• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Nghe được Đường Tâm Niệm nói chuyện, lưng eo khẽ cong, rõ ràng chính là thực không tin.

“Tâm Niệm à, có chuyện gì liền nói với ông nội, đừng ủy khuất chính mình, ông nội thay con trút giận”.

Nếu nói cháu trai lạnh như băng kia của ông có thể bồi phụ nữ đi dạo phố? Đi xem phim? Còn tự mình chọn quần áo? Có thể sao? Đến ông cũng không tin.

“Thật sự nha”

Đường Tâm Niệm vì cho thấy chính mình nói chính là thật sự, đi về phía trước hai bước, tay nhỏ trắng ôm lấy cánh tay Tần Lệ Tước, khuôn mặt nhỏ đều cọ lên, một bộ dáng cực hưởng thụ.

“Gần đây anh ấy thật sự rất tốt, cháu thật sự cảm động”.

Tiếng nói nhu nhu ngọt ngào làm nũng giống như là một cọng lông vũ cực nhẹ khẽ chạm một chút ở đầu quả tim người đàn ông, làm lòng người ngứa ngáy.

Tần Lệ Tước rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ cọ tới cọ đi trên cánh tay anh, động tác vốn dĩ muốn đẩy cô ra, ma xui quỷ khiến liền dừng lại,

Ngũ quan thực trắng nõn của cô gái gần như không cần bất kỳ phấn trang điểm gì, nhỏ xinh tinh xảo, đường cong nhu hòa, bộ dáng nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ, lại có thể làm anh nghĩ tới bốn chữ, thẹn thùng, đáng yêu.

Thậm chí anh suy nghĩ đến bộ dáng nếu cô thật sự ở bên người anh hưởng thụ sẽ là thế nào.

Tần lão gia tử nhìn động tác giữa hai người, tâm tình tốt hơn phân nửa, chua lòm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dắt Thiên Thiên đi đến trước bàn ăn.

“Tới tới tới, chúng ta ăn chút đồ vật đi”.

Đang lúc Tần Lệ Tước rũ mắt nhìn cô, đôi mắt Đường Tâm Niệm vụt một tiếng mở to ra, bên trong con ngươi thanh triệt mang theo một chút giảo hoạt, sáng ngời sáng ngời.

Nhỏ giọng biện giải vì chuyện ngày hôm qua: “Thế nào? Tôi không lừa anh đi, ngày hôm qua thật sự không phải tôi gọi điện thoại, tôi hoàn toàn là sẽ không cáo trạng anh với ông nội Tần”.

Tần Lệ Tước “………”

“Rốt cuộc là ai cáo trạng đây?”

Đường Tâm Niệm buông cánh tay người đàn ông ra, nói thầm một tiếng, không chú ý tới sắc mặt người đàn ông bên cạnh âm trầm xuống từng chút một.

“Vậy diễn tốt vai diễn của cô”

Tần Lệ Tước lạnh lùng xùy một tiếng, đi nhanh tới chỗ bàn ăn.

Đường Tâm Niệm lộc cộc chạy chậm đi theo phía sau anh ta, hơn nữa vừa chạy chậm vừa mở miệng “Anh yên tâm, tôi tốt xấu gì cũng là tinh anh học viện điện ảnh A, chút công phu diễn kịch này vẫn là biết, nhưng hôm nay tôi giúp anh qua ải ở trước mặt ông nội, có phải anh cũng nên tỏ vẻ một chút không?” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK