"Nhưng tôi hiện đã có đối tượng theo đuổi."
Rõ ràng là Úc Thừa đang trả lời người khác, nhưng anh lại nhìn cô không chớp mắt. Hoài Hâm lại mạnh tay hơn, chén súp khoai tây bị dầm đến thảm thương.
Theo đuổi??
Anh theo đuổi hồi nào hả?!
A a a a a đồ đàn ông hư hỏng chỉ biết khua môi múa mép!!!
Hoài Hâm thật sự muốn lên án bản thân sâu sắc vì chuyện bất chấp trái tim đang loạn nhịp của mình mà vẫn không biết ngại hưởng thụ niềm vui này.
Cô mím môi, nghiêm trang cầm tách trà trên bàn lên, cúi đầu nhấp một ngụm.
"Trời ơi, người như anh Alvin cũng phải theo đuổi con gái ư." Hồ Vi cực kỳ khoa trương, "Đối phương ắt hẳn rất ưu tú đúng không ạ?"
"Ừm." Úc Thừa mỉm cười, hạ giọng, "Là một cô nhóc rất đáng yêu."
Hoài Hâm sặc cả nước, khom lưng ho khan liên tục. Trương Khả Bân ngồi bên cạnh vội quay sang hỏi thăm cô có làm sao không. Hoài Hâm vừa lắc lắc tay, bỗng thấy có một tờ khăn giấy từ phía chếch đối diện đưa đến.
- - Úc Thừa đưa khăn giấy sang cho cô.
Anh cụp mắt, hàng mi như nan quạt rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm, con ngươi ánh lên màu hổ phách, cực kỳ cuốn hút.
Nhất là khi nhìn chăm chú một ai đó, trông anh càng thêm điển trai.
Hoài Hâm đưa tay nhận lấy khăn giấy, không ngờ lúc chạm tay nhau, lòng bàn tay anh khẽ khàng cọ vào ngón tay cô, rất nhẹ, rất nhanh, rồi lẳng lặng rút lui.
Âm ấm, nhồn nhột. Đúng là, ở trước mặt bao người mà còn dám chơi trò tán tỉnh với cô.
Hàng mi Hoài Hâm run lên, cô nhanh chóng rút tay lại, cúi đầu lên tiếng, "Em cám ơn anh Thừa."
Câu chuyện bị tình tiết bất ngờ này xen ngang, thế nên đến khi món chính được mang lên cũng chẳng có ai dũng cảm nhắc lại chủ đề có tính bùng nổ vừa nãy. Có lẽ vì nguyên nhân trước đây không có cơ hội tiếp xúc với sếp lớn, hai nam thực tập sinh nói nhiều hơn mọi ngày, tranh thủ "thỉnh giáo" những khó khăn trong giai đoạn phát triển sự nghiệp.
Hoài Hâm lấy lại bình tĩnh, vừa lẳng lặng dùng cơm vừa nghe lỏm cuộc trò chuyện. Trong phòng tatami thiết kế một bàn dài, nên có vài món cách xa tầm với của cô. Món sushi gan ngỗng mà cô đã nhắm trước đó hiện đang cách cô một ngàn tám trăm cây số, còn món gần cô nhất lại là món sushi nhím biển mà cô không thích ăn.
Mùi thơm chảy cả dãi từ món sushi gan ngỗng cứ truyền đến, Hoài Hâm nhìn không chớp mắt, nhưng lại ngại bảo người ta lấy giúp mình.
Cô liếm môi, khi đang cố dời tầm mắt, lại thấy Úc Thừa hiền hòa hỏi hai cậu nam thực tập sinh kia có thể với tới món trước mặt Hoài Hâm hay không, nếu không thì có thể đổi. Trương Khả Bân nghe thấy thế cũng đề nghị, "Đúng đó, thế thì hai bên đều được ăn."
Mọi người không ai có ý kiến, món sushi nhím biển và sushi gan ngỗng đã thành công trao đổi vị trí cho nhau.
Hoài Hâm thưởng thức món ngon vừa vào miệng như tan ra, len lén giấu vành tai ửng đỏ vào suối tóc của mình.
Má ơi, đỉnh quá!
Thôi vậy, hay là tha cho anh ấy nhỉ?
Hoài Hâm vừa thầm trách mình không có tiền đồ, vừa nghĩ một đằng làm một nẻo lôi Úc Thừa ra khỏi blacklist "ăn hành, ăn bơ" của mình.
Đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, hơn nữa có người trò chuyện suốt buổi, bầu không khí trong bữa ăn càng thêm hài hòa.
Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt vẫn rất hoạt bát, gợi mở đủ loại chủ đề, còn Hoài Hâm chỉ vừa ăn vừa nghe, song vẫn cố tình né tránh ánh mắt của Úc Thừa.
- - Cái tên cáo già này, cô cứ có cảm giác nếu mà nhìn anh là sẽ bị trêu ngay.
Cô vốn ngồi ở một góc khuất, ăn no rồi lại bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch, đúng lúc màn hình sáng lên, hiển thị thông báo mới.
Phía trên màn hình là ba chữ khiến cô như mắc phải PTSD*, Hoài Hâm nhìn muốn rách cả mí mắt.
* Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó.
Vương Khả Hàn.
Trời xanh ơi! Vì sao thế! Tên này rốt cuộc bị sao thế hả!
Tuần trước có bảo đợi cô đi công tác về sẽ liên lạc, sau đó anh ta lại tiếp tục "quần" cô, cô viện cớ mình vẫn còn đang đi công tác, nói anh ta chờ điện thoại của mình, nhờ thế mà Vương Khả Hàn mới chịu yên được một thời gian.
Không ngờ mới có mấy ngày anh ta đã chịu không nổi, giờ lại bắt đầu oanh tạc điện thoại cô.
Hoài Hâm đỡ trán, không được, giờ đến lượt cô chịu không nổi rồi.
Hoài Hâm cầm điện thoại, xin lỗi mọi người rồi nói với người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ toạ, "Em xin lỗi, em xin phép ra ngoài nghe điện thoại."
Dưới ánh mắt thản nhiên của Úc Thừa, cô đứng dậy rời khỏi phòng Tatami, mang giày rồi bước ra ngoài.
Vì là phòng phục vụ riêng nên rất kín đáo và riêng tư, bên ngoài hành lang không có khách qua lại, Hoài Hâm đi đến một góc khuất, rồi mới nhận điện thoại.
"Alo, đàn anh ạ?" Cô hỏi dò.
"Sam Sam à."
Giọng Vương Khả Hàn hôm nay cực kỳ nghiêm túc, có vẻ không còn dễ lừa như trước, "Em nói thật cho anh biết đi, có phải em đã đi công tác về rồi đúng không?"
Nếu là bình thường Hoài Hâm còn có thể giả ngu hỏi anh đang nói gì thế. Nhưng bây giờ cô thấy mệt mỏi, chỉ đáp một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc, "?"
"Anh nhớ lại khoảng thời gian nói chuyện của chúng ta dạo trước thì càng phát hiện ra có điều bất thường." Vương Khả Hàn thở dài, "Mới đầu em trả lời tin nhắn của anh rất nhanh, nhưng sau khi gửi hình cho anh rồi thì em không còn tích cực như thế nữa. Sau đó anh tìm em, em cứ viện cớ bận để từ chối rồi lại hẹn lần hẹn lượt."
Vương Khả Hàn lải nhải một hồi lâu, phân tích tỉ mỉ chuyện trước đây đâu ra đấy. Đương lúc Hoài Hâm thầm than trí nhớ của anh ta quá tốt, thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gì đó truyền đến bên tai.
Là tiếng giày da giẫm xuống sàn nhà bằng gỗ.
Cô vừa quay đầu lại, quả nhiên là Úc Thừa.
Người đàn ông cụp mắt, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Ừm..." Hoài Hâm suy nghĩ một lúc, thẳng thắng đón nhận ánh mắt của Úc Thừa, ngọt ngào cất giọng, "Thế đàn anh... thích em sao?"
Cô bẻ cua quá gắt, Vương Khả Hàn sững người vài giây, không kịp chuẩn bị tinh thần, "Em..."
Vài giây sau, anh ta mới định thần lại.
- - Là vì anh ta không thể hiện? Thế nên cô cảm thấy anh ta đang đùa bỡn cô sao?
Thật ra ban đầu vốn dĩ là thế, anh ta cũng thấy cô là kiểu ngây thơ dễ lừa, giống hệt cô bạn gái cũ Lữ Du kia. Không ngờ trong lúc nói chuyện qua lại với Sam Sam, anh ta càng nhận ra cô gái này rất thú vị, dần dần chìm đắm, trái lại quên mất mục đích ban đầu.
Vương Khả Hàn thở dài, ngập ngừng lên tiếng, "Thật ra... anh cũng không ngờ có một ngày mình lại thích một người con gái đến như thế."
"Ăn cơm cũng nhớ cô ấy, lúc đi ngủ cũng nhớ cô ấy, đến cả khi đi học cũng nhớ cô ấy." Nói xong, anh ta còn buông lời oán trách, "Sam Sam, anh đã thể hiện rõ ràng đến thế, chẳng lẽ em không nhận ra sao?"
"Ồ, thật à. Em không nhận ra thật." Hoài Hâm cúi đầu, bâng quơ nói, "Em nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè."
"Cái gì?!" Vương Khả Hàn bên kia cất giọng cao tám quãng.
"Ừm, ngại quá, thật ra em đã có bạn trai rồi." Hoài Hâm vừa nói dứt câu, như nghĩ đến điều gì, cô lại quay đầu mỉm cười với Úc Thừa.
Hàng mày cô hơi nhướng lên, đôi mắt cong cong, ánh mắt trong veo, bờ mi cong vút, vô tình lộ ra nét quyến rũ.
Vương Khả Hàn trong điện thoại vẫn còn chìm trong cảm xúc không thể tin nổi, "Em gạt anh à? Sao có thể --"
"Anh không tin! Trừ phi bây giờ em gọi anh ta đến nói chuyện với anh! Anh muốn nói chuyện với anh ta!"
Ánh mắt Úc Thừa lia xuống, Hoài Hâm theo đó lùi lại nửa bước, tự nhiên dựa vào tường, thậm chí còn nhướng mắt với anh. Truyện Quân Sự
Khoảng cách quá gần, cô biết anh cũng đã nghe được đại khái, thế là duỗi tay ra thử kéo nhẹ cà vạt của anh.
Đường cong đong đưa, tựa như trêu chọc, lại như cố ý dụ dỗ.
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi anh rút điện thoại trong tay cô ra, áp lên tai mình.
Ngay sau đó, anh cất giọng đầy lịch sự, "Cậu muốn nói gì."
...
Khi quay trở lại văn phòng, khóe môi Hoài Hâm vẫn còn vương nét cười bí ẩn.
Vừa nãy bọn họ nấp ở một góc khuất, nếu bọn Trương Khả Bân ra tìm thì chỉ cần rẽ ngoặt là có thể phát hiện ra bọn họ ngay. Cảm giác kích thích mới mẻ này tựa như đang trong một cuộc tình vụng trộm vậy.
Tạm gác chuyện này sang một bên, đá được tên khốn nạn kia đúng là hả dạ ghê gớm.
Thật ra khi nãy Vương Khả Hàn cũng không hẳn là muốn nói chuyện với "bạn trai" của cô, chẳng qua anh ta chỉ không thể tiếp nhận được sự thật này mà thôi. Úc Thừa vừa cất giọng hỏi thế thì đối phương đã "héo" ngay trong nháy mắt, không thốt lên được nửa lời.
Vừa cúp điện thoại thì anh ta lại gọi đến, thế là Hoài Hâm thẳng tay chặn anh ta luôn -- Cô cũng chẳng lo anh ta lấy số điện thoại của cô để trả thù, bởi vì số điện thoại này là do cô cố tình đăng ký sim mới để trị anh ta. Điện thoại của cô là loại hai sim hai sóng chờ.
Hoài Hâm mím môi bật cười, đây cũng có thể xem như là nể mặt anh ta lắm rồi.
Sau đó, Vương Khả Hàn bắt đầu oanh tạc sang Wechat, từng câu từng chữ đều nhuốm đẫm phẫn nộ vì cõi lòng tan nát khi bị "trap girl" đùa bỡn.
Vương Khả Hàn, [Vì sao em lại đối xử với tôi như thế?!]
Vương Khả Hàn, [Tôi tốt với em thế cơ mà!]
Vương Khả Hàn, [Chẳng phải em vẫn luôn trò chuyện với tôi sao? Sao lại có bạn trai nhanh như thế?!]
Vương Khả Hàn, [Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của em cho bạn trai em thấy!]
Vương Khả Hàn, [Em vừa mập mờ với tôi lại vừa quen anh ta, đồ bắt cá hai tay, DM đúng là buồn nôn!]
Anh ta lại gửi một tràng tin nhắn lên án cô, tựa như đã quên mất dáng vẻ ghê tởm của mình khi cắm sừng người ta.
Hoài Hâm gắng xem thêm một lúc, rồi gửi cho anh ta ba tin ngắn gọn.
Lisa, [Thú thật thì ngay từ đầu tôi đã có ý định chơi anh rồi.]
Lisa, [Tôi đây là thay trời hành đạo đấy, đồ rác rưởi.]
Lisa, [Mời anh đọc ngược tên của tôi, cám ơn ~]
Tất Sam, Sam Tất*, cô tin cái tên êm tai này sẽ lưu lại cho Vương Khả Hàn một hồi ức thanh xuân cực kỳ khó quên.
* Tất Sam - 毕杉[bìshān], từ 杉 này đa âm nên có thể đọc là [shā], đồng âm với từ Sa 沙 [shā]. Cho nên Bisha đọc ngược lại là shabi - 傻屄 [shǎ bī], nghĩa thân thương là "chấn bé đù", hay thẳng thắn hơn là "chú bé đần". =))
Hoài Hâm cũng chặn luôn Wechat của Vương Khả Hàn, sau đó chia sẻ tin mừng này cho Lữ Du và Kim Cô Lương*.
* Nghĩa là Kim cô nương, xuất phát từ một số vùng phát âm bị ngọng từ "n" và "l".
Thù lớn đã báo, có thể nói cả nhà cùng vui. Hai cô bạn gửi cho cô một loạt nhãn dãn *trâu bò.jpg*.
Cả chiều ngày hôm nay Hoài Hâm đều trong tâm trạng cực tốt, hiệu suất làm việc theo đó cũng tăng cao. Cô có để ý tình huống bên khu nhân viên chính thức, thấy Úc Thừa ra ngoài một lần, sau đó thì vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc.
Cô không đi tìm anh, anh cũng không sắp xếp công việc cho cô, cứ thế dùng dằng cho đến tối.
Tầm mười một giờ, Hoài Hâm nghĩ mình nên về trường thôi, nếu nán lại nữa sẽ tới khuya, vừa đứng dậy tắt máy tính thì nhận được Wechat của Úc Thừa, [Chừng nào em về?]
Ồ.
Đôi mắt Hoài Hâm cong tít lên.
- - Anh biết cô chưa về kìa, đây có phải chứng tỏ anh vẫn luôn để mắt đến cô đúng không.
Hoài Hâm, [Bây giờ nè ~]
Hoài Hâm, [Sếp cũng muốn về cùng em hả?]
Anh trả lời lại rất nhanh, [Chờ tôi năm phút, tôi thu dọn đồ đạc đã.]
Hoài Hâm đảo mắt một vòng, trông thấy mọi người vẫn đang vùi đầu làm việc, cô không kìm được lại cong khóe môi.
Đúng là như đang yêu đương vụng trộm.
Hoài Hâm liếm môi, thong thả nhắn lại cho anh, [Chỉ cần là sếp, đợi bao lâu em cũng đợi.]
"..."
Anh không trả lời cô.
Nhưng Hoài Hâm cũng chẳng quan tâm, cô dọn đồ vào túi, mặc áo khoác, đủng đỉnh thả bước đến khu làm việc của nhân viên chính thức, đi tới trước cửa phòng làm việc của anh.
Ngay khi Úc Thừa mở cửa, cô đã vội xoay người đưa lưng về phía anh, lững thững đi ra ngoài. Lúc đến chỗ thang máy, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Bọn họ như hai người xa lạ đứng chờ thang máy, áo quần bảnh bao, trông cực kỳ xa cách. Sàn nhà lát đá cẩm thạch phản chiếu bóng người lặng lẽ.
Thoắt cái, một tiếng "ting" vang lên, Úc Thừa cất bước đi vào, Hoài Hâm cũng nối gót theo sau.
Anh ấn chọn tầng B2, vì xe anh đậu trong bãi xe tầng hầm.
Trong không gian nhỏ hẹp, không ai lên tiếng nói chuyện.
Giờ đã tối muộn, bãi đỗ xe tầng hầm vô cùng yên tĩnh, lượng xe cũng ít hơn so với ban ngày.
Úc Thừa mở khóa xe, Hoài Hâm mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Một loạt động tác diễn ra cực kỳ mượt mà, trôi chảy.
Đến khi không khí trong xe hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, người đàn ông mới mở miệng nói câu đầu tiên.
"Đưa em về trường nhé?" Giọng anh vừa trầm lại vừa mang theo ý cười.
"Dạ." Đuôi mắt Hoài Hâm nhướng lên, "Em cám ơn sếp."
Chiếc Bentley trắng đẹp mắt rời khỏi bãi đỗ xe, chạy băng băng trên đường, Úc Thừa cầm vô lăng bằng một tay, vờ lơ đãng hỏi, "Em không định nói gì với tôi sao?"
"Nói gì ạ?" Cô giả ngu.
"Trưa nay." Anh lời ít mà ý nhiều.
"Không có gì. Chỉ là một đàn anh khoá trên, em đã chặn anh ta rồi." Hoài Hâm cũng trả lời ngắn gọn.
Úc Thừa nhếch môi liếc sang cô, miệng cười nhưng mắt không cười, thong thả cất giọng, "Lúc nào em cũng thẳng thừng không nể mặt với mấy người theo đuổi mình vậy sao?"
Không biết sao Hoài Hâm lại nhớ đến chuyện anh bảo đang theo đuổi mình trong bữa trưa hôm nay.
Cứ có cảm giác anh đang bóng gió, cô lại thấy buồn cười.
"Cũng không hẳn. Còn phải xem đó là ai nữa." Hoài Hâm vén tóc ra sau tai, nói như thật, "Nếu người đó đẹp trai, hơn nữa mỗi ngày còn lái Bentley đưa em về trường, có lẽ em sẽ cân nhắc kỹ càng."
Trong xe vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, trầm khàn, tê dại.
Cảm giác khi ở cạnh anh rất thoải mái, Hoài Hâm ngắm nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cả người như hoàn toàn được thư giãn.
Cô bắt đầu nhận ra, bị lột mặt nạ ở trước mặt anh cũng không phải là chuyện gì xấu, vì như thế có rất nhiều chuyện cô không cần phải che giấu nữa. Ví dụ như cô có thể kết nối với loa bluetooth trên xe anh, có thể đường đường chính chính mở bản nhạc Latin Lounge mà cô yêu thích.
Sentimentos.
Thú thật, Hoài Hâm cảm thấy Úc Thừa mang đến cho người ta cảm giác anh rất giống với bài hát này, phóng khoáng, lãng mạn, không hề gò bó, nhưng lại ẩn chứa một sự nguy hiểm khiến người ta không thể nắm bắt. Nếu nghe kỹ hơn còn cảm nhận được vẻ bi thương và cái thở dài ẩn sâu bên trong.
Sau khi bài hát kết thúc, chế độ phát ngẫu nhiên chuyển sang Khổ qua.
Thật không ngờ vị khổ qua mà ngày xưa từng ghét cay ghét đắng kia,
Hôm nay lại có thể trở thành mùi vị nhung nhớ
Chịu đựng mọi khó khăn để ươm những mầm hoa quý giá
May mắn thay, trong gian khổ cũng hái được quả ngọt.
Tiếng hát của Eason mang theo lời an ủi đầy dịu dàng, Hoài Hâm mấp mấy đôi môi, bất chợt lên tiếng, "Anh Thừa ơi."
"Hửm?"
"Em rất thích chiếc khăn choàng cổ kia, là anh mua hay sao ạ?"
Ánh đèn rực rỡ bên ngoài hắt lên khung cửa sổ, trong xe chìm trong bóng sáng bóng tối, Úc Thừa rủ hàng mi, một lúc sau mới lên tiếng, "Không phải."
"Thế..." Hoài Hâm cong đôi mắt, dịu dàng nói, "Em gửi lời cám ơn đến người đã đan khăn choàng ạ."
"..."
Sườn mặt người đàn ông hiện lên vô cùng rõ ràng, vẻ đẹp trai ưu tú thoáng hiện lên, rồi lại chìm vào màn đêm, anh tập trung quan sát dòng xe lưu thông trên đường.
Hoài Hâm không nói gì nữa, mà dường như cũng chẳng cần phải nói thêm. Không ai muốn bị người khác "đọc vị" mình như thế, hiểu một nửa cũng tính là hiểu, ngôn ngữ sẽ khiến trái tim xích lại gần nhau hơn.
Cảm giác ấm áp mà cô cảm nhận được khi ở bên anh là thứ mà trong thế giới nam nữ trưởng thành không hề có. Và có đôi khi, chính chuyện này khiến Hoài Hâm cảm thấy bọn họ là đồng loại.
...
Dù không kẹt xe nhưng khi về đến trường cũng phải mất gần nửa tiếng, Hoài Hâm than thở, "Xa quá đi mất."
Cô hấp háy đôi mắt, cất giọng dí dỏm, "Sếp vất vả rồi ạ ~"
Úc Thừa dừng xe bên vệ đường, cười khẽ, "Đây chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
Trong mối quan hệ chơi đùa làm gì có chuyện nên hay không, nhưng anh lại nói rất tự nhiên, Hoài Hâm cũng hào phóng đón nhận.
"Ôi, ngày mai phải đi tham quan Hảo Thời Gia rồi." Cô như nhớ ra điều gì, "Em có xem trước tài liệu, địa chỉ hơi xa, nằm ở tận phía đông thành phố lận."
Công ty họ ở phía đông, cách trụ sở chính của Hảo Thời Gia khá gần, còn trường cô lại nằm ở phía tây bắc, thế nên mai cô phải dậy rất sớm.
"Xa quá đi." Gương mặt trắng nõn nhăn tít cả lại, "Em phải đặt tám cái báo thức mới được."
Đây cũng là chỗ bất tiện khi thực tập ở bên ngoài, ý nghĩ về việc thuê nhà lại bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
Úc Thừa gác tay lên bệ cửa sổ, chống cằm nhìn cô đầy hứng thú, "Nếu biết sớm thì vừa nãy tôi đã không đưa em về."
"Dạ?"
"Nhà tôi ở gần đấy." Anh cười, ánh mắt dưới lớp kính vô cùng lịch sự và phong độ, "Em có thể tá túc ở đó một đêm."
"..."
***
Jeongie:
Có chắc là một đêm không đó ba!! =)))))
Định nói nữa cơ mà sợ spoil, nên hoy mọi người chờ tiếp chương sau nha. =)))
Danh Sách Chương: