Thủy Đào dậm chân một cái: “Sao chú lại phiền như vậy a?”Giang Ngọc Sơn thu hồi bộ dạng thống khổ, vẻ mặt tươi cười bất cần đời: “Lúc này mới là bắt đầu thôi, hai ta về sau chính là muốn bên nhau cả đời, em hiện tại đã ghét bỏ anh như vậy, về sau phải làm sao chứ?”Nghe mấy lời hồ ngôn loạn ngữ này, Thủy Đào hận không thể bịt kín miệng anh lại, nhưng cô lại không thể không biết xấu hổ như Giang Ngọc Sơn, chỉ có thể không để ý đến quay người rời đi.
Các bạn nam cùng tầm tuổi mà cô tiếp xúc từ nhỏ đến lớn nhiều nhất ngoài hai anh trai cũng chỉ có Giang Tuấn Hiền, người giống như Giang Ngọc Sơn thì đúng là lần đầu mới gặp.
Không có đối tượng để đối chiếu, cô chỉ có thể đem Giang Tuấn Hiền ra để so sánh, Giang Tuấn Hiền mồm miệng khô khan, không nói năng ngọt xớt giống như Giang Ngọc Sơn, càng không biết nói những lời mắc cỡ như thế.
Anh ta hành động thủ lễ đoan chính, một bộ dáng chính nhân quân tử.
Cùng so sánh với Giang Ngọc Sơn, ngay cả người to mồm hấp tấp như Thủy Học Dân cũng đều trở nên nội liễm.
Cho dù là như vậy, địa vị của Giang Ngọc Sơn trong lòng cô vẫn cứ cao hơn Giang Tuấn Hiền một chút.
Bình tĩnh mà xem xét, Giang Tuấn Hiền đối xử với cô không kém, thậm chí có thể coi như là tốt.
Nhưng Giang Tuấn Hiền cũng không phải chỉ đối tốt với một mình Thủy Đào, khi còn nhỏ, anh ta cho Thủy Đào đồ chơi cùng ăn ngon, Thủy Đào còn không có kịp khoe ra, quay đầu anh ta cũng chia cho các bạn khác y như vậy.
Thủy Đào tức giận, về nhà mách ba mẹ, kết quả Thủy Hoành Sinh lại nói là Giang Tuấn Hiền làm rất đúng, thứ tốt nên cùng nhau chia sẻ, không thể ăn mảnh một mình.
Bạn nhỏ Thủy Đào bĩu môi, ngoài miệng tỏ vẻ lý giải lời Thủy Hoành Sinh nói, trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Cô là cái quỷ hẹp hòi, Giang Tuấn Hiền là vị hôn phu của cô, nên đồ vật của Giang Tuấn Hiền chỉ có thể cho một mình cô thôi, không muốn chia sẻ cùng người khác đâu.
Giang Tuấn Hiền thật sự là quá bác ái, khi còn nhỏ thích chia sẻ đồ vật, lớn lên lại thích đi giúp đỡ người khác làm việc, chuyện nhỏ như cái rắm anh ta cũng muốn vươn tay trợ giúp, ngoại hình anh tuấn còn biết săn sóc như vậy, làm mấy cô gái chưa xuất giá trong thôn không có mấy ai có thể chống cự được.
Từ khi còn nhỏ, Thủy Đào cũng vì những việc này mà mâu thuẫn với Giang Tuấn Hiền nhiều lần, khi đó cũng không hiểu cái gì là tình yêu, chỉ cảm thấy Giang Tuấn Hiền là vị hôn phu của mình, thì quan hệ của bọn họ phải là tốt nhất thiên hạ.
Giang Tuấn Hiền không hiểu được sao cô lại giận dỗi, cứ hồn nhiên vô tư tới tìm cô chơi, sau khi bị ăn bế môn canh, cũng sẽ không suy nghĩ lại, càng sẽ không đi dỗ dành, lần sau vẫn hành động như cũ, có đồ mới gì là mang cho Thủy Đào, dư lại thì cầm đi chia cho những người khác.
Nguyên nhân khiến Thủy Đào quyết định từ hôn có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất vẫn là cô đột nhiên hiểu rõ mình muốn gì, những thứ cô chờ mong, Giang Tuấn Hiền vĩnh viễn không thể cho được.
Cô tự hỏi chính mình, Giang Tuấn Hiền không cho được, vậy Giang Ngọc Sơn có thể sao?Thủy Đào không dám xác định, ngày trước ít nhất Giang Tuấn Hiền còn có thanh danh tốt ở bên ngoài, còn Giang Ngọc Sơn lại là người ai nhắc đến cũng phải lắc đầu.
Không có thanh danh tốt đã đành, còn có chuyện gièm pha với cô gái khác, vậy thì có khác gì Giang Tuấn Hiền đâu chứ.
Nói đến nói đi, vẫn là Giang Ngọc Sơn hiện tại không tạo cho cô cảm giác an toàn.
Cả buổi sáng này, Thủy Đào đều có chút buồn bực không vui, làm việc được một lúc, thì có vài người đi tới trại nuôi heo.
Tả Lệ Bình cau mày, liếc mắt nhìn người đi đầu một cái: “Mấy người đến đây làm cái gì?”Mấy người này giống Giang Ngọc Sơn trước đây, đều là mấy tên côn đồ trong thôn, cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm chính sự, hiện giờ Giang Ngọc Sơn có dấu hiệu cải tà quy chính, mấy người này vẫn giống như trước, không thay đổi gì.
Đối với người như vậy, Tả Lệ Bình luôn không cho sắc mặt tốt, lao động là vinh quang, bà vì trong thôn có người như vậy mà cảm thấy phi thường hổ thẹn.
Người đi đầu tên Dương Dũng, xoa hai tay cười trừ: “Chúng cháu tới tìm Giang ca.
”Nói chưa hết lời, Giang Ngọc Sơn ở bên trong hô ra: “Đúng đúng đúng, họ tới tìm cháu ạ, mấy người trước đi qua bên kia chờ, tôi ra luôn ngay đây.
”Vài người duỗi cổ nhìn thoáng qua chuồng heo, tuy rằng đã sớm biết Giang Ngọc Sơn làm việc ở đây, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng anh thành thành thật thật quét chuồng heo, mấy người này vẫn có điểm không thể tin được.
Chờ sau khi Giang Ngọc Sơn đi ra tới, mấy tên đại nam nhân hai mắt hồng hồng cùng kêu lên nói: “Giang ca, anh chịu khổ rồi!”Giang Ngọc Sơn khóe miệng giật giật, cũng không biết nhóm người này đang não bổ cái gì, một đám đàn ông cao lớn thô kệch còn ở chỗ này diễn phim tình cảm, thật con mẹ nó buồn nôn.
“Được rồi được rồi, nói chính sự, mấy việc tôi dặn mọi người đã làm xong chưa?”Dương Dũng gật gật đầu: “Giang ca yên tâm, đồ vật đều thu được không sai biệt lắm, mấy khách hàng đều là người quen cũ, đáng tin cậy.
”“Được rồi, đầu óc linh hoạt lên, chú ý an toàn.
”Trong cả đám có Lý Thủy Điền bộ dáng gầy như khỉ, tròng mắt không ngừng chuyển động, vừa nhìn là thấy đặc biệt cơ linh, mở miệng nói: “Các huynh đệ đã làm lâu như vậy, đều hiểu rõ.
”Giang Ngọc Sơn ngồi xổm lên một tảng đá lớn, trong miệng ngậm cành cỏ, thoạt nhìn cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, nhưng mấy người Dương Dũng lại không dám coi khinh anh.
Vứt cỏ trong miệng đi, hơi mỉm cười đối với nhóm người: “Biết là tốt, chỉ sợ mấy người không biết.
Đúng rồi, tôi có chút việc yêu cầu mọi người hỗ trợ.
”Lý Thủy Điền chân chó nói: “Giang ca có việc liền nói, mấy huynh đệ nhất định vì anh qua sông vượt lửa.
”Giang Ngọc Sơn liền thích bộ dạng Lý Thủy Điền nịnh nọt như vậy.
“Tiểu Điền tử, chú cơ linh nhất, nghĩ tới nghĩ lui việc này tôi cảm thấy giao cho chú là mới yên tâm.
” Anh vẫy vẫy tay về phía Lý Thủy Điền, ý bảo nó dựa sát vào.
Giang Ngọc Sơn nhỏ giọng đem sự tình dặn dò, lại nói: “Tuy rằng việc này giao cho Tiểu Điền tử, nhưng là mọi người cũng có thể ra ra chủ ý, nhớ kỹ, phải dùng trí để thắng, đừng động chân động tay mà lưu lại nhược điểm.
”Lý Thủy Điền cười tủm tỉm nói: “Giang ca yên tâm, việc này quá dễ dàng, em bảo đảm sẽ làm đến xinh đẹp.
”Nói xong chính sự, nhóm người thả lỏng, lại bắt đầu trêu chọc chuyện Giang Ngọc Sơn đi quét chuồng heo, bọn họ thật sự không rõ, Giang ca yên lành hưởng phúc thì không, làm gì một hai phải tới đây làm việc.
Giang Ngọc Sơn nhìn lướt qua từng người một, mấy đứa quê mùa này thì hiểu cái rắm gì chứ, anh đứng dậy nói: “Nếu mấy người đã đau lòng như vậy, thì đi làm hết mấy việc còn lại hộ tôi đi.
”……Tả Lệ Bình thường thường liếc mắt hướng chỗ Giang Ngọc Sơn nhìn một cái, nhìn Giang Ngọc Sơn cùng đám côn đồ vừa nói vừa cười, trong lòng bà thật khó chịu, còn có chút giận này không tranh.
Ngày thường Thủy Hoành Sinh nói không ít lời hay về Giang Ngọc Sơn cùng bà, cả Thủy Đào cũng khuyên bà không cần quá mức nhằm vào Giang Ngọc Sơn.
Bà cũng nhìn lại chính mình, cho rằng đúng là nên cho Giang Ngọc Sơn một cơ hội lần nữa làm người, nhưng cậu ta kết giao đám hồ bằng cẩu hữu kia thật sự làm bà không vui.
Tả Lệ Bình định cùng Thủy Đào tán gẫu, mắng mỏ Giang Ngọc Sơn vài câu, nhưng suy nghĩ lại, cậu ta lại không phải là gì của bà, cần gì phải nhọc lòng như vậy.
Ngày thường trừ bỏ chăm heo thì cũng không có tiếp xúc gì, Giang Ngọc Sơn muốn chơi với ai thì chơi.
Đang lúc nghĩ như vậy, Giang Ngọc Sơn đi vào, hơn nữa còn chỉ huy mấy đứa lưu manh kia quét dọn chuồng heo.
Ngoài quét dọn chuồng heo, những việc khác đám lưu manh cũng cướp nhau làm.
Tả Lệ Bình hoảng sợ: “Làm gì thế, làm gì thế, mấy người muốn tới quấy rối đúng không.
”Giang Ngọc Sơn lắc đầu: “Bác có cho bọn họ mười cái gan, bọn họ cũng không dám tới quấy rối đâu ạ.
”Dương Dũng cũng nói: “Thím, chúng cháu đều là người tốt, thím đừng có thành kiến với chúng cháu như vậy.
”Tả Lệ Bình cười lạnh: “Không phải là thím có thành kiến với mấy đứa, còn không phải là do ngày thường tụi bay toàn làm mấy chuyện không đàng hoàng, muốn xóa bỏ thành kiến của người khác, thì phải mang hành động thực tế ra chứng minh, đừng chỉ nói không làm, không thay đổi được thì đừng có nói mấy lời như rắm này nữa.
”Bà vừa nói xong, Giang Ngọc Sơn liền giơ tay vỗ tay: “Nói rất đúng, nói thật hay, tư tưởng giác ngộ của thím thật là làm chúng cháu bội phục.
Ngày mai, ngày mai cháu bảo bọn họ tất cả đều đi làm việc, ai không làm liền đưa tới trước mặt thím, để thím phê bình giáo dục, có ngài ở một bên giám sát làm tấm gương, đội sản chúng ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện một người lười biếng nào.
”Một đám tiểu đệ ngạc nhiên thiếu chút rớt cả cằm, người chân chó như vậy thật sự là Giang ca ngày thường ở trước mặt bọn họ hất hàm sai khiến sao?Càng khủng bố hơn chính là, Giang ca còn bắt tất cả bọn họ phải ra ruộng làm việc, có lầm hay không vậy, bọn họ có giống như người sẽ làm việc được sao?Dương Dũng rất muốn bắt lấy cánh tay Giang Ngọc Sơn, điên cuồng phe phẩy hò hét: “Giang ca, mau thanh tỉnh một chút, các huynh đệ không muốn làm việc đâu.
”Đáng tiếc là Giang ca của bọn họ vì lấy lòng mẹ vợ đã tới mức phát rồ không từ thủ đoạn, không màng ý nguyện của anh em, trực tiếp hy sinh bọn họ.
Giang Ngọc Sơn sao có thể không biết bọn họ nghĩ gì, chỉ là không có biện pháp, vì hạnh phúc của anh em, chỉ có thể khổ mọi người.
Nhóm người la hét muốn hỗ trợ này cuối cùng vẫn bị Tả Lệ Bình cưỡng chế đuổi đi.
Diện tích trại nuôi heo chỉ có vậy, nhiều người tới vây quanh, giống cái gì, nếu như có người lại đây thấy, ảnh hưởng cũng không tốt.
>r>Đám người đi rồi, Tả Lệ Bình mặt đang nghiêm túc khi xoay người làm việc đột nhiên cười cười.
Bà cũng không biết cười cái gì, dù sao chính là cảm thấy rất buồn cười.
Cười xong, lại chậm rãi mở miệng cùng Thủy Đào nói: “Lại nói tiếp, mấy cái tiểu tử thúi này trong thôn chúng ta chính là lười chút, tật xấu khác thật ra không có.
”Ở những thôn khác, trong thôn cũng có lưu manh trộm cắp, còn có cái loại hay đi khi dễ các cô gái nhỏ cùng mấy nàng dâu mới, mỗi năm bị đưa đi giáo dục lao động đều có vài người, đem ra so sánh, vẫn là mấy tiểu tử trong thôn bọn họ tốt hơn.
Thủy Đào cũng gật gật đầu, chuyện này cũng có quan hệ với việc ba cô ngày thường quản lý.
Thủy Hoành Sinh ngày thường quản những việc này đặc biệt nghiêm, trộm gà bắt chó nếu mà bị bắt được, cho đi giáo dục lao động đều tính là nhẹ.
Cô còn nhớ mấy năm trước, trong thôn có người làm chuyện xấu, bị phê đấu, treo thẻ bài diễu phố, giống như hành hình phạm nhân thời cổ, người trong thôn vừa ném cục đá vừa ném trứng thối, thậm chí còn có người tiến lên động thủ đánh, lúc này, kể cả có bị đánh chết cũng là xứng đáng, người động thủ cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Vừa rồi cô cũng quan sát, mấy người này tuy rằng biếng nhác, nhưng ánh mắt đều là bằng phẳng, không né tránh giống loại người làm chuyện trái với lương tâm.
Hơn nữa, tuy rằng gần nhất luôn trộm mắng Giang Ngọc Sơn không phải thứ tốt, nhưng phải khẳng định là cô tin tưởng nhân phẩm của Giang Ngọc Sơn.
Người có thể cùng anh xưng huynh gọi đệ, cô tin tưởng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mọi người khinh thường.
Sau khi cho heo ăn xong, đang chuẩn bị về nhà, Giang Ngọc Sơn lại trộm mò đến trước mặt Thủy Đào: “Đào Đào, nhớ phải dặn mẹ vợ tương lại để phần cơm chiều cho anh đấy nhé, anh thật sự muốn sang nhà mà.
”Nói xong, anh vội vàng rời đi, chạy trốn đúng là rất nhanh đấy.
Không có biện pháp, mặt vợ anh sắp đỏ bằng quả táo rồi, tuy rằng như vậy đẹp đến mức làm anh luyến tiếc rời mắt, nhưng lại sợ đùa giỡn quá trớn, khiến Thủy Đào trở mặt cho anh một bạt tai ngay tại chỗ.
Vừa chạy vừa khoe khoang cùng Tiểu Hồng, chỉ cần anh chạy trốn đủ nhanh, lửa giận của Thủy Đào liền nhất định không lan đến trên người.
Tiểu Hồng phi thường bình tĩnh, thậm chí có điểm vui mừng: “Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng lên 5%, mong ký chủ tiếp tục cố gắng duy trì nha.
”Hay quá, hảo cảm không giảm mà lại tăng, đây là tình huống như thế nào?Nguyên lai vợ anh lại thích giọng điệu như vậy, ôi mẹ ơi, ngượng quá đi mất!Quả nhiên, liệt nữ sợ triền lang, Giang Ngọc Sơn liên tục gặp đả kích đột nhiên cảm thấy chính mình lại được rồi.
.
Danh Sách Chương: