• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, cụ thể bắt đầu như thế nào, Tưởng Thừa Vũ cũng không nhớ rõ.

Nhưng khi Lâm Gia Thanh mặc quần áo rộng rãi nằm trên cùng một chiếc giường với anh; Khi hơi thở của cô lặng lẽ phập phồng trong bóng tối; Khi nhiệt độ cơ thể cô xuyên qua chăn truyền đến cơ thể anh.

Hết thảy đã định trước, có một số việc tất nhiên phải xảy ra.

Trong bóng tối, anh cúi xuống gần mặt cô, đặt môi lên môi cô.

Nụ hôn bất thình lình này khiến Lâm Gia Thanh lùi về phía sau, nhưng rất nhanh lại chủ động bắt lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng kéo anh lại gần.

Cánh mũi họ chạm nhau, hơi thở đan cài.

Tay cô nhẹ nhàng như không xương đặt lên vai anh.

Hương vị thơm dịu của rượu vang đỏ truyền qua lại giữa hai người, lập tức khơi dậy dục vọng trong anh.

Tay anh men theo vòng eo mảnh khảnh của cô sờ lên trên, cảm thấy có vải vóc ngăn cản lại vói tay vào trong, đẩy lên ——

Áo ngủ rộng thùng thình nhanh chóng bị lột ra.

Cô nằm dưới thân anh, hai bầu ngực lộ ra ngoài không khí không mấy lạnh lẽo khẽ phập phồng, đầu ngực run rẩy dựng đứng tựa như đang chờ người tới hái.

Anh vùi đầu vào xương quai xanh của cô hôn cắn, đầu lưỡi ướt sũng lướt thẳng một đường xuống dưới.

Không chút khách khí liếm quanh bầu ngực cô, ngậm quả anh đào trên đỉnh núi vào miệng, tinh tế day mút.

Đôi bàn tay nóng bỏng của anh, một bàn tay thì triền miên trên da thịt cô, một bàn tay thì tách hai chân cô ra, không quá khéo léo mở rộng cho cô.

Chọc cho cô không ngừng phát ra âm thanh run rẩy.

Ngón tay thô ráp của anh ma sát vách trong nhạy cảm của cô, dịch thể trơn nóng theo sự thăm dò của ngón tay không ngừng tràn ra.

Đợi đến khi ngón tay anh bắt đầu đâm rút đã mang theo tiếng nước òm ọp dính nhớp.

Anh đặt vật nóng bỏng ngay trước cửa động của cô, tách cô ra bắt đầu len vào trong.

Tuy rằng lối vào ấm áp đã trải qua quá trình thăm dò tỉ mỉ, thế nhưng khi vật nam tính thô dài từng chút chen vào, cơ thể Lâm Gia Thanh vẫn căng ra, bắp đùi cũng phát run theo.

Để giảm bớt sự khó chịu cho cô, động tác của anh cực kỳ chậm rãi. 

Cô lật gối che mặt mình, thật sự không nhịn được nữa mới lắp bắp đặt câu hỏi: “Vào...vào hết chưa?”

Anh cắn răng, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Em thấy sao?”

Cô hít sâu một hơi, sau đó giống như quên mình vì nghĩa, quả cảm mở miệng nói: “Cứ đưa vào hết đi.”

Nghe vậy, anh mạnh mẽ bóp eo cô rồi đẩy về phía trước.

Tiến thẳng một đường không chút trở ngại.

Cô lại bị một cú đẩy bất ngờ làm hét toáng lên...

Như là đau đớn.

Thậm chí cơ bắp toàn thân đều căng ra, phía dưới càng thêm gắt gao cắn lấy anh, làm cho anh không thể động đậy.

Tưởng Thừa Vũ dừng ở đó, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Anh muốn bật đèn lên để xem tình hình của cô.

Tay mới sờ vào công tắc, đèn còn chưa sáng được mấy giây lại bị cô “bụp” một tiếng ấn xuống.

Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.

Anh lại nhìn thấy cô khóc ——

Quen biết cô hơn mười năm, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.

Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào xương bướm có hình dáng xinh đẹp, đầu mày cau lại, khóe mắt ửng hồng, trên lông mi dính đầy nước mắt.

Trong bóng tối, anh vươn tay cẩn thận chạm vào hàng lông mi của cô.

Khi xác định tất cả không phải ảo giác, anh dừng tất cả động tác, bắt đầu rút vật nam tính ra ngoài: “Đêm nay đến đây thôi.”

Nhưng Lâm Gia Thanh kông chịu, hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Đồng thời hai chân cũng quấn quanh eo anh, như một cái khóa gài chặt vào người ——

Dùng sức quấn lấy anh, không chịu để cho anh lui ra ngoài.

“Tôi không sao...Tiếp tục đi.” Cô thở dốc nói, “Đau dài đau ngắn, sớm muộn gì cũng đau...”

Tưởng Thừa Vũ bị cô kẹp như vậy, máu huyết trong người đều xao động, không ngừng muốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô.

“Em buông ra trước đã!” Anh cắn răng, “Em như vậy tôi sợ sẽ làm em bị thương.”

“Tôi không.” Lâm Gia Thanh vẫn không nhúc nhích, vẫn tranh cãi giống như mười mấy năm qua, “Buông ra là kiếm củi ba năm đốt một giờ đấy.”

Còn khiêu khích: “Anh có chút lòng tin vào kỹ thuật của mình được không?”

Trong nháy mắt đó, Tưởng Thừa Vũ cắn chặt răng đến nỗi gân xanh nổi lên đầy trán.

Hai người họ cứ giằng co trong bóng tối như thế, chẳng ai được dễ chịu.

“Tưởng Thừa Vũ, anh có biết vì sao người Pháp thích ăn ốc sên không?”

“?”

“Bởi vì họ không thích đồ ăn nhanh.”

“...” Cái quái gì thế? Kể truyện cười lạnh* à?

(*truyện cười lạnh: kể chuyện cười nhưng không ai cười.)

“Còn nữa, anh có biết tại sao mấy con cừu sau khi bị cắt lông thì không ngủ được không?”

“?” Còn nữa hả?

“Bởi vì bị ‘mất bộ lông mềm mại’ rồi.”

Lâm Gia Thanh nói xong, tự nở nụ cười ngượng ngùng.

Lúc cô cười, phía dưới cũng khẽ đóng mở theo nhịp, mút chặt lấy gân xanh của anh.

“Lúc này đừng có kể chuyện cười.”

Cuối cùng, khi cô cố gắng kể đến chuyện thứ ba, anh không thể không bịt miệng cô lại.

Anh cúi người cắn lấy đôi môi mềm mại của cô, cạy hàm răng cô ra hấp thụ chút cồn còn sót lại trong miệng.

Đồng thời nhẹ nhàng xoay hông, ấn eo cô, để cô làm quen với những động tác của anh.

Cánh mũi Lâm Gia Thanh tràn ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi.

So với đau đớn lúc trước, dư vị của âm thanh đó càng dài hơn, dường như đã có cảm xúc.

Anh cố gắng gia tăng biên độ động tác.

Cô vặn vẹo thân thể giống như muốn chạy trốn, lại giống như đón ý nói hùa, vách thịt không ngừng co lại quấn lấy vật nam tính.

Chẳng mấy chốc, lực tự chủ của anh theo từng lần đâm rút dần dần tan rã.

Cảm giác say cố gắng áp chế cả buổi tối bắt đầu dâng lên.

Anh vừa không ngừng dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô, không biết mệt mỏi ngậm vào rồi day mút; vừa không ngừng va chạm thô bạo, ra ra vào vào trong cơ thể cô.

Hơi thở của cô nhanh chóng bị động tác đâm rút của anh biến thành tiếng rên rỉ rầm rì.

Chỉ có thể ôm lấy bả vai anh, đùi run rẩy quấn chặt eo anh, cố gắng đuổi kịp tiết tấu của anh.

Đêm đó cũng là lần đầu tiên của anh.

Không có kỹ thuật cơ bản, càng đừng nói tới kỹ xảo đa dạng gì đó, thậm chí thời gian duy trì cũng không khống chế được, chưa tới hai phút đã buông vũ khí đầu hàng, quả thực rất chật vật.

Thế nhưng Lâm Gia Thanh lại được thỏa mãn.

Tựa như cuối cùng cũng kết thúc một lần nhiệm vụ, một trận giày vò. Đợi anh vừa rời khỏi, cô đã nôn nóng đẩy anh ra, muốn đứng dậy rửa mặt.

Thế nhưng suy nghĩ muốn biểu hiện lần nữa thôi thúc anh đè cô lại, không chịu dời người đi.

Chờ khi lấy lại sức, cô lại đẩy cặp đùi dính nhớp của anh ra: “Vẫn còn sức nhỉ, hay là làm thêm nháy nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK