"Đừng lo Lục tiểu thư, sau khi dạy dỗ hắn ta xong tôi sẽ gửi thẳng hắn lên đồn cảnh sát"
Anh ta còn thật sự định vung nấm đấm thì bị người bảo an còn lại ngăn cản.
Ông ta quan sát Dạ Phàm từ trên xuống dưới 1 lượt rồi mới cất tiếng
"Khoan đã nào, nhìn cậu ta cũng không giống fan cuồng hay biến thái gì đó lắm, nghe cậu ta giải thích thử xem đã"
"Nhưng mà..." Bảo an trẻ tuổi còn định nói gì đó nhưng ông có vẻ không muốn nghe.
Dạ Phàm vuốt cánh tay hơi đau nhức, đau xót cho cái thân yếu ớt của mình, đơn thuần tường thuật lại sự thật
"Tôi chỉ đến đưa tài liệu thôi, là 1 nhân viên khác nhờ, đây là thẻ nhân viên"
Trợ lý Lục Tô Tô cố tình bỏ qua không muốn nghe cậu giải thích đã kịch liệt khẳng định.
"Nói dối, vậy tại sao anh lại theo dõi Tô Tô với tôi chứ, còn tông vào người Tô tô"
Cậu không muốn nhiều lời nữa rốt cuộc rút điện thoại ra, bấm nút gọi.
Lục Tô Tô tưởng cậu chỉ giả bộ phách lối nên vẫn còn không ngừng mạnh miệng.
"Già mồm, nếu cậu gọi được ảnh đế ra thì tôi còn tin đấy...!Ha ha..."
Dạ Phàm không nghĩ Tần Viễn lại nhanh như vậy bắt máy.
Cậu lười đáp lại cô nàng mà hướng người đang đợi điện thoại kia giải thích
"Anh Tống nhờ tôi đem tài liệu đến,...!Ừm, có 1 chút việc rắc rối...!Anh có thể xuống phía dưới 1 lát không?"
Dạ Phàm không nghe ra bất kì sự ngạc nhiên nào trong giọng nói của hắn cả.
Nhưng cậu quên mất, người nọ là ảnh đế dù có kinh ngạc cũng sẽ không để người khác biết.
Mà Tần Viễn đúng thật là có chút bất ngờ, không nghĩ người cẩn thận như Tống Thần lại nhờ Dạ Phàm đưa tài liệu đến.
Hắn chỉ vừa "Ừ" 1 tiếng thì đã nghe đầu bên kia điện thoại vang lên 1 loạt tiếng ồn.
Tần Viễn vẫn như rời điện thoại ra khỏi tai, nhưng chân đã bắt đầu di chuyển.
3 phút sau...
Dạ Phàm không nghĩ tới tên bảo an trẻ tuổi này lại hàm hồ như thế.
Lục Tô Tô mới giả vờ đứng không vững thì anh ta đã nổi điên lên đấm cậu.
Dạ Phàm kiếp trước có học võ qua nhưng thân thể này quá yếu nhược, vừa tránh được tay trái gã thì đã bị tay phải gã đánh tới.
Dạ Phàm theo phản xạ đưa khủya tay lên chặn lại nhưng cũng bị quật cho té ngã.
Nhân viên xung quanh không có ai có ý định ra tay ngăn cản, chỉ muốn đến góp vui và nhiều chuyện là chính.
Ngay cả biên kịch cũng vậy, vì bọn họ vừa kết thúc xong cảnh quay chuẩn bị mở tiệc hơ khô thẻ tre nên đi dạo 1 chút sẽ không bị đạo diễn mắng.
Anh chàng biên kịch này khá cao nên đứng phía sau cũng có thể thấy được toàn diện màn kịch này.
Đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân nên anh cũng quay lại xem 1 chút.
Chỉ sợ là đạo diễn đến phá chuyện tốt thế nhưng anh nhìn thấy gì đây?.
"Tần....!Tần ảnh đế?"
Bắt đầu là thế, sau đó những người xung quanh cũng nghe thấy.
Tất cả hơn 20 con người tụ tập phía trước đều mắt chữ A mồm chữ O
"Tần ảnh đế kìa!"
" Tần thần kìa trời ạ, tôi hoa mắt rồi sao?"
Thế là 1 đoàn người bắt đầu tự động dạt ra 2 bên nhường đường cho hắn.
Tần Viễn vẫn đặt điện thoại trên tai, ánh mắt khẽ quét qua 1 đám người.
20 giây sau 1 lối đi nhỏ đã được bày ra giữa đám người.
Lục Tô Tô còn bận lôi kéo nam nhân và mắng Dạ Phàm, mãi đến 1 lúc sau mới nhận ra đám đông sau lưng mình vốn ồn ào lại đột nhiên im lặng.
Lúc cô quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tần Viễn mang cặp mắt sắc bén lạnh lùng nhìn mình.
Lục Tô Tô chỉ nói cho to mồm chứ không hề nghĩ rằng cậu thực sự đem người gọi đến.
Thử hỏi trong giới này có bao nhiêu người có được số liên lạc của Tần Viễn chứ? Là số của hắn chứ không phải là số của Người đại diện hay trợ lý.
Đến lúc Tần Viễn cách Dạ Phàm chỉ còn 1 mét hắn mới tắt điện thoại đi.
Dạ Phàm không muốn Tần Viễn chứng kiến cảnh cậu trông chật vật như vậy, muốn đứng dậy nhưng lại lỡ chống tay đụng vào vết thương bị rách da nên không kiềm chế được mà nhăn cả mặt lại.
Dù không than đau ra thành tiếng nhưng Tần Viễn cũng nhận ra Dạ Phàm đứng lên rất khó khăn.
Do dự vài giây, rốt cuộc cũng đưa tay mình ra ý muốn đỡ cậu dậy.
Dạ Phàm thấy thế cùng không thể không cho Tần Viễn mặt mũi, nắm lấy tay hắn.
Tần Viễn không không dùng nhiều sức lắm đã kéo Dạ Phàm đứng dậy được, cảm giác còn rất nhẹ.
Hắn vô thức nhớ đến sự việc xảy ra trước kia lúc hắn nhìn thấy thân hình Dạ Phàm, quả thật là rất gầy, trên người không biết được 2 lạng thịt hay không.
Lông mi bất giác nhíu lại vài giây nhưng rất nhanh giãn ra nên không ai tinh mắt thấy được cả.
"Anh Tần, anh quen người này sao?" Lục Tô Tô chưa rõ quan hệ của 2 người nên chỉ nhẹ giọng dò hỏi thử.
Thế nhưng rõ ràng là tên bảo an suy nghĩ còn quá bồng bột, giọng điệu còn rất chắc chắn.
Có vẻ còn muốn xông đến đánh người nhưng Tần Viễn đã trước đến trước mặt Dạ Phàm.
"Làm sao có thể chứ, cậu ta là kẻ biến thái đã theo dõi cô Lục mà.
Sao ảnh đế lại quen biết người như vậy được chứ?"
Thấy Dạ Phàm phủi hoài vẫn không hết bụi trên người Tần Viễn liền không nhịn được đưa khăn tay của mình của cậu.
Hắn là 1 người sạch sẽ, không thể để tên nhóc bẩn hề hề này bên cạnh được.
Tần Viễn không muốn tốn nhiều lời với tên bảo an não heo này, hắn gọi điện cho Phạm đạo.
"Bảo an ở cửa chính nên thay người rồi..."
Gã đứng khá gần nên có thể nghe được rõ ràng.
Tần Viễn không hề giống như đang nói giỡn.
Lục Tô Tô cũng sợ hãi không dấu vết lùi về sau núp sau lưng trợ lý.
Từ lúc Tần Viễn tự tay đưa khăn tay của mình cho Dạ Phàm cô đã thấy mọi chuyện không ổn rồi.
"Sau khi giặt tôi sẽ trả lại cho anh!"
Dạ Phàm nói xong mới cảm giác câu nói này quen quen.
Không phải nữ chính trong phim ngôn tình hay nói lời thoại này để giữ liên lạc với người kia sao?
Nếu không nhầm thì nam chính sẽ đáp lại rằng
"Không cần trả, tôi sẽ không xài lại thứ người khác đã dùng"
3 giây sau Tần Viễn thốt ra 1 câu y hệt.
Dạ Phàm "..." Anh đủ tiêu chuẩn là nam chính ngôn tình đấy.
(Hỉ Ái: rất tiếc anh ta lại là công chính truyện đam mỹ:))))
Phải mất 1 đoạn thời gian để đám đông tản đi hết.
Dạ Phàm định đưa tài liệu cho Tần Viễn rồi rời đi nhưng hắn lại bảo cậu đi theo.
Rốt cuộc cậu...!Dưới con mắt ghen tị của 1 đống nhân viên và diễn viên khác bước vào phòng nghỉ ngơi riêng của ảnh đế.
Dạ Phàm câu nệ ngồi xuống ghế thì đã thấy Tần Viễn cầm đến hộp y tế.
Cậu rất tự giác cầm lấy nó từ tay hắn, đương nhiên là sẽ không có chuyện ảnh đế muốn tự tay tẩy vết thương cho cậu rồi.
Tần Viễn liếc nhìn vết thương trên tay cậu vài lần rồi mới dời ánh mắt đi.
Sau đó Tần Viễn mới phát hiện hộp y tế cư nhiên không có băng cá nhân.Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Viễn biết luật sư gọi đến nên không lập tức nghe máy mà ra hiệu Dạ Phàm đưa tập tài liệu cho hắn rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi bàn giao xong công việc Tần Viễn đi được vài bước mới sực nhớ ra điều gì đó, sau đó đổi hướng đi.
Tần Viễn dừng lại trước cửa phòng nghỉ của 1 diễn viên cùng đoàn khác.
"Cốc cốc..." Người mở cửa là 1 trợ lý nữ, thấy người đến là hắn liền mở cửa phòng.
Buổi tối bọn họ còn có 1 buổi tiệc đóng máy, Hạ Vy sau khi đóng cảnh cuối cùng đã thay lại thường phục.
Hơi bất ngờ vì Tần Viễn chưa bao giờ chủ động đi tìm cô.
"Có chuyện gì thế? Lần đầu tiên thấy cậu chủ động tìm tôi đấy!"
"Chỗ của cô có băng cá nhân không?"
"Ồ, có đấy, cậu bị thương à?"
Hạ Vy ra hiệu cho trợ lý lấy đến hộp băng cá nhân.
Tần Viễn nhận được thứ mình muốn cũng không nán lại lâu.
"Đây là chuyện riêng tư!" Ý tứ rõ ràng không muốn cho Hạ Vy biết.
Cô bĩu môi nhìn Tần Viễn rất nhanh đã rời đi.
Lúc này mới quay qua nói chuyện với trợ lý.
"Em nghe ngóng được đám đông lúc nãy là chuyện gì xảy ra chưa?"
"Vâng, nghe nói là bảo vệ ra tay đánh người, mà người kia là người quen của Tần ảnh đế nên đã bị anh ấy đuổi việc rồi!"
"Chậc, người quen này đáng để làm quen đấy!"
Hạ Vy không nhịn được mà cảm thán.
Lúc Tần Viễn quay về phòng thì Dạ Phàm đang ngồi nghịch điện thoại, đại khái là chơi giải đố, Tần Viễn vào lúc nào cậu cũng không biết, chỉ thấy cắm mặt vào điện thoại.
"Đưa tay cậu đây"
Dạ Phàm đang tập trung chơi game nên theo phản xạ tự nhiên mà nâng tay trá lên, tai phải vẫn tiếp tục bấm màn hình.
Đến lúc phát giác Dạ Phàm đã thấy bàn tay cậu đã được bọc bởi miếng băng cá nhân hình Pikachu vô cùng dễ thương.
Dạ Phàm ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói thì ra gu của ảnh đế là như thế này.
Tần Viễn đen mặt thầm mắng Hạ Vy.
Hạ Vy bị gọi tên lúc này vừa định ra ngoài liền hắt xì 2 cái liên tục.
Trợ lý lo lắng đến gần
"Chị nên mặc thêm áo vào đi, trời sắp trở lạnh rồi đấy".
Danh Sách Chương: