“Này không giống nhau đâu.” Hứa Nặc nhìn mình đột nhiên được nâng cao, sau đó nhìn cô và anh trai được cha ôm một người một bên, sợ cha cô tay yếu làm rơi bọn họ.
Cô cẩn thận túm quần áo của cha cô, nghiêm túc nói.“Lần này gà hầm mực, lần sau gà hầm nấm, mùi vị không giống nhau.”Món ăn của đất nước bọn họ nổi tiếng khắp thế giới, thế nên cô ăn vài món thì có tính là gì.
Cô vẫn nhớ rõ trước đây lướt qua một video, nói có một người nước ngoài cho rằng đồ ăn Trung Quốc ít, kết quả ba năm còn chưa đi khỏi Tứ Xuyên. Chậc…Xem thường sức mạnh đất nước Trung Hoa bọn họ rồi.Cô bĩu môi, cảm thấy vẫn nên làm một con cá muối có tiền, nếu không sau này muốn ăn đồ gì ngon cô cũng mua không nổi.Ánh mắt Hứa Nặc rơi vào trên mặt cha cô, sau đó dừng trên người anh trai.
Một lúc sau cô vươn tay vỗ vỗ vai anh trai: “Anh trai, về sau em muốn, ăn mặc sung sướng, dựa vào anh đó.” Anh phải nuôi em.Hứa Thừa đột nhiên bị em gái ký thác kỳ vọng cao: “???”Cậu bé ngốc nghếch chớp mắt, lại nhìn cha cậu bé, cũng học theo dáng vẻ của Hứa Nặc vỗ bả vai của cha: “Cha, em gái và con đều trông cậy vào cha đó.”“Mẹ với bà nữa.”Hứa Ái Quốc: “...”Ông đơ mặt đặt hai đứa trẻ xúi quẩy xuống, vỗ mông chúng một cái: “Qua đó chơi đi.”Hai anh em nắm tay nhau cười chạy ra bếp tìm mẹ với bà, bây giờ đi đến đó chắc còn kịp kiếm hai miếng thịt.**Trong bếp, mẹ chồng nàng dâu Tống Úc Hòa và Đường Tuyết đang cùng nhau làm cơm trung thu, ngoài món gà hầm mực trong nồi đất, còn có một món ăn miền nam là khâu nhục đang chưng trong nồi, một nồi khác có cá trê hầm với cà tím, tay Đường Tuyết thì đang trộn món rau trộn.
Nghe ý của Đường Tuyết là muốn trộn một đĩa đồ nguội, Hứa Nặc xem nguyên liệu đã chuẩn bị bao gồm rong biển thái nhỏ, tàu hủ ky, mộc nhĩ, dưa chuột.Thoạt nhìn trông rất phong phú.Thấy cháu trai cháu gái tiến vào, Tống Úc Hòa múc một cái bát gà hầm mực từ trong nồi đất, đặt bát vào cái giỏ, sai anh em đưa đến nhà họ Hàn bên cạnh.
Hôm nay ăn lễ, sáng sớm Tống Úc Hòa đã kêu Tống Lam Thư mang theo Hàn Ngang tới đây cùng nhau ăn cơm, có điều Tống Lam Thư không đồng ý, Tống Úc Hòa cũng không ép buộc.Suy cho cùng dù mọi người có quan hệ tốt đến đâu, thì cũng cần không gian riêng tư.Hai đứa Hứa Nặc và anh trai mỗi người một bên xách một cái giỏ, cả hai đều đi rất chậm, sợ một trong số họ không cẩn thận làm đổ canh gà trong bát.
Gà trong canh gà này là gà thả rông do nông dân nuôi, mấy loại này không phải ăn thức ăn chăn nuôi như đời sau, mực được dùng trong canh cũng là mực được vớt từ biển, không phải được người nuôi.
Hơn nữa, bà và mẹ đã hầm cả buổi sáng, thịt gần như được ninh nhừ, nhìn là biết không đau răng rồi.Khi họ đến nhà bên cạnh, Tống Lam Thư ở đó cũng đang nấu ăn, Hàn Ngang đang ở bếp giúp bà ấy nhóm lửa.
Thấy Hứa Nặc và Hứa Thừa xách giỏ đi tới, Tống Lam Thư vội vàng tới nhận, nhìn xuống thì thấy đó là một bát canh gà thơm phức.“Ôi chao, sao thím Tống lại đưa canh gà sang đây? Tiểu Thừa Tiểu Nặc, mau mang về cho nhà các cháu ăn đi, nhà thím có đồ ăn rồi.” Bà ấy nói xong định trả lại giỏ cho Hứa Thừa với Hứa Nặc, nhưng nhìn hai đứa xách qua đây còn phải vất vả xách về, vì vậy bà ấy tính tự mình gửi nó lại.
Kết quả bà ấy mới cất bước đã bị Hứa Thừa ôm lấy chân, cậu bé ngẩng đầu nhìn Tống Lam Thư.“Thím ơi, bà nội bảo mang qua đưa cho Hàn Ngang ăn.”Hàn Ngang ngồi một bên nhóm lửa nhìn về phía bên này, cũng không nói muốn ăn canh gà hay là không muốn ăn.
Hoàn cảnh nhà cậu thực ra khá tốt, Tống Lam Thư là chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ của đội, mỗi ngày cũng có mười điểm công, Hàn Vĩnh Cương hàng tháng cũng gửi tiền và phiếu về, hai người đều thương con nên việc tiêu tiền cho Hàn Ngang trước nay đều không chút đau lòng.Cũng giống như nay ăn lễ, các món ăn được nhà họ Hàn chuẩn bị là cá kho, thịt kho tàu, rau trộn cà chua, còn có cua chiên xào.Hứa Nặc liếc nhìn món cua chiên xào, cua chỉ là cua đồng bình thường, không to lắm, nhưng tay nghề của Tống Lam Thư rất tốt, xào rất thơm.Nghĩ đến mùi vị của món cua hấp cay, Hứa Nặc nhìn anh trai, quyết định buổi chiều bảo cha cô mang theo cô ra bờ sông bắt cua.
Con sông bên chỗ bọn họ có thủy sản khá phong phú, có nghe bà kể trước đây có người trong đội còn bắt được ba ba ở sông, có điều chỉ có một lần thôi, sau đó chưa bao giờ nghe kể lại.
Hứa Nặc biết ba ba thật ra cũng không đòi hỏi quá cao về điều kiện sống, ở đây chắc chắn phải có ba ba hoang, nhưng không phải ai cũng có may mắn như vậy để bắt được chúng..
Danh Sách Chương: