Gần tới giờ phải rời khỏi nhà Vân Ly, Phó Thức Tắc đứng ở cửa gật đầu với cô, Vân Ly chần chừ, đi tới trước mặt anh, lưu luyến cầm tay anh.
Nhìn đến cổ anh trống rỗng, Vân Ly tháo khăn quàng cổ ở trên giá treo đồ xuống, nhón chân quấn lên cổ anh.
Lúc làm động tác này, cô không còn cảm thấy lạ lẫm như trước đây, Phó Thức Tắc nhìn chăm chú vào mắt cô, không tự chủ được mà chạm vào mặt cô.
Đứng ở ngoài mấy chục giây, ngón tay của anh đã lạnh.
Vân Ly căn dặn: "Về đến nhà thì nói cho em."
Từ Giang Nam Uyển tới Thất Lý Hương Đô mất nửa tiếng đi đường, đến lúc anh về tới nhà chắc cũng gần hai giờ sáng, anh ngẫm nghĩ: “Em cứ ngủ trước đi.”
Vân Ly kiên trì: "Không được.
Em phải đợi anh."
Hằng ngày cô đã là cú mèo rồi, ngủ nhiều hay ít hơn nửa tiếng cũng không phải chuyện gì to tát.
Có người chờ anh về nhà, tuy rằng không ở cùng một nơi nhưng anh vẫn có cảm giác rất đặc biệt.
Phó Thức Tắc cũng không còn nhớ lần gần nhất là lúc nào nữa.
Ba mẹ anh làm việc ở Đại học Bách khoa Tây Phục, từ nhỏ anh đã sống cùng với ông bà ngoại ở Nam Vu, sau đó sức khỏe của hai người đột ngột yếu đi, chỉ còn một anh ở lại Giang Nam Uyển.
Phó Thức Tắc vào trong xe, hạ của kính xe xuống, móc ra một điếu thuốc trong bao thuốc lá, giờ anh mới nhận ra mấy ngày nay đều ở cùng với Vân Ly, một bao thuốc đã lâu không động đến.
Khói thuốc bay lên, nhìn từ cửa xe có thể thấy được ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phòng cô, còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô đi lại trong phòng, nghiêng đầu, anh nhìn theo bóng dáng kia đến tận khi biến mất một hồi lâu.
Anh lấy lại tinh thần.
Dập thuốc, Phó Thức Tắc khởi động xe, đường từ Thất Lý Hương Đô gần đó phải đi qua hai giao lộ, anh thả chậm tốc độ xe một chút.
Cách đó không xa, là tên tóc xanh mà trước đó Vân Ly đã gặp, anh ta đã uống rất nhiều rượu, hình như lúc đó đang kính rượu cấp trên, vào lúc này đang ôm thân cây ở lề đường gào khóc thảm thiết, mà bên cạnh là có một người cao to đang đứng cười ngặt nghẽo cầm điện thoại quay video.
Đầu xanh tên là Sầm Hạ Phong, là em họ của Từ Thanh Tống, từ nhỏ đã thường xuyên đi uống rượu mua vui cùng đám bạn xấu, tuy bản chất không xấu nhưng vì thường xuyên say rượu nên gây ra không ít họa.
Hai người từng gặp nhau.
Hơn nửa năm trước, mấy lần Phó Thức Tắc say mèm, đầu xanh tốt bụng đưa anh tới nhà Từ Thanh Tống mà không đưa anh về nhà.
Phó Thức Tắc đỗ xe ở ven đường, người cao to đã liên lạc với anh trước đó nhường đường cho anh.
Phó Thức Tắc đẩy đầu xanh một cái, người kia mơ mơ màng màng, khi nhìn thấy rõ người đến mới lầm bầm nói: “Anh à, mỗi lần gặp anh có thể đừng đẩy em được không.”
"Người đâu?" Phó Thức Tắc nói ngắn gọn.
Cả người tên đầu xanh toàn mùi rượu, đứng không vững chực nhào vào người Phó Thức Tắc, anh đã đoán được trước nên lùi sang bên cạnh một bước, đầu xanh lao vào người thanh niên cao lớn, anh ta vẫn chưa quên việc chính, nói: “Ở khu phố chơi mạt chược ngoài trời đó.”
Người cao lớn bổ sung thêm thông tin: “Cái khu phố kia có camera, cậu ta bị bắt quả tang nên đổi giọng nói uống say nên mới đi trộm đồ, thương lượng với người bị cướp xong là được thả ra luôn.”
"Anh Tắc tìm người này làm gì? Người bị cướp có quan hệ gì với anh?”
Phó Thức Tắc: "..."
Gần khu phố sau này là khu có nhiều quán bar giải trí nhất, nơi bao gồm các hoạt động giải trí như mạt chược.
Phó Thức Tắc không nói nhiều với anh ta, tự đi tới phố sau.
Người cao lớn kéo tay cản anh lại: “Anh Tắc, anh đừng đi, về nhà chú dì lại trách bọn em.”
Phó Thức Tắc liếc nhìn anh ta một cái, không quan tâm.
Người cao lớn kéo đầu xanh đi, vội vàng đuổi theo.
Trên phố sau nhộn nhịp có không ít bàn mạt chược ngoài trời, anh để mắt tới một bàn mạt chược, trên bàn có một túi quà màu trắng tinh xảo, được in chữ Aroma (khuếch tán hương thơm).
Đầu xanh nhìn theo tầm mắt của anh, nói: “Là người đó.”
Phó Thức Tắc đi tới, đứng bên cạnh người đàn ông, anh ta đang dò bài, kêu lớn một tiếng: “Tự mó!” Mấy người xung quanh không đáp lại, chỉ nhìn người bên cạnh anh ta.
Người đàn ông quay đầu lại, Phó Thức Tắc mở túi quà ra, bên trong chỉ có vài tờ tiền, anh xoay túi rồi lắc lên hai lần, tiền đổ ra trên bàn.
Ánh mắt của đám người cũng không làm Phó Thức Tắc để ý, anh nhìn xung quanh rồi mới cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt.
Hơi thở áp bức ập tới, người đàn ông châm điếu thuốc, Phó Thức Tắc vẫn lặng lẽ nhìn theo anh ta.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh không gây áp lực cho người đàn ông này, đêm nay vừa gây chuyện xong, anh ta không muốn vào đồn cảnh sát lần nữa, nói lầm bầm: “Làm gì vậy...”
Phó Thức Tắc: "Đồ bên trong đâu?"
Người bên cạnh nói gì đó với người đàn ông, anh ta rụt rè sợ hãi đứng dậy, kéo ngăn kéo bên cạnh mang ra một cục nến thơm trong suốt đưa cho anh.
Ở giữa lớp nến trong suốt là một trái tim màu trắng, ngửi có mùi hương cỏ và mùi chanh.
Phó Thức Tắc bỏ nến thơm vào trong túi rồi đi.
Người cao lớn đi theo Phó Thức Tắc, hơn một năm trước Phó Thức Tắc thường đến đây, anh ta cũng không rõ một người được coi là sinh viên tài năng sao lại lăn lộn đến nơi này.
Trước giờ anh đều không để ý chuyện gì, nhưng nếu như anh thật sự nổi giận thì anh sẽ không sợ hãi điều gì, có thù tất báo.
Sau khi Phó Thức Tắc lên xe, anh không để ý tới hai người đi sau, đi thẳng về Giang Nam Uyển.
Đã hai giờ sáng, Vân Ly gửi tin nhắn đến, hỏi anh có bị kẹt xe không.
Sau khi trả lời cô, Phó Thức Tắc về nhà, đốt nến thơm lên, anh không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh lửa chập chờn và mùi hương lan tỏa.
Đặt nến thơm ở đầu giường, anh ngồi lên giường, di động sáng lên, anh định nói tiếng ngủ ngon với cô, nhưng ánh mắt lại lưu luyến không muốn rời khỏi màn hình điện thoại.
Nhớ tới nụ hôn cuối cùng năm trước, sau khi anh nói xong, cô chủ động thăm dò đầu lưỡi, ôm chặt lấy người anh.
Anh uống cốc nước lạnh điều chỉnh cảm xúc, di động rung lên, lúc này Vân Ly mới nhớ tới hỏi: [Anh vẫn còn chưa nói cho em nguyện vọng năm mới của anh!]
Vân Ly không đợi được Phó Thức Tắc chúc ngủ ngon đã chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau, cô nhận được nguyện vọng năm mới của anh: [Nguyện vọng của anh là: em luôn luôn vui vẻ.]
Cơn buồn ngủ buổi sáng hoàn toàn tan biến vì câu nói này, Vân Ly nhảy lên kéo rèm cửa sổ ra.
Khi ánh nắng mặt trời rọi vào thì cô mới nhận ra tuyết đã tan gần hết.
Thời gian cuối kì nhanh chóng trôi đi, Phó Thức Tắc thường xuyên tới nhà trọ của cô để dạy bổ túc, sẵn tiện nấu cơm cho cô.
Không giống như phần lớn những người cô đã từng gặp, lúc nấu ăn, anh chỉ cần xem hướng dẫn một lần là có thể ghi nhớ tất cả thao tác, hơn nữa còn không hề mắc sai lầm.
Hơn nửa tháng sau, Vân Ly trở nên béo hơn, tăng được năm cân.
Sau vụ cướp không bao lâu, Vân Ly nghe được tin tức của tên cướp, cộng thêm mấy tội liên đới bị phán ít nhất bảy, tám năm tù.
Thời gian Phó Thức Tắc ở cùng với cô càng ngày càng dài, đưa đón đi làm, buổi tối thì đến tận khi cô đi ngủ mới rời đi, cuối tuần nào cũng ở chung một chỗ.
Môn cuối cùng của khoá học vừa thi xong, bởi vì có Phó Thức Tắc, Vân Ly còn chưa muốn về nhà, chỉ muốn kéo dài thời gian ở Tây Phục.
Nhớ tới trước đây bạn cùng phòng Đường Lâm đã nói câu lạc bộ dã ngoại “Trèo cao” có kế hoạch đi cắm trại, cô mở tài khoản công khai, thời gian đi cắm trại là vào một tuần sau, Vân Ly đăng kí cho cô và Phó Thức Tắc.
Đường tới nơi cắm trại đi qua Nam Vu, nhiệt độ khoảng đâu đó gần không độ.
Vân Ly chưa tham gia loại hoạt động này bao giờ, cũng không chắc chắn cần mang những thứ gì.
Vân Ly lên WeChat tìm người cố vấn được đề xuất, lại nhận được ảnh avatar quen thuộc, là Phó Chính Sơ.
Hơi có chút lúng túng, cô vẫn gửi tin nhắn tới hỏi: [Này, chị và cậu út của em sẽ tham gia hoạt động cắm trại ngắm sao.]
Phó Chính Sơ: [!]
Phó Chính Sơ: [Yên tâm!]
Vân Ly gửi lại một gói cảm xúc "Ha ha".
Cậu nhóc ngay lập tức quay trở lại việc chính: [Hoạt động cắm trại bên ngoài này cần mang theo lều vải và túi ngủ, trong nhà cậu út có.
Thế thì chị không cần mang, bình thường mấy cặp tình nhân đều dùng chung một cái.]
Ở Giang Nam Uyển của Phó Thức Tắc có đủ lều vải và túi ngủ, chỉ thiếu mỗi cô.
Thứ Bảy Vân Ly hẹn Phó Thức Tắc đi tới khu mua sắm lớn nhất Nam Vu.
Sau khi xuống xe, anh nắm tay Vân Ly đi vào cửa hàng, Vân Ly đi tới khu bán lều vải, nhớ tới lời nói của Phó Chính Sơ, cô quay đầu lại hỏi anh: “Chúng ta sẽ ngủ chung một lều sao?”
Phó Thức Tắc: "Ừm."
Có vẻ anh không quá để ý chuyện này.
Điều đó nghĩa là, đêm hôm đó phải ngủ chung một lều.
Nhưng cô và Phó Thức Tắc bây giờ mới chỉ nằm cùng nhau trên ghế sofa.
Quan hệ của hai người thân mật hơn nhiều rồi nhưng cũng chỉ dừng lại ở hôn môi.
Mặt Vân Ly nóng bừng, đi theo anh tới khu vực phía sau.
Cửa hàng bên cạnh bán túi ngủ, cô nhìn thấy túi ngủ gia đình và túi ngủ tình nhân đang có khuyến mại, túi ngủ hạ giá kia bên trong thông nhau, Vân Ly tưởng tượng đến cảnh đó, tâm trạng đang thả lỏng lại căng lên, không nhịn được hỏi: “Bình thường anh mặc gì đi ngủ.”
Phó Thức Tắc: "..."
Phó Thức Tắc: "Không mặc."
Vân Ly: "..."
Cô mơ màng đỏ mặt, Phó Thức Tắc nhìn vào khu bán túi ngủ, đoán được suy nghĩ của cô, bất đắc dĩ nói: “Hai cái túi ngủ.”
Là cô suy nghĩ không trong sáng.
Vân Ly ngượng ngùng “ồ” một tiếng, tiến lại gần nghiên cứu tỉ mỉ túi ngủ tình nhân, nếu như hai người nằm bên trong, chắc sẽ rất thoải mái.
Thấy cô chậm chạp không rời đi, Phó Thức Tắc nhìn cô: "Muốn mua một cái à?"
Vân Ly: "..."
Phó Thức Tắc: "Vậy thì mua một cái nhé?"
Vân Ly: "..."
Cô lập tức xoay người đi tới cửa hàng bán giày chạy bộ, Phó Thức Tắc vẫn muốn trêu cô, anh vuốt ve lòng bàn tay cô rồi kéo cô sang bên cạnh.
Thấy người này bất chấp tình huống muốn dí mặt vào, Vân Ly lùi lại phía sau, đụng tới đồ trang trí trên giá, cô dáo dác nhìn xung quanh.
Cô kéo anh lại, thẹn thùng nói: “Có người đó...”
Phó Thức Tắc phối hợp nhìn chung quanh: "Không ai nhìn thấy được."
Vân Ly: "..."
Ánh sáng trong cửa hàng là ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt anh gần kề, dưới ánh sáng, khuôn mặt anh lại càng lạnh, nhưng tình ý trong mắt lại không hề che giấu chút nào.
Vân Ly không biết làm sao để đẩy khuôn mặt này ra, cô chấp nhận buông lỏng tay, để tay mình bị anh nắm chặt.
Anh hôn lên môi cô, Vân Ly chỉ cảm thấy tê tê, trong lòng cũng chờ mong động tác kế tiếp thì...
"Cậu út?"
Giọng nói của Phó Chính Sơ đột nhiên vang lên làm hai người cứng đờ.
Phản ứng đầu tiên của Vân Ly là tìm đường chạy trốn, coi như cô không hề có mặt ở đây.
Cô lùi vào trong góc tối, không còn chỗ để lui nữa, chỉ có thể giương đôi mắt trách cứ nhìn anh.
"Cậu út, đúng là cậu rồi, cháu thấy tin cậu và chị Ly Ly báo danh, cậu đến mua đồ dùng sao?” Tiếng của Phó Chính Sơ đã đến trước mặt, trước mắt Vân Ly là lồng ngực quen thuộc, vừa vặn đứng chắn cho cô.
"Tin nhắn của cháu trên WeChat cậu đều không trả lời, đã yêu đương rồi, sao tính tình vẫn không thay đổi vậy?” Phó Chính Sơ vỗ vỗ vai Phó Thức Tắc.
Phó Thức Tắc xoay người, không có cảm xúc hỏi: "Muốn thay đổi thế nào?"
Phó Chính Sơ: "..."
Nhìn thấy người phía sau anh, Phó Chính Sơ thu hồi ý trêu ghẹo, an ủi Vân Ly nói: “Chị Ly Ly đừng đỏ mặt, yêu đương là chuyện bình thường.”
Vân Ly: "..."
Vân Ly chuyển đề tài: "Sao em lại ở đây?"
"Ừ, em dẫn người tới mua đồ.” Cậu chỉ vào một hướng gần đó, mấy người cũng đúng lúc đi tới đây, trong đó có bạn cùng phòng Đường Lâm, Đường Lâm không để ý thấy Vân Ly, đi thẳng tới chỗ Phó Chính Sơ.
Danh Sách Chương: