• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Rabbitlyn


Chu Dực Xuyến mặc một chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, bên trong mặc một chiếc váy len lông cừu màu vàng, cầm một chiếc túi tinh xảo trên tay, đi thẳng về phía cô, đứng trên bậc thang nhìn Triệu Hữu Thời, đối diện một lát, đột nhiên nhếch môi, vênh mặt bước xuống.

"Cứ từ từ hưởng thụ những ngày còn lại đi."

Chu Dực Xuyến hơi cau mày, dừng bước liếc Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời gầy hơn một chút so với ả, cô ôm cánh tay đứng ở đó, dùng ánh mắt chống lại ả, khí thế không chịu thua kém ai, lại cười: "Tối đa là bao nhiêu ngày nhỉ? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm rưỡi? Cứ từ từ hưởng thụ đi."

Chu Dực Xuyến cười lạnh: "Chị gái đã chết của cô còn muốn kéo theo người khác xuống nước ư? Hai chị em cô sống toàn phải dựa vào sự thông cảm của người khác, có phải được đối xử như người tàn tật quá lâu khiến cho tâm lý cô u ám không?"

Triệu Hữu Thời khẽ cười: "Anh Thẩm Đạo yêu chị ấy chứ không yêu cô, cô mới thực sự khiến người ta thông cảm."

Sắc mặt Chu Dực Xuyến khẽ biến, đang định lên tiếng, đột nhiên có người chen vào: "Xuyến Xuyến, chúng ta đi thôi!" Bà Thẩm, mẹ Chu Dực Xuyến từ trong cục công an đi ra, liếc mắt về phía Triệu Hữu Thời, túm Chu Dực Xuyến đi, phía sau còn có hai người đàn ông không rõ thân phận.

Ngồi vào trong xe, bà Thẩm răn dạy Chu Dực Xuyến: "Vào lúc này con còn muốn làm gì nữa, còn nói lung tung với con bé kia."

Chu Dực Xuyến phẫn nộ: "Sớm muộn gì con cũng trừng trị con điên kia."


"Trừng trị con bé đó như thế nào? Như thế nào hả?" Bà Thẩm quát chói tai, sau đó nhấn mạnh thêm một câu, "Con thành thật cho mẹ, con thực sự trong sạch, chưa làm gì hết, đừng để người ta nắm được nhược điểm."

Chu Dực Xuyến kiềm chế cảm xúc hỏi mẹ: "Cảnh sát hỏi mẹ chuyện gì vậy?"

Bà Thẩm: "Cũng không có gì, vẫn là vấn đề giống y như bốn năm trước thôi."

Bề ngoài Triệu Hữu Thời giả vờ kiên cường, nhưng lại không thể nghe lọt tai ba chữ "Người tàn tật", hơn nữa ba chữ này còn từ miệng Chu Dực Xuyến nói ra. Từ khi hiểu chuyện, cô thường dùng "người khuyết tật" thay cho "người tàn tật", rõ ràng là mang cùng một ý nghĩa song từ thứ hai không hề biểu đạt sự kì thị và sỉ nhục, hơn nữa "người khuyết tật" còn thể hiện sự tôn trọng, người nói vô tình người nghe cố ý, cô hy vọng tất cả "người nói" cũng có thể cố ý.

Hồi phục một chút cảm xúc, Triệu Hữu Thời đi vào cục công an. Hai tiếng sau cô đến dưới lầu văn phòng luật sư của Hoa Sơn, anh ta vội vàng chạy xuống, sau khi nghe xong giọng nói chói tai: "Cái gì!" Nhịn không được mắng một câu, "Cái lão già kia!"

Bọn họ điều tra suốt hai năm mới điều tra ra được quả thực lúc ấy bà Thẩm nói dối. Bà ta nói cả đêm đều ở bên Chu Dực Xuyến, nhưng trên thực tế Triệu Hữu Thời khẳng định bà ta nói dối. Bà ta không ở bên cạnh Chu Dực Xuyến cũng chỉ có hai khả năng, một là ở nhà, hai là ở bên ngoài, chỉ cần điều tra ra lúc đó bà ta ở đâu là có thể chứng minh bà ta nói dối, còn tại sao bà ta phải nói dối ư, nguyên nhân duy nhất chính là ngụy tạo chứng cớ cho Chu Dực Xuyến.

Trước đó không lâu cuối cùng Hoa Sơn đã điều tra ra được ông Vương, một người bạn chơi bài của bà Thẩm. Hồi xưa ông ta di dân ra nước ngoài, bốn năm trước từng trở về thăm người thân, đêm đó bọn họ hẹn nhau đánh bài, nhưng do mưa quá to, hơn nữa hai người bạn khác lỡ hẹn, sau khi bà Thẩm chạy tới mới biết mình bị cho leo cây, nhưng cũng không quá tức giận, nói với ông Vương căn hộ của con gái bà ta ngay gần đó, bà ta muốn đi thăm con gái, rồi cứ thế rời đi. Ông Vương nhớ rõ hôm đó là vào khoảng chín giờ bởi vì bọn họ hẹn nhau đánh bài vào lúc chín giờ.

Sau đó ông Vương về nước, Hoa Sơn nghiên cứu mạng lưới quan hệ của bà Thẩm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngay cả bạn bè ở nơi xa cũng đào ra được, sau khi điều tra được manh mối vô cùng mừng rỡ, ai ngờ bà Thẩm lại chơi ngay một câu "Lúc hơn mười tuổi tôi và ông ta từng yêu nhau, không nói ra là vì sợ chồng tôi sau khi biết sẽ suy nghĩ nhiều", dễ dàng phủi sạch chuyện này.

Hoa Sơn mắng một trận, an ủi Triệu Hữu Thời: "Không sao đâu, như vậy chứng tỏ bà ta thừa nhận lúc ấy làm chứng giả. Chu Dực Xuyến không có chứng cứ xác thực, không ai có thể chứng minh lúc ấy cô ta không có mặt ở nhà em, hơn nữa cũng không có ai có thể chứng minh lúc ấy cô ta đang ở nhà em cả. Hiện tại quan trọng nhất là lời khai của Đại Lưu, gã mới là nhân vật mấu chốt."

Triệu Hữu Thời gật đầu, nhưng cô hoàn toàn không thể tin tưởng được nhân phẩm của Đại Lưu, cũng lo Chu Dực Xuyến sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Đại Lưu, ở giữa làm khó dễ, bởi vậy cô tìm Trạch Mẫn, để anh tìm hai người có thể tin tưởng giám thị Đại Lưu.


Trạch Mẫn cười: "Em chậm chân rồi, anh đã sớm phái người giám thị Đại Lưu."

Triệu Hữu Thời yên lòng, Trạch Mẫn nói tiếp: "Hoa Sơn cũng sắp kết hôn rồi, em đừng hơi một tí là đi tìm anh ta, hôn lễ của bọn họ thế nào rồi?"

Triệu Hữu Thời cười: "Hôm kia Vương Du đã về rồi, mọi chuyện đều đã có Hoa Sơn xử lý, hai ngày nữa cô ấy sẽ làm cô dâu."

Trạch Mẫn: "Trước kia nghe em kể chuyện phòng ngủ, anh phát hiện Vương Du là người thích hợp để kết hôn nhất." Dừng một chút, "Không tính em."

Triệu Hữu Thời thoạt nhìn là người yên tĩnh, thích hợp để kết hôn nhất, cô không có dã tâm trong sự nghiệp, chỉ thích bình thường thản nhiên, biết lo liệu việc nhà, quan hệ hài hòa, nhưng bởi sự thật quá tàn khốc.

Triệu Hữu Thời đánh trống lảng sang chuyện khác cười: "Khâu Tĩnh Linh từng ở trong phòng ngủ em ấy, hiện tại đang làm việc đào tạo tiếng Anh, không phải dựa vào gia đình, tự mình mua ba căn hộ và một chiếc xe mười tám vạn, bạn trai của cô ấy chính là cấp trên, sang năm sẽ kết hôn, thông báo cho em và Vương Du, nhưng không báo cho La La Giai khiến cô ấy vô cùng ức chế."

Mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình, khi còn trẻ tranh giành, cãi vã, ngây thơ, mấy năm sau sẽ trở thành nhược điểm để cười nhạo lẫn nhau, nghĩ lại sự ấu trĩ năm đó, lại thấy hiện tại hạnh phúc biết bao.

Hôn lễ của Vương Du và Hoa Sơn cử hành đúng vào dịp Tết nguyên đán, địa điểm tổ chức tất nhiên là ở quê nhà, sau khi gặp mặt Trạch Mẫn, hôm sau Triệu Hữu Thời lập tức bay đi. Vào tối trước hôm diễn ra hôn lễ, cô lại đến hỏi thăm cô giáo thời đại học. Hôn lễ trở thành cuộc gặp mặt của bạn bè cũ với một nửa người trong lớp tham dự, mọi người đều rất ngạc nhiên sau khi nhìn thấy Triệu Hữu Thời, coi cô trở thành động vật chiêm ngưỡng, Triệu Hữu Thời không chịu được sự nhiệt tình của họ, sau khi kết thúc tiệc đã say mèm, La La Giai đưa cô về khách sạn, oán giận: "Tớ làm phù dâu cũng không hề dễ dàng, vừa phải chắn rượu thay cô dâu, lại còn phải hầu hạ con mèo say cậu."

Triệu Hữu Thời ngã vào giường, nói linh tinh gì đó, La La Giai hừ cô, nghe thấy tiếng chuông di động của Triệu Hữu Thời vang lên, cô ấy nhanh chóng mở máy ra, nhìn thấy tên người gọi đến, cô ấy bắt máy đặt bên tai Triệu Hữu Thời: "Nói chuyện đi!"


Triệu Hữu Thời xua cô ấy, La La Giai tức giận nói với bên đầu kia điện thoại: "Vừa rồi cô ấy còn gọi tên của anh đấy, hiện tại lại ngừng rồi, cô ấy say rượu, anh có chuyện gì thì mai hẵng gọi đén."

Trạch Mẫn im lặng một lát mới hỏi: "Cô ấy gọi tên tôi?"

La La Giai trợn trừng mắt: "Không, anh nghe nhầm rồi, cô ấy gọi Vương Bảo Cường cơ."

Trạch Mẫn biết Vương Bảo Cường là ai, cúp điện thoại, anh cười đến mức mở cờ trong bụng, ban đêm mơ một giấc mộng đẹp, hôm sau anh đã sớm đến sân bay chờ.


Triệu Hữu Thời bởi vì có việc nên không thể ở lại như La La Giai, sau khi tỉnh rượu cô vội vàng lao tới sân bay, hơn một giờ sau nhìn thấy Trạch Mẫn, bước chân của cô mới ngừng gấp gáp đi về phía anh.

Trạch Mẫn đưa cho cô một bình giữ nhiệt: "Nước cà chua, uống giải rượu." Dừng một chút anh nói tiếp, "Mẹ anh ép buổi sáng đấy."

Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Dì về rồi à?"

"Về rồi, vẫn còn muốn đi chơi lắm, nhưng phải trở về đón năm mới."

Đã lâu Triệu Hữu Thời không đón năm mới rồi, lúc ở Singapore, tất cả đồng nghiệp đều có gia đình của mình, Trịnh Diệu Quân có cha có mẹ, ngay cả Hứa Ninh cũng đi về nhà bạn trai đón mừng năm mới, mỗi lần cô đều phải mở máy tính xem Xuân vãn (), hưởng thụ một chút năm mới thông qua thế giới ảo.

() Một chương trình đón giao thừa bên Trung Quốc


Hứa Ninh đã làm xong việc, chuẩn bị quay về Singapore, hỏi ý Triệu Hữu Thời, cô ôm túi chườm nước nóng: "Em không đi được, em phải chờ kết quả điều tra của cảnh sát."

Hứa Ninh gật đầu: "Vậy nửa năm này chị sẽ không sắp xếp công việc gì cho em hết, nếu có kết quả điều tra, sau đó thủ tục cũng sẽ rất rườm rà, cần gì cứ tìm đến chị."

Triệu Hữu Thời tiễn Hứa Ninh ra sân bay xong lại đến cục cảnh sát, cung cấp tất cả động cơ giết người của Chu Dực Xuyến, cô thậm chí nhắc tới tình cảnh lần đầu tiên Chu Dực Xuyến xuất hiện: "Cô ta lái một chiếc xe màu đỏ, cố ý đâm chị tôi ở cửa tập đoàn Thời Đại, có rất nhiều người có thể làm chứng, lúc ấy cô ta đã muốn mưu sát chị tôi rồi, sau đó trong lúc vô ý tôi nghe thấy chính mồm cô ta thừa nhận chuyện này. Đúng rồi, anh Thẩm Đạo cũng biết việc này."

Cảnh sát: "Chúng tôi đã liên lạc với bên phía Australia, muốn hỏi một chút khẩu cung của Thẩm Đạo để xác thực lời cô, nhưng không tìm thấy người.

Triệu Hữu Thời sửng sốt, cảnh sát nói tiếp: "Cô cứ yên tâm, một khi có tiến triển chúng tôi sẽ thông báo cho cô, không có tội phạm nào có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, cô phải tin lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."

Tốc độ điều tra của cảnh sát rất nhanh, đã có hết trong tay tất cả những chứng cớ bất lợi đối với Chu Dực Xuyến, ả cũng có động cơ gây án cực lớn, cũng không có nhân chứng để chứng minh sự vắng mặt ở hiện trường. Hơn nữa chính tai thân nhân người bị hại nghe thấy tiếng của Chu Dực Xuyến xuất hiện bên đầu kia điện thoại, cùng với nhân chứng Đại Lưu xác thực tận mắt chứng kiến Chu Dực Xuyến gây án, còn nữa đêm đó cũng có một công nhân làm sạch khói dầu làm chứng Đại Lưu từng xuất hiện ở hiện trường. Hai ngày sau đó, Chu Dực Xuyến bị cảnh sát tạm giam, Thẩm Lãng Vĩ cũng mời hai luật sư.

Triệu Hữu Thời vô cùng lo lắng chờ đợi, ba ngày sau, cảnh sát đệ trình lên viện kiểm sát nhân dân đã được phê chuẩn, Chu Dực Xuyến từ bị tạm giam trở thành bị bắt giữ. Sau khi nghe được tin tức Triệu Hữu Thời không dám tin, nước mắt không ngừng chảy ra: "Bắt giữ, không ngờ cứ thế bị bắt giữ?"

Tiến triển thần tốc lại thuận lợi như thế, Triệu Hữu Thời vui mừng đến mức nói năng lộn xộn, vừa khóc vừa cười, chân tay luống cuống, La La Giai cũng xúc động, lau nước mắt căm hận nói: "Để cho con khốn nạn kia nhặt xà phòng trong nhà giam."

Triệu Hữu Thời cũng không quan tâm phụ nữ có phải nhặt xà phòng hay không, nói xong cô lập tức che mặt ngồi xổm xuống khóc, không dám tin đây là sự thật. Trạch Mẫn không nói lời nào, cũng ngồi xổm xuống với cô, trấn an xoa đầu cô, Triệu Hữu Thời ôm lấy anh, nước mắt ướt đẫm: "Bắt giam, bốn năm... suốt bốn năm..."

Cô mất đi chỗ dựa, mất đi tình yêu, đêm khuya nằm mơ quay về quê nhà, còn cả diện mạo của kẻ thù, cô từng muốn giết tất cả những người có lỗi với chị gái, cô cố gắng kiếm tiền muốn nói cho chị biết cuộc sống của cô rất tốt, mà nay tất cả đều chứng minh là đáng giá.

Trạch Mẫn ôm chặt lấy cô, quá trình tiếp theo quả thực sẽ kéo dài rất lâu, khởi tố, tòa án thẩm vấn, Thẩm Lãng Vĩ có một đoàn luật sự vô cùng hùng mạnh, có lẽ còn có một số chuyện xấu bọn họ không thể đoán trước được, có khi phải kéo dài đến nửa năm thậm chí một năm, có lẽ Triệu Hữu Thời sắp phải chịu đựng áp lực và giày vò lớn hơn nữa, nhưng không sao hết lần này anh sẽ bảo vệ cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK