Trước một trang viên kín cổng cao tường, nhìn qua có thể suy đoán chủ nhân của nó ít nhất là giai cấp trung lưu của thành phố, hiện tại có một đoàn ba mươi Kỵ sĩ toàn thân giáp bạc viền vàng, trang trí hình đôi cánh thiên thần khéo léo lấp lánh, ánh sáng trắng ấm áp tỏa ra bao phủ quanh thân trường kiếm được họ cầm lăm lăm trong tay. “Những người này thuộc thế lực Giáo Hội Quang Minh” – Như khẳng định suy đoán của anh, Hiệp sĩ Adein bên cạnh nhỏ giọng đánh giá.
“Sao mày dám phản bội đức tin của chúng ta? Tại sao bọn tao có đứa... đứa ngu dốt, đánh hổ thẹn như mày làm con chứ? Nhấc cái chân bẩn thỉu thối tha của mày ra khỏi ảnh Tử Thần ngay! Đồ sâu bọ, rác rưởi...” – Một tràng dài phẫn nộ gào thét lại vang lên, người phụ nữ quần áo đoan chính màu tím thẫm, gương mặt trái xoan hiền lành phúc hậu, giờ phút này đỏ bừng vì phẫn nộ. Nàng hẳn từ nhỏ được giáo dưỡng như tiểu thư khuê các, làm sao biết phong phú từ để mắng chửi chứ, cho nên dù tức giận đến điên cuồng, chỉ có thể run bần bận trừng mắt nghiến răng, dốc sức sỉ vả đứa trẻ cách đó chừng năm mét.
Thời điểm nhìn qua đứa bé khoảng mười tuổi, nhưng thân thể nhỏ gầy xơ xác, quần áo rách rưới thảm thương, đầu tóc rối bời kia, không hiểu sao, Janica cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng rất nhanh, anh treo lên môi nụ cười nhợt nhạt.
Tình huống này xem ra không quá khó hiểu. Nhưng không ngờ, mâu thuẫn giữa những thế lực giáo hội lại sâu đến vậy. Giữa ban ngày cũng không chút e ngại chèn ép lẫn nhau. Chỉ là... đứa bé được người phụ nữ kia gọi là “con”, hoàn cảnh trong nhà cũng không thể tốt được. Cứ nhìn ánh mắt né tránh như thể bị vật gì dơ bẩn làm xấu hổ của người đàn ông trung niên kia, lại có biểu tình thờ ơ xen lẫn khinh thường chán ghét của người hầu và mấy thân thích khác... Mà rõ ràng nhất, là thái độ mắng chửi không tiếc hình tượng của “người mẹ” này, đủ hiểu thằng bé bị bao nhiêu ghẻ lạnh rồi. Anh đoán, lại một màn “con riêng của chồng gian díu với nữ tiện nhân”.
Âm thanh chửi rủa lập tức tắt lịm. Lúc này, một cậu bé ước chừng không quá mười hai tuổi mới nhẹ nhàng buông xuống ngón trỏ đang đặt hờ trên môi làm động tác “im lặng”. Nhưng Kỵ sĩ Quang Minh đang dùng một tay ghì chặt người phụ nữ kia thì không dám buông lỏng, sợ sẽ để ả ta thoát ra âm thanh nào làm phiền đến tâm trạng cậu. Khí chất tựa đấng bề trên, lạnh lùng xa cách, đôi mắt bạc lãnh đạm và mái tóc trắng như ánh trăng hết sức phù hợp với dung mạo thanh tú, không chút tì vết, chẳng khác nào được tạc ra từ ngọc thạch của cậu bé.
Mà vây xung quanh cậu là ba người đàn ông râu tóc gọn gàng chỉnh tề, đầu hơi cúi tỏ vẻ thần phục, tất cả mang trang phục áo dài thẳng tắp khoác ngoài lớp áo kín cổ trắng tinh khiết thêu hoa văn vàng kim rạng rỡ. Là ba Mục Sư... à không, đối với Giáo Hội Quang Minh, là ba vị Cha Xứ cấp 4. Nếu vậy, đứa bé vẻ ngoài như thánh thần tỏa sáng, cực độ xa cách lãnh đạm kia... chẳng lẽ là Giám Mục sở hữu Ma pháp hệ Ánh sáng tầng 5? – Janica hơi giật mình vì thiên phú của người này. Phải biết, ngay cả Vương Quốc, nơi tập trung nhiều Ma pháp sư tài năng nhất thế giới, cũng cực kỳ hiếm thiên tài đạt trình độ này vào độ tuổi như thế. Xem ra, trong “Đại Hội Ma Pháp và Công Nghệ Thế Giới” năm năm sau tổ chức, thứ hạng giữa các siêu cường sẽ thay đổi...
“Như lời ta đã nói, ai đồng ý vứt bỏ dị giáo, mà thể hiện qua hành động giẫm lên thứ lưu lại dấu ấn báng bổ Thần Quang Minh này, sẽ được tha thứ...” – Cậu bé mang vẻ đẹp thánh khiết mà lạnh lùng kia cất lên chất giọng trong trẻo, du dương như một loại đàn cổ.
“Ai thèm đám người ỷ mạnh hiếp yếu các ngươi tha thứ chứ? Tử Thần ở mọi nơi, Người sẽ trừng phạt những kẻ xúc phạm tín đồ mình!” – Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt đen to tròn lúng liếng ngập nước càng thêm long lanh động lòng người, kích phát khát vọng che chở bảo vệ nàng của mọi nam nhân nhìn vào. Gò má trắng trẻo ửng hồng vì kích động, mái tóc vàng xỏa dài sau lưng lay động theo làn gió thổi, trên người mang chiếc váy hồng nhạt tinh xảo xinh xắn như búp bê, mà nhìn vẻ đau lòng của mọi người, thương tiếc và sủng nịch của người đàn ông trung niên kia, Cửu Hoàng Tử có cảm giác thật châm chọc. Đây hẳn là con gái cưng của ông ta đi? Cùng là con mình, loại đãi ngộ khác nhau một trời một vực... đúng là buồn cười.
Không như Janica mang tư thế người xem kịch hay, ngay khi cô bé kia dứt lời, không khí xung quanh nháy mắt lạnh lẽo, ảm đạm nặng nề hẳn. Thậm chí người dân hiếu kỳ vây lại đây còn không nhịn được hít khí lạnh. Những tiếng lẩm bẩm nghị luận dần xôn xao lên, “Trời ạ! Tiểu thư Kristian còn đổ dầu vào lửa...”; “Xem chừng Ngài Giám Mục Theodore sẽ không nương tay rồi...”. Janica rất nhanh đã thu được vài thông tin đáng chú ý. Đám đông nhiều chuyện luôn là công cụ hỗ trợ đắc lực cho ai muốn tìm hiểu tin tức.
Đại khái, gia tộc Amberlain là một thương gia trung lưu, đã gần hai trăm năm sống tại thành phố Rokenstein. Sản nghiệp không tính là trải rộng khắp Thánh Quốc, nhưng ở riêng Thành Phố Cảng phát triển nhất Tây Nam này, nhà Amberlain xứng đáng là một trong năm gia tộc giàu có nhất. Thế hệ hiện tại kế thừa di sản tổ tiên, cũng không có dấu hiệu lụn bại hay thụt lùi gì... Tất cả đều yên bình chậm rãi phát triển, cho đến ngày kia, đương nhiệm gia chủ John Amberlain, không ai khác chính là vị trung niên cao lớn, thân hình cân đối đang có hai Kỵ sĩ Quang Minh kề gươm vào cổ bắt quỳ kia... bị Giáo Hội phát hiện lén lút tôn thờ Tử Thần! Ở thành phố Rokenstein, Quang Minh là tín ngưỡng độc tôn, Giáo Hội quản lý nơi này có quyền lực lấn át tất cả thế lực khác, đời nào để cho tín đồ Giáo Hội Tử Thần như nhà Amberlain tồn tại?
Cô bé đáng yêu mới mở miệng đắc tội Giám Mục Quang Minh quyền uy tột đỉnh là con gái cưng gia tộc bọn họ, tên Kristian Amberlain. Mà không chỉ dân thường vây xem nghị luận tương lai mờ mịt của tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều này, ngay cả Janica cũng muốn đưa tay đỡ trán với hành vi của cô. Nhìn vẻ mặt âm trầm như kết băng của cậu nhóc phát ra ánh sáng đáng sợ kia kìa... chưa kể mang thân phận cao quý, Giám Mục Quang Minh Theodore là Ma pháp sư bậc 5 đó! Ngay cả nữ Chiến Binh cực kỳ mạnh mẽ của nhóm họ, cũng chỉ ngang sức cậu ta thôi... Đây là khát vọng đi tìm chết mãnh liệt cỡ nào chứ?
“Quang Minh Thần vĩ đại luôn đầy lòng vị tha, nhưng Ngài đã dạy chúng ta, những kẻ bị hắc ám làm cho sa đọa... chỉ có thể thanh trừng” – Dứt lời, thiếu niên không thèm ban một cái liếc mắt dư thừa nào cho tiểu thư Kristian kia. Cứ đơn giản như vậy ra hiệu cho cấp dưới chấm dứt sinh mạng một thiếu nữ bừng bừng sức sống.
Sợ hãi nhuốm đầy những đôi mắt người nhà Amberlain, nhưng không cho phép ai lên tiếng van xin, trong tuyệt vọng và thống khổ cùng cực, những Kỵ sĩ Quang Minh mặt không đổi sắc vung kiếm về chiếc cổ trắng nõn thanh tú của cô bé đang thất thần chưa kịp hoàn hồn.
“Oanh!” “Keng!” – Hai âm thanh cùng lúc vang lên làm tinh thần đã lâm vào trạng thái khiếp đảm của đám đông hoàn toàn bị vỡ nát. Bọn họ la toáng lên, run rẩy chạy trốn... Vì ai cũng hiểu, sắp tới ngay trên chính con phố này, sẽ có một hồi huyết chiến.