Kì thi tốt nghiệp rối ren cũng qua đi, Ninh Phi kích động chạy tới tìm Chu Dạ, cười cảm ơn cô, nói muốn mời cô đi ăn gì đó. Cô hoàn toàn đồng ý, mấy ngày qua cô cũng vất vả nhiều, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não rồi.
Ninh Phi đưa cô tới một quán ăn bên ngoài rất bình thường, nhưng bên trong lại rất phong cách, trang trí thanh nhã thoải mái, khung cảnh yễn tĩnh, ánh đèn ấm áp, nhìn là thích. Cậu ta quen thuộc đi vào, tới một ngã rẽ, trước mặt sáng ngời, cảm giác không gian thông thoáng, bên cạnh còn có một loạt xích đu bằng dây thừng, thợ khắc tinh xảo, dây thừng to bản giả cổ, sắc xanh êm dịu, khiến cái nóng oi bức của mùa hè nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chu Dạ liên tục khen nơi này đẹp, chạy tới xích đu ngồi, đẩy đẩy dây thừng, trái phải lay động, rất vui vẻ.
Cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, đương nhiên là thích mấy thứ này. Vệ Khanh dù có thương cô tới đâu, vẫn ngại thân phận, sẽ không bao giờ đưa cô tới những chỗ thế này.
Ninh Phi ngồi xuống bên cạnh cô, cầm thực đơn, tự nhiên hỏi cô muốn ăn gì. Chu Dạ quay đầu, liền chạm vào bả vai cậu ta, hai người ngồi chung một chỗ, liếc mắt nhìn thấy, xung quanh đều có mấy thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi, khanh khanh ta ta dựa vào nhau, phía trước còn có một đôi đang nùng tình mật ý hôn môi. Chu Dạ nhìn thấy, liên tục lắc đầu, cảm thán trẻ con giờ lớn nhanh quá, nơi công cộng như vậy, không coi ai ra gì, cũng không chú ý ảnh hưởng xung quanh.
Ninh Phi nhìn theo ánh mắt cô, cũng không có phản ứng gì, dường như chẳng sao cả, hỏi: “Có thích ăn caramen không?” Cô gật đầu: “Thích.” Phát hiện cậu ta chọn món gì cũng hợp khẩu vị mình. Ninh Phi còn nói: “Bánh ngọt ở nơi này rất ngon, có muốn nếm thử không?”
Chu Dạ cảm nhận được hơi thở của cậu ta thổi trên mặt mình, mới giật mình thấy không ổn, có chút xấu hổ, đứng lên cười nói: “Bên kia có thể nhìn ra vườn hoa, tôi ra nhìn một chút, hoa trong vườn nở thật đẹp.” Thuận tiện ngồi xuống phía đối diện, cô vô cùng cảnh giác.
Ninh Phi kinh ngạc nhìn cô, hiểu ra, cũng không biểu hiện gì, gọi đồ ăn. Cô nghĩ nghĩ một lát, cười: “Em thi tốt nghiệp xong rồi, nghỉ hè có định đi chơi đâu không?” Cậu ta nói còn chưa nghĩ ra, hỏi cô nghỉ hè có kế hoạch gì không. Cô gật đầu: “Có chứ, tôi muốn đi làm thêm.”
Cô muốn tới công ty Vệ Khanh thực tập. Vốn định tìm công việc khác, ở khoa nghệt thuật, có người tới tìm cô làm người mẫu, lương trả rất cao. Đương nhiên Vệ Khanh không đồng ý, cho rằng xuất đầu lộ diện như vậy không ra thể thống gì. Bởi vì trước kia hắn làm rất nhiều chuyện chơi bời, nên giờ quản giáo Chu Dạ rất nghiêm. Cô ngang bướng, nói hắn bá đạp, cũng không chịu nhân nhượng, hai người náo loạn một hồi, không được tự nhiên, chiến tranh lạnh một tình. Sau đó hai người đánh cược, không cần nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là cô thua, Vệ Khanh đưa cô tới công ty hắn làm, đánh cược thua, rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý.
Cô nói: “Về sau đi làm, bận nhiều việc.” Ý nói là sợ rằng không có thời gian gặp cậu ta. Ninh Phi chỉ nghe, cũng không biết có hiểu hay không, nói: “Tôi cũng không có bạn bè, mẹ tôi đi rồi, cha chỉ lo công việc, cũng không quan tâm tới tôi. Tôi rất thích ở cạnh cô, cứ trò chuyện như vậy, nói chuyện phiếm rất tốt. Sau này, nếu cô rảnh rỗi, có thể cùng nói chuyện không?”
Chu Dạ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp của cậu ta nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn, làn da trắng mịn không chút tỳ viết, khiến người đố kị, đôi mắt một mí hẹp dài, bạc môi, hàm răng khỏe mạnh sáng bóng, mũi cao thẳng, cằm hơi nhọn… nhịn không được cảm thán, đúng là một đứa nhỏ hoàn mỹ. Nhưng vẫn thiếu một chút, đó là khuôn mặt hơi lạnh nhạt.
Nghĩ tới gia đình bất hạnh của cậu ta, thở nhẹ một tiếng, nói: “Ninh Phi, nói thật, tôi rất quý em, nếu không sẽ không giúp em ôn bài. Em là một đứa bé xinh đẹp, ai cũng sẽ thích. Sau này có việc gì đều có thể tìm tôi, tôi luôn coi em là một cậu em trai đáng yêu, tuy rằng không chắc có thể giúp đỡ được em.” Lời cô nói không mềm mại, không cứng rắn, mặc dù không từ chối, nhưng là khẳng định mình chỉ coi hắn là em trai.
Ninh Phi cứng người lại, sau đó gật đầu: “Được.” Cô cười nói: “Nếu như vậy, em cần phải gọi tôi là chị nha, cứ gọi thẳng tên tôi như vậy, không lễ phép chút nào.” Không hiểu vì sao, đột nhiên Ninh Phi nở nụ cười chế giễu cô. Chu Dạ biết hắn chế giễu mình, hầm hừ nói: “Gọi tôi là chị có gì không được chứ? Tôi lớn hơn em mấy tuổi, lại không bắt nạt em.” Ninh Phi vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng “chị”. Trong lòng không cho là đúng, gọi chị thì sao chứ? Dương Quá không phải gọi người kia là cô cô rồi vẫn ở chung một chỗ đó sao?
Chu Dạ nghe hắn gọi là chị, thấy cậu ta hiểu ra, liền thoải mái hơn, bớt cảnh giác, vỗ vai cậu ta đắc ý nói: “Có một cậu em đẹp trai như em, mang ra ngoài rất oai nha. Về sau không cần cách biệt như thế, cứ trao đổi với bạn bè nhiều hơn, như thế mới có thể có tầm nhìn xa, nhanh chóng tiến bộ. Cần phải tham gia nhiều hoạt động tập thể, rèn luyện năng lực xã giao…” dài dòng bất tận, cũng không ngại miệng khô lưỡi nóng, thảo nào sau này cô có thể làm giảng viên, đúng là tận tình khuyên bảo, dạy không biết mệt. Trước kia chỉ có Vệ Khanh dạy dỗ cô, hiện giờ cô cũng có thể dạy dỗ người khác, cảm giác vô cùng tốt.
Ninh Phi cũng rất kiên nhẫn, tùy ý ngồi bên cạnh xem cô phun nước miếng, không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng nói đươc, thái độ hợp tác. Chu Dạ vui vẻ, nhìn Ninh Phi ngoan ngoãn nghe lời, vấn đề thiếu niên hoàn toàn tỉnh ngộ, lạc đường biết quay lại, tích cực tiến thủ, cảm thấy bản thân mình đã thành công, dường như hoàn thành được một trách nhiệm cao cả vĩ đại nào đó.
Đến lúc nghỉ hè, mặc dù Chu Dạ không tình nguyện, vẫn phải tới công ty Vệ Khanh. Đã dặn trước, không được đặc biệt chiếu cô, giữ bí mật quan hệ hai người. Vệ Khanh chỉ cần cô ở trong tầm mắt hắn, bất kể cô làm gì cũng được, đương nhiên là đồng ý, sắp xếp cô vào vị trí trợ lý thực tập, là thư ký giúp hắn đánh máy công văn, chân chạy vặt gì đó.
Chu Dạ cố ý ra ngoài mua đồ công sở, hôm đi làm, đầu tóc vuốt gọn gàng phía sau, áo sơ mi trắng cổ nhọn, váy ngắn, áo khoác, ngay cả tự mình nhìn, cũng thấy rất ngạc nhiên, hình tượng hoàn toàn thay đổi, nghiêm mặt ngồi xuống, đúng là rất giống thành phần tri thức tinh anh, giống như khuôn như dạng.
Vệ Khanh nhìn thấy cô cầm tài liệu đi vào, hai mắt sáng lên, trái phải không có ai, xoa cằm cười nói: “Nhìn không tệ… nhưng váy hơi ngắn, ngày mai đổi sang mặc quần đi.” Cô tức giận liếc mắt hắn một cái, nghiêm trang nói: “Vệ tổng, hiện giờ đang là giờ đi làm.” Hắn lại bắt đầu quản đông quản tây, phiền phức.
Thư ký của Vệ Khanh, là một mỹ nữ tên là Dương Úy, xinh đẹp, trí tuệ tài cán hơn người, cô đều có tất cả những ưu điểm của một thư ký cần có, chẳng qua đã sớm kết hôn, nếu không bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng phải ghen tị. Thấy Vệ Khanh tự mình sắp xếp cho Chu Dạ làm thực tập chỗ mình, biết không phải người bình thường, không dám lạnh nhạt, trong lòng âm thầm nói, chuyện xui xẻo này không dễ làm, không biết nên cung kính lễ phép hay là ngoảnh mặt làm ngơ.
Vệ Khanh nhìn ra suy nghĩ của cô, chỉ nói nên làm thế nào thì cứ làm, sai thì phạt. Chu Dạ vẫn còn trẻ, cần có người dạy dỗ cho tốt. Cô đã nhận được chỉ thị, chớp mắt một cái, nếu đã tới chịu khổ rèn luyện, cứ như vậy sai bảo Chu Dạ, đương nhiên là không để dư thừa sức lực.
Chuyện Chu Dạ lần đầu tiên tới làm ở “Vân Mã” đã là một năm trước. Nhìn ở trong phòng marketing, vẫn còn bút tích của mình và Trương Suất, chẳng qua màu sắc đã hơi mờ đi, không khỏi cảm khái, trong nháy mắt cảnh còn người mất, không biết hắn ở Florence có phải đang đường quan rộng mở hay không?
Trong công ty vẫn có người nhận ra cô, nhìn thấy cô nói là thấy quen quen, hơn nửa ngày mới nhớ ra, nói cô không phải chính là sinh viên lần trước tới công ty hay sao, đã hơn một năm không gặp, thiếu chút nữa là không nhận ra, trước kia nhìn giống trẻ con mà giờ trưởng thành hơn rất nhiều. Hỏi cô có phải đã tốt nghiệp, chuẩn bị tới “Vân Mã” làm việc hay không? Còn có người hỏi Trương Suất, nói vẫn nhớ rõ cậu bạn đi cùng cô, không ngờ lại là con của Trương cục trưởng cục thuế, không biết thế nào. Cô cười nói cậu ta đã ra nước ngoài du học, giọng nói phiền muộn. Bởi vì đã từng quen, cho nên rất nhanh chóng hòa mình với những người xung quanh.
Dương Úy cũng không khách sáo với cô, ném một đống tư liệu lộn xộn, nói: “Sửa lại cho tốt, tan tầm nộp.” Cô vẫn là người mới, ngay cả đánh số cũng không biết, luống cuống chân tay, đầu đầy mồ hôi, liên tục mò mẫm tới giữa trưa mới được một ít. Có đồng nghiệp nhìn qua, giúp cô phân loại thế nào, tính toán thế nào, sửa sang bảng biểu thế nào. Chu Dạ rất cảm kích, vẫn ngồi tới tận tám giờ tối mới làm xong. Xương sống, thắt lưng đau mỏi, hoa mắt, tinh thần tập trung cao độ, thỉnh thoảng còn bị nhiều người sai phái đi bưng trà rót nước, thật sự rất mệt mỏi.
Vặn thắt lưng, đứng lên thấy mọi người đã về hết. Chậm rãi uống chén cà phê, mới khôi phục được tinh lực. Lắc đầu thở dài, người mới thật mệt nha. Vệ Khanh đẩy cửa bước vào, hỏi: “Làm xong rồi sao? Mai có tới nữa không?” Cô trợn mắt: “Sao lại không đến? Chỉ khó khăn từng ấy mà muốn làm khó em chắc?” Vệ Khanh cười: “Đi, ham học hỏi thế là tốt, đừng làm anh mất mặt.” Cô phì một tiếng: “Em sẽ học cẩn thận, chẳng liên quan tới mặt mũi của anh.” Thái độ có chút khinh thường.
Hai người cùng nhau xuống lầu, Chu Dạ cứ luôn miệng đòi về trường, nhưng vừa ngồi xuống, đã ngủ vùi trên xe, Chờ tới khi cô mở mắt ra, phát hiện đã tới chỗ hắn ở, thì thầm lầu bầu xuống xe, thật sự mệt mỏi, đành phải nghỉ ngơi tạm nơi này, cơm cũng không ăn, vùi đầu ngủ nhiều. Trong lúc ngủ mơ bị tay Vệ Khanh sờ loạn, cô bực mình không ngủ được, cuối cùng quát to một tiếng: “Anh không thể để em ngủ yên hay sao?” Hôm nay cô mệt muốn chết!
Vệ Khanh vừa cởi quần áo cô vừa nói: “Đợi lát nữa rồi ngủ tiếp… ngoan…” hai người đã cởi gần hết đồ, không một khe hở. Chu Dạ không thể nói gì hơn, tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng bị hắn kích thích thở hổn hển, đành phải vứt bỏ phòng thủ, nhưng vẫn nhớ rõ làm biện pháp tránh thai. Mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, còn đang suy nghĩ sau này không thèm tới nơi này nữa, bao nhiêu lần rồi mà cũng không rút được kinh nghiệm.
Chu Dạ nhìn thấy một gương mặt khác của Vệ Khanh khi làm việc, ngồi ngay ngắn sau bàn, dáng vẻ uy nghiêm, đối với người khác rất khách sáo, còn có phần xa cách, khiến người ta nhớ rõ hắn là ông chủ, không dễ thân cận, không khỏi sinh ra e ngại. Lúc đem tài liệu vào ký tên, cẩn thận tỉ mị, dáng vẻ khiến người khác động tâm. Khác một trời một vực với hình tượng hoa hoa công tử, nếu ai nhìn thấy chắc sẽ phán là hai người hoàn toàn khác nhau.
Dần dần phát hiện trong công ty, chỉ cần cô gái nào chưa kết hôn, đều nhìn hắn như hổ rình mổi, mơ ước rất nhiều. Đang ăn cơm, nghe một nữ nhân viên phòng nhân sự công khai khen Vệ Khanh anh tuấn tiêu sái trước mặt mọi người, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cười nói là bạch mã hoàng tử trong lòng mình, có thể gả cho một người như vậy, cuộc đời này đã không uổng phí. Cô buồn bực, giống như một thứ gì đó mình luôn độc hưởng nay bị người khác lôi ra đặt ở giữa tủ kính nhìn ngắm, vô cùng không vui.
Làm ra vẻ lơ đãng, nói: “Nhưng mà nghe nói Vệ tổng trước kia rất phong lưu, có rất nhiều bạn gái.” Không phải nghe nói, mà là sự thật. Giống như đem hắn bôi đen, có thể đánh mất mơ ước trong lòng của người khác đối với hắn. Nữ nhân viên kia cười: “Thì có sao đâu? Em gái, em còn ít tuổi, ít kinh nghiệm, chưa hiểu chuyện, đàn ông có tiền có địa vị, ở bên ngoài ăn chơi trác táng, đó là chuyện rất bình thường. Huống chi Vệ tổng đẹp trai trẻ tuổi như vậy, chưa từng nghe người ta nói sâu, nhân bất phong lưu uổng thiểu niên [35], Vệ tổng cũng như vậy…”
Càng nghe cô càng thêm buồn bực, hắn có còn là thanh thiếu niên đâu. Đã mấy chục tuổi, thật không hiểu mấy người này nghĩ thế nào! Từ đó về sau, không cùng với đám đồng nghiệp nữ ăn cơm, bởi vì nói đi nói lại cũng vòng tới chủ đề Vệ Khanh, nơi nơi hỏi thăm tin tức bát quái của hắn, vì thế Chu Dạ rầu rĩ không vui.
Sau một thời gian làm việc, đã quen Dương Úy hơn, cùng với cô ta ăn cơm, có một lần nhịn không được, hỏi: “Vì sao mọi người trong công ty lại cứ thích thảo luận về sinh hoạt cá nhân của Vệ tổng hả chị?” Dương Úy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chuyện của kim cương vương lão ngũ ai lại không thích bàn luận,đó là chuyện thường tình mà thôi.” Tuy biết rằng quan hệ giữa Chu Dạ và Vệ Khanh không bình thường, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng là họ hàng thân thích bình thường, giao cho Vệ Khanh dạy bảo kinh nghiệm, chưa bao giờ nghĩ cô chính là bà chủ tương lai. Nhìn hai người cũng khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi, tuổi tác kém nhau không phải một hai tuổi. Vả lại biểu hiện ở công ty rất bình thường, không khiến người khác chú ý.
Chu Dạ rầu rĩ nói: “Nhưng không phải ông ta đã đính hôn rồi sao?” Đã là vật sở hữu của cô, mấy người kia còn muốn nhìn gì vậy? Dương Úy ngẩng đầu nhìn cô: “Đính hôn thì sao? Kết hôn vẫn còn có thể ly hôn kia mà. Trong năm nay, chẳng có chuyện gì là chưa xảy ra cả.” Chu Dạ tức giân, hầm hầm gõ bàn ăn.
Dương Úy thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, không chịu nổi tò mò, hỏi: “Quan hệ giữa em và Vệ tổng là thế nào?” Sẽ không phải là trái tim thiếu nữ gửi gắm tương lai gì gì đó chứ? Tục ngữ nói tuổi tác không thành vấn đề, khác biệt về chiều cao cũng không phải vấn đề, tuy rằng nhìn không giống như vậy, ừm… cũng không phải là không có khả năng.
Câu trả lời của Chu Dạ ngoài dự kiến của cô, Chu Dạ căm hận nói: “Em gọi ông ta là chú.” Ước gì hắn vừa già vừa xấu, như vậy sẽ không có người khác coi trọng hắn. Mỗi khi hai người ở riêng, Vệ Khanh tùy ý để cô nói bậy. Đừng nói là chú, ngay cả là em trai cũng nói ra bình thường.
Dương Úy hiểu ra, hóa ra là con gái của bạn, cho nên gọi là chú. Cười nói: “Chu Dạ, nhìn không ran ha, em còn tới công ty này rèn luyện chịu khổ như vậy, thật không đơn giản, đáng khen ngợi.” Có liên quan tới Vệ Khanh, đương nhiên là gia cảnh rất đặc biệt. Cô nghĩ chắc Chu Dạ là thiên kim đại tiểu thư gì đó.
Chu Dạ phi thường chạy về chỗ Vệ Khanh, đương nhiên hắn vô vùng vui vẻ và ngạc nhiên, cười hỏi: “Sao thế, nhớ anh sao? Muộn như vậy còn tới thăm anh.” Vừa ôm vừa kéo, tay sờ loạn. Hắn mới đi công tác ở Thượng Hải trở về, mấy ngày không gặp cô. Tiểu biệt thắng tân hôn, dục vọng như thủy triều, mãnh liệt mà đến. Cô cũng không ghét bỏ, kiễng chân hôn lại, vô cùng nhiệt tình. Vệ Khanh khẩn cấp, đặt cô lên sofa, ở trong phòng khách cởi quần áo cô ra.
Đang lúc quan trọn, bỗng nhiên Chu Dạ xoay người, ngăn không cho hắn tiến vào, rầu rĩ nói: “Thành thật nói cho em biết, có ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ hay không?” Vệ Khanh mồ hôi đầm đìa, ra sức hôn cô, lớn tiếng thở nói: “Chồng em làm việc như trâu bò, sao có thể nhành hạ thoải mái như vậy được. Tây Tây, ngoan… đừng đùa nữa…”
Cô bất mãn: “Ý anh là sau khi anh rảnh rỗi còn có tâm tư hái hoa ngắt cỏ ư?” Vệ Khanh sắp không nhịn được nữa, cố tình chọc ghẹo từ phía sau, cọ cọ vào cô nói: “Muốn chọc, cũng chỉ chọc đóa hoa hồng nhiều gai là em thôi. Bảo bối… em muốn chồng em chết có phải không?” Thở hổn hển, toàn thân trên dưới đều thêm một tầng mồ hôi.
Từ phòng khách chuyển sang phòng ngủ, Chu Dạ nằm trong lòng hắn, cảnh cáo: “Anh phải kiên quyết chống cự mê hoặc, không được phép cùng người phụ nữ khác mắt qua mày lại, nhớ chứ?” Vệ Khanh đã thỏa mãn, thoải mái nhắm mắt lại, nghe vậy hôn hôn cô, thì thầm: “Sao lại ghen tuông như vậy? Ai chọc giận em à?”
Chu Dạ đột nhiên ngồi dậy, tay bóp cổ hắn, hung hăng nói: “Anh mà dám ở bên ngoài xằng bậy, em với anh đồng quy vu tận!” Vệ Khanh mở mắt ra, thấy khóe mắt cô ẩn ẩn nước mắt, cảm thấy sợ hãi. Chỉ có yêu một người tới mức tận cùng, mới có thể cam nguyện chết chung, đưa tay đặt trên mặt cô lau lau: “Yên tâm.” Chỉ là hai chữ đơn giản vô cùng, không cần lời ngon tiếng ngọt, đã đủ để người khác yên lòng.
Chỉ có thể là người đàn ông duy nhất cùng gối đầu với bạn, mới có thể để mặc cho bạn sắp xếp.
Gần đây Vệ Khanh có một vụ làm ăn lớn, hối hả ngược xuôi, làm việc bận tới sứt đầu mẻ trán, tập đoàn “Vân Mã” mở rất nhiều hội nghị, ngày ngày chiến đấu hăng hái tới nửa đêm. Đối phương là công ty của HongKong, đưa ra điều kiện rất khắc nghiệt, rất nan giải. Chờ tới khi các điều khoản đã đàm phán gần hết, đã là nửa tháng sau. Đại diện của đối phương từ HongKong bay qua xác định các chi tiết cuối cùng, Vệ Khanh tự mình tiếp đãi, không nghĩ tới là một vị nữ cường nhân, ở thương trường xưa nay được ca tụng là “Người phụ nữ sắt”
Vệ Khanh giơ tay, tác phong nhanh nhẹn: “Nghe đồn mỹ danh của Ân tổng, hôm nay mới có dịp gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền. Chẳng những là anh thư nữ kiệt, lại còn xinh đẹp như hoa, làm người ta ấn tượng sâu sắc, vừa thấy khó quên.”
Ân tổng khoảng ba mươi năm tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt màu lam nhạt, hình như là con lai, kế thừa gia nghiệp, tuổi còn trẻ mà trên vai lại gánh nặng trọng trách, nên lúc đối nhân xử thế không tránh khỏi có thái độ kiêu ngạo. Nhìn thấy Vệ Khanh, mỉm cười: “Vệ tổng xuất thân danh môn, thân thế bất phàm, thật hiếm có.” Rất biết lấy lòng người đẹp.
Lại tiếp tục đàm phán, thái độ của đối phương rõ ràng tốt hơn hẳn, song phương trò chuyện vui vẻ, thành công ký hợp đồng, cả phòng họp vỗ tay như sấm, hưng phấn không cần nói cũng hiểu. Khi Ân tổng ra khỏi phòng họp, Vệ Khanh lễ độ giữ tay cô, cười nói: “Ân tổng, cẩn thận bậc thang dưới chân.” Ân tổng ngoái đầu nhìn lại cười, ngón tay giống như vô tình lướt qua tay hắn, gật đầu nói: “Vệ tổng quả là chăm sóc chu đáo, vị hôn thê của anh chắc chắn vô cùng hạnh phúc!”
Đứng phía sau tham dự hội nghị, hai mắt Chu Dạ bốc hỏa. Trước mặt mọi người dám liếc mắt đưa tình, hoàn toàn coi cô như không tồn tại! Giả vờ như không chú ý, tự mình đụng vào cánh cửa, “ôi” một tiếng đau đớn, khiến cho Vệ Khanh chú ý.
Vệ Khanh vốn định tự mình đưa cô trở về, liền sửa miệng nói: “Vương quản lí, cậu đưa Ân tổng về khách sạn. Ân tổng, tối nay có buổi tiệc, rất hân hạnh được đón tiếp cô.” Ân tổng gật đầu: “Nhất định, nhất định.” Trước khi đi, lơ đãng liếc nhìn Chu Dạ, vô cùng chú ý tới cô.
Chờ khi trở lại văn phòng, kéo Chu Dạ hỏi: “Vừa rồi bị đụng có đau không? Kêu lớn tiếng như vậy, còn có người ngoài ở đây, không sợ người ta cười sao? Đã dặn em đi đường phải cẩn thận, không cần nhìn đông ngó tây, nhưng chẳng chịu nghe gì cả.” Chu Dạ đang bốc hỏa, nhưng nghe hắn nói mấy lời này, lại càng giận: “Sao em lại khiến người khác chê cười? Anh và người kia sờ tới sờ lui sao lại không nói?” Vệ Khanh buồn cười: “Đây là lễ phép xã giao, nói cái gì chứ… đừng làm loạn, chuyện làm ăn em không hiểu đâu.” Vẫn coi cô như một đứa nhỏ, nghĩ cô đang cáu giận.
Chu Dạ khó thở: “Sao em lại không hiểu chứ, anh…” chuyện làm ăn thì cần hi sinh sắc tướng sao? Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Chu Dạ, hiện giờ anh đang rất bận, chuẩn bị họp rồi, buổi tối còn phải đi xã giao. Ngoan nha…, muốn nói gì thì đợi lúc về nói có được không?” Không đợi cô trả lời, lục lọi tìm kiếm tài liệu. Cô cảm thấy tủi thân, nhìn hắn làm việc bận túi bụi, ngay cả thời gian để thở cũng không có, đành buồn bã rời khỏi.
Bữa tiệc buổi tối, đại diện hai bên đều đến đông đủ, phòng rất to, ánh sáng huy hoàng, vô cùng xa hoa quý phái. Dương Úy cố ý mời cô đi theo gặp gỡ hình thức, vì thế cô cũng tới. Vệ Khanh thấy cô đến đây, cũng không nói gì, đi tới bên người cô dặn dò, lát nữa phải chú ý một chút, hắn có thể không chăm sóc cô được, đừng để người khác chuốc rượu.
Ân tổng cố tình để ý, đi tới hỏi: “Vệ tổng, vị tiểu thư này là?” Cô rất chú ý tới cô gái nhỏ bên cạnh Vệ Khanh, cố ý dò hỏi. Vệ Khanh cười, chỉ giới thiệu là trợ lý. Ân tổng hiểu, nhìn Chu Dạ, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, những chuyện như thế này cô gặp thường xuyên.
Chu Dạ nhìn thấy cô đã chán ghét, hung hăng trừng mắt lại. Trong mắt cô hiện lên một tia tức giận, chẳng qua chỉ là đồ chơi của đàn ông, vậy mà còn kiêu ngạo như vậy. Cô từ nhỏ đã thiên chi kiều nữ, chưa có ai dám hỗn láo với cô như vậy.
Bởi vì là lễ chúc mừng, mọi người đều rất vui vẻ, cụng ly liên tục, uống rượu như nước lã, mặt không đổi sắc. Mỗi người đều uống tới khi mặt mũi đỏ ửng, lại lần lượt từng người đứng dậy kính rượu, Vệ Khanh gặp ai cũng không từ chối, một buổi tối chỉ thấy hắn liên tục nâng chén, ngay cả đũa cũng chưa chạm qua.
Chu Dạ nhìn thấy hắn như vậy, vô cùng đau lòng. Nhân lúc hắn xuống dưới kính rượu, giữ hắn lại, nhỏ giọng nói: “Uống ít một chút…” cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc tiều tụy. Hắn thấy xung quanh không có ai chú ý, vỗ vỗ tay cô, đi tới một bàn khác.
Chu Dạ đứng dậy muốn đi tới toilet, Ân tổng lại trực tiếp đi tới, đã có tám phần là ngà ngà say, đụng phải cô, toàn bộ rượu trên tay đều hắt lên người cô. Chu Dạ nhảy tránh ra, trước ngực ướt đẫm một mảng, dính vào da thịt rất khó chịu, bên trong áo bra ren nhìn thấy rõ ràng, trên vạt áo sơ mi còn vương giọt rượu. Vừa xấu hổ vừa tức giân, không khách khí đẩy cô ta ra. Muốn say thì đi tìm người khác đi!
Ân tổng lảo đảo, ngã vào bàn, toàn bộ chén đĩa đều rơi xuống, loảng xoảng vỡ nát, khiến mọi người chú ý. Mất mặt, cô miễn cưỡng đứng dậy, bỗng nhiên đi tới, giơ tay vung ra, một cái tát vang dội, “bốp” một tiếng, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chu Dạ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trên mặt đau nhức, nổi trận lôi đình, giận không thể kiềm nén, giơ chân đạp vào bụng cô ta một cái. Hôm nay cô không đá cho cô ta thành tàn phế, thì cũng không cần sống nữa. Bỗng nhiên Vệ Khanh vượt qua xông tới, một tay giữ cô lại.
[35]: Người không trăng hoa phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ.