Băng Nhan cầm khăn giấy lau lấy lau để miệng mình sau khi nôn.
Cô bước ra ngoài phòng khách nhìn Vân Ca vẫn chưa dứt cười, mắng:“Mày có còn là bạn tao không hả? Tao bị thê thảm như vậy là do mày và chồng mày hại đó.”Vân Ca khẩy khẩy móng tay, điềm nhiên nói:“Ai biểu không chịu tìm hiểu trước!”“Thì sao mà biết được.
Một đồng nghiệp giới thiệu cho tao mà.”Vân Ca nhìn đôi mắt đỏ của cô bạn thân, không đành lòng trêu chọc thêm nữa.
Cô vội đổi sang chủ đề ban đầu:“Thôi, cái cũ không qua sao mà cái mới sẽ tới chứ? Nói về chuyện bài báo đi.”Băng Nhan tất nhiên là hiểu ý bạn mình, cô cũng không có tâm trạng nào nhắc đến tên xấu xa kia nữa.“Bài đó tao có nhờ một blogger có tiếng đăng giùm.
Nhưng người này lại muốn một hình ảnh hoặc bằng chứng chứng minh những gì tao viết là thật.”“Mày nghĩ sao?”“Chỉ có cách một cách là hát live thôi.”Vân Ca nghĩ ngợi một lát rồi nói:“Chuyện này phải hỏi chị Thúy Nhiên trước đã.”Nhắc đến tào tháo là tào tháo lại đến.
Tiếng chuông điện thoại của Vân Ca vang lên khắp nhà, là nhạc chuông tiếng nhạc hòa tấu có tiết tấu nhanh của bài “Sóng sông Danube” của nhà soạn nhạc Iosif Ivanovici.Vân Ca nhìn tên người gọi, là của Thúy Nhiên.
Cô không do dự liền bắt máy:“Alô, chị Thúy Nhiên.”“Sáng ngày mai chị sẽ qua nhà em.
Bây giờ em nghỉ ngơi cho lại sức đi.”“Chị, Băng Nhan nói em nên hát live.
Chị thấy thế nào?”“Đó cũng là ý hay.
Mấy ngày nay có nhiều thính giả muốn em hát live để chứng tỏ rằng cô gái kia là giả mạo lắm đó.
Vậy mai hát live rồi dùng hiệu ứng che mặt cũng được.”“Dạ.
Chị, em có chuyện này muốn hỏi.”“Chuyện gì mai hỏi không được sao?”Vân Ca không muốn đợi đến mai, cô liền hỏi Thúy Nhiên về những người trước đây cộng tác với cô để thành lập kênh NN offical.Thúy Nhiên không nhớ rõ.
Cô không biết vì sao Vân Ca lại hỏi chuyện đó, nhưng là chị em bao lâu nay, cô luôn tin tưởng Vân Ca có lí do chính đáng.
Cô liền bảo với Vân Ca cho cô thêm một ít thời gian để nhớ kỹ lại.
Rồi hẹn sẽ gọi điện sau.Vân Ca thở dài, tự dưng cô có linh cảm không tốt.
Nhưng nghĩ lại thì linh cảm của cô xưa nay chưa bao giờ đúng, nên cô cũng dằn lòng mà không suy nghĩ nhiều.Cô quay sang Băng Nhan nói lại những lời Thúy Nhiên vừa nói với mình.
Rồi đề nghị:“Hay là cậu có số điện thoại của blogger đó không? Bây giờ cậu gọi cho mình nói chuyện một lát.”Băng Nhan chưa kịp trả lời thì nghe tiếng bấm mật khẩu mở cửa ở bên ngoài.
Hai cô gái nhìn nhau, Vân Ca nhớ người biết mật khẩu nhà này chỉ có bốn người, mà hai người đang ở đây rồi.
Còn Thúy Nhiên và Hoán Vũ thì đang bận làm việc.
Không lẽ là trộm?Nghĩ vậy, tim Vân Ca đập thình thịch, cô đưa tay ra hiệu cho Băng Nhan im lặng, còn mình thì nhẹ nhàng đứng dậy một cách dè dặt, nhìn quanh xem có vật gì làm vũ khí hay không.Cô đang bận rộn tìm kiếm thì nghe thấy tiếng của Hoán Vũ hỏi:“Em đang làm gì vậy?”Cô hơi giật mình, nhìn lại anh rồi nhìn Băng Nhan đang ôm bụng cười hắc hắc trên ghế.
Cô liếc xéo Băng Nhan, rồi chạy lon ton về phía Hoán Vũ dùng giọng điệu trẻ con ngây thơ hỏi:“Chồng à, anh mới về.
Em tưởng anh phải bận đến tối cơ mà.”Hoán Vũ vuốt mái tóc xoăn nâu của cô, rồi nhìn lên người cô, quan tâm hỏi:“Em về nãy giờ mà chưa tắm rửa sao?”Vân Ca không nghe ra giọng quan tâm của anh, chỉ nghĩ anh đang cố ý chê mình ở dơ nên dỗi, đẩy nhẹ anh ra nói:“Anh chê em dơ à? Vậy tối nay ngủ riêng đi nhé.
Hứ!”“Đâu có.
Í anh là sao vợ về mà vẫn không chịu tắm rửa cho khỏe, rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Chứ vợ anh lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ mà.” Hoán Vũ tiến đến ôm cô vào lòng.Băng Nhan ho khan mấy tiếng.
Cô không ngờ người bình thường mặt lạnh như Hoán Vũ lại còn có một mặt ngọt đến chảy nước thế này.
Da gà trên tay nổi lên sần sùi hết cả, cô liền xoa xoa, rồi cầm túi xách đứng dậy nói:“Thôi, tao về đây.
Ở đây nghe hai vợ chồng mày rải đường nữa chắc tao sặc chết mất.”Những lời này tuy nói cho Vân Ca nghe, nhưng là ám chỉ đích danh Hoán Vũ.Anh vẫn nhìn Vân Ca không dời, cố ý nói to:“Vợ à, hay là anh tắm cho em nhé.”Băng Nhan vừa ra khỏi cửa, liền nghe mấy lời này, cô vội bịt tai chạy nhanh về hướng thang máy, lẩm bẩm: “Vẫn là nên ít đến nhà này thì hơn.
Ngược chết chó độc thân như cô rồi.”Bên trong nhà, Vân Ca vừa nhớ ra rằng chưa nói xong chuyện với Băng Nhan, cô định chạy theo thì tay lại bị Hoán Vũ kéo lại.
Lực kéo rất lớn, khiến cô không phản xạ kịp mà ngã nhào vào người anh.
Còn Hoán Vũ cũng không ngờ mình lại ra sức lớn vậy, nên không phòng bị mà ôm Vân Ca cùng ngã đập mạnh lưng xuống sàn nhà.Vân Ca ngồi dậy đầu tiên, cô lo lắng hỏi:“Anh có sao không?”Hoán Vũ nhăn mặt, nói:“Chồng đau quá!”“Để em bôi thuốc cho anh.”Chưa kịp đi lấy hộp y tế, Hoán Vũ liền giữ tay cô lại:“Em chính là thuốc của anh.
Có phải là nên làm một chút để chữa lành vết thương cho anh không cục cưng?”Vân Ca biết anh đang đang giở trò, liền dùng sức đánh thùm thụp vào ngực anh.
Hoán Vũ giữ tay cô lại, cười nắc nẻ.
Một lúc sau, anh ngừng cười, đưa cô lên ngồi trên sofa rồi hỏi:“Em và Băng Nhan đã nói chuyện gì?”“Tụi em đang bàn chuyện sẽ hát live và nhờ một blogger đăng bài báo mà Băng Nhan viết đính chính về việc ca sĩ Kha Lê không giải nghệ.
Nhưng mà blogger đó cần bằng chứng xác thực mới đồng ý đăng.”“À, chuyện đó em yên tâm.
Bài báo kia em bảo cô ấy gửi cho Thương Hào, còn việc hát live thì em cứ làm như kế hoạch là được.”“Gửi cho Thương Hào? Có phải là anh đã biết ai làm rồi không?”Hoán Vũ gật đầu, anh với lấy tập tài liệu anh vừa đem về nói:“Em có quen người nào tên là Vũ Điền không?”Vân Ca nghe thấy tên này rất quen tai, nhưng hiện tại cô chưa thể nhớ ra, liền lắc đầu nói:“Có thể là em từng gặp.
Nhưng em lại chưa nhớ ra là ai.”“Anh ta là người trước đây quản lý của em thuê để tạo kênh ra NN offical, là kênh tiền nhiệm của Nhiên Nhiên Entertaiment bây giờ.”Vân Ca chợt “à” lên một tiếng, rồi lấy điện thoại lướt đến trang cá nhân của người có nickname “thamtushowbiz” kia đưa cho Hoán Vũ xem.“Vậy là người này rồi.
Em cứ thắc mắc vì sao anh ta lại ghi từng làm việc tại NN offical.”“Đúng là anh ta.
Cách đây vài năm, Thúy Nhiên đã ngừng hợp tác với anh ta với lí do anh ta làm việc không hiệu quả.
Đó cũng chính là lí do anh ta muốn trả thù Thúy Nhiên.”“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”“Tất nhiên là không đơn giản như vậy.”Hoán Vũ vừa nói vừa lấy ra một bức hình đưa cho Vân Ca xem.“Em nhận ra người trong hình không?”“Đây là ca sĩ Thiên Thanh thuộc công ty giải trí Nhiên Nhiên mà.
Người còn lại có phải là Vũ Điền không?”“Đúng vậy, là anh ta.”Vân Ca chau mày đẹp, ngước nhìn lên Hoán Vũ hỏi:“Vì sao Thiên Thanh lại đi gặp anh ta?”“Cô ta là người đã thuê Vũ Điền.
Cô ta không biết Kha Lê là em, nhưng cô ta muốn nhân cơ hội này làm hại Thúy Nhiên.
Nhưng mục đích chính của cô ta chính là ép Kha Lê ra mặt để trên đời này không còn cái danh ca sĩ bí ẩn có giọng hát như chim họa mi nữa.”Vân Ca không biết nên dùng biểu cảm gì cho thích hợp.
Tức giận, bối rối, lo lắng… Cô chỉ đang nghĩ đến lí do của Thiên Thanh làm như vậy mà thôi.“Một ca sĩ trẻ, có tài năng và nhan sắc như cô ta, vì sao lại làm ra chuyện này? Chẳng khác nào cô ta đang đạp đổ đi sự nghiệp của mình.”“Có lẽ cô ta muốn nhanh chóng nổi danh chăng?” Hoán Vũ thờ ơ đáp.“Nhưng… rồi đây cô ta sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi mà.”“Con người luôn có lòng tham không đáy.
Có những người vì muốn có địa vị cao hơn mà bất chấp mọi thủ đoạn để leo lên.”Vân Ca nghe vậy thì trầm ngâm.
Tuy cô không tiếp xúc nhiều với cô ca sĩ Thiên Thanh này cũng như những nghệ sĩ khác của Nhiên Nhiên, nhưng dù sao họ cũng là một phần tử trong ngôi nhà mà cô và Thúy Nhiên gầy dựng.
Cô cảm thấy hơi buồn buồn, và tiếc nuối.
Buồn vì giải trí Nhiên Nhiên có một thành phần không tốt gây rối loạn, tiếc cho một tài năng chớm nở đã đi lầm đường..
Danh Sách Chương: