Sài Dận đứng bên vách núi, tâm trạng khá tốt nhìn những tầng mây lơ lửng uốn lượn bao quanh lấy tòa Thanh Nghiêng đài.
Nhưng Ngọc Ức ở dưới hồ nước thì tâm trạng không tốt như chàng. Nàng nhìn bóng lưng của nam tử kia, có phần khó hiểu. Tại sao lần này chủ nhân đem về một tên đại yêu quái, nhưng lại không giam hắn lại nhỉ?
Từ trên người chàng ta, nàng có thể cảm nhận được luồng ma khí dầy đặc vô cùng mạnh mẽ, nhưng so với cái tên đang ở trong hồ cùng nàng thì ma khí trên người chàng ta có phần "sạch sẽ" hơn nhiều.
Thật là khó hiểu, rõ ràng là ma nhưng lại không giống như ma.
Trúc Nghiệp bên cạnh Ngọc Ức cũng đang nhìn Sài Dận, nhưngánh mắt hắn ta nhìn chàng mang theo nhiều suy ngẫm hơn là Ngọc Ức.
Cho đến khi Cẩm Minh đi tới, nhìn ánh mắt chuyên chú của Thượng thần nhìn chàng ta, thì hắn ta khẽ cười, như thể bản thân vừa phát hiện ra bí mật gì đó.
Cẩm Minh khi đi ngang qua Trúc Nghiệpkhẽ liếc một cái, Trúc Ngiệp lại làm như không thấy ý cảnh cáo trong mắt nàng, vẫn tiếp tục cười quái dị.
Cẩm Minh: "..."Có gì thú vị mà ngươi lại dùng cái vẻ mặt này vậy hả?
Sài Dận như cảm nhận được sau lưng có người, chàng quay đầu thấy nàng đi tới, liền cười nhẹ nói: "Người đời thường nói, Thanh Nghiêng đài là thánh địa tách biệt tam giới, nay tới đây mới thấy, người đời thích buông chuyện nhưng trong đó cũng có những chuyện dựa trên việc thậtngười thật mới buông."
Cẩm Minh chầm chậm bước lại gần, đứng song vai cùng chàng: "Ma quân quá lời, Thanh Nghiêng đài suy cho cùng cũng chỉ là nơi chốn về, so với ma tộc hay phàm gian, đều không có gì khác biệt." Cái cụm từ "tách biệt tam giới" này quá cao rồi.
Sài Dận lắc đầu không cho là đúng: "Chỉ có Thượng thần mới nghĩ vậy thôi."
"Không chỉ ta mới vậy."Cẩm Minh vẫn như cũ nhàn nhạt liếc nhìn chàng một cái: "Chỉ cần là người có tâm không đặt nặng, thì lòng đều tự khắc sẽ coi tất cả đều như nhau."
Sài Dận: "Cái gọi là "tâm không đặt nặng " này của nàng, có thật sự là nàng không đặt nặng việc hay người nào hết thật sao!" Đây rõ ràng không phải là câu hỏi.
"Không có." Cẩm Minh không nhanh không chậm buông ra hai chữ, ngữ khí trước sau vẫn như cũ.
Sài Dận nghe nàng nói ra xong hai chữ "không có" thì liền bật cười, không biết vì thật sự vui vẻ mà cười hay là vì bất lực khi nhìn nàng cố chống cự lại tình cảm của mình.
Nhưng chàng chưa lên tiếng thì đã có kẻ đã không nhịn được lên tiếng chế nhạo trước.
"Lời ngài nói ra, tới ngài còn không tin, vậy ngài bảo người khác phải tin nó thế nào đây Thượng thần?"
Trúc Nghiệp vừa nói vừa nhìn Sài Dận tiếp: "Nếu ta nói, ta có thể nhìn thấu được lòng người đang nghĩ gì, ngươi có tin không?"
Sài Dận mỉm cười nhìn Trúc Nghiệp, trong mắt lóe lên tia sáng, dường như chàng đang khá hứng thú về đề tài này của hắn ta.
"Ngài muốn gì ở ta?" Chàng không trả lời mà nói thẳng về điều kiện.
Trúc Nghiệp cười ranh mãnh: "Chỉ cần ngươi với ta làm một cuộc giao dịch, ngươi giúp ta một chuyện, ta nói ra lời thật trong lòngcủa Thượng thần, ngươi thấy sao?"
Cẩm Minh: "... Chẳng sao cả!" Nàng giơ tay ra, trong hồ nước xuất hiện một cơn sóng mạnh đánh vào người Trúc Nghiệp, muốn hắn ta phải ngậm miệng.
Sài Dận khẽ cười: "Chuyện ngài muốn ta giúp là, giúp ngài thoát khỏi đây?"
Trúc Nghiệp bị cơn sóng của Cẩm Minh đánh buộc phải bơi cách ra xa chỗ hai người đứng, nhưng điều đó cũng không làm hắn ta ngừng nói: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi giúp ta, ta không chỉ nói ra lời thật trong lòngcủa Thượng thần, mà còn có thể giúp ngươi có được ngài ta."
Cẩm Minh: "..." Thật sự sống lâu rồi nên không còn sợ chết như một ngàn năm trước nữa à?
Sài Dận cuối đầu cười nhẹ: "Cảm ơn lời đề nghị của ngài." Chàng nhìn qua Cẩm Minh đứng bên cạnh khẽ nói: "Nhưng ta nghĩ mình không cần tới thuật đọc tâm của ngài, cũng có thể hiểu rõ lòng Thượng thần đang nghĩ gì rồi."
Trúc Nghiệp có chút nuối tiếc: "Ngươi không suy nghĩ một chút sao?"
Trong ngàn năm qua, đây là người duy nhất hắn ta cảm thấy có thể giúp được mình trốn thoát ra ngoài, nên có chút không cam lòng khi bị chàng từ chối giao dịch: "Thật sự không suy ngh..."
Chữ "nghĩ" hắn ta còn chưa nói ra hết đã bị cơn sóng mạnh thứ hai đập vào người, làm cho nuốt xuống, im bặt.
Trúc Nghiệp khó khăn lắm mới tránh khỏi đợt công kịch, nhưng cũng bị mất một vùng da trên người, khiến hắn ta phải lặn xuống đáy hồ.
Sài Dận nhìn mặt hồ tản ra màu máu đỏ khẽ cười: "Thượng thần cần gì tức giận như thế, lời hắn ta nói cũng không phải là không đúng."
Cẩm Minh lạnh mặt lườm chàng một cái: "Ma quân hình như rất có hứng thú với lời đề nghị của hắn ta?"
Sài Dận vẫn cười như cũ: "Lời đề nghị đó cũng không tệ."
Nhưng không để Cẩm Minh nói, chàng đã nói tiếp: "Nhưng chuyện mà ta muốn làm, ta có thể giải quyết, cần gì lời đề nghị của hắn ta."
Không cần nói rõ ra cũng biết, chàng muốn làm chính là kéo nàng xuống khỏi đỉnh Phong Vân.
Cẩm Minh: "..."
Sài Dậncũng chậm rãi thu lại nụ cười giọng nói trở nên nghiêm túc: "Ta không ép nàng, nhưng ta cũng sẽ không cứ thế buông tay."
Nắm tay để sau lưng của Cẩm Minh siết lại: "Ngài có nghĩ tới hậu quả không?"
Sài Dận im lặng nhìn nàng.
Cẩm Minh quay người nhìn thẳng vào mắt chàng: "Thiên điều không cho phép chúng ta vượt qua khuôn phép, Thần bị bỏ rơi còn đáng thương hơn là kết cuộc của ma vật, ngài nói xem tình cảm này tốt sao?" Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định tình cảm này không có kết quả tốt đẹp gì.
"Thiên điều không ngăn cấm yêu đương." Sài Dận cũng nhìn nàng nói: "Cái nó ngăn cấm chỉ là việc lợi dụng pháp thuật làm ra chuyện nghịch thiên."
"Nhưng tâm không tịnh, đối với chúng sinh không còn ngang bằng, một khi cán cân trong lòng bị nghiêng, ai có thể dám chắc sẽ có thể khống chế được chính mình."
"Ngài không thể sao?"
"Không thể." Cẩm Minh dứt khoát trả lời.
Năm xưa ngay cả sư phụ còn không làm được, vì tình mà làm ra việc trái đạo trời đất, thì sao nàng có thể dám chắc mình có thể được chứ.
Nàng trả lời nhanh chóng dứt khoát như vậy Sài Dận bật cười: "Vậy ta sẽ giúp nàng "có thể"."
Cẩm Minh nhìn chàng, nhìn ánh mắt thật sự nghiêm túc của chàng mà trong lòng có phần bất đắc dĩ.
Sài Dận vẫn nói tiếp: "Nếu nàng không thể tin tưởng mình có thể làm được, vậy hãy thử tin tưởng ta có thể giúp nàng làm được, được không Cẩm Minh."
Lời chàng dịu dàng như thể đang nỉ non, lại có vài phần cầu xin, mà trong đó chính là sự cám dỗ làm nàng muốn buông xui tất cả theo chàng.
Cẩm Minh nhắm mắt lại quay mặt đi.
Mãi cho tới lúc Sài Dận rời đi, Cẩm Minh cũng không trả lời chàng.
Dường như mỗi lần nàng và Sài Dận nói chuyện, đều không tìm ra được cách giải quyết thích hợp nhất thì phải.
"Tâm ngài có chàng ta rồi, Thượng thần như vậy không tốt lắm đâu, sẽ thành u linh không chốn để về như lão sư phụ của ngài đó." Trúc Nghiệp hắn ta ngoi lên khỏi mặt nước, lượn một vòng quanh hồ, sau đó lựa chỗ cách xa Cẩm Minh đứng nhất nói.
Tuy thời gian dưới đáy hồ đủ để hắn ta đã trị thương xong, nhưng lớp da mới vẫn chưa thể nào mọc lên nhanh vậy được, nên hắn ta không muốn mình lại bị mất thêm một lớp da khác nữa đâu.
Cẩm Minh không buồn nhìn Trúc Nghiệp, nàng đi tới chỗ ngày thường vẫn hay ngồi, bắt đầu ngồi thiền niệm kinh siêu độ.
Trúc Nghiệp: "..."
Lúc Sài Dận về Ma tộc thì mặc trời đã xuống núi.
Thẩm quân sư nhìn Ma quân cuối cùng cũng về thì rất mừng, hắn chỉ sợ đâu Ma quân lại như lần trước, cảm thấy buồn chán nên đi lịch kiếp tiếp, bắt hắn phải gánh tên đại tướng quân chỉ biết gây chuyện là giỏi kia.
Sài Dận nhìn Thẩm Cố vỗ lên vai hắn một cái: "Cực cho người rồi." Những năm nay tuy không tận mắt chứng kiến mấy trò ngu ngốc của Hoắc Chức Ly nhưng từ sự hiểu biết vốn có về tên đó, cộng thêm những gì chàng nghe báo lại, thì hắn ta đã báo Thẩm Cố phải theo sau dọn phân thúi không ít lần.
Thẩm Cố lắc đầu: "Ma tôn về là thuộc hạ mừng rồi, không khổ, không khổ."
Sài Dận ngồi lên nghế ở chính điện nhìn Thẩm Cố cúi đầu đứng trước mặt báo cáo lại tình hình mấy năm qua, như chợt nhớ ra một chuyện, chàng hỏi: "Trong thời gian ta đi vắng, nghe nói ma tộc có dính đến việc Tỏa Thân thần quân thành lệ quỷ?"
Thẩm Cố lập tức biết gì khai báo nấy, nói: "Quả thật Hoắc tướng quân có từng giúp đỡ chỗ ở cho Tỏa Thân thần quân và đi trêu chọc Tiết Sư thần quân, nhưng sau khi Thượng thần Cẩm Minh tới nói chuyện với hắn ta, thì Hoắc tướng quân ngay sau đó đã đuổi Tỏa Thân thần quân ra khỏi lãnh địa ma tộc rồi."
Sài Dận gật đầu, nếu Hoắc Chức Ly đã "nói chuyện" với Cẩm Minh, thì chàng cũng không cần phải trừng phạt hắn ta thêm nữa.
"Nhưng mà..." Thẩm Cố nhìn Sài Dận như còn muốn nói gì nữa nhưng không dám.
"Nói đi." Sài Dận chính là không thể chịu được cái bộ dáng muốn nói lại thôi này.
Thẩm Cố hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Nhưng mà, việc Thượng thần Cẩm Minh làm thật sự có phần quá đáng. Năm ấy, Hoắc Chức Ly dù sao cũng là Ma quân, vậy mà bị rút gân ngay trước mặt toàn thể ma tộc, nhục ơi là nhục."
Sài Dận nghe giọng ai oán của hắn khẽ bật cười.
Lấy tính tình trước sau bình thản của nàng mà nói, người có thể khiến nàng xuống tay tàn độc như vậy, thì chắc chắn tên đó phải có khả năng chọc tức người khác không tệ chút nào.
Thẩm Cố thấy Ma quân không tức giận ngược lại còn cười thì khó hiểu. Nếu là trước đây, không phải Ma quân sẽ đi đòi lại công đạo cho thuộc hạ trước hay sao? Dù sao ngày trước ngài cũng nổi tiếng là bênh người nhà, cho dù thuộc hạ bên mình có làm sai, cũng phải là do ngài trách phạt chứ không cho phép người khác được đánh giết người của ngài. Chẳng lẽ, Ma quân đã thay đổi hay là ngài tức quá nên cười?
Sài Dận cầm chén trà nóng trên bàn uống một ngụm, chầm chậm nói: "Ta biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Cố nghe chàng nói vậy, cũng không suy nghĩ thê, cúi đầu cung kính xin cáo lui.
Sài Dận không nói gì chỉ gật đầu nhẹ.