Trong Davil.
-Đã có chuyện gì vậy ạ?
Key thấy nó ngồi trầm tư nãy giờ nên hỏi.
-Chuyện gì?
Nó không hiểu hỏi lại
-À, thì, chị đã giải quyết tên đó như nào, mà sao lại giây vào hắn thế?
- ha ha ha ha, chả biết tên đó ăn trúng cái gì mà dám bắt mình, ha ha…quả này thì hết sinh con!
Nó cười 1 tràng, cứ nghĩ đến cái chuyện nó đã làm thì cười đau cả bụng.
-Mất sinh con?
Key nhíu mày, rồi phá lên cười.
Thật không thể tin được, nó nỡ làm người mình từng yêu nhất thành ra như thế.
- Ha ha ha ha ha…cả 2 nhìn nhau và phá lên cười.
Tình đầu đã bay đi rồi, giờ sẽ không nhắc lại nữa.
Từ hôm đó Tưởng không dám ló mặt ra ngoài, đi gặp Trang cũng không dám.
Suốt ngày ru rú trong nhà, tự kỉ.
Sáng hôm sau, nó đã ở nhà Vũ, nhiệm vụ vẫn là gọi cậu dậy.
Nó làm ở đây cũng đã gần 3 tháng, cái hợp đồng giữa 2 người cũng sắp kết thúc.
Nó thì không mấy để ý nhưng Vũ thì đang nơm nớp lo.
-Dậy đi, còn đi học, yêu cái giường vừa thôi chứ?
Nó đạp chân vào giường Vũ, nhưng vẫn như mọi khi, cậu chả bao giờ dậy từ câu gọi đầu tiên cả.
-Dậy! Dậy! Dậy! Dậy ! Dậy…
Nó lấy cái gối đập liên tiếp vào đầu Vũ.
-Cậu có im đi không, muốn chết hả?
Vẫn cái giọng hách dịch ngày nào, Vũ choàng dậy, nhìn nó, ánh mắt hình viên đạn.
-Còn không dậy à? Có cần tôi mang cái xe bò tới kéo cậu không hả?
-Hừ hừ…
Làm mặt tức giận Vũ đi vào nhà vệ sinh.
“xoảng”
Tiếng vỡ bình ở ngoài , Vũ ngay lập tức phóng ra
-Giời ơi, cậu là chúa hậu đậu hả? Suốt ngày không vỡ cốc chén thì vỡ bình.
- Ai mà biết được cậu để đồ lung tung thế.
-Có sao không?
-Chưa tối, chưa có sao!
Bỗng dưng Vũ đỏ mặt, quay đi, mím chặt môi.
Nó đang loay hoay với mấy cái cốc vỡ, cái áo hơi bị trễ xuống, để lộ phần vai trắng muốt.
Đỏ mặt, không dám quay lại nhìn nhưng trong lòng thì lại thấy ấm áp lạ thường.
Trắng? ủa, thế sao mặt nó thì đen mà da trắng như vậy, cổ trắng mà khuôn mặt lại đen.
Thấy lại ,Vũ định quay lại hỏi thì nó chợt kêu lên.
-Á…
-Lại sao nữa!
Cố kiềm chế cái mặt đang đỏ lên của mình Vũ càu nhàu.
Rồi nhìn chỗ nó bị thương mà phát cáu.
-Tôi chưa gặp cái người nào cố chấp, không biết thương xót cơ thể mình như cậu đấy.
-Tôi!…
Gân cổ lên định cãi nhưng Vũ nói đúng, không phản bác được.
Vứt cho nó cái khăn mặt trên tay.
-lau máu đi, giời ơi, ghê quá…
-Không phải cậu nhìn thấy máu suốt ngày sao, ghê cái gì.
-HỪ…
Nhìn nó loay hoay với cái khăn mà không lau được chỗ bị thương, Vũ thấy lòng đau.
Vừa nãy khi thu giọn đống thuỷ tinh, nó lại thích thể hiện, nhảy qua đống đó về phía cửa, nhưng ai ngờ vừa nãy vỡ cốc, mảnh thuỷ tinh bắt ra tận cửa, làm nó giẫm phải.
-Đưa đây!
Giằng từ tay nó cái khăn, cậu dùng những lời quát tháo với nó.
Miệng thì quát, giọng to, nhưng hành động lại vô cùng thuần thục và nhẹ nhành.
Vũ cẩn thận lau hết máu ở vết thương, thấy mảnh thuỷ tinh đâm khá sâu.
-Đi viện thôi!
-Không!
-Cậu như thế này rồi còn cứng đầu hả?
-Tôi đã nói là không đi mà.
Khuôn mặt Vũ dần giãn ra trước thái độ không hợp tác của nó.
Nếu bây giờ là với người khác, chỉ cần cãi cậu 1 câu thôi là cho nguyên cái dép vào mồm rồi, nói chi việc nhẫn nhịn thế này.
Còn nó, tuy đau, nhưng không bao giờ muốn vào viện.
Cứ vào đấy là cái kí ức ngày xưa kai lại hiện về.
Giờ nó mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn khá yếu đuối về mấy mảng này.
Khuôn mặt thanh tú được đắp 1 lớp kem phủ dày ở trên, đen xạm đi, nhưng những đường nét ấy vẫn đẹp vẫn tuyệt vời.
Vũ nhìn nó không chớp mặt, cậu như đang tận hưởng sự hạnh phúc mà không phải lúc nào cũng có.
Đúng là thật ấm áp, cứ nhìn thấy nó, chỉ cần nhìn thấy cái khuôn mặt dù tức giận hay cười ấy, cậu đều thấy ấm áp và an tâm.
Lấy cái áo, khoác lên người nó.
-Tôi cho cậu 2 sự lựa chọn :tôi cõng cậu hoặc bế cậu đi. Lựa chọn xong thì bảo tôi.
Nó nhìn chân mình, lúc lâu sau mới ngoảnh mặt lên.
Vũ cười, rồi chẳng cần biết suy nghĩ của nó như thế nào, cậu nắm lấy 2 cánh tay nó, kéo dậy.
Thoáng 1 chốc, nó đã nằm trên lưng cậu, trên 1 bờ lưng rất vững chắc.
Nhưng lại thấy ngại, nó không dám cựa quậy, trong lòng thầm trách ông trời sao mà quá đáng.
-TÔi cho cậu mượn bờ vai đấy!
……
Trong phòng khám, 1 bà bác sĩ đang khám cho nó, nghe vẻ rất kinh nghiệm và tận tình.
-Vết thương sâu, cháu đã làm cái gì vậy?
Bác sĩ nói với nó rồi quay sang Vũ
-Cái cậu này cũng thật là, làm gì mà để bạn gái ra nông nỗi này hả?
Mặt nó vò cậu cùng đỏ bừng lên.
-Ko phải, cháu mị là…
Đang định cãi thì bị bà bác sĩ cắt ngang.
-Thôi, thôi biết rồi, bây giờ anh chị nào chịu nhận đâu, tôi là tô biết cả.
-Bà….(biết cái khỉ gì, là tháh à mà biết, giờ tôi mmày bình thường thì tôi…..tôi….không thèm vào viện _nó nghĩ nhưng không nói).
Vũ gật đầu, nói.
-Vâng, là do cháu ko tốt, tất cả đều là lỗi của cháu.
-Hả? (nó hơi nghiêng đầu, nhìn Vũ kiểu không-thể- chấp-nhận-được), hay là sáng nay chưa cho ăn gì nên thế?
Còn bà bác sĩ thấy thái độ chân thành, biết nhận lỗi của Vũ thì không nhịn được cười.
-Cậu này cũng được lắm đấy,….cậu chịu nhiều bắt lạt lắm đúng không? (ghé tai cậu nói)
Vũ cười, không nói gì.
Bà bác sĩ nói rất nhiều, nói như chưa bao giờ được nói.
Hết hỏi đến chuyện gia đình, bạn bè, có bạn trai lâu chưa, tình cảm như thế nào…….
Nó đau hết cả đầu, chân đau, nhưng giờ đầu còn đau hơn.
Còn cậu thì ngồi bên cạnh lắng nghe, không để sót ý nào, chăm chú quan sát từng biểu hiện trên mặt nó.
Miệng cười không thôi.
Hôm nay, nó đã nhìn thấy 1 Vũ khác sao?
Không nổi cáu, quát tháo, không tiếc thời gian đưa nó đến viện, không thấy bực mình với bác sĩ.
Thận chí, thậm chí còn cố gắng lắng nghe và nở những nụ cười ít thấy trên khuôn mặt.
Lúc cậu cười, như có những tia nắng rạng rỡ chiếu vào phòng, cảm giác ấm áp.
-Trước khi vết thương chưa lành miệng thì đừng có đụng đến nước, uống thuốc 1 ngày 3 lần. bong gạc thì….
Bà nói luôn miệng, nó bức xúc quá, không chịu được nữa.
-Rõ rồi ạ!
Cả 2 cùng đồng thanh, tuy giọng điệu và thái độ khác nhau nhưng 2 câu nói lại được vang lên cùng lúc.
Giờ chẳng còn hứng mà đi học nữa, Vũ lại đưa nó về nhà rồi mình cắm đầu vào cái máy game mới ra.
Còn nó, chẳng có việc gì làm, lăn ra giường, lôi điện thoại gọi cho 2 đứa bạn thân.
2 cái người này bỗng dưng dạo này mất tích, mà không biết nguyên nhân.
Nó cũng đang định hỏi cho rõ.
-Vy…
-bà đi đâu mà giờ mới chịu bắt máy, có biết tôi suýt chết không hả?
Thấy đầu dây bên kia có tín hiệu, nó ngay lập tức nhảy vào họng đối phương.
-Chết? Ai chết?
-Tôi chết chứ ai, chẳng lẽ là bà.
-Đâu, tôi không chết, tôi đang đi….à quên, tôi đang ở nhà.
Nó bỗng thấy lạ lạ, gì mà ấp úng thế.
Lại còn có tiếng nhạc, hình như ở bar nào đó.
-TỐt, tôi đến nhà bà!
-ấy, đến làm gì, tôi tôi…
“-nhanh, nhanh, chúng ta ra chỗ này chơi đi.”
Bỗng 1 giọng nói rất quen trong điện thoại.
Nó chột dạ.
Thì ra, trong cái khoảng thời gian trước, tình cảm của Quỳnh và Việt Anh ngày càng tốt, đã tiến tới couples.
Giờ họ đang đi chơi với nhau.
Không nói nữa nhưng nó cũng đả hiểu ra vấn đề.
Nở 1 nụ cười tươi nhất, nó nói trong điện thoại.
-Bao giờ,tao mới được như bọn mày đây?, hì
-Mau thôi, đừng lo.
-Tao muốn 1 chàng vui tính, ân cần, thấu hiểu suy nghĩ của tao, luôn bên cạnh tao, dù tao làm gì cũng luôn tha thứ, luôn là người chủ động xin lỗi trong mọi tịnh huống, là người tao có thể dựa vào và có thể bảo vệ tao….
-Thôi thôi, xin nàng, tìm đâu ra…à quê, có đấy.tao biết ở đâu?
-Hà, ở đâu, tìm khó không?
-Không khó chút nào, mà ngược lại rất dễ, rất đơn giản. Bây giờ, mày trở về nhà (ở nhà rồi) nằm trên giường( năm rồi), nhắm mắt lại (đang định), thả lỏng cơ thể và….nằm mơ giữa ban ngày. Việc này quá dễ rồi còn gì ha ha…
Nụ cười vẫn chưa tắt, nó cảm thất nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Quỳnh vì quá “ kén cá chọn canh” nên trước chưa có
Việt Anh thì vì lắm người theo quá, không biết chọn ai.
Giờ 2 người làm nó lắng nhất cũng đã vui rồi, còn nó?
Có cần nghĩ đến tương lai của mình không?
Mối tình đầu qua rồi, có nên bắt đầu nữa không?
Thật sự, thật sự không đủ tự tin.
Đau 1 lần rồi, nó có xu hướng trốn tránh, không còn hướng ngoại như ngày xưa nữa.
Tâm trạng đang vui bỗng nó lại thở dài.
-Ê, sao vậy, nhớ tao quá hả? Tao hứa là đến đại hội PK, tao sẽ về mà.
-Ư, lúc đấy mà không về thì t mang đao đến chém hết cả lũ đó nha.
-Biết rồi, bà chằn!
-Mày dám….
Tút tút…
Đầu dây bên kia đã ngắt.
Lại 1 tiếng thở dài nữa, rồi với suy nghĩ quen thuộc “nghĩ làm gì ệt” của mình, nó chìm vào giấc ngủ.
Bên này phòng của Vũ, cậu đang sung sướng ra mặt, cừi suốt không thôi.
Dạo này ở nhà, bống dưng không thấy cô đơn.
Cái cảm giác thiếu tình thân, không biết từ bao giờ đã được bù đắp vào.
Tự dưng rất muốn về nhà mỗi khi đi xa.
Hình như, có người đang đợi….
Cậu cứ nghĩ vậy và vui, dù chả biết là nó vốn vô tư, đừng có mong nó chờ.
…..
Ác Quỷ.
Đang là họp ban chấp hành tối cao của Ác Quỷ.
-Mọi người cho ý kiến đi, đại hội lần này, có kế hoạch gì chưa?
Trường thay mặt Tuấn nói, đơn giản vì Tuấn rất kiệm lời.
-Dạ rồi, nếu lần này tổ chức như năm ngoái thì chúng ta thắng chắc rồi.
-Tốt, về phần người tham gia thì….
Trường lấp lửng nói, đôi mắt chăm chú nhìn tất cả các khuôn mặt ở trong phòng.
Tuy là đại hội mấy năm mới có 1 lần nhưng phải rất cẩn thận.
Tuy nếu thắng sẽ được rất nhiều nhưng cũng rất nguy hiểm, như đánh cược với tính mạng mình vậy.
Trong đại hội không có từ “ nhường”
Ai cũng căng thẳng, rất khó để đưa ra quyết định lúc này.
-Tôi!
1 giọng nói vang lên, tất cả mọi ánh mắt đều hướng ra nhìn.
Tuấn, cậu ấy muốn tham gia sao?
-Nhưng mà….
Trường có ý ngăn, nhưng tính khí của Tuấn làm sao có thể vì lời cậu ta mà từ bỏ được.
Khuôn mặt tối, nhưng ánh mắt ánh lên sự hi vọng, 1 niềm hi vọng ấp ủ bao năm nay.
……
Trong nhà nó.
-Các con nghe rõ đây, bên đó đã chịu kí hợp đồng, giờ là lúc chúng ta hành động, đưa hành vào tận tay đối tác là điều kiện.
Bố nó nghiêm nghị, ông rất ít khi có khuôn mặt này, 1 sự dã tâm, hằn rõ.
Không quan sát biểu hiện của 2 đứa con, ông tự mình lên kế hoạch.
-Bảo họ tự đi mà lấy, chúng ta không rảnh.
Nó phản đối, vụ lần trước bị cồng an tóm, chẳng còn chút hứng nào nữa.
-À, quên, phải mang hàng sang bên đó thử nghiệm trước.
-Con biết rồi!
-Để con pha cho bố cốc trà nóng nhé, bố đừng nhăn trán nữa!
Nó đặt tay lên vầng thái dương của bố mình, khẽ di di nó.
Khuôn mặt ông dãn ra.
Biết là nguy hiểm nhưng làm sao có thể không nghe lời người lớn, làm sao để họ thất vọng được.
-Cẩn thận nhé. Bố yêu con!
-Con cũng vậy!
Hôn nhẹ lên trán ông rồi nó chạy đi.
1 cô bé ngây thơ, đã trở lên cứng cỏi.
1 người ngày trước chỉ biết cho đi nhưng bây giờ đã biết nhận lại.
1 người luôn hi sinh vì người mình yêu quý.
Chính là nó, nó sống như không để vì mình mà vì gia đình.
Nhưng biết làm thế nào? Số phận từ khi nó sinh ra đã như vậy rồi.
Đi trên đường không ngừng suy nghĩ về kế hoạch.
****
-này, đại hội sắp đến rồi, chơi hết mình chứ?
Thành cười, dường như trong mắt cậu chả có gì là đáng sợ cả.
-Ừ.
-Sao dạo này mày như thằng bệnh thế hả?
-Ừ.
-Mày….tao….GHÉT MÀY!
Khuôn mặt bất cần đời của Thành hướng lên trên.
Ngửa mặt lên trời, hận đời vô đối……cúi đầu xuống đất, bực trời chết mất…
Đó là tâm trạng của Thành hiện giờ.
-ĐI chơi đâu, tôi cũng muốn đi.
Phong hớt hải chạy ra, y như trẻ con đòi kẹo.
-Cậu mà cũng đòi đi á?
Thành khinh khỉnh như con khỉ
-Sao, đi cho vui, thế đi đâu?
-ĐI…
Đang định nói thì Vũ nhảy vào
-ĐI WC
Nói xog cậu đi luôn
-Nó đi thật à?
Nhìn Phong hiện giờ không ai có thể bảo là ca sĩ thần tượng.
Mà là 1 người :
-Máu lên não chậm!
Đại hội sắp đến, mọi người.
Danh Sách Chương: