• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đệ xem thử phần khế ước này viết như vậy đã được chưa?"
Một lát sau thì Trương chưởng quầy đã viết xong một bản khế ước đưa đến cho Lăng Kính Hiên xem xét, bản khế ước này cũng không khác bản khế ước mà bọn họ ký kết hôm qua được bao nhiêu, chỉ là trong bản khế ước mới này tăng thêm việc mỗi tháng Lăng Kính Hiên nhất định phải cung ứng đủ số lượng mức trái cây mà bọn họ cần, đồng thời viết thêm việc Lăng Kính Hiên bán cho bọn họ một cân mức trái cây với giá một lượng bạc, Lăng Kính Hiên nhận lấy bản khế ước xem qua một chút, nhận thấy không có gì sai xót thì y mới lăng tay lên bản khế ước, quan hệ hợp tác làm ăn giữa bọn họ cứ như thế mà thành lập.
"Nếu như chuyện làm ăn đã thương lượng xong thì ta cũng không tiện ở lại làm phiền đệ nữa, ở tửu lầu ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm nữa."
Trưởng chưởng quầy thấy mọi chuyện đã bàn bạc xong thì ông cũng lấy ra bản khế ước mà bọn họ ký này hôm qua xé nát trước mặt của Lăng Kính Hiên, sau đó thì ông cẩn thận thu lại tờ khế ước mới ký kết vừa rồi, dáng vẻ đến lúc phải rời đi, Lăng Kính Hiên cũng rất linh hoạt nói: "Kính Bằng, Kính Bằng?"
Cho đến tận lúc này Lăng Kính Hiên mới phát hiện ra đệ đệ của mình không biết bắt đầu từ lúc nào đã thả hồn bay theo gió rồi, liếc mắt đến chiếc tay nãi vẫn luôn được Lăng Kính Bằng cẩn thận ôm trong lòng ngực từ nãy đến giờ, Lăng Kính Hiên tức khắc không biết là nên vui hay nên buồn nữa, không phải là chỉ có một trăm lượng thôi sao, vậy mà đã làm cho đệ đệ y ngây ngốc đến mức như vầy rồi?
"Kính Bằng? Kính Bằng!"
"Hả? Ca, huynh gọi đệ sao?"
Bị ca ca của mình đẩy mấy cái, Lăng Kính Bằng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhưng mà cặp mắt vốn rất tỉnh táo lanh lợi xưa nay của hắn bây giờ lại mang dáng vẻ mê mang, Lăng Kính Hiên hết sức bất đắt dĩ mà lắc đầu: "Nhóm người của Trương chưởng quầy phải rời đi rồi, đệ mang theo nhóm tiểu nhị của họ vào hầm lấy mức trái cây đi."
"À! Vậy cái này huynh giữ đi!"
Dáng vẻ mê mang nháy mắt rút đi, Lăng Kính Bằng không nhịn được mà đỏ bừng mặt, bối rối mà đem tay nải nhét vào lòng của ca ca sau đó thì cắm đầu chạy ra ngoài, hai tiểu nhị đứng phía sau của Trương chưởng quầy cũng chạy theo sau, Lăng Kính Hiên nhoẻn miệng cười: "Ngượng quá, khiến cho Trương chưởng quầy cười chê rồi, tên đệ đệ này của ta vẫn chưa được va chạm nhiều cho nên nhất thời hơi thất lễ một chút."
Nhưng mà nói sao thì nói, ít nhất đệ ấy đã tốt hơn hai tiểu bánh bao một chút, nếu như nó mà giống như hai tiểu bánh bao dùng mông chạm đất nữa thì y sẽ mất mặt biết bao nhiêu.
"Không sao, không sao, người trẻ tuổi mà, cứ chậm rãi trau dồi kinh nghiệm là được, đứng rồi Lăng lão đệ, tính ra thì đệ chắc là không biết đi, ngày hôm qua Bình An Đường trên trấn trên suýt chút nữa đã bạo phát ôn dịch, cho nên Huyện thái gia đã mang theo nha dịch chạy suốt đêm đến đó, nghe nói là đã đem đứa nhỏ bị ôn dịch kia đi cách ly rồi, nhưng mà cũng may là trước đó Bình An Đường đã lấy được phương thuốc phòng bệnh ôn dịch, cho nên tình hình dịch bệnh cũng không có lan rộng ra ngoài, Lăng lão đệ, tốt nhất là đệ nên lên trấn trên bốc mấy bao thuốc phòng ngừa bệnh dịch đi, còn có, Huyện lão gia đến đây cũng đồng thời mang theo lệnh trưng binh đến, phía bên tiền tuyến dường như đã xảy ra chuyện gì đó rồi, cho nên triều đình mới phát lệnh trưng binh, mỗi nhà chỉ cần có hai người còn sức lao động thuộc độ tuổi từ mười bốn đến ba mươi lăm đều phải để một người ra báo danh nhập ngũ, lão ca nghe nói nhà của đệ còn có hai người đệ đệ, tốt nhất là đệ nên chuẩn bị trước một chút đi, công văn chính thức phát lệnh trưng binh chỉ sợ rất nhanh sẽ được gửi tới các thôn đó."

Lúc đầu những lời nói của Trương chưởng quầy Lăng Kính Hiên cũng không có để tâm lắm, nhưng khi nghe đến việc triều đình phát lệnh trưng binh thì Lăng Kính Hiên đột nhiên nhíu chặt chân mày, y thì không sao hết bởi vì y không phù hợp với điều kiện trưng binh, nhưng còn hai tiểu đệ của y thì không như vậy, căn cứ vào thái độ của bọn người Lăng gia khi đối xử với cha mẹ mình cộng với chuyện xảy ra ngày hôm qua thì một khi công văn trưng binh được gửi xuống thì khẳng định bọn họ sẽ để cho Kính Bằng đi bao danh mất.

Đáng chết, sớm không tới muộn không tới sao cứ nhất thiết là phải tới vào lúc này chứ? Ở cái thời đại đánh nhau đều nhờ vào vũ khí lạnh này thì một khi báo danh nhập ngũ không phải là sẽ tương đương với chuyện đi chịu chết hay sao?
"Nhưng mà đệ cũng không cần quá lo lắng làm gì, nếu như không muốn cho người nhà đi nhập ngũ thì đệ chỉ cần giao ra hai mươi lượng bạc là được."
Không phát hiện ra đáy mắt của Lăng Kính Hiên đang hiện lên một tia sát khí, Trương chưởng quầy thấy y nhăn chặt chân mầy thì liền cho là y đang lo lắng cho người nhà của mình, cho nên ông vội vàng nói cho y phương pháp xử lý chuyện này, triều đình hàng năm đều chinh chiến, quốc khố cũng không có dư dả cho nên kinh phí phục vụ cho quân đội cũng rất nguy cấp, cho nên tiền cũng quan trọng tương đương với người vậy: "Vâng, đa tạ Trương lão ca đã báo cho đệ biết chuyện này."
Nháy mắt giấu đi sát khí nơi đáy mắt, Lăng Kính Hiên ôm quyền cảm tạ Trương chưởng quầy, trên mặt y hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, trên thế giới này dường như chưa từng có chuyện nào tốt hoàn toàn mà cũng chẳng có chuyện nào xấu hoàn toàn cả, chuyện trưng binh lần này, có lẽ cũng sẽ là một cơ hội tốt cũng nên.
"Lăng lão đệ khách khí với ta làm gì chứ, ta cũng chỉ là thuận miệng mà nói ra thôi, chuyện này thật sự không đáng để cho đệ phải khách sáo với ta như thế đâu."
Vừa nghe Lăng Kính Hiên thay đổi xưng hô, thì Trương chưởng quầy liền biết rằng quan hệ của bọn họ lại càng gần gũi thêm một chút, đối với chuyện này thì ông tỏ vẻ rất vui mừng, ông rất thích tính cách của người vẫn luôn bị mọi người ghét bỏ cùng đồn đại là quái vật này, không biết vì sao mà ông lại có cảm giác người này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường!
"Ha ha..

Đệ đây cũng không có gì quý giá để cảm tạ huynh, thôi thì đệ có một ít nấm tự hái trên núi, Trương lão ca nếu như không chê thì lấy về ăn đi."
Nghe vậy, Lăng Kính Hiên cũng không có khách sáo thêm làm gì, y đứng lên đi đến bên cạnh tủ cầm lên một cái ky (rổ lớn) rách tung tóe, đây là nấm mà bọn họ vừa hái được ngày hôm qua, tối về thì được y dùng nước của Nguyệt Nha Tuyền ngâm qua sau đó đem cất giữ, nên đến tận bây giờ mà nấm vẫn còn rất tươi.
"Cái gì? Nấm?"

Trương chưởng quầy kích động mà xông qua đoạt lấy cái ky, tay phải run rẩy mà cầm lấy một cái nấm trong đó đưa lên mũi ngửi ngửi, sau nửa ngày mới ngạc nhiên ngây ngốc nhìn vào Lăng Kính Hiên, ông thật cẩn thận hỏi: "Đệ biết phân loại nấm sao?"
"Đúng vậy, rất kỳ lạ sao?"
Kỳ quái mà gật gật đầu, đôi mắt phượng hẹp dài không nhịn được mà hiện lên dáng vẻ khó hiểu, chưa kể đến Lăng Kinh Hiên biết y thuật, mà cho dù không biết đi nữa thì việc phân biết một ít nấm cơ bản hẳn là không quá khó đi?
"Sao có thể được chứ? Đệ có biết là nấm rất là quý không? Trong kinh thành còn có cả các đại sự chuyên môn phụ trách phân biệt các loại nấm đó, trên cơ bản thì bọn họ đều phục vụ cho các tửu lầu cùng các thế gia, nhưng mà dù bọn họ có là đại sư đi nữa thì đôi lúc bọn họ cũng có thể nhầm lẩn dẫn đến hái nhầm nấm độc, cho nên mỗi năm đều sẽ có người vì thế mà bỏ mạng, nghe nói nghề nghiệp phân loại nấm đều là kế thừa giữa các đời, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài, cho nên người bình thường căn bản là không học được, đệ làm sao có thể học được chứ?"
Nghe đến đó, Lăng Kính Hiên cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao ông ấy đột nhiên trở nên kích động như thế, ngày trước khi y lần đầu tiên hái nấm, Đại bánh bao cũng đã từng hỏi qua y rằng những loại nấm đó có độc, nhóc con ấy còn hỏi y hái về đề làm gì, lúc ấy y chỉ tưởng là Đại bánh bao bởi vì còn nhỏ cho nên không biết được nấm này có thể ăn, thật không ngờ rằng trong chuyện này lại ẩn chứa huyền cơ như vậy, ha ha..

Y có thể nói rằng dường như là y đã phát hiện thêm một con đường làm ăn nữa rồi hay không?
"Khi đệ còn nhỏ thì từng có duyên gặp được một vị thần y đang đi chu du khắp bốn phương, là ông ấy đã dạy cho đệ y thuật cùng cách phân biệt các loại nấm đó."
Lăng Kính Hiên chỉ có thể tùy tiện bịa ra một nhân vật, dù sao thì chắc cũng không có ai rảnh rỗi đi tra xem chuyện này có thật hay không đi?
"Thì ra là vậy, ta nói này Lăng lão đệ, đệ đúng thật là may mắn đó, sau này nếu như đệ có hái được nhiều nấm thì nhất định phải đưa đến tửu lầu Hâm Nguyên của bọn ta trước tiên đó, đệ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cho đệ một cái giá tốt."
Trương chưởng quầy cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ tiến lên vỗ vỗ bờ vai của Lăng Kính Hiên mà cười ha hả, ông cũng không quên lấy một cái khăn từ trong lòng ngực ra gói tất cả số nấm có trong ky lại, nấm này là thứ tốt đó.
"Vậy thì đệ cảm tạ lão ca trước vậy, dường như mức trái cây được đưa lên xe ngựa hết rồi thì phải, chúng ta cùng nhau đi ra xem đi."
Hiện tại cũng không phải là mùa nấm sinh trưởng cho nên Lăng Kính Hiên cũng không có nhiều lời thêm làm gì, y một tay để ở sau lưng, một tay khác thì đưa ra phía trước bày ra tư thế mời, Trương chưởng quầy tràn đầy vui sướng phấn chấn mà ôm theo bọc nấm trong lòng đi ra ngoài, đáy mắt ông nhuộm đầy sự hài lòng với chuyến đi này.

Bên này dưới sự chung tay của Lăng Kính Bằng cùng với nhóm tiểu nhị thì một trăm bình mứt trái cây đã rất nhanh được đưa lên xe ngựa, đồng thời bọn họ cũng đã cân xong số lượng cá, tổng cộng có tất cả là ba mươi lăm con cá nặng một trăm ba mươi cân, cứ mười văn tiền một cân, thì được một ngàn ba trăm văn tiền, lúc Trương chưởng quầy đòi trả tiền, Lăng Kính Hiên nghĩ dù sao cũng là cung ứng trường kỳ thì thôi cứ dứt khoát thỏa thuận với ông ấy là cứ mười ngày thì trả tiền một lần, tính vậy cho đỡ rắc rối, Trương chưởng quầy cũng vui vẻ đồng ý.
"Cha, cha? Số tiền này thật sự là của chúng ta sao?" Sau khi Trưởng chưởng quầy rời đi thì hai huynh đệ Lăng Kính Hiên quay trở lại phòng trong, còn chưa kịp vào đến cửa thì đã gặp được Lăng Văn tay ôm tay nải, mặt đỏ bừng đang hưng phấn chạy tới, mà Lăng Võ chạy theo phía sau cũng là vẻ mặt hân hoan vui mừng.
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Đại bánh bao, Lăng Kính Hiên liền không nhịn được mà bật cười, mỗi tay dắt theo một đứa đi vào nhà chính, sau khi ngồi xuống an ổn thì y mới chậm rì rì mà nói: "Đúng vậy, tổng cộng là một trăm lượng, Trương chưởng quầy còn cùng chúng ta ký thêm một bản khế ước muốn chúng ta cung ứng mứt trái cây trường kỳ cho bọn họ, cho nên sau này chúng ta sẽ có nhiều hơn một trăm lượng này đó, không chỉ có thế thôi đâu, Trương chưởng quầy còn muốn mua luôn cá của chúng ta, sau này cứ mỗi buổi sáng ông ấy đều sẽ cử người đến nhà chúng ta để lấy cá, còn có những loại nấm mà chúng ta hái được đều là thứ tốt đó, chúng nó còn đắt hơn cả thịt nữa đó, ông ấy nói nếu như chúng ta hái được nhiều thì nhất định phải ưu tiên đưa đến bán cho ông ấy, như vậy thì chúng ta lại có nhiều thêm một khoảng tiền rồi, cho nên con đó, về sau nên từ tốn lại một chút đi."
Haiiii..

có một đứa con trai yêu tiền như mạng, người làm cha như y cũng chỉ có thể cố gắng nghĩ ra cách kiếm tiền mà thôi.
"Thật sao? Vậy thì về sau khi chúng ta hái được nấm thì đừng ăn nữa, cứ giữ hết lại để dành bán kiếm tiền đi." Đại bánh bao vừa nghe xong thì dứt khoát đưa ra quyết định.
"Hả?" Lăng Kính Hiên chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, khóe miệng nhịn không được mà co giật một chút: "Cha nói này tiểu Văn, nấm đó chính là thức ăn chủ yếu của cả nhà chúng ta, cũng là món ăn có chất dinh dưỡng nhất đó, sao con có thể đem bán hết toàn bộ được chứ?"
Nếu như thật sự làm như thế thì phải đến lúc nào y mới có thể đem hai tiểu bánh bao nhỏ nhà mình dưỡng thành siêu cấp đại bánh bao thịt được chứ?
"Thì có sao đâu, con đã suy nghĩ kỹ rồi, không phải vừa rồi cha nói là nhưng loại nấm mà chúng ta hái được có giá đắt hơn cả thịt hay sao? Nếu thật sự như thế thì chúng ta cứ đem nhưng loại nấm đó đi bán sau đó chờ tích góp đủ tiền thì liền đi mua hai con heo con về nuôi, cứ nuôi béo chúng thì đến tết chúng ta có thể làm thịt heo ăn tết rồi."
Nhìn nhóc con nhà mình nói có lý như vậy làm cho Lăng Kính Hiên chỉ muốn ngay lập tức đi tìm một khối đậu hủ đâm chết cho rồi, cho cái miệng chuyên môn nói bậy làm gì, khi không lại nói ra việc nấm có thể bán làm gì chứ? Nếu như không nói thì tốt rồi, ít nhất thì cả nhà bọn họ còn có thứ ngon miệng để ăn.
"Cha, chuyện này được đó, gom tiền mua heo, sau đó nuôi béo thì chúng ta sẽ có thịt heo để ăn rồi!"
Hai tiểu bánh bao nhỏ một chút cũng không chú ý đến dáng vẻ uể oải của lão cha nhà mình, Đại bánh bao nói đúng lý hợp tình như thế, Tiểu bánh bao thì giơ hai tay tán thành ý kiến của ca ca mình, làm cho thân mình của Lăng Kính Hiên mềm nhũn, toàn bộ thân thể giống như là mất sức nằm dài ra mặt bàn, hai đứa con của y, một đứa thì tham tiền, một đứa thì tham ăn, hai nhóc con này, phải chăng là muốn lão cha như y ngột ngạt thì hai đứa mới vừa lòng đúng không? "Ha ha..

Đại ca, đệ thấy ý tưởng để dành tiền mua hai con heo con được đó, tiện tay thì huynh mua thêm một đàn gà con về nuôi đi, sau này chúng cũng có thể đẻ trứng, nhưng mà, Tiểu Văn, gà nhà con nếu như đẻ trứng thì cũng đừng có mà đem đi bán đó, con phải để lại bồi bổ cho người nhà đó, con nhìn người cả nhà con đi, đều gầy đến đáng thương, con nếu như không để ý bản thân thì cũng nên quan tâm đến cha cùng đệ đệ của con chứ."

Đem hết mọi chuyện thu vào mắt, Lăng Kính Bằng cười nói, hiện tại hắn có thể cảm nhận được tâm tình của ca ca nhà mình, thật sự! Nhưng mà..

tương lai nhất định hắn sẽ không để cho con của hắn ở chung với Tiểu Văn nhiều đâu, cái tính keo kiệt này thật sự rất biết dằn vặt người, tuy rằng thật sự nó cũng rất buồn cười.
"Con..

con biết rồi." Để cho Tam thúc nhà mình phải nhắc nhở trắng trợn như vậy làm cho Đại bánh bao cũng không nhịn được phải đỏ bừng mặt, nhóc cũng thật sự không có nghĩ đến trường hợp kia mà.
"Ha ha.." Lăng Kính Bằng thấy vậy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ôm bụng cười đến mức ngã trái ngã phải, hắn dám đánh cược rằng nếu như hắn không nhắc nhở trước thì rất có khả năng đứa cháu này của hắn nhất định sẽ nảy ra ý tưởng gì đó với số trứng kia.
Hung hăng trừng người Tam thúc đang không ngừng cười đến mất hình tượng kia của mình một cái, lúc này Lăng Văn mới phát hiện lão cha của nhóc đang yếu ớt suy sụp kia của mình, lại nhìn tay nải đang chứa đầy bạc trong lòng mình, lại hồi tưởng lại lời nói khi nãy của chính mình một chút, Lăng Văn đột nhiên có chút áy náy, nhóc đi qua lôi kéo tay áo của cha mình một cái thật cẩn thận hỏi: "Cha, người tức giận sao?"
"Hửm? Không có, cha chỉ cảm thấy, tiết kiệm bạc không phải là không được, muốn làm giàu, tốt nhất là phải biết giữ lại vốn gốc là được rồi, Tiểu Văn, còn nhớ chuyện mà trước đây cha đã nói với con không? Dù là làm bất cứ chuyện gì thì trước tiên là phải đảm bảo sức khỏe của bản thân trước đã, con nhìn chúng ta xem, tất cả đều gầy đến mức chỉ còn có da bọc xương không, bất kể là làm việc gì cũng không làm nổi, trước kia khi chúng ta không có tiền thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi, nhưng là hiện tại chúng ta đã kiếm ra tiền rồi, hơn nữa về sau còn có thể sẽ có càng nhiều tiền hơn nữa, về phương diện thức ăn thì chúng ta có thể nào cải thiện số lượng lên một chút không?"
Sau khi lấy lại tinh thần thì Lăng Kính Hiên liền lập tức xoay người qua đặt hai tay lên đôi vai nhỏ nhắn của con mình nghiêm túc nói, y không ngừng đau khổ mà thuyết phục Đại bánh bao nhà mình, bọn họ dường như đã sắp đánh mất đi ý nghĩa của việc kiếm tiền lúc ban đầu rồi.
Lăng Văn hơi nghiên đầu, hai hàng lông mày lúc thì nhăn lại, lúc thì thả lỏng ra, cứ như là đang cẩn thận cố gắng tự suy ngẫm những lời nói của cha mình, một lát lâu sau thì nhóc mới nhắm mắt lại hít sau một hơi, khi mở mắt ra thì đau lòng nói: "Vậy từ này về sau chúng ta hãy mua bột trắng cũng gạo trắng về ăn đi, thỉnh thoảng cũng nên cắt một ít thịt về thêm cơm, như vậy được không cha?"
"Ừm! Đúng vậy, không chỉ mỗi thịt đâu, mỗi ngày chúng ta cũng phải ăn thêm một quả trứng gà nữa, cha còn muốn đi lên trấn trên mua thêm một con bò sữa hoặc là dê sữa về nuôi đó, các con hiện tại cũng đã sắp năm tuổi rồi, vậy mà dáng người hiện tại lại tương đương với những đứa nhỏ ba bốn tuổi vậy, con có biết cha đau lòng biết bao nhiêu không hả? Cha là một đại phu, từ nay về sau phương diện thức ăn cứ giao cho cha phụ trách đi, không phải là cha đã từng nói rồi sao? Cha nhất định sẽ đem các con nuôi thành siêu cấp đại bánh bao thịt đó, các con phải cho cha cơ hội đó chứ."
Đại bánh bao có thể nhượng bộ thật sự rất không dễ dàng, Lăng Kính Hiên vốn dĩ còn đang buồn bực hiện tại nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, y lập tức được nước lấn tới, muốn thừa cơ đoạt lại một ít quyền lực trong nhà, những việc khác y không dám nghĩ nhiều, thật ra thì con trai mình có tính cách keo kiệt cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì nó còn có biết tích góp tiền không phải sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK