Chương 43: Con rối cho kẻ khác điều khiển.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.
***
Sau vài giờ, mặt trời lên cao rọi thẳng vào phòng, Thuấn Thần cũng đã ngủ no mắt, tự tỉnh dậy. Đang nhập nhèm, nàng giật bắn mình vì cái bóng đen ngồi thù lù bên cạnh.
Thấy nàng đờ ra hồi lâu, Trương Hổ băn khoăn gãi gãi đầu, cười gượng nói một câu thừa thãi: "Ngài dậy rồi."
Thuấn Thần bấy giờ mới chớp chớp mắt hắng giọng một cái đáp:
"Ừ, dậy rồi." Suýt nữa thì bị ngươi dọa cho ngủ giấc thiên thu luôn rồi. Xin ngươi lần sau có canh gác thì báo trước cho người ta một tiếng.
Sau cú thót tim, nàng hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút ngái ngủ nào, vừa lau mặt vừa xem giờ. Đã qua sáu tiếng rồi. Giờ này hẳn Chế Mân đã lên đường đến gặp Trần Thuyên, nếu không có gì bất trắc thì tối nay sẽ tới nơi. Còn Chế Chí, hẳn đã phát hiện ra rồi nhỉ?
"Ngài không sợ tiên đế phản bội, đi tìm sự giúp đỡ từ người khác ư?" Trương Hổ vô cùng thắc mắc với hành động giúp đỡ hết mình của Thuấn Thần, ngập ngừng mãi mới dám hỏi.
Chẳng may Chế Mân đem lòng phản trắc, tới tìm các quan lại giúp đỡ, khôi phục vương vị, sau đó đưa quân đánh Đại Việt thì sao?
Chế Mân chẳng hợp với việc làm vua, trị nước, nhưng chinh chiến thì hiếm ai bằng. Năm xưa không phải hắn được coi là anh hùng dân tộc khi mới đôi mươi hay sao? Dù sao Đại Việt lần này cũng không chủ động tấn công, nếu Chế Mân tạm bỏ qua tình riêng, nối lại quan hệ cùng Chế Chí, hoặc giành lại binh lực từ tay Chế Chí, đánh úp đột ngột, e rằng quân ta thương vong vô số.
Hiểu nỗi lo của Trương Hổ, Thuấn Thần cười khẽ, thong thả trấn an: "Đừng lo."
Không có ai dám khiêu chiến với quyền lực của đế vương. Nhất là trong hoàn cảnh Chế Chí lên ngôi đã vài năm, tạo dựng được thế lực riêng trong triều. Người bên cạnh Chế Mân trước đây, tuy vẫn nắm giữ cương vị trọng yếu, nhưng rải rác lẻ tẻ, bị Chế Chí coi như cái gai trong mắt mà diệt trừ dần. Một Chế Mân bị giam giữ lâu như vậy, làm sao biết được thân tín của mình ai còn ai mất.
Cứ coi như hắn may mắn tìm đến một vị quan nào đó, thì mình người ấy cũng chẳng đủ mạnh để chống lại Chế Chí. Để tập hợp đủ người đảo chính cần mất nhiều thời gian, mà Chế Chí chắc chắn sẽ kiểm tra những nơi Chế Mân có khả năng đến nương náu đầu tiên, trốn đâu cho thoát?
Đi hết tốc lực từ nơi này tới nơi của Trần Thuyên chỉ tốn nhiều nhất sáu canh giờ. Tính thời gian sau khi tan buổi chầu sớm, giờ Chế Mân cũng đi được gần hai canh giờ, cũng sắp tới lúc Chế Chí phát hiện tù nhân của hắn biến mất rồi.
Thuấn Thần vuốt lại mái tóc lòa xòa, xóa tan điều Trương Hổ đang lo lắng: "Đợi thêm một lát, khi Chiêm đế đã nóng ruột vì không tìm thấy người, bản quan châm thêm chút lửa, ý nhị chỉ đường, hắn nhất định sẽ nổi điên lôi cả đống quân sĩ đuổi theo. Lúc đó quan hệ của bọn họ chính thức chẳng thể hàn gắn. Nếu tiên đế không ôm lòng phản trắc, sẽ kịp thời tới nơi an toàn."
Nàng uống một ngụm nước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Hổ, bình thản tiếp tục: "Còn ngược lại, tiên đế lừa chúng ta, bỏ trốn rồi tập hợp quân sĩ, vậy thì sau ngòi ly gián, Chiêm đế hẳn không có chuyện hòa giải mà phải diệt trừ tiên đế trước mới an tâm ngủ ngon. Bọn họ bận bịu nội chiến, vậy cũng tiêu tốn thời gian và sức lực, chẳng còn là mối lo ngại của quân ta nữa. Tiên đế không phải kẻ ngốc, nhất định hiểu rất rõ ràng ý của bản quan, ngoại trừ Quan gia, không ai đủ sức giúp hắn chống lại sự truy đuổi của Chế Chí."
Rất rõ ràng, lựa chọn duy nhất của hắn là tới gặp Trần Thuyên.
Trương Hổ toát mồ hôi. Bình thường vị Thiên tử chiêu dụ sứ này rất hay cười, tính tình có vẻ tùy tiện dễ dãi, đầu óc trên mây, tưởng như ngốc nghếch, thực ra mạch não rất rối rắm. May sao hắn không ở phe đối địch.
***
Trưa nắng chói chang, giọng nói oang oang của tên lính canh phá tan sự tĩnh mịch: "Bệ hạ nói có chính sự cần xử lý, chưa thể gặp sứ giả. Xin sứ giả hãy trở về đi."
Gã lính Chiêm Thành này vẻ mặt lạnh tanh, không hề nể nang chút nào.
Tuy nhiên, Thuấn Thần vẫn không hề tức giận, tay chân vẫn lập cập, bộ dạng đầy lo lắng: "Vậy xin hãy báo cho vua của anh biết rằng, trong cung có kẻ trộm, rạng sáng nay đã đột nhập lấy đi quan ấn của tôi."
Tên lính kia chậc một tiếng. Tuy nhiên dù gì người trước mặt hắn cũng là sứ giả Đại Việt, không dám khinh thường quá, đành đi vào báo một tiếng.
Thuấn Thần nhìn theo bóng của tên lính canh, cúi đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
***
Lại một đêm dài khó ngủ. Mọi khi đã quen có hơi ấm bên người, nay phòng đơn gối chiếc, lại có nhiều phiền não chưa thể giải quyết, Trần Thuyên trằn trọc xoay tới xoay lui.
Thời tiết đang độ cuối xuân đầu hè, không còn sự ẩm ướt của mùa xuân, mấy ngày nay nắng vàng rực rỡ nhưng không nóng gắt. Đây là khoảng thời gian Thuấn Thần thích ra ngoài ngắm nghía phong cảnh nhất. Trần Thuyên thở hắt ra một hơi.
Khi Thuấn Thần chưa tới Chiêm Thành, chàng luôn lo lắng nàng đi đường không an toàn, hay vào cung phải chịu khổ. Nếu Thuấn Thần có mệnh hệ gì, Đại Việt sợ rằng chẳng tránh được giao tranh, cả ngàn vạn mạng người sẽ lâm nguy theo.
Từ ngày Thuấn Thần xuất phát tới Chiêm Thành đến nay đã tròn một tháng. Từ đó tới nay, chàng mới chỉ nhận được một bức thư duy nhất thông báo nàng đã bình an tới nơi, sau đó thì bặt vô âm tín. Chàng có cố sức cho người thăm dò cũng chẳng nhận được bất kỳ tin tức nào về nàng.
Cảm giác nóng lòng chờ đợi một người giống như thiêu đốt trái tim, ngày này qua ngày khác, hành hạ chàng sắp phát điên.
Mặc dù Trần Thuyên luôn tự nhủ phải tin tưởng nàng, nhưng sâu trong đáy lòng, đã quan tâm thì sao ngăn được lo lắng?
Từ ngày Thuấn Thần rời đi, chàng thường xuyên chỉ chợp mắt được một lát là tỉnh.
Trần Thuyên bước ra ngoài lều, tay chắp sau lưng, lặng ngắm trời đêm.
Không biết giờ này nàng đang làm gì nhỉ?
Chàng tự hỏi thầm.
Lác đác vài vì sao tinh nghịch nhấp nháy, làn gió thổi qua lá cây xào xạc. Dường như trước đây có lần chàng mất ngủ, loay hoay xoay tới xoay lui trên giường, Thuấn Thần vốn khó ngủ, cuối cùng bị chàng làm tỉnh giấc.
Khi đó nàng làm thế nào để dỗ giấc chàng nhỉ?
Ký ức dần dần trở nên rõ nét, Trần Thuyên bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Chàng như nhìn thấy được ánh nến ấm áp trong cung Quan Triều ngày ấy.
Thuấn Thần ngáp một cái, vỗ vỗ bên cạnh: "Lại gần đây một chút, ta kể chuyện cho chàng dễ ngủ."
"Ồ? Chuyện gì vậy?" Trần Thuyên cũng nghe lời xích tới, nhướng mày hiếu kì.
"Chuyện cô gái bị mẹ kế và em gái giết rồi đầu thai nhiều lần sau đó luộc em gái làm mắm cho mẹ kế ăn." Thuấn Thần liếc chàng, nói một lèo.
"..." Hình như chàng lại càng mất ngủ rồi.
"Rốt cuộc là chuyện gì khiến bệ hạ mất ngủ? Nếu thần bị người làm tỉnh giấc thêm lần nữa thì phiền bệ hạ ôm gối về long sàng của người nghỉ ngơi. Chiếc giường xập xệ tồi tàn này của thần không chứa nổi người. Sáng mai thần còn phải dậy sớm nữa." Thuấn Thần chống nạnh lườm chàng .
Trần Thuyên rất tủi thân: "Trẫm có phiền não, nàng đã không cùng trẫm phân ưu, lại còn đuổi trẫm về giường?"
Thuấn Thần nhìn đôi mắt trong suốt ấm ức ngó nàng chằm chằm lên án, mây đen đầy đầu, muốn tự đập cho mình một cái: Thấy không thấy không? Đã nói cái tính gắt ngủ này nên sửa đi rồi mà.Chuyện vốn bé tẹo mất vài ba phút là giải quyết xong hiện giờ có khả năng kéo dài tới mức khiến mình hết ngủ luôn rồi.
Có lẽ do thân phận cách biệt, bọn họ đến với nhau đã đủ khó khăn. Chỉ một cái nắm tay cũng phải giấu giấu giếm giếm, lén lén lút lút. Nếu nàng mang suy nghĩ an phận thủ thường của cổ nhân, e rằng dù trong lòng có chàng, cũng thà đập đầu chết chứ không theo.
May sao Thuấn Thần là người hiện đại, tư tưởng thông thoáng. Với nàng chuyện yêu Trần Thuyên chẳng qua chỉ bình thường như nhân viên yêu sếp, dù có nguy hiểm hơn xíu xiu.
Hiềm một nỗi, Thuấn Thần đôi khi quá vô tâm vô tư. Trước mặt chàng, lời nàng thốt ra càng chẳng thèm suy nghĩ. Mà tâm hồn của người nào đó vào vài thời điểm lại hơi mong manh, không chịu được sức công phá này.
Thuấn Thần thở dài.
Trước mặt văn võ bá quan, Trần Thuyên là Quan gia thông minh, quyết đoán, với gương mặt thường mang vẻ nghiêm nghị. Nhưng chỉ những người thân thiết mới biết, kì thực chàng là người nhân từ, giàu tình cảm, thường giơ cao đánh khẽ, rất để ý tới cảm xúc của người khác.
Với người bên cạnh, chỉ cần có một chút khác thường chàng cũng sẽ nhận ra, đừng nói tới người nghĩ gì cũng thể hiện hết lên mặt như Thuấn Thần.
Cho nên Trần Thuyên rất chắc chắn, biểu cảm của Thuấn Thần khi nãy là đang chê chàng phiền.
Trái tim thủy tinh của Hoàng đế Đại Việt tách cái vỡ toang.
Là ai nói đế vương trước nay vốn vô tình cơ chứ? Sai bét!
Nhìn ví dụ trước mặt nàng đi!
Tuy so sánh thế này có chút bất kính, nhưng biểu cảm của Quan gia nhà nàng hệt như một em cún lông xù hiền lành ngốc nghếch bị bắt nạt đang cụp tai ủ rũ.
Nghĩ vậy, nhưng thâm tâm Thuấn Thần cũng biết, vẻ mặt thấp thỏm bất an đó của chàng, chỉ bộc lộ trước mặt nàng, cũng chỉ vì một mình nàng.
Nàng thở dài, ôm chàng: "Không phải chê chàng phiền. Nhưng có tâm sự đừng giữ lấy một mình, nhìn chàng chịu đựng, ta cũng nóng ruột."
Lý do phiền não khi ấy là gì, giờ chàng không còn nhớ. Chỉ nhớ khi đó, chàng biết bản thân đã tìm được tri kỷ có thể bao dung, có thể thấu hiểu mình.
Trong buổi bình minh ấy, chàng nảy sinh ra một mơ ước. Một mơ ước chàng biết là vô cùng viển vông xa vời, thậm chí điên rồ. Thế nhưng khát vọng ấy không thể xóa nhòa đi được, mà ngày càng mạnh mẽ.
Nhìn ánh sáng dịu dàng chiếu trên gương mặt người thương, chàng thì thầm, tựa như gió thoảng: "Thuấn Thần, trẫm mong rằng có một ngày, ngoài nàng ra, bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng."
***
Lác đác tiếng gà gáy sớm, trời vẫn chưa sáng, cuối cùng Trần Thuyên cũng có cảm giác muốn ngủ. Vừa mới xoay lưng định quay về giường, tiếng lính canh hô lớn đã cắt đứt động tác của hắn: "Báo!!! Có tin từ Thiên tử chiêu dụ sứ!"
Trần Thuyên gần như quay phắt lại, suýt nữa thì tưởng mình mệt mỏi quá mà gặp ảo giác. Nhưng không, thứ tên lính đang nâng trên tay kia đúng là Quan ấn của Thuấn Thần. Tim hắn đập dồn, sắp phá toang lồng ngực. Đôi mắt bình thường vốn đã lấp lánh, hiện tại như phát ra ánh sáng rọi thẳng vào tên lính.
Gã bất giác hoang mang, gãi gãi má: Tuy Quan gia nóng lòng muốn biết tin tức Thiên tử chiêu dụ sứ gửi về, nhưng cũng không cần phản ứng mạnh tới mức này chứ? Người không biết còn tưởng Quan gia nhận được thư của ý trung nhân.
Nghĩ vậy, nhưng gã vẫn không chậm trễ báo: "Muôn tâu Quan gia, bên ngoài có người đàn ông dâng Quan ấn, nói Sứ giả có lời nhờ hắn bẩm lên Quan gia."
Trần Thuyên nghe vậy, đầu mày nhíu khẽ, cuối cùng vẫn phất tay truyền người vào.
Vừa thấy người đàn ông đang bước vào trướng, Trần Thuyên giật mình, nheo mắt nhìn kĩ lại.
Trong khi hắn còn hoang mang không dám xác định, người đàn ông kia cũng không quỳ bái, chỉ đứng đó mỉm cười. Miệng cười mà đáy mắt sâu thẳm tĩnh lặng. Hắn nói:
"Đã lâu rồi mới gặp lại quốc chủ."
Trần Thuyên sau phút kinh ngạc thì trấn định lại. Hắn cũng bình tĩnh giương đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm mờ mờ bên dưới lên nhìn đối phương, đáp:
"Chiêm đế. Quả nhiên ngài vẫn chưa chết." Tạm biệt giường, tạm biệt giấc ngủ khó khăn lắm mới đến của trẫm.
***
Một đêm hè tĩnh mịch.
Trong cung điện Chiêm Thành, có hai kẻ im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng Chế Chí chớp mắt, nét mặt biến đổi từ cáu kỉnh sang tức điên, quát lên: "Nói! Ngươi đã biết những gì rồi?"
Thuấn Thần không nao núng, tầm mắt hướng theo đám nước bọt tranh nhau nhảy ra vì kích động của đối phương, cười nhạt: "Ý của ngài là chuyện gì? Chuyện Chiêm Thành không coi sứ giả Đại Việt ra gì ư? Hay là chuyện ngài để sổng mất một tên tù nhân?"
Chế Chí cũng không ngờ nàng dám nói huỵch toẹt ra như vậy, trợn trừng mắt, ngón tay chỉ vào mặt nàng run run: "Quả nhiên, quả nhiên là ngươi. Ngươi làm thế nào đưa lão ta ra ngoài?"
Thuấn Thần âm thầm tính toán: Nên trả lời hay không đây? Trả lời có thể sẽ khiến lão Tứ bị liên lụy. Không trả lời, sớm muộn gì Chế Chí cũng tra ra thôi. Chẳng bằng giữ thế chủ động.
Khóe môi nàng cong lên thành một nụ cười bỡn cợt, lời nói cũng không còn kiêng nể:
"Chuyện này phải cảm ơn trại chủ họ Phạm đó. Ta lợi dụng việc trước kia có quen biết lão, lừa một chút, chẳng ngờ lão lại tin thật, còn rất nhiệt tình giúp đỡ, mong ta hàng phục để lập công với ngươi."
Ánh mắt nàng nhìn Chế Chí phát ra tia sáng lạnh lùng hiếm thấy, vẻ ôn hòa thường trực từ khi đến Hoàng cung Chiêm Thành tới giờ đã biến mất. Nàng cho Chế Chí đáp án cuối cùng, đập tan hy vọng của hắn:
"Nếu không có gì bất trắc, có lẽ giờ này Quan gia của ta đang cho người viết thư chiêu hàng đấy."
Chế Chí giận run người, nổi điên hất đổ cây đèn bên cạnh, không ngừng đập phá đồ đạc, miệng hét lớn: "Ngu đần!Phản tặc!"
Thuấn Thần bị tiếng động lớn làm cho giật mình, nhưng phản ứng này của hắn cũng nằm trong phán đoán của nàng. Nàng không nhúc nhích, đợi hắn mệt rồi, đứng thở hồng hộc, lấy lại bình tĩnh mới nhẹ nhàng nói:
"Chiêm đế, ngài cẩn thận nghĩ lại xem, ai mới thật sự là phản tặc?"
Giết cha đoạt ngôi, phản tặc thật sự, không phải chính là hắn sao?
Mắt Chế Chí đỏ vằn, chòng chọc nhìn Thuấn Thần, như thể một giây sau sẽ lao tới vặn gãy cổ nàng. Thuấn Thần biết lời nàng nói đã chọc vào đúng chỗ, tiếp tục:
"Ngài giam giữ tiên đế, truyền ra ngoài rằng tiên đế đã băng hà, sau đó vu oan cho Đại Việt chúng tôi, kích động chiến tranh. Ngài nghĩ xem, nếu quan dân Chiêm Thành biết được chuyện này, ngài sẽ thế nào?"
Bất trung bất hiếu, gây họa cho quốc gia, đẩy nhân dân vào cảnh đầu rơi máu chảy, dù là tội nào cũng đủ nhận lấy cái chết.
Trước khi Chế Chí kịp nhào tới bóp chết nàng, Thuấn Thần liền tống cho hắn một quả táo: "Nhưng tất cả những chuyện ngài gây ra, vẫn còn một cách để cứu vãn."
Chế Chí ngưng lại, đăm đăm nhìn nàng một chốc, rồi bật cười. Hắn cười sặc sụa, như thể sắp nôn cả ruột gan ra ngoài. Bên khóe mắt lấp lánh ánh nước, hắn than:
"Cả cuộc đời này, trẫm vẫn luôn là con rối cho kẻ khác điều khiển."
Hiển nhiên, hắn biết cách duy nhất để cứu vãn đó là gì.
Thuấn Thần thấy Chế Chí chịu mở lòng, lập tức chớp lấy thời cơ: "Có phải có kẻ bắt ép ngài gây chiến? Ngài mới lên ngôi, quyền lực còn chưa đủ lớn mạnh, vội vàng khiêu chiến với Đại Việt là hành động không hề sáng suốt."
Chế Chí cười khẩy một tiếng, thế nhưng nét mặt ưu thương của hắn khiến tiếng cười ấy tựa như một tiếng thở dài đượm sầu bi.
Hắn nhặt chiếc hộp gỗ mới khi nãy bị hất bay nằm lăn lóc trên sàn lên, mở ra. Thuấn Thần nheo mắt nhìn, giật mình.
Bên trong chiếc hộp đó, là một chiếc Ngư đại.
Chế Chí cầm chiếc Ngư đại lên, nhìn một hồi rồi đột nhiên siết chặt, nghiến răng như thể muốn bóp nát nó: "Còn không phải do tên An Dũng Mặc hầu của các người muốn cá chết lưới rách sao?"
Thuấn Thần thừ người hồi lâu. Dù đã đoán được phần nào, nhưng nàng luôn hy vọng suy nghĩ của mình là sai. Nào ngờ, Trần Lệ thật sự còn sống.
Vậy thì mọi việc đã được xâu chuỗi rõ ràng. Từ nhiều năm trước, Trần Lệ và Chế Chí bắt tay tạo phản. Chuyện Chế Chí lật đổ Chế Mân, Trần Lệ cũng biết, thậm chí là đứng sau thao túng. Trong thời điểm ấy, hắn lấy trộm được Ngư đại của Trần Khắc Chân. Sau đó chuyện hắn cấu kết với Chế Chí lộ tẩy, tay chân của hắn đều bị diệt trừ, bản thân hắn lưu đày tới Lệ Thủy. Hắn giả chết, trốn tới Chiêm Thành, giao Ngư đại cho Chế Chí, rồi dùng chuyện của Chế Mân ép Chế Chí gây chiến với Đại Việt.
Chế Chí ôm hy vọng được ăn cả ngã về không, chấp nhận. Nếu thắng, hắn chiếm được Đại Việt, nếu thua thì cũng để lại tiếng thơm là người con hiếu thảo. Bằng không chuyện cha hắn bị công bố, hắn chỉ có một đường chết.
Thuấn Thần nhíu mày: Từ từ đã! Trần Lệ biết rõ Chiêm Thành và Đại Việt giao chiến, chín phần mười là chiến thắng sẽ thuộc về Đại Việt mà vẫn ép Chế Chí làm vậy? Hắn có mục đích gì? À, trước giờ mục đích của hắn vẫn luôn là Quan gia. Vậy lần này, là muốn ép chàng thân chinh ra trận?
Thuấn Thần cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đại Việt đã chia quân làm ba. Số người bảo vệ Trần Thuyên không nhiều như trước, mà quân tinh nhuệ Trần Quốc Chẩn và Trần Khánh Dư đã dẫn đi hết.
Nàng cố trấn an: Không sao. Dù có ít quân, một tên Trần Lệ cũng không thể đơn thương độc mã gây tổn hại gì đến chàng. Mà quân đội thì hắn đào đâu ra cơ chứ.
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn giục Chế Chí: "Trần Lệ mưu mô hiểm độc, không sớm bắt e rằng có họa lớn. Quan gia của chúng tôi yêu cầu ngài ra hàng, nếu ngài đã có thiện chí, vậy Đại Việt chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi ngài."
Chế Chí im lặng rất lâu, mới đáp khẽ: "Được."
***
Lênh đênh trên biển hai ngày, Thuấn Thần giờ giờ khắc khắc đều nóng lòng. Nàng đã gửi thư nhờ Trần Quốc Chẩn truy tìm tung tích của Trần Lệ. Vì nàng vẫn chưa biết Trần Lệ định làm gì, nên tạm thời không thể xin điều động binh lực bừa bãi được.
Hiện giờ, tin Chiêm đế ra hàng đã truyền đi mọi ngóc ngách. Để tránh các ánh mắt nhòm ngó và giảm thiểu khả năng va chạm với các cuộc bạo loạn, đoàn người đành phải đi đường biển.
Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên lên thuyền lớn là một buổi tối, Thuấn Thần theo chân Trần Thuyên xuất cung đi chơi thâu đêm. Khi ấy bọn họ vẫn là quan hệ quân thần.
Nghĩ tới quá khứ, Thuấn Thần bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Trần Thuyên lúc đó không hiểu sao lại nổi hứng tìm nơi trăng thanh gió mát, xa lánh chốn phồn hoa rực rỡ, thành ra thuyền trôi tới một vùng sông đen ngòm, trông như dòng sông dưới địa ngục. Mà xui xẻo thế nào, hôm đó trời nổi gió to, mây phủ dày, chẳng thấy nổi cả trăng lẫn sao.
Thuấn Thần nhìn khoảng không đen ngòm đó, chống chọi lại cơn buồn nôn vì say sóng, trong lòng thầm rủa tên Hoàng đế chết dẫm nào đó rảnh rỗi làm khổ nàng: Nhìn đi, muốn ngắm cảnh phải không? Đen ngòm thế này, cách ngọn đèn ba mét thì chẳng thấy gì nữa, mắt anh có tích hợp kính hồng ngoại chắc? Chưa kể chỗ này âm âm u u lại còn lạnh lẽo, đúng là khung cảnh yêu thích của cô hồn dã quỷ. Hu hu hu, nhăc tới là thấy sợ rồi. Anh như vậy, bảo sao chẳng có vị phi tần nào thèm đi cùng anh. Hẹn hò chẳng khác nào tra tấn! Chậc, phỉ phui! Nói thế khác nào mình đang hẹn hò với hắn...
Trong khi Thuấn Thần còn đang cầm chiếc đèn - nguồn ánh sáng duy nhất, chôn chân bên cửa khoang thuyền, Trần Thuyên từ đầu thuyền đột ngột đi tới. Nàng mở to mắt ngớ ra nhìn hắn vội vội vàng vàng bước, cố gắng không chạy để giữ hình tượng, nhưng tốc độ thì chẳng khác chạy là bao. Hắn cướp lấy đèn, treo lên vách cửa, đẩy Thuấn Thần qua một bên, nói nhanh:
"Tránh ra, trẫm cần đi cầu tiêu (*)."
(*) Đi vệ sinh.
Nói rồi đi nhanh vào trong, định đóng cửa. Nào ngờ thử mấy lần, cửa vẫn như bị kẹt, không thể đóng được. Thấy Thuấn Thần nhìn hắn nhịn cười, Trần Thuyên càng thêm cực kỳ luống cuống, vội nhìn xuống khe cửa, sau đó mau chóng rút đôi dép cỏ bị kẹt ở đó vứt ra, vô cùng cáu gắt. Thuấn Thần tỏ vẻ hối lỗi, nhưng nét cười bên môi vẫn chưa hề biến mất:
"Bệ hạ, là dép của thần."
Chẳng đợi nàng nói xong, Trần Thuyên đã đóng cửa.
- Hết chương 43 -
Danh Sách Chương: