• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Na
Buổi chiều hôm đó Cầm thím cùng Lý Nguyệt Mai tới cửa, Cầm thím không giấu được sự vui mừng trên gương mặt, còn mặt Lý Nguyệt Mai tuy ngượng ngùng nhưng trong mắt cũng lộ ra niềm vui sướng.
Hạ Tri Hà hỏi thì mới biết Nguyệt Mai đã có thai, nàng cố ý về nhà mẹ đẻ để báo tin vui này.
Cầm thím vui vẻ nói: "Đại phu nói đã được hai tháng, còn nói là có trong đoạn thời gian Ngọc Tú vừa gả đi."
Hạ Tri Hà cười nói: "Thì ra lúc ấy là song hỷ lâm môn, có điều khi đó chúng ta không biết mà thôi."
Cầm thím cũng nói: "Cũng phải! Ai, chính là trong khoảng thời gian này nàng chăm sóc cho mẹ chồng nên nàng cũng mệt không ít, gương mặt đã gầy đi, không biết có ảnh hưởng tới hài tử không."
Ngọc Tú sờ bụng Lý Nguyệt Mai nhẹ, nói: "Đại phu nói thế nào? Trong khoảng thời gian này có cần nằm trên giường nghỉ ngơi không?"
Lý Nguyệt Mai lắc đầu, "Đại phu không nói gì, chỉ nói có chút đồ không thể ăn, mấy tháng gần đây không thể làm việc nặng."
Hạ Tri Hà liền nói: "Đại phu không nói gì có nghĩa là không có chuyện gì cả, hài tử khẳng định là không sao.

Tẩu tử cứ yên tâm đi, thân thể Nguyệt Mai từ nhỏ đến lớn đều khoẻ không yếu như ta nên ta mới cần nằm trên giường tịnh dưỡng, nàng khẳng định sẽ ăn ngon uống khoẻ đấy.

Mùa xuân năm sau nàng sẽ sinh cho ngươi một đứa cháu ngoại!"
Cầm thím vui mừng nói: "Mượn lời tốt lành của ngươi, nếu đúng là như thế thì quá tốt rồi!"
Ngọc Tú lại hỏi Lý Nguyệt Mai: "Thân thể mẹ chồng muội khoẻ chưa?"
Lý Nguyệt Mai nói: "Cuối tháng bà có thể xuống giường đi lại được nên đầu tháng bà đã khoẻ lại rồi.

Chỉ là muội sợ bà lớn tuổi, bị ngã một lần như thế sẽ để lại hậu quả xấu vì vậy gần đây muội không dám phiền bà, mấy chuyện trong nhà muội đã tự mình làm hết.


Hôm qua đại phu đến xong, mẹ chồng kêu muội hãy nghỉ ngơi trong thời gian này."
Ngọc Tú nói: "Nếu mẹ chồng đã thương muội và bảo bảo trong bụng thì muội đừng cậy mạnh nữa, muội phải biết hiện tại muội không chỉ có một mình."
Cầm thím cũng nói: "Con hãy nghe lời Ngọc Tú tỷ con, sau này con đừng giống như một hài tử nữa, đừng nghĩ cái gì thì muốn cái đó."
Nói xong bà lại nói với Hạ Tri Hà: "Muội tử ngươi không biết thôi, hôm nay nàng đã một mình trở về nhà, ban đầu ta cũng không nghĩ nhiều, sau biết nàng có thai ta sợ đến nhảy dựng lên.

Nói đi nói lại thì đi đường cũng hết nửa canh giờ, dọc đường qua cầu leo núi, lỡ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?!"
Ngọc Tú nghe xong chọc nhẹ vào trán của nàng, nói: "Muội đáng bị mắng đấy, về sau không được như vậy nữa."
Hạ Tri Hà cũng nói: "Nếu con muốn về thì nói cho Trương Tin một tiếng hắn nhất định sẽ đưa con về, sau này đừng làm nương con phải lo lắng sợ hãi nữa."
Lý Nguyệt Mai sờ cái trán xin tha: "Con biết rồi, vừa rồi nương đã nói con một lúc rồi hai người tạm tha cho con đi."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Thấy nàng nói chuyện đáng thương như thế mọi người đều cười lắc đầu, vẫn y như một hài tử.
Hạ Tri Hà tiếp đón hai người dùng trà rồi nói chuyện tán gẫu vài câu, chợt nhớ tới cái gì đó bà nói với Cầm thím: "Hôn sự của Tĩnh nhi là đầu tháng sau, đến lúc đó ngươi sẽ bận rộn nhiều, Nguyệt Mai lại mới vừa có thai nên để nàng nghỉ ngơi đi, ngươi cứ kêu Ngọc Tú đến giúp đỡ."
Ngọc Tú nghe xong, vội nói: "Đúng vậy, con cũng không bận việc gì cả, đến lúc đó vừa tới nhà thím ăn cơm ké vừa có thể nhìn xem tân nương tử trông như thế nào nữa."
Cầm thím cũng có ý này trong lòng, nhưng vẫn có chút do dự nói: "Vậy còn người trong nhà Ngọc Tú thì sao?"
Ngọc Tú cười nói: "Thím cứ yên tâm, nhà con chỉ có một mình hắn, con không cần chăm sóc cha mẹ chồng và tiểu hài tử, đến lúc đó chỉ cần làm cơm sẵn cho hắn là được."
Cầm thím vội nói: "Làm cơm sẵn gì chứ, con cứ kêu A Tiềm tới nhà của ta ăn tiệc, con giúp thím rồi đến lúc đó thím cho con bao lì xì."
Ngọc Tú cười rộ lên, nói: "Thím phải cho con bao lớn đấy, bao nhỏ con không nhận đâu."
Mấy người khác nghe xong cũng cười lên.
Ở lại ngồi một lát, Lý Nguyệt Mai kéo Ngọc Tú đi vào trong phòng nàng nói chuyện riêng.
Phòng Ngọc Tú vẫn giống như lúc trước, Lý Nguyệt Mai nhìn một vòng rồi ngồi xuống bàn, nắm tay Ngọc Tú tay nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ về nhà khi nào thế?"

Ngọc Tú nói: "Về sau tết Đoan Ngọ."
Lý Nguyệt Mai nói: "Vậy là mười ngày rồi, gần đây muội luôn bận chuyện trong nhà không có thời gian về một chuyến, tỷ đã về lâu như vậy mà muội lại không biết."
Ngọc Tú vỗ vỗ tay nàng, nói: "Theo lý thì ta cũng nên đi thăm muội, chỉ là nhà chồng muội nhiều người ta sợ tùy tiện tới cửa sẽ không hay, sợ đem phiên toái đến cho muội."
Lý Nguyệt Mai nói: "Không sao, nhà bên kia có nhiều người nên tỷ mà đến cũng sẽ thấy không được tự nhiên, chúng ta cũng không tiện nói mấy chuyện trong lòng.

Chỉ có nhà tỷ thoải mái nhất, không có ai quản chúng ta, tỷ cứ chờ muội rảnh trở về thăm tỷ là được rồi.

Đúng rồi, tỷ phu muội khi nào trở về?"
Ngọc Tú nói: "Lúc đi hắn nói cuối tháng 5 sẽ trở về."
"Hôm nay đã mười bảy rồi, chắc là sẽ nhanh về thôi." Lý Nguyệt Mai nói rồi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Ngọc Tú tỷ, tỷ có nhớ hắn không?"
Ngọc Tú khẽ cười, nàng hào phóng thừa nhận: "Trước kia lúc nào hắn cũng ở bên cạnh nên ta thấy hắn rất dính người, ta sợ người ta sẽ đàm tiếu.

Hiện tại không có hắn ở bên cạnh ta thấy thay vì xa nhau thì ta tình nguyện để người ta chê cười mình."
Lý Nguyệt Mai biết trong lòng nàng nhất định là không vui vẻ như nụ cười trên mặt, không biết nên an ủi nàng như thế nào chỉ đành nắm tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Nghe nương muội nói tỷ phu đi làm tiêu sư, việc này chỉ có người có bản lĩnh mới có thể làm, mới có thể kiếm được nhiều tiền.

Chờ tỷ phu kiếm được tiền rồi, hắn mua vàng mua bạc cho tỷ người khác sẽ hâm mộ đến đỏ mắt cho xem."
Ngọc Tú cười cười, không nói chuyện này mà chuyển đề tài khác: "Ta không ngờ muội lại có thai nhanh như vậy.

Lúc nương ta bị thai nghén ta có làm mận xanh cho bà, giờ còn thừa nửa hủ, ta cứ tưởng sẽ lãng phí xem ra nửa hủ kia là để dành cho muội."

Lý Nguyệt Mai bĩu môi, nói: "Tỷ lại chê cười muội, tỷ cứ giữ mận xanh lại cho mình đi, không chừng hiện tại trong bụng tỷ đã có rồi đấy!"
Hai người vui đùa ầm ĩ một lát, Cầm thím tới kêu Nguyệt Mai trở về.

Hoá ra Trương Tin đi xe bò tới đón người.
Ngọc Tú cười nói: "Mới vậy mà đã tới đón người rồi, chờ sau này bụng muội lớn thêm chút nữa hắn sẽ đi theo phía sau muội mỗi ngày cho xem."
Hạ Tri Hà và Cầm thím nhìn hai phu thê cười không ngừng.
Lý Nguyệt Mai bị mọi người trêu chọc, đỏ mặt về nhà với Trương Tin.
Ngọc Tú ở nhà mẹ đẻ thêm hai ngày, đến sáng 20 tháng 5 nàng thu dọn đồ chuẩn bị trở về.
Hạ Tri Hà ở một bên nói: "A Tiềm nói cuối tháng 5 mới về chứ không nói cụ thể ngày nào, hôm nay con trở về cũng phải ngồi chờ hắn, không bằng cứ ở lại đây chờ hắn tới đón con đi."
Ngọc Tú nói: "Con không phải về để chờ hắn, mấy ngày nay tuy con có về cho gà ăn và nhổ cỏ nhưng giường đệm chăn gối nửa tháng không dùng rồi cũng phải đem ra phơi nắng, nhà cửa cũng nên quét tước sạch sẽ, nếu chờ hắn về mới làm thì sợ là không kịp."
Hạ Tri Hà lại nói: "Vậy buổi tối con về đây đi, ban đêm chỉ có một mình sao yên tâm ngủ được?"
Ngọc Tú vẫn lắc đầu, nàng có cảm giác một hai ngày nữa Lâm Tiềm sẽ trở về, nàng đã nói nàng sẽ ở nhà chờ hắn vậy nên nàng phải về nhà.

Nàng cười nói: "Có Tiểu Lang ở với con mà."
Hạ Tri Hà nghe nàng nói vậy cúi đầu nhìn con chó bên chân nàng, thấy nó ngồi ở trên mặt đất đang nâng đuôi vẫy vẫy khiến cơ thể mập mạp đều lắc lư theo bà không khỏi bật cười.

Vật nhỏ này tuy nhỏ nhưng rất linh hoạt, cả ngày chỉ biết đi theo bên chân Ngọc Tú.

Khi có người tới, nếu quen nó sẽ ngoan ngoãn ngồi im, nếu không quen biết nó sẽ ngao ngao kêu to.
Hạ Tri Hà thấy nàng hạ quyết tâm muốn về nhà bà cũng không khuyên nữa, Lý Gia Câu tuy nghèo nhưng không có ăn trộm ăn cắp, từ sau chuyện của Lý Bệnh Chốc Đầu trong thôn đã yên bình hơn, nàng về nhà ở một mình hai ngày thì cũng không lo có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Tú về đến nhà thu dọn nhà cửa một phen, nàng bận rộn cho đến khi mặt trời ngả về phía tây mới làm xong.


Cơm chiều thì ăn tùy tiện một chút, nấu nước tắm và để một nồi nước ấm ở trong phòng bếp, lúc sau ngồi ở dưới đèn thêu thùa may vá.
Trời càng ngày càng nóng, mấy ngày trước có mở chợ lớn ở trấn trên, nàng đã đi tới trấn trên mua loại vải thoáng mát định về làm cho Lâm Tiềm hai bộ đồ mùa hè.
Bất tri bất giác ánh trăng đã lên cao, cả thôn đều chìm vào giấc ngủ yên bình, chỉ có nơi xa lâu lâu truyền đến một hai tiếng chó sủa.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Ngọc Tú che miệng ngáp một cái, buông kim chỉ bắt đầu thu dọn đồ, thầm nghĩ đêm nay có lẽ hắn sẽ không trở về.
Ngọc Tú có chuyện trong lòng ngủ cũng không ngủ yên được, nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc vừa lúc nhìn thấy bên mép giường có bóng người cao lớn.
Nàng kinh hãi, đang muốn kêu lên thì có một bàn tay to nhẹ nhàng che miệng nàng lại, người đó nói: "Nương tử, là ta."
Gioing nói khàn khàn, không phải là của Lâm Tiềm thì còn là ai nữa?
Ngọc Tú sửng sốt chớp mắt một cái, vội vàng bò dậy đốt đèn dầu, quay đầu lại cẩn thận nhìn hắn.
Nàng thấy búi tóc trên đầu hắn rối tán loạn, trên mặt mọc một vòng râu dài, trong đôi mắt có tơ máu, dưới mắt có quầng thâm đen, quần áo có đầy nếp uốn, có không ít tro bụi dơ bẩn, bộ dáng vừa nhìn là biết đã kiệt sức sau chặng đường xa.
Chỉ có đôi mắt kia, nó vẫn sâu thẳm và thâm thuý như hai ngọn lửa đóng chặt ở trên người nàng.
Ngọc Tú nhìn đến mắt nóng lên, vội vàng cúi đầu nói: "Trong bếp có để lại nước cho chàng, cũng không biết còn nóng không nữa, để thiếp đi thêm củi lửa."
Nói xong nàng lấy quần áo sạch từ trong ngăn tủ đặt lên bàn, còn mình phủ thêm cái áo ngoài đi phòng bếp, bếp này thêm lửa đun nước còn bếp khác thì chuẩn bị nấu ăn cho hắn.
Lâm Tiềm vào lấy nước rồi tắm ở trong sân, để đầu tóc ướt sũng bước vào trong.
Ngọc Tú nấu một nồi súp râu củ[1], một nồi khác thì làm bánh đập[2].
Ngoại trừ câu đầu tiên kia thì hai người không ai nói ai câu nào, trong không khí dường như có cái gì đó ngột ngạt.

Một người chỉ lo nấu ăn, một người thì vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Ngọc Tú nấu xong thì nhìn hắn một cái, đang chuẩn bị về phòng thì thấy mái tóc ướt của hắn thế là nàng cầm khăn tắm đứng ở phía sau lau tóc cho hắn.
Chờ nàng lau xong, Lâm Tiềm cũng đã ăn xong.
Ngọc Tú dừng tay, đang muốn đi thu dọn bàn ăn thì eo bị siết chặt một cái, ngay sau đó cả người nàng rơi vào trong lồng ngực nóng bỏng của hắn.
Nàng cứng đờ tại chỗ, thực mau sau đó nàng nghe theo trái tim mình, thả lỏng cơ thể, cả người nhu thuận tựa vào lồng ngực hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK