“Hửm! Sao mắt lại đỏ thế này, có chuyện gì?” Hôm nay Âu Hình Thiến tan làm trước, đã về biệt thự từ lâu đợi mọi người cùng ăn cơm, nhìn thấy cháu lớn đi vào đầu tiên hai mắt đỏ bừng như thỏ con, tâm tình hoảng hốt một chút, vội vàng bước đến, đau lòng hỏi.
“Nhị thúc!” Thời điểm không có ai để ý, còn có thể mạnh mẽ nhịn xuống nước mắt, một khi có người dò hỏi, nước mắt Âu Thiên Bảo chỉ hận không thể tuôn ào ạt, xối xả như nước mưa, vội vàng ủy khuất chạy tới bên người Âu Hình Thiến, ôm lấy cánh tay hắn ta tìm kiếm an ủi.
“Có phải ai khi dễ cháu rồi không? Mau nói cho Nhị thúc biết!” Đứa cháu lớn lên từ nhỏ dưới sự chứng kiến của hắn ta, tuy rằng tính cách Âu Thiên Bảo không hợp với lối sống của Âu Hình Thiến, nhưng hắn ta rốt cuộc vẫn không khỏi đau lòng, liên tục an ủi, dỗ dành.
“Không… Không có ai khi dễ cháu hết.” Trông thấy phụ thân mang theo Âu Lăng Sương, Âu Lăng Dật đi vào đại sảnh đang cau mày nhìn về phía chính mình, cổ Âu Thiên Bảo không rét mà run co rúm lại, gấp gáp phủ nhận. Chuyện này, nói đi nói lại người sai cũng là gã, coi như Nhị thúc có oán giận cho gã nhưng nếu như hắn ta biết tường tận, không chừng quay sang đau lòng cho Âu Lăng Dật, còn bản thân gã phải chịu giáo huấn thêm một trận nữa.
“Tại sao vừa đến nhà đã khóc? Con có thể kiềm chế số nước dư thừa trong hốc mắt được không? Không có chuyện gì cũng khóc cho bằng được. Nam nhân Âu gia không cần loại mau nước mắt!” Thấy đại nhi tử nhu nhu nhược nhược, yếu đuối trước mặt em trai, trên gương mặt thấm đẫm nước mắt, hai bên thái dương của Âu Hình Thiên không ngừng co rút khó chịu.
“Anh hai, đừng nói nữa, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế nào mà anh có thể đối đãi với nó khắc nghiệt như vậy?” Âu Hình Thiến bắt gặp cháu trai sắp có xu hướng nước tràn bờ đê, vội vàng kéo bảo hộ sau lưng mình, thay mặt cha con hòa giải.
Anh hai không phải bình thường chính là người hiểu rõ nhất Thiên Bảo sao? Chưa bao giờ nặng lời hay cộc cằn với gã, ít nhiều cũng có vài phần kiêng nể, hôm nay hà cớ gì lại nghiêm khắc như vậy? Âu Hình Thiến cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Ta khắc nghiệt với nó xem ra còn thua xa nó khắc nghiệt với em trai chính mình, con hãy nghe cho kỹ, trước kia con ở trường học nói xấu, đặt điều hay bày trò gây sự với Dật nhi ta đều mặc kệ, nhưng là, từ nay về sau chỉ cần để ta nghe thấy nửa chữ không tốt, con cũng đừng nghĩ bản thân có thể yên ổn đi học tiếp. Hiểu rõ chưa?” Âu Hình Thiên hạ quyết tâm, không thể dung túng cho con trai lớn thêm một khắc nào nữa. Tính cách nó đã muốn vặn vẹo, nếu còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, sẽ càng khiến nó đánh mất đi chút lý trí cuối cùng, lạc mất chân tâm.
“Thiên Bảo, cháu nói gì Tiểu Dật?” Nghe thấy câu chuyện có dây mơ rễ má với cháu nhỏ, Âu Hình Thiến không thể ngơ ngác che chở gã. Âu Thiên Bảo khiến anh hai hắn ta từng xem gã như bảo bối tâm can lại nặng lời nghiêm khắc đến vậy, nhất định không phải lời hay ý đẹp.
“Cháu… cháu chỉ là đùa vui một chút, vì cái gì mọi người nhỏ mọn như vậy, từ chuyện nhỏ xé thành to như thế? Tên tạp chủng kia kể từ khi trở về, các người ai cũng không cần cháu nữa! Là do thân thể cháu không tốt, là do cháu có bệnh, không có cách để chống đỡ Âu gia trong tương lai, cho nên các người nào còn muốn chứa chấp cháu? Cháu hận nó! Nó không nên xuất hiện ở đây! Cháu mới là con của papa, nó vĩnh viễn không xứng!” Bị Nhị thúc kích thích dây thần kính yếu ớt, Âu Thiên Bảo không còn giữ nổi bình tĩnh liền rống giận phát tiết một trận, rồi vật vã chạy một mạch lên lầu, đem cánh cửa đóng rầm khóa chặt.
Cứ mỗi khi đụng tới những chuyện kiên quan đến Âu Lăng Dật, tất cả mọi người đều giống nhau như đúc, đều đứng về phía y, bênh vực y, chỉ có gã là người duy nhất bị vứt bỏ sang một bên, cõi lòng Âu Thiên Bảo dâng lên hận ý sâu sắc.
Âu Hình Thiến trợn mắt há hốc mồm nhìn cháu lớn bỗng dưng nổi điên, nghe thấy lời nói ác độc của gã mà âm thầm nhíu mày. Âu Hình Thiên vẻ mặt trầm xuống hắng giọng, hắn thờ ơ trước hành động của Âu Thiên Bảo. Bởi hắn không cho phép bản thân mềm lòng, nếu không con trai hắn vĩnh viễn không trưởng thành được, vĩnh viễn sẽ xem mình như trung tâm, không kiêng nể mà tổn thương người khác.
“Hai người nên đi xem gã như thế nào đi, gã cảm xúc kích động như vậy khả năng cao sẽ lại tái phát bệnh.” Đứng ở cửa đại sảnh, chứng kiến toàn cảnh bộ phim gia đình thượng nguồn nước mắt do Âu Thiên Bảo thủ vai chính, Âu Lăng Dật thản nhiên mở miệng nhắc nhở. Âu Thiên Bảo hiện tại không thể chết được, Âu gia luôn luôn không lưu người vô dụng, chị Lăng Sương đến lúc đó không biết sẽ bị bọn họ đưa đến đâu vứt bỏ, không thể cùng Lam Vũ ở kiếp trước gặp mặt rồi yêu nhau, nhớ lại cô của khi ấy tươi cười hạnh phúc biết bao, cuối cùng vẫn không thể thấy thêm lần nào nữa, Âu Lăng Dật trong lòng một trận phiền muộn.
“Đại thiếu, vẫn là để tôi đi nhìn Thiên Bảo thiếu gia đi. Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, mọi người hãy dùng bữa trước, tôi thuận tiện cũng mang cho Thiên Bảo thiếu gia một phần.” Trong nhà ăn đã nghe mọi người ở ngoài tranh cãi ầm ĩ nhất thanh nhị sở, bác Ngô tận chức trách tiêu sái bước ra đề nghị.
“Ừ, bác đi đi. Dật nhi, Lăng Sương, hai con đi ăn trước.” Âu Hình Thiên nội tâm lo lắng, lại không muốn lập tức hòa hoãn thái độ, nếu làm như vậy chỉ khiến cho Âu Thiên Bảo cho rằng mọi chuyện có thể qua loa giải quyết, nhất định sẽ có lần sau cố tình tái phạm, bởi vậy, đè xuống cỗ tâm tình kia tận xuống triệt để, nhờ bác Ngô đem bữa tối lên lầu cho Âu Thiên Bảo.
“Không có việc gì, ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!” Thấy không khí bỗng chốc ngưng trệ, trên người anh hai không ngừng phát ra từng tầng áp suất thấp, Âu Hình Thiến lôi kéo hai đứa trẻ hướng nhà ăn chạy nạn, miệng ngao ngao kêu la khuấy động sự an tĩnh lạnh lẽo.
Âu Lăng Sương nhìn phụ thân cũng qua đây ngồi xuống, trước mặt toàn là một màu xanh xanh của rau cỏ, bắt đầu động đũa gắp cơm, động tác vững vàng cẩn thận.
Âu Lăng Dật trừ bỏ Âu Lăng Sương, người khác có hành động gì y chẳng màng quan tâm đến, cầm chiếc đũa tao nhã lùa cơm vào miệng, bình tĩnh ăn không hoảng loạn, Âu Lăng Sương quan sát mà hâm mộ không thôi. Phải nói em trai rốt cuộc đã luyện đến trình độ thế nào? Mà hoàn toàn không bị khí thế bức người của phụ thân ảnh hưởng? Quá lợi hại, thật sự lợi hại.
Âu Hình Thiến cùng Âu Hình Thiên đều chỉ là đơn giản gắp mấy miếng đã nhanh chóng ngừng lại, không còn tâm tình tiếp tục. Dù sao sức khỏe Âu Thiên Bảo cũng là mối quan tâm lớn, tuy rằng đối với tính ích kỳ tùy hứng của gã tương đối cảm thấy bất mãn, nhưng là, nỗi lo lắng trong lòng cũng không vì vậy mà giảm bớt.
“Đại thiếu, Nhị thiếu, Thiên Bảo thiếu gia không có việc gì, đã ngủ rồi. Tôi đem đồ ăn vào bếp giữ ấm để chút nữa mang lên cho Thiếu gia.” Quản gia bưng nguyên món ăn khi nãy xuống dưới, đi vào nhà ăn hướng Âu Hình Thiên báo tình cảnh.
“Ừ, đã biết. Bác Ngô, bác cũng mau chóng dùng cơm đi.” Âu Hình Thiên gật đầu, ngữ khí như trút được gánh nặng.
Đối mặt với con trai cả trong lẫn ngoài yếu ớt như thế, vừa không thể đánh, cũng không thể mắng, nói trắng ra ngay cả ngữ khí hơi nghiêm trọng một chút cũng không được, thật sự là làm cho người ta không có biện pháp. Âu Hình Thiên giờ phút này cảm thấy cực độ mệt mỏi.
“Em nói rồi mà, Thiên Bảo còn có sức để rống, tinh thần vẫn tỉnh táo như kia thì làm sao xảy ra chuyện gì được. Được, được, mau ăn cơm.” Một bên Âu Hình Thiến cũng buông thõng trái tim đang treo trên cao, vỗ vỗ bả vai anh trai thúc giục hắn mau ăn cơm.
Có con trai lúc nào cũng khiến người ta đau đầu giống Âu Hình Thiên, anh hai vẫn là vất vả. Bất quá, là hắn xứng đáng phải chịu vất vả, ai biểu trước kia hắn sủng nịnh vô pháp vô thiên. Đều là cùng một cha sinh ra, tại sao tính cách cháu lớn lại khác cháu nhỏ đến thế, chênh lệch nhiều đến vậy? Quả nhiên là phương pháp giáo dục có vấn đề.
Trong lòng có đồng tình, có thương hại anh trai một phen, Âu Hình Thiến cố gắng tìm đề tài để đem cái không khí âm lãnh ủ dột chết tiệt này đuổi đi, ăn cơm dưới bầu không khí áp lực kiểu này thì làm sao tiêu hóa tốt cho được.
“Tiểu Dật, Giản Hạo Tường đêm qua đã tỉnh lại, chỉ số cơ thể đều thực bình thường, cháu có muốn đi xem hắn một chút không? Hắn vừa tỉnh dậy liền hỏi chú khi nào thì có thể gặp cháu đó.” Tìm được đề tài nói chuyện, Âu Hình Thiến tận lực xoay chuyển, bắt đầu khôi phục tâm trạng, ngữ khí cũng trở nên tốt hơn.
“Đã tỉnh rồi sao? So với tính toán của cháu sớm hơn rất nhiều. Ngày mai cháu sẽ thử đi xem.” Đối với bệnh nhân đầu tiên của mình, Âu Lăng Dật hy vọng có thể giúp hắn phục hồi tình trạng tốt nhất có thể, vui vẻ tiếp nhận lời mời của Nhị thúc.
Nghĩ đến ngày mai bản thân hắn ta có thể cùng cháu nhỏ ở chung với nhau một chỗ, Âu Hình Thiến cười tới nỗi trên mặt thiếu điều nở hoa. Gần đây bệnh viện cùng sở nghiên cứu đều bề bộn nhiều việc, thường thường vào thời điểm hắn ta tan tầm, đứa cháu bảo bối đã đi ngủ, thời gian hoạt động của hai người hoàn toàn ngược nhau, tuy rằng cùng chung sống dưới một mái nhà, chạm mặt một lát cũng không hề dễ dàng, Âu Hình Thiến trong lòng có chút oán niệm.
“Ngày mai ta cũng đi bệnh viện nhìn xem thử.” Nghe thấy em trai đề nghị, Âu Hình Thiên mày kiếm nhíu chặt, cơ hội trầm giọng mở miệng.
“A? Anh đi làm gì?” Âu Hình Thiến bất giác lớn tiếng, hoài nghi có phải hay không chính mình nghe lầm. Anh trai với Giản Hạo Tường tuy rằng không có thâm cừu đại hận, nhưng dù sao cũng chẳng tới mức thân thiết, phần nhiều là đối thủ cạnh tranh nhau trên thương trường, không nhìn mặt nhau còn thấy bình thường huống chi nói đến việc chủ động mở miệng thăm hỏi?
“Nói như thế nào chúng ta ở trong công việc cũng có chút giao tình, đi xem hắn thì không được sao?” Âu Hình Thiên mặt không chút thay đổi cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau miệng.
Âu Hình Thiến gắt gao quan sát anh hai mặt than không dậy sóng, yên lặng cúi đầu: Anh hai, anh xác định hai người các anh ở chỗ thương trường kia nảy sinh giao tình, chứ không phải là trở mặt hả?
“Dật nhi, ngày mai buổi chiều sau khi tan học, papa tới đón con, đến lúc đó cùng đi.” Xoa nhẹ đầu nhi tử, Âu Hình Thiên ôn nhu ra lệnh.
Cho nên, đây mới là trọng điểm đi. Nghe thấy anh hai đối diện Tiểu Dật cất lời, Âu Hình Thiến mới chợt ngộ ra chân lý.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Sau giờ cơm tối.
Âu Lăng Dật từ phòng mình đem cuốn tập viết nhạc xuống dưới lầu, mang đến trước phòng Âu Lăng Sương để cô giúp y chèn thêm nhạc đệm. Y nhớ rõ chị Lăng Sương đối với âm tần cực kỳ tinh thông, nhạy bén, nên đã sáng tác ra nhiều bản nhạc, thậm chí còn sáng tác về y, cho nên, khi cần người hỗ trợ, người đầu tiên nghĩ tới trong đầu chính là cô.
“Chị, đây là bài em muốn trình diễn, khuông nhạc màu đỏ là nhạc đệm, màu vàng là nhạc đệm đàn dương cầm, chị có thể giúp em kết hợp và biến tấu sao cho phù hợp cả hai lại một chút được hay không?” Âu Lăng Dật đưa ra cho Âu Lăng Sương bản mình vừa soạn thật kỹ càng để cô xem qua.
“A? Còn có nhạc đệm nữa sao? Em không độc tấu một mình hả?” Âu Lăng Sương có chút há hốc mồm. Vào thời điểm hiện tại, thứ gọi là độc tấu, thì phải là tự bản thân tự biên tự diễn trình diễn đơn độc, căn bản không có khái niệm đệm nhạc hay hòa âm phối khí, chẳng trách Âu Lăng Sương nhất thời phản ứng quá lên.
“A, nếu chỉ độc tấu không thôi thì thật đơn điệu, phối một ít âm phổ và một ít nhạc đệm cũng có thể gia tăng cảm giác, âm thanh cho người nghe dễ nhập tâm hơn.” Âu Lăng Dật trông thấy hai mắt Âu Lăng Sương tròn xoe nhìn mình, y không khỏi mỉm cười.
“Đúng rồi, ý tưởng này nghe hay đó, rất sáng tạo! Dật nhi, em thật thông minh!” Chính mình cũng là người đam mê âm nhạc, nghe được ẩn ý trong cách trình diễn của Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương nhanh chóng hiểu được, ánh mắt phi thường sáng ngời: “Mau, đưa bản phổ nhạc của em cho chị xem, yên tâm, chị Lăng Sương nhất định chuẩn bị cho em tốt!”
Hưng phấn đoạt lấy bản phổ nhạc, Âu Lăng Sương miệng nhẩm theo nốt nhạc bắt đầu nhẹ nhàng ngâm xướng, hát một hồi, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía em trai ánh mắt hơi dọa người: “Tiểu Dật, đây là nhạc khúc gì vậy? Giai điệu thật đặc biệt! Như thế nào mà chị cho tới bây giờ chưa từng nghe qua? Đừng nói là bản nhạc này tự em phổ?”
“Đúng vậy, em phổ vào lúc thuận miệng thôi.” Âu Lăng Dật thành thật gật đầu. Ở kiếp trước làm linh hồn lai vãng thật sự không có gì để tiêu khiển, y thường thường tùy ý hát ra vài âm điệu rồi dần dần thành một bảng nhạc hoàn chỉnh khi nào không hay, nhạc phổ này cũng chính là một trong số đó, giai điệu cắt ghép lược bỏ chút ý để sửa sang lại sao cho phù hợp.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“A… Tiểu Dật, em, em có phải quá thông minh, quá đa tài rồi không?” Âu Lăng Sương vì kinh ngạc mà miệng hết khép lại mở, cuối cùng khó khăn gằn ra được một câu. Lại nói, em trai quả thực tinh thông mọi thứ? Có vẻ ngoài, học tập xuất sắc, kỹ thuật y học khó ai sánh bằng, còn có cả tế bào nghệ thuật, trên thế giới liệu có thể có người thứ hai hòn mỹ như vậy hay sao? Có hay sao? Nhất định là không có! Em trai của Âu Lăng Sương, chỉ có một a! Nội tâm tiểu nhân Âu Lăng Sương nhắm mắt nhắm mũi thiếu điều ngửa mặt lên trời mà la hét, thông báo cho cả thiên hạ biết cô có bao nhiêu là hãnh diện.
“Em không có đa tài gì đâu, bản phổ kia vẫn không có ý nghĩa hoàn chỉnh.” Tuy rằng không rõ ẩn ý trong câu nói của Âu Lăng Sương, mặc dù y chỉ tiện tay phổ đại một ca khúc như thế nào lại có thể liên quan đến chỉ số thông minh, đối diện với chị gái hết lời khen ngợi, bạn nhỏ Âu thành thành thật thật trả lời.
“Đã hoàn hảo rồi, chị nói cho em biết, nhất định là âm luật đã phi thường hoàn hảo rồi!” Âu Lăng Sương khí phách ngắt lời: “Còn nữa, bản phổ nhạc này tại sao em cứ cố chấp dùng nhị hồ để diễn tấu? Tiểu Dật, sẽ không vì em chỉ biết loại dụng cụ kia đi?”
Âu Lăng Sương cũng hiểu được lựa chọn nhạc khí diễn tấu của em trai có chút không ổn. Không phải do cô có thành kiến, mà là ở xã hội hiện đại, chính là thời điểm hội nhập văn hóa, dẫn đến những trào lưu sính ngoại, người trong nước thường mang tâm lý yêu thích đồ ngoại quốc hơn, chỉ đăm đăm chạy theo thị trường nên cho rằng sản phẩm hay văn hóa truyền thống trong nước là cổ hủ, xưa cũ. Rất nhiều loại truyền thống từ bao đời cũng vì vậy mà dần dần bị quên lãng.
Đặc biệt ở phương diện giáo dục âm nhạc có biểu hiện sính ngoại rõ nhất, phụ huynh đua nhau đưa con cái chạy theo số đông, như học đàn dương cầm, violin, saxophon, guitar,… tất cả hết thảy các nhạc cụ phương Tây đều mặc định là cao quý tao nhã, còn nhạc cụ Trung Quốc trừ bỏ đàn tranh vẫn còn thị trường mở rộng ra bên nước ngoài, những cái khác hầu như chẳng có ai muốn dạy, huống chi nói đến người học. Trong số đó tất nhiên có cả nhị hồ, được dán mác là dụng cụ thấp kém tốn công học nhất, người ta thường nói rằng chỉ có nghệ nhân lang thang lưu lạc mới cần tới nó để biểu diễn ăn xin trên phố, hơn nữa nếu đặt trên sân khấu, còn là độc tấu, tuyệt đối không có phẩm vị.
“Thật ra em còn biết đàn dương cầm, đàn violon, đàn violon xen, kèn clarinet, đàn tranh, sáo trúc, saxophon. Nhưng bản phổ nhạc này cần thể hiện rõ cảm xúc tang thương trong đó, chỉ có nhị hồ mới thích hợp. Chị Lăng Sương cảm thấy nhị hồ không tốt sao? Kỳ thật nhạc khí Trung Quốc khi diễn tấu so sánh tiếng nhạc một chút cũng không hề kém cạnh với nhạc khí ngoại quốc, chúng ta là những người biểu diễn thì phải biết dùng nhạc cụ nào cho thích hợp, chứ không phải để nhạc cụ dùng chúng ta, có thể mới truyền tải được một cách tinh thâm, ví dụ như đàn tranh, điều khiển cơ bản có trăm loại dây thật phiền phức, nhưng người đánh chuyên nghiệp sẽ biết đánh huyền âm bất đồng mà thiên biến vạn hóa, không rõ vì cái gì hiện tại rất nhiều người suy nghĩ đơn giản do muốn theo đuổi cái mới, đã nhanh chóng quên đi cố nhân lưu lại cho chúng ta những nhạc khí tuyệt hảo.” Đụng đến hứng thú về âm nhạc của y sau khi trở thành linh hồn, Âu Lăng Dật khó có khi nói nhiều hơn một chút, cứ nghĩ mãi đến mai sau, nhị hồ, đàn đầu ngựa, đàn Không,… Những nhạc khí cổ điển như thế càng ngày càng ít người học tập, thậm chí đáng sợ hơn là biến mất. Ở đấu trường Quốc tế, âm nhạc Trung Quốc cũng không hề có địa vị, Âu Lăng Dật liền cảm thấy tiếc nuối thật sâu sắc.
Khi còn làm linh hồn lang thang kia đoạn năm tháng, y thích nhất được làm những chuyện tiêu dao tự tại, chính là ở thiên thai phơi nắng dưới nguyệt quang, hoặc là chạy đến chỗ bác bảo vệ nghe gã tỉ tê về chuyện trên trời dưới đất, có cả chơi nhị hồ. Tiếng nhị hồ kia leng keng bên tai, vô cùng đặc biệt vang vọng đến tới tận hiện tại y vẫn mãi không thể quên.
“Chị làm sao vậy?” nói xong quan điểm của mình về Quốc nhạc, Âu Lăng Dật mới phát hiện bầu không khí thực an tĩnh, chỉ thấy Âu Lăng Sương nhìn y chằm chằm, biểu tình dại ra, y nhịn không được kéo tay cô lại hỏi.
“A ~ không có gì đâu, chị chỉ là cảm thấy em nói quá đúng! Tiểu Dật, đây là lần đầu tiên chị thấy em một hơi nói nhiều như vậy, khác hẳn mọi khi em còn không thèm nêu ý kiến!” Âu Lăng Sương bị em trai vực dậy tâm thần còn mơ màng, xoa xoa đầu y, biểu tình vui mừng: Còn có thứ có thể khiến em trai nhiệt tình thích thú là tốt rồi, không cần thêm bất cứ điều gì nữa, không khí phút chốc trầm lặng, thật sự không thể nhìn thiếu niên trước mắt bằng ánh mắt đơn thuần như một đứa trẻ được nữa.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Dật nhi thích quốc nhạc? Nhị hồ?” Nhìn qua tình hình con trai lớn xong xuôi, Âu Hình Thiên muốn đi xem tiểu nhi tử đang làm gì, vừa lúc ngang qua phòng của Âu Lăng Sương, vô tình nghe chị em hai người đang nói chuyện. Hắn dựa vào cửa phòng, khóe miệng Âu Hình Thiên bất giác gợi lên độ cong sung sướng: Không bị quan niệm đại chúng ảnh hưởng, chỉ theo đuổi cái bản thân cho là có giá trị, tâm tư như thế thật quá đỗi đơn thuần, cho nên so với người khác tầm nhìn còn xa hơn? Con trai bảo bối của mình quả nhiên độc nhất vô nhị, thực sự đặc biệt.