Mãi đến ngày hôm sau, khi đứng ở cổng trường nhìn phụ huynh học sinh đi qua đi lại, nghe tiếng còi chợt vang chợt mất, cô mới có cảm giác bản thân đã quay lại cuộc sống hiện thực.
Chúc Ôn Thư đi đến lớp học xem xét như thường lệ, vừa khéo gặp Lệnh Tư Uyên quét rác ở phía sau.
"Chào buổi sáng cô ạ!"
"Chào buổi sáng Uyên Uyên."
Chúc Ôn Thư ngồi xổm xuống giúp cậu bé sửa lại khăn quàng cổ, hỏi: "Cuối tuần vừa rồi thế nào?"
"Dạ...không thế nào cả."
Lệnh Tư Uyên bĩu môi nói lẩm bẩm: "Không hề vui ạ."
"Sao thế?"
"Chú chọc giận ba, ba rất cáu kỉnh, ở nhà em không dám nói chuyện."
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô lén lút nhìn khắp xung quanh, sau đó kéo Lệnh Tư Uyên đến gần, nhỏ giọng nói: "Sao chú em lại chọc giận ba?"
Lệnh Tư Uyên: "Là, là chú ấy có bạn gái ạ!"
Quả nhiên.
Vốn dĩ Chúc Ôn Thư khá vui, nhưng nghĩ đến mấy câu chuyện của người nổi tiếng, sự vui vẻ đó lại bị bao phủ thành xám tro.
"Ba em rất tức giận vì chuyện này sao?"
"Hẳn không phải..." Lệnh Tư Uyên dựa mặt lên cán chổi, học theo dáng vẻ của ba mình, điềm tĩnh thở dài: "Ngày nào chú cũng nói đi nói lại, đến dì Tiêu cũng thấy chú phiền!"
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô mím môi, muốn nhịn cười nhưng không thể nhịn được, cuối cùng vội vàng xoay người chạy đi.
Trên đường tới văn phòng, Chúc Ôn Thư vừa ngẫm nghĩ vừa thở dài.
Haizz.
Thật ra cô cũng muốn chia sẻ với người khác đôi chút, tưởng tượng sẽ đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè như Thi Tuyết Nhi, hay khi rảnh rỗi đi dạo xung quanh cùng bạn trai.
Nhưng lý trí nói với cô rằng cô không thể làm vậy, cũng không có cơ hội làm vậy.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao tâm tình của Chúc Ôn Thư lại tụt xuống.
Trong văn phòng mấy giáo viên đang nói chuyện bàn tán, thấy Chúc Ôn Thư vào, cô Vương liền quay đầu hỏi: "Tiểu Chúc, Tết Dương Lịch em về nhà không?"
"Về chứ ạ". Chúc Ôn Thư hỏi: "Sao vậy chị?"
"Là thế này."
Cô Vương đang ăn sáng nên cũng không đi qua, ngồi tại chỗ nói luôn: "Không phải lần trước nói là giới thiệu đối tượng cho em à? Hôm qua chồng chị nói với chị, nói có học trò không tệ, lớn hơn em vài tuổi, vừa tốt nghiệp tiến sĩ, thanh niên trong khoa ngoại tim mạch bọn họ anh tuấn tài giỏi, em có muốn gặp mặt không? Nếu được thì chúng ta chọn thời gian ăn một bữa cơm."
Động tác dọn dẹp bàn làm việc của Chúc Ôn Thư hơi sững lại, cô nhỏ giọng nói: "Không cần đâu chị Vương, cảm ơn chị đã giúp em, nhưng em có bạn trai rồi."
"Hả? Em nói gì?"
Cô giáo Vương nhai bánh mì trong miệng, lời nói không rõ lắm: "Em đi không? Chị đưa ảnh cho em xem trước, chàng trai đó vừa cao vừa đẹp trai đấy."
"Không cần đâu ạ."
Chúc Ôn Thư hơi nâng cao thanh âm, nhưng hình như cô Vương không nghe rõ, bắt đầu lôi điện thoại từ trong túi ra.
Thấy cô giáo Vương muốn đưa ảnh tới, Chúc Ôn Thư lớn tiếng nói: "Em có bạn trai rồi!"
Trong chớp mắt, cả văn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Lúc này Chúc Ôn Thư mới nhận ra, có phải giọng bản thân hơi lớn quá không?
Cô ngượng ngùng nhìn xung quanh, sau đó thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc.
"Ai ya, biết rồi biết rồi."
"Thấy em vui vẻ thế này, hay là chốc nữa tới đài phát thanh trường tuyên bố đi."
"Tuổi trẻ đúng thật rất tốt, yêu đương rất thoải mái vui vẻ."
"..."
Giữa tiếng trêu chọc huyên náo, cô giáo Vương nuốt bánh mì xuống: "Nhanh thế sao?"
Chúc Ôn Thư cúi đầu "dạ" một tiếng.
Cô Vương còn định nói gì đó, nhưng giáo viên khác ngồi bên cạnh đã nói trước: "Cho bọn chị xem ảnh đi, bạn trai cô giáo Chúc chắc chắn rất đẹp trai."
Có người nhắc tới, các đồng nghiệp còn lại nghe vậy đều ồn ào sôi nổi muốn Chúc Ôn Thư cho xem ảnh.
Chúc Ôn Thư: "..."
Sao cô dám cho người khác xem ảnh đây.
"Em không có ảnh của anh ấy". Chúc Ôn Thư nói: "Anh ấy không thích chụp ảnh."
"Ôi trời, xấu hổ cái gì."
Cô giáo Vương vỗ bả vai Chúc Ôn Thư: "Đưa bọn chị xem chút thôi, ở đây toàn là người từng trải, có thể giúp em duyệt."
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm: một tấm ảnh chụp sao đánh giá được, xem tướng mạo à?
"Anh ấy...không đẹp trai lắm". Chúc Ôn Thư cũng không ngờ rằng mình có thể bình tĩnh nói dối như vậy: "Hơi khó đem ra."
Các đồng nghiệp đang ồn ào bỗng chợt yên lặng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nếu không phải vậy thì không hợp lý lắm. Không thì vì sao Chúc Ôn Thư chẳng cho mọi người xem ảnh?
"Vào tiết rồi, tôi lên lớp trước."
"Ây, cùng đi đi."
"Tôi cũng lên lớp đây."
Chỉ có cô giáo Vương còn nhìn Chúc Ôn Thư bằng ánh mắt quan tâm.
"À...chị muốn nhắc em, nếu ngày nào đó em cởi mở muốn gặp, chị sẽ giúp em lần nữa."
Chúc Ôn Thư hơi gật đầu: "Em nghĩ em rất cởi mở rồi."
Các đồng nghiệp tản ra, Chúc Ôn Thư thở phào nhẹ nhõm, đang định mở máy tính, một giọng nói khác lại vang lên bên tai.
"Cậu có bạn trai?"
Chúc Ôn Thư quay đầu liền thấy khuôn mặt to lớn của Chúc Khải Sâm bên cửa sổ, cô sợ tới mức cả người lùi về sau.
"Sao cậu lại đến đây?!"
"Trường học là nhà tôi, sao tôi không thể tới?"
Anh ta nâng tay đưa một chiếc túi nhỏ qua cửa sổ: "Tuyết Nhi tặng quà sinh nhật cho cậu, cô ấy bảo tôi đưa."
"Ừm...được."
Chúc Ôn Thư nhận món quà, mặt không biểu cảm gì: "Tôi sẽ nói lời cảm ơn với cô giáo Tuyết Nhi sau, cậu đi được rồi."
"Đi cái gì, tôi còn chưa hỏi xong mà, cậu có bạn trai từ khi nào? Sao tôi không biết? Ai thế? Làm nghề gì? Sao không đưa tới đây gặp mặt?"
Chúc Ôn Thư vô cảm mở máy tính, mặc kệ anh ta.
"Cậu nói đi, làm gì thế, Chúc Ôn Thư, hay tôi không phải bạn cậu?"
"Cậu thật sự hẹn hò với người đàn ông xấu xí à? Không phải chứ, Chúc Ôn Thư, cậu mù lúc nào thế?"
"Thật sự không ra mắt à? Tôi nói với cậu nè, cậu đưa anh ta đến đây để tôi và Tuyết Nhi thẩm định giúp cậu, tránh việc bị người ta bán còn đếm tiền hộ."
Chúc Ôn Thư thấy phiền hết mức chịu nổi, cô quay đầu trừng mắt với anh ta: "Không ra mắt, không gặp, không đếm tiền."
"Chẹp..."Chúc Khải Sâm lắc đầu: "Cậu sợ bạn trai cậu để ý tôi hay sao? Cô giáo Chúc à, tự tin lên đi."
-
Nói đến cũng khéo, liên tiếp mấy ngày Chúc Khải Sâm đều gặp Chúc Ôn Thư lúc đến trường và lúc tan học, anh ta thấy cô vẫn một mình đơn độc như thường, cơm trưa cũng đi căn tin ăn cùng mọi người.
Buổi chiều thứ năm khi tan học, Chúc Khải Sâm thấy Chúc Ôn Thư đưa học sinh về xong, anh ta đi đến gần rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Chúc Ôn Thư liếc anh ta: "Cậu hiểu cái gì?"
"Cậu không có bạn trai nhỉ?"
Chúc Khải Sâm nói: "Nói vậy chỉ để ứng phó đồng nghiệp?"
Chúc Ôn Thư: "...Cậu thật sự rất rảnh đấy, tan làm rồi không cần đi đón Tuyết Nhi à?"
"Cần chứ, đi ngay đây, buổi tối phải hẹn hò."
"Haizz, cậu xem, chính bản thân cậu cũng hiểu, trông cậu giống người có bạn trai ở đâu chứ".
Chúc Khải Sâm lắc đầu: "Đừng giả vờ nữa, quay đầu đi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người đẹp trai, đừng nói gì mà xấu hay không xấu."
Chúc Ôn Thư mặc kệ anh ta, vừa quay người nhìn con đường đối diện, ánh mắt cô lập tức sững sờ.
Giao lộ tấp nập náo nhiệt, một chiếc xe thương vụ đen đỗ ở đó.
Cô mím môi vài lần, sau đó đẩy Chúc Khải Sâm đi.
"Cậu nhanh đi hẹn hò đi."
"Được được được."
Chúc Khải Sâm ngồi lên xe đạp, trước khi phóng đi còn nói: "Đi mua hoa trước rồi xem phim."
Đợi Chúc Khải Sâm đi xa, Chúc Ôn Thư mới chạy qua đường tới đó.
Khi đứng ngoài cửa xe, cô nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm cửa xe ho nhẹ.
Chờ chốc lát, cửa không mở.
Sao thế, bình thường không phải cô đến liền tự động mở cửa à.
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu, vươn tay gõ cửa sổ xe.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
"..."
Chúc Ôn Thư nở nụ cười vừa xấu hổ vừa lịch sự: "Xe của anh đẹp thật."
Người đàn ông: "Cô thích sao? Vậy tôi xuống chở cô đi hai vòng nhá?"
Chúc Ôn Thư: "...?"
"Xin lỗi, ý của tôi không phải thế, tôi chỉ đang nhắc anh bên này không thể đỗ xe, chốc nữa cảnh sát giao thông sẽ đến đấy."
Người đàn ông dừng lại, sau đó lập tức lái xe đi.
Chúc Ôn Thư nhìn chiếc xe rời đi, cô cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Rõ ràng ngay cả hình dáng xe cũng không giống, vậy mà cô có thể nhận sao.
Có lẽ là vì mấy ngày rồi không gặp Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư thở dài xoay người, đứng ở điểm chờ xe buýt, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Thật mất mặt, em vừa mới nhận nhầm xe của một người qua đường thành xe của anh.】
Từ mấy ngày trước Lệnh Sâm đã bận tối mắt tối mũi, bình thường trả lời tin nhắn của cô cũng là nửa đêm, cho nên chúc Ôn Thư không mong ngóng anh có thể trả lời ngay lập tức.
Ai ngờ rằng hôm nay lại ngoại lệ.
【c:?】
【c: Mới vài ngày không gặp mà em đã không nhận ra bạn trai mình?】
Chúc Ôn Thư vốn muốn nhắc nhở Lệnh Sâm, cô nói là xe.
Nhưng lại cảm thấy hình như lý giải của anh cũng không có vấn đề.
【Chúc Ôn Thư: Ừm, không nhớ rõ, không nhớ bộ dạng anh thế nào nữa rồi.】
【c: Vậy em quay đầu đi.】
Đôi mắt Chúc Ôn Thư thoáng sáng lên, lập tức xoay người.
Quả nhiên bên đường cách đó vài mét, có một chiếc xe nhỏ bình thường đỗ ở đó.
Bây giờ cô mới chú ý, thời tiết hôm nay rất đẹp. Ngày đông lạnh giá hiếm khi có ngày sáng quang, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống làm cho vạn vật bừng sáng.
Chúc Ôn Thư chạy qua đường, vào trong xe còn chưa kịp ngồi đàng hoàng đã hỏi: "Sao anh đến đây?"
Lệnh Sâm đang định nói chuyện, ngoảnh sang liền thấy đôi mắt long lanh của Chúc Ôn Thư, lồng ngực cô hơi phập phồng.
Vẻ mặt anh sững sờ, lúc lâu sau mới mở miệng: "Em vui vậy sao?"
"Không phải chỉ là vui."
Chúc Ôn Thư cúi đầu, cô không nhận ra ánh mắt Lệnh Sâm đang dần u ám.
"Mà là vô cùng vui mới đúng."
Nói xong không nghe thấy câu trả lời, Chúc Ôn Thư chán nản nắm chặt quần áo.
Sao không quản được miệng thế này.
Hình như hơi xấu hổ.
"Nếu như anh cảm thấy không thoải mái". Chúc Ôn Thư nói: "Vậy anh cứ coi như em chưa nói đi."
"Đúng là không thoải mái."
Chúc Ôn Thư: "..."
"Nói lại đi."
"?"
Chúc Ôn Thư ngước mắt nhìn Lệnh Sâm.
Anh nghiêng đầu nhìn, đầu lưỡi chống má, cũng không biết là đang cười hay đang trêu chọc.
"Nghe nhiều lần sẽ thành quen."
"Được, em..."
Chúc Ôn Thư rất nỗ lực rồi, nhưng lời như này một khi đã thốt ra thì rất khó để nói lại: "Bỏ đi, em không nói được."
"Sợ xấu hổ làm gì?"
Lệnh Sâm dựa sát gần cô, sau đó vươn tay kéo dây an toàn, hai tay ôm Chúc Ôn Thư.
Khi mặt anh kề sát vào sườn tai, Chúc Ôn Thư nghe thấy anh thấp giọng nói: "Anh cũng vô cùng..."
Dường như anh cố ý kéo dài ngữ điệu: "Thích em."
Nhìn Chúc Ôn Thư ngẩn ngơ không đáp lại, Lệnh Sâm khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục thắt dây an toàn cho cô.
Lời nói hơi ngả ngớn, nhưng giọng điệu lại rất trầm lắng.
"Mấy lời này không nói ra được, như là học sinh trung học ngây thơ, về sau lại muốn gì đó..."
Bỗng nhiên thanh âm và động tác của Lệnh Sâm đồng thời dừng lại.
Anh cụp mắt suy nghĩ, ánh mắt rơi trên đầu vai Chúc Ôn Thư, rất lâu không rời.
Lúc này người Chúc Ôn Thư cũng cứng đờ, cô nhìn khắp xung quanh, nhất thời không biết nên nhìn vào đâu.
Vừa nãy, có phải, cô không kiềm chế được, nên hôn má anh?
Hình như là thế.
Chúc Ôn Thư lại cụp mắt, thấy sườn mặt cách gần trong gang tấc, trái tim cô lại đập mãnh liệt.
Ai có thể nhịn được, chỉ là xoay cổ mà thôi, não cô còn chưa nghĩ rõ thì miệng đã quyết định thay cô luôn rồi.
Rất lâu sau, người kề sát trước cô hơi động đậy.
"Nhắm mắt."
Chúc Ôn Thư: "...Em sao?"
Lệnh Sâm: "Không thì sao?"
Chúc Ôn Thư nhắm mắt lại, cô dùng sức mạnh đến mức cảm thấy sức lực của toàn bộ cơ thể đều dùng hết cho việc nhắm mắt này.
Nhưng nụ hôn trong tưởng tượng không rơi xuống, mà cái trán bị chạm nhẹ một chút.
Khi đôi môi ấm áp dán lên, Chúc Ôn Thư cảm thấy sức trong người mình biến mất hết, chỉ có lông mi run rẩy.
"Lần sau em còn như vậy..."
Giọng Lệnh Sâm hơi khàn khàn, gần như bị tiếng hít thở át đi: "Có thể chọn chỗ không người được không?"
Rất lâu sau, khi Chúc Ôn Thư mở to mắt, Lệnh Sâm đã ngồi vào ghế lái, còn đeo khẩu trang.
Lúc thấy mang tai anh đỏ ửng, những lời muốn nói ban đầu liền thay đổi.
"Ò, biết rồi."
Lệnh Sâm ngước mắt lên, lại nghe thấy cô nói: "Học, sinh, trung, học, ngây, thơ."
"..."
Khoang xe yên lặng lúc lâu, hô hấp của Lệnh Sâm nặng nề hơn.
Nhưng anh không nói nữa, yên lặng khởi động ô tô, sau đó nhấn chân ga lái đi.
Tiểu học tan học sớm, hiện tại chưa vào giờ cao điểm, xe trên đường không nhiều lắm.
Lệnh Sâm lái rất nhanh, hơn nữa còn lái về hướng Chúc Ôn Thư hoàn toàn chưa đi bao giờ.
"Chạy nhanh vậy làm gì?"
Chúc Ôn Thư luyến tiếc sinh mạng nắm chặt dây an toàn: "Đi đâu thế?"
"Đi đến nơi không có ai."
Lệnh Sâm lạnh mạnh mặt nói: "Làm chuyện không ngây thơ."
Chúc Ôn Thư: "..."
*
Chiếc xe chạy ra ngoài nội thành, đường càng ngày càng rộng, xe càng ngày càng ít.
Chúc Ôn Thư bị cuộc hành trình này làm cho lo lắng hơn.
Gì mà chuyện không ngây thơ, muốn đi đến miền núi hoang dã làm á???
Chúc Ôn Thư dần dần dùng ánh mắt khác để đánh giá Lệnh Sâm, không thể tin được người này lại...chơi buông thả thế?
Anh chính là đại minh tinh đấy Lệnh Sâm!
Em chính là giáo viên nhân dân!
Đáng tiếc mặc cho trong đầu Chúc Ôn Thư trăm ngàn suy nghĩ, lúc thì cô gảy ngón tay, lúc thì nhìn ngoài cửa sổ, lúc lại muốn nói lại thôi nhìn người bên cạnh.
Từ đầu đến cuối Lệnh Sâm không nói lời nào.
Có lẽ Chúc Ôn Thư đã trải qua 40 phút dài nhất và bất an nhất trong cuộc đời mình.
Cuối cùng, chiếc xe dừng trên cây cầu lớn.
Nơi này cách nội thành hơn 20km, đừng nói là nhà dân, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy như bay đi.
"Xuống xe."
Khi Lệnh Sâm nói chuyện thì anh đã tháo khẩu trang và dây an toàn, mà Chúc Ôn Thư hơi sững sờ nhìn nơi này.
Chờ Lệnh Sâm vòng qua mở cửa xe cho cô, cô mới cử động sau đó chậm rãi đi xuống.
"Nơi này là..."
Lệnh Sâm không nói lời nào, anh đột nhiên cầm tay Chúc Ôn Thư bước nhanh về phía giữa cầu.
Không có nhà che chắn, gió Bắc gào thét thổi qua cây cầu, một trận thổi tới tận chân trời xa xăm, ngay cả mặt trời lặn ở phía tây cũng hệt như chiếc đĩa lửa.
Lệnh Sâm nắm tay Chúc Ôn Thư đi rất lâu, sau đó gần như là chạy chậm.
Chúc Ôn Thư không theo kịp bước chân anh, vài lần tóc bị gió thổi dính vào miệng. Cuối cùng anh đã dừng lại.
Bốn phía toàn là tiếng gió ù ù, Lệnh Sâm đứng cạnh lan can, anh nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư.
"Có phải đây là cảnh rộng lớn bạt ngàn viết trong bài văn trước kia của em không?"
Sống lâu tại thành thị toàn xi-măng cốt thép, quả thật rất lâu rồi Chúc Ôn Thư không được thấy quang cảnh như vậy, mặc dù gió lạnh khiến cô gần như không thể mở mắt.
"Đúng vậy". Cô dựa vào lan can, phóng tầm mắt nhìn về xa xăm, từ trên cao nhìn xuống, dòng sông gắn liền với hoàng hôn bị mặt trời đốt đỏ; cô không hề phát hiện khi nói bản thân lại như đang hét lên: "Anh còn nhớ từ này sao?"
Chúc Ôn Thư đã không còn nhớ rõ đây là chuyện của bao lâu trước, cô chỉ nhớ rằng lúc ấy viết văn cô đã dùng từ không thường thấy này, giáo viên ngữ văn còn nhắc riêng đến nó.
Lệnh Sâm không trả lời câu hỏi của cô.
"Hôm nay tới đây anh cảm thấy rất đẹp, nên đưa em đến xem."
Chúc Ôn Thư đứng ngược gió nở nụ cười, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
"Rất đẹp."
"Chúc Ôn Thư."
"Ừm?"
"Anh có thể hôn em không?"
"?"
Bỗng dưng Chúc Ôn Thư mở mắt ra, cô chớp mắt rồi ngoảnh đầu nhìn anh.
Lệnh Sâm hơi cúi đầu, ánh mắt bị ánh mặt trời phản chiếu nhẹ, mái tóc cũng được tô điểm ánh kim nhàn nhạt.
Anh không cười, không nhướng mày để che giấu vẻ mất bình tĩnh của mình như thường ngày.
Chúc Ôn Thư thấy anh lộ rõ cảm xúc bản thân, giống như giờ khắc này mới thực sự là đáp án mà anh đang chờ đợi.
Không phải chỉ là thân phận bạn trai bạn gái, mà là một sự khẳng định rõ ràng.
"Lệnh Sâm."
Thanh âm Chúc Ôn Thư bị gió thổi nghe không rõ: "Em không phải là người biết biểu đạt tâm ý của mình."
Cô dừng một chút, sau đó cúi đầu.
"Nhưng nếu anh muốn hôn em, em sẽ chỉ nói..."
"Được."
Tiếng gió gào thét đột nhiên trở nên rất xa.
Khi Lệnh Sâm cúi người kề sát lại, Chúc Ôn Thư lập tức nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Môi anh ấm áp mềm mại, động tác trúc trắc lại mạnh mẽ, ép Chúc Ôn Thư dựa vào lan can phía sau hơi ngửa đầu lên, mái tóc dài bị gió thổi tung bay.
Chúc Ôn Thư cảm giác sự xúc động và thoả mãn sắp dâng trào phá vỡ lồng ngực trong nụ hôn trúc trắc không điêu luyện này.
Mấy giờ trước cô còn than thở bạn trai mình quá được chú ý, nên không thể làm một cặp đôi yêu nhau bình thường.
Nhưng giờ phút này, đất rộng trời dài, chiều tà rực rỡ, bọn họ không cần kiêng nể mà hôn nhau dưới bầu trời sáng chói.
_____________________
Tôi là cây cầu kia, tôi làm chứng bọn họ chưa làm gì hết.