợp với bầu không khí, Triệu Thanh do dự một chút, lại đeo lên đôi tất mỏng có đai đeo được người bán tặng kèm, anh cúi nhìn cơ thể không rậm lông của mình, thầm nghĩ hẳn là sẽ không quá xấu.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Triệu Thanh: “Mời vào.”



Hình minh họa thôi, chứ tất của anh không phải loại lưới nhé 😝😝

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK