• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cậu bé vui vẻ rối rít, cảm giác ấm áp lạ thường.

Ba cậu bé gọi, chỉ một từ “Nhi”, lại khiến trống ngực cô đập mạnh, cả người tê dại.

Nhi!

Là tên người ư?

Là tên mẹ cậu bé?

Là vợ của anh ta?

Một từ thôi, nghe sao dịu dàng, thiết tha mà đầy trìu mến.

Bàn tay người đàn ông khẽ mở, đưa ra đằng trước, như muốn tìm kiếm cái gì đó. Đôi mắt trẻ con ngây thơ mong chờ, hai con người này, là lần đầu tiên gặp, cớ sao cô lại thấy thân quen tới lạ?

-“Sen…”

Lại một lần nữa, giọng nói khiến cô bủn rủn. Người ta gọi vợ người ta mà, là vợ người ta, là mẹ của con trai người ta, sao cô có thể vô duyên mà cứ tưởng như người ta gọi mình vậy? Hít một hơi thật sâu, trở lại thực tại, Alice từ tốn nói.

-“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi…”

-“Không phải, không phải nhầm, mẹ thật là…”

Cu Ty bất mãn.

-“Tôi là Alice, rất vui được làm quen với anh… con trai anh phải không? Rất đáng yêu…”

Hoàng Thế Hiển thất thần không biết bao lâu, vẻ mặt hơi cứng lại. Phải, người ấy, chẳng phải đã ra đi rồi sao?

Nếu là cô, chắc chắn là sẽ nhào vào lòng cậu mà gọi đại thiếu gia, chắc chắn sẽ nịnh nọt hai ba con cậu thật nhiều.

Chỉ là giọng nói, người với người trên đời này, giống nhau là chuyện bình thường. Cũng nhiều năm rồi, có lẽ cậu quên giọng cô?

Có thể cô ta có vài nét hao hao Nhi nên con trai nhận nhầm chăng?

Trương Ngọc Uyển Nhi, thực sự có lẽ kiếp này chẳng thể nào gặp lại cô nữa rồi, thật độc ác.

Cậu kéo tay Thế Anh, lịch sự đáp lại.

-“Xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm…”

-“Không có gì, bây giờ tôi có việc phải đi trước, hẹn lúc khác gặp lại!”

-“Chào cô!”

Cu Ty thấy Alice quay người, sợ hãi la thét.

-“Không, mẹ ơi, đừng…đừng đi…mẹ Nhi ơi…mẹ ơi, con xin mẹ đấy…”

-“Hoàng Thế Anh, nín!”

-“Đừng, ba hâm à, mẹ đấy, ba giữ mẹ lại đi…con xin ba…”

Người đàn ông dùng sức, giữ cậu con trai trong lòng tránh để nó làm phiền người lạ.

-“Nghe lời ba, vào xem phim…”

-“Không, chán lắm, không xem nữa…mẹ ơi…ba bỏ con ra, ba không giữ mẹ thì con giữ mẹ…”

-“Bỏ con ra, con đi theo mẹ, không về nhà nữa…”

-“Ghét ba, bỏ con xuống, ghét ba, ghét ba…”

-“Mắt ba kém rồi, ba đi khám đi.”

…..

-“Thế Anh, câm miệng!”

-“Ba thối lắm, ghét…mắt con tinh thế này ba không tin…”

…..

Một lớn một bé nhì nhằng, mất một lúc lâu, Hoàng Thế Hiển mới đưa được con trai ra ngoài, lái xe thấy vẻ mặt ông chủ không tốt, chỉ làm theo lệnh, gọi người tới giữ cậu chủ, không dám hỏi nhiều.

Hoàng Thế Anh hôm đó dỗi, lần đầu tiên trong đời biết dỗi.

Dỗi cơm, dỗi chơi, ai hỏi cũng không nói.

Bà nội dù không tin cậu bé nhưng vẫn trả vờ, nói mẹ Nhi giờ bận, khi nào mẹ rảnh rỗi bà sẽ bảo mẹ chơi với Thế Anh. Nhờ vậy bé mới chịu, nhưng vẫn cạch mặt ba Hiển.

*******

Ngày thứ hai của tháng tư, lần đầu tiên Alice tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của CL Group. Joey đã dặn cô rồi, mọi chuyện không quá phức tạp, chỉ cần tới ra mắt thôi, về sau có chuyện gì anh sẽ trực tiếp chỉ đạo. Như vậy cô cũng yên tâm phần nào.

Chỉ có điều, tại sao khi thư kí đọc hai chữ “Alice Phạm”, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn cô, soi lên soi xuống rồi bàn tán với nhau cái gì đó.

Chủ tịch đi vào, bầu không khí ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông này, chẳng phải là…

Hôm nay anh ta mặc vest, mang một vẻ hào hoa choáng ngợp, khuôn mặt lại toát lên khí thế lạnh lùng bức người, khác hẳn thái độ trìu mến khi đứng với con trai mình.

Tim đập thấy nhói, cô cố đặt tay trên ngực xoa xoa, lạ thật, người đàn ông này, lần nào gặp anh ta cũng thổn thức là sao? Chẳng nhẽ cô trúng tiếng sét ái tình như trên màn ảnh?

Trợ lý nhanh nhẹn báo cáo tình hình, chủ tịch hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh lấy lại phong độ, chủ trì cuộc họp.

Các giám đốc lần lượt báo cáo, rồi tranh luận đủ kiểu. Alice ngồi phần lớn chẳng hiểu mô tê gì cả, Joey nói cô ngốc thật đúng, chỉ buồn cười cái tập đoàn này, gì mà giám đốc Phân, giám đốc Thịt…

Lại còn giám đốc Lúa, nếu cô hiểu đúng thì ông ta muốn mở rộng, muốn mua toàn bộ đất của bản Mèo để quy hoạch lại, đã thương lượng với trưởng bản, và vì trước giờ CL giúp đỡ dân bản rất nhiều nên có vẻ khả quan.

Chủ tịch không đồng ý. Alice hơi thắc mắc, lời lãi như thế, sao không đồng ý. Người bên cạnh giảng giải cho cô hiểu, bản Mèo có rất nhiều di tích lịch sử xa xưa, còn cả rừng quý nữa, hiện tại người dân có thể đồng ý bán vì không hiểu giá trị, nhưng chủ tịch lại không muốn vì món lợi trước mắt mà biến CL thành kẻ ham giàu chuyên đi phá hoại.

Cô gật gù, xem ra anh ta không những đẹp người mà cũng đẹp cả nết luôn ý chứ, liếc trộm người phía trên, tự dưng mặt cô ửng hồng.

Cuộc thương thảo ngày càng quyết liệt, có người đồng ý, có người phản đối. Riêng giám đốc Lúa thuyết phục bã bọt mép mà chủ tịch vẫn lắc đầu.

-“Chủ tịch, nếu đã không tin tưởng tôi xin từ chức!”

Ông ta bực dọc, à, đây là kiểu gây sức ép chăng?

-“Được, cứ tự nhiên, cả con trai ông đang giữ chức trưởng phòng Thịt, con dâu ông làm tổ trưởng bộ phận Hải Sản, cháu ngoại ông làm ở bộ phận tiếp thị và thương mại, cháu nội ông làm kế toán bộ phận Phân…họ hàng nhà ông, nếu muốn ngày mai tất cả đồng loạt nộp đơn thôi việc…”

Giám đốc Lúa xanh mặt, chủ tịch cười khẩy.

-“Biệt thự thứ hai ông nuôi vợ bé, xây trên đất của CL, ngay ngày mai cuốn xéo hết…mấy ngàn hecta đất nông nghiệp mời ông chuyển giao cho phó giám đốc!”

Thật không ngờ, chủ tịch lại nắm tường tận như vậy, hại người khác run lẩy bẩy, không kịp phản ứng.

-“Nếu không còn việc gì khác thì dừng cuộc họp tại đây.”

Alice cũng thở phào, khí thế kia, đúng là dọa người ta sợ phát khiếp mà, cô chưa kịp định thần thì có thư kí ra nói nhỏ: “Cô Alice Phạm, chủ tịch đợi cô trên phòng.”

Hả? Cô vừa nãy rất ngoan ngoãn yên lặng mà, đã làm gì sai sao? Hơi thắc mắc, nhưng Alice vẫn đi theo thư kí.

…..

Đối diện với người đàn ông này, hồn phách cứ lạc đi đâu cả, cô bần thần đi tới trước mặt anh ta.

-“Mời cô ngồi!”

Anh bình thản mân mê chiếc ví, một lúc mới từ tốn rút tấm ảnh trong đó một cách cẩn thận, đặt trên bàn rồi hướng về phía cô, cẩn trọng nói.

-“Thế Anh thì nhận nhầm cô, tất cả những người đã từng trông thấy cô ấy ở tập đoàn thì đều nói hai người giống nhau như đúc…Alice…tôi nhờ cô một việc…”

-“Anh cứ nói!”

-“Cô thử tự mình nhìn xem, cô giống người phụ nữ trong ảnh tới bao nhiêu phần?”

Tay cô run run đón lấy tấm ảnh từ chủ tịch. Ánh mắt từ ngạc nhiên tới run rẩy, mồ hôi tuôn ra lấm thấm. Quả thật, nếu không biết còn tưởng đây là ảnh chụp trong quá khứ, hoặc là chị em của cô cũng nên.

-“Giống bao nhiêu phần?”

-“Anh…anh tự mình đánh giá…”

Chủ tịch bỗng trở nên đáng sợ, giọng nói gằn xuống.

-“Tôi hỏi cô, giống bao nhiêu phần?”

Alice giật mình, nói theo phản xạ.

-“Rất…rất giống…tôi và chị ấy…thực sự rất giống…chỉ có điều chị ấy mập hơn chút xíu…”

Chủ tịch CL trầm ngâm hồi lâu, hai người cứ ngồi như vậy, không khí trở nên yên lặng lạ thường. Một lúc sau, anh ta mới bảo cô có thể về.

Hoàng Thế Hiển hôm ấy đã gọi cho bác sĩ riêng, có lẽ đã tới lúc phải phẫu thuật.

*********

Joey đã lên kế hoạch trả thù rất cẩn thận. Anh nói đầu tiên là hạ uy tín của CL, rồi đợi cổ phiếu giảm, sẽ thu mua lại. Tất nhiên bước thứ hai lợi dụng Alice để chiếm lấy cổ phần trong tay Hoàng Thế Hiển thì anh chưa nói với cô.

Alice thẫn thờ nhìn chiếc túi được anh trai chuẩn bị. Trong đây là hạt giống giả của các loại trái cây đặc biệt mang thương hiệu CL. Công việc của cô chỉ là tìm cách tiếp cận phòng chứa hạt giống rồi đánh tráo. Theo như tìm hiểu của anh trai từ mấy người mua chuộc được thì khu nhà mười tầng nằm trong khuôn viên nhà họ Hoàng chính là nơi chứa các loại hạt giống quý.

Biết Alice nhát gan, mặc dù quả của các loại cây giả ăn vào đều có khả năng bị tiêu chảy nhưng anh vẫn phải gọi điện lừa cô rằng, những cây mọc từ đống hạt này khi kết trái sẽ cho ra hình dáng hoa và quả giống hệt của CL, chỉ là mùi vị nhạt hơn, kém thơm hơn, từ từ đánh vào tâm lí người tiêu dùng. CL Group cũng sẽ không thể phát hiện nhanh được.

Dù sao chủ tịch CL có vẻ là người tốt, Alice cứ chần chừ mãi, tới khi Joey nhấn mạnh về việc ba qua đời, về mối thù với nhà họ, cô mới có đủ dũng khí để thực hiện.

Khổ nỗi, đã ba tuần nay cái người đứng đầu CL này, anh ta không có đi làm, thư kí cũng không tiết lộ anh ta đi đâu cả.

Joey vẫn không hề bỏ cuộc, anh sai người chở cô tới trước cửa nhà họ Hoàng rồi đi thẳng. Alice định bấm chuông lại thôi, cứ đứng tần ngần ở ngõ mãi cho tới khi có chiếc xe đen sang trọng từ từ đỗ lại. Từ trên xe, cậu bé mập mạp trắng trẻo bước ra, reo lên vui sướng.

-“Mẹ Nhi, mẹ Nhi…mẹ Nhi tới thăm Cu Ty à?”

-“Ừ…cô…cô…”

-“Mẹ Nhi vào nhà đi nào, ba Hiển ở viện mới về hôm qua, ông bà nội thấy mắt ba sáng rồi nên đi chơi châu Âu ăn mừng…”

Ở viện? Mắt sáng?

Alice ngạc nhiên hỏi đứa nhỏ mới biết. Thì ra chủ tịch có vấn đề ở mắt, thảo nào đợt trước anh bảo cô so sánh ảnh người đó và mình.

Cu Ty dắt cô đi tìm ba, cậu bé tin rằng, bây giờ mắt ba sáng rồi, ba sẽ không hồ đồ nữa. Giúp việc nhà họ nhìn hai người cứ há hốc mãi, thậm chí có người còn rơi nước mắt, phải chăng tình cảm của họ với mẹ Cu Ty rất tốt?

-“Ba không ở phòng ba, ba ở phòng mẹ …theo con…”

Khi cánh cửa màu hồng mở ra, cũng là lúc cô đối mặt với người ấy. Cô nhìn thấy sự choáng váng trong mắt anh, cũng thấy cánh mũi đó bắt đầu ửng đỏ.

-“Ba, mẹ nè…ba nhìn rõ mẹ chưa? Đúng là mẹ chưa?”

-“Mẹ Nhi sịn nha, con không nói dối đúng không?”

-“Ba…ba ơi…”

Cu Ty khoe khoang.

Hoàng Thế Hiển sững sờ, một luồng gió thổi qua lưng, lạnh toát. Là cô? Thật là cô sao? Đúng vậy, đúng là cô, đang đứng trước mặt cậu, là cô bằng xương bằng thịt, chẳng phải là mộng.

Ngay lập tức, Alice bị cánh tay rắn rỏi kéo vào lồng ngực, người ấy, ép cô thật chặt, tay cô thì vẫn nắm bàn tay bé xíu đáng yêu kia, cảm giác này sao hạnh phúc, sao ấm áp tới thế? Đã có một giây, cô như bị đưa vào mê cung, mụ mị mà hi vọng rằng, đây là gia đình mình.

-“Em về rồi!”

Lời nói ấy, rất nhỏ, thoảng qua tai.

Hơi thở phả vào má, khiến tim cô bồi hồi. Mất một lúc, Alice mới có thể cất lời.

-“Tôi, tôi tới thăm anh…tôi không phải là chị ấy…anh nhầm rồi…”

-“Không phải, mẹ Nhi là mẹ Nhi, mẹ nhầm thì có, hay mẹ quên rồi…”

-“Nghe này, cô không phải là mẹ cháu!”

-“Cô…cô…”

-“Ba Hiển, ba Hiển nói gì đi…ba bảo mẹ quên rồi đi…ba nhắc mẹ nhớ con đi…”

Thằng bé mếu máo, Hoàng Thế Hiển lộ rõ vẻ mặt thất vọng, cậu sai người đưa Hoàng Thế Anh ra ngoài, rồi bình tĩnh quan sát người con gái trước mặt, quả thật ngoại trừ mái tóc vàng óng ả thì hai người giống nhau như đúc, khiến cậu nhất thời quá xúc động.

Alice có thể thấy nét buồn bã suy sụp ở chủ tịch, vẻ mặt này khác hoàn toàn với khí thế ở công ty. Anh chỉ đơn giản xin lỗi cô, giải thích người đó đã qua đời trong tai nạn xe hơi, cả nhà chưa ai từng nói với Thế Anh về sự thật vì vậy nó vẫn luôn chờ mong mẹ, anh mong cô nếu có thời gian thì cứ qua nhà chơi với bé, cho nó bớt thiếu thốn tình cảm.

Cô gật đầu đồng ý, không phải vì chuyện tìm kho chứa hạt giống, mà tận đáy lòng, thấy thương cảm.

…..

Từ đó, hàng ngày Alice đều qua chơi với Cu Ty, thằng bé đáng yêu và láu cá hơn cô tưởng rất nhiều. Nó kể cho cô nghe những chuyện nó biết, nó kể về gia đình, nó gọi mẹ rất ngọt.

Nó nói với cô, mẹ quên hết rồi, con kể lại mẹ nghe.

Nó kể cả nhà bảo ba bị bệnh nên mắt kém, nhưng nó biết thừa là do nhớ thương mẹ quá. Cu Ty bảo mẹ đừng hiểu lầm, Cu Ty cũng nhớ mẹ, nhưng Cu Ty mạnh mẽ hơn ba Hiển, không khóc nhè.

Thằng bé khoe ở trường có rất nhiều bạn nữ thích nó, nhưng hiện giờ nó không chơi với ai nữa, có mẹ rồi, không cần chơi với ai cả, về chơi với mẹ là sướng nhất.

Thỉnh thoảng Cu Ty gọi ba Hiển lại chơi, cô thấy rõ sự bối rối ở người đó, anh thường khéo léo từ chối. Cu Ty lại phán, ba cậu xấu hổ đấy, thế không có nghĩa là ba không yêu mẹ. Ba hay xuống phòng mẹ lắm nhé, hay ngồi ở đó một mình. Ba ít cười lắm, chỉ cười khi nhìn ảnh mẹ.

Có những lúc, chỉ lời nói ngây thơ của con trẻ, khiến nước mắt cô rơi.

Có những lúc, cô tưởng như đứa trẻ là con ruột của mình.

Có những lúc, cô mong giá kể xưa kia ba đừng khúc mắc gì với nhà họ Hoàng, cô sẽ không phải trả thù.

Cùng Cu Ty ra vườn, cô chỉ hỏi cái nhà mười tầng trước mặt kia là ai ở, thằng bé đã hào hứng kể lể, nó bảo nhà ấy không ai được vào nếu như không có sự cho phép của ông bà nội và ba.

-“Nhưng nếu mẹ Nhi muốn vào chơi con sẽ đưa mẹ vào! Bí mật nhé, hôm con vào cùng ba, ba bấm mật khẩu, con nhìn trộm đấy, xong con nhớ…mẹ thấy con siêu không?”

-“Thông minh lắm!”

Thế rồi, thằng bé dễ dàng đưa Alice vào nhà kho.

-“Nhà này có nhiều hạt chơi vui lắm mẹ ạ, nhưng ba bảo chơi xong phải bỏ đúng vào chỗ cũ mẹ nhé!”

-“Ừ!”

Nhìn đứa trẻ đáng yêu, lòng cô rối bời, lưỡng lự vô cùng. Rốt cuộc lấy hết can đảm, tìm kiếm xung quanh, rồi gọi.

-“Cu Ty lấy cho mẹ xem vài hạt màu nâu đậm kia được không?”

-“Dạ…”

Thằng bé ngoan ngoãn lấy hạt giống cho cô, rồi nhân lúc nó không để ý, cô đánh tráo với hạt đã chuẩn bị trong túi xách của mình, mỗi lần làm đều cố ý xoay người chắn máy quay, sau đó mới cẩn thận đưa lại, bé ngoan ngoãn để vào vị trí cũ.

Được tầm chục loại như thế thì đột nhiên cánh cửa nhà kho mở toang, chủ tịch CL Group cùng mấy người thanh niên bước vào, ánh mắt anh ta sắc lạnh, chỉ một cái nháy mắt, một người đã tiến lên bế Cu Ty, hai người thanh niên khác thì giữ chặt lấy cô.

-“Các người làm gì mẹ thế?”

-“Lôi thằng bé ra ngoài!”

Hoàng Thế Hiển ra lệnh.

-“Bỏ mẹ tôi ra…đánh chết các người…ba ơi, mẹ và Cu Ty đang chơi mà…ba bảo họ thả con ra…”

-“Ra mau!”

Ba cậu bé nóng giận quát, đứa trẻ gào khóc, cô nhìn theo nó, trong lòng trào dâng nỗi chua xót. Lại nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ rùng người, lẽ nào anh ta biết? Không thể nào, cô đã rất cẩn thận mà?

-“Alice Phạm, cô có gì để nói?”

-“Tôi…tôi…”

Anh giật lấy túi xách, đống hạt giống văng ra tung tóe.

-“Khai, ai là người đứng đằng sau cô?”

-“Không ai cả.”

Anh ta lạnh lùng nhìn cô, bàn tay bóp chặt lấy cằm cô, chĩa về phía mình, cười khẩy.

-“Cô mất bao nhiêu tiền để phẫu thuật được khuôn mặt này?”

-“Anh nói gì, tôi không hiểu?”

Một xấp tài liệu được ném xuống, trong đó có vài tấm ảnh vương ra, đều là hình của người chị họ xa của cô, Rachel Phạm. Mà chị ấy với chồng sống ở một nơi hẻo lánh tại bờ biển, mỗi năm cô và ba chỉ tới thăm chị có vài lần. Tới họ hàng của cô cũng không biết tới sự tồn tại của chị ấy, vì sao anh ta lại biết?

-“Thế nào? Alice Phạm, con gái rượu của Chandler Phạm, đại gia buôn kim cương xuyên quốc gia, là cô tiểu thư ăn chơi nổi tiếng Stockholm, vài năm về trước, gặp tai nạn nên phải phẫu thuật chỉnh hình…nhưng tôi không hiểu? Vì sao phải phẫu thuật giống hệt vợ tôi? Các người có mục đích gì?”

-“Anh nói sao? Anh nói người trong hình là tôi…”

-“Còn không phải?”

Alice run rẩy nhặt từng tờ giấy, trên đó viết rất rõ, Alice Phạm đứng nhất cuộc thi nhảy đường phố, Alice Phạm đón em bé gia cư về sống cùng, Alice Phạm vướng phải mối tình với anh chàng nông dân nghèo…

Alice Phạm…Alice Phạm…Alice Phạm…

Tất cả hình của Alice Phạm gắn liền trên tập tài liệu đều là của Rachel Phạm, chị họ cô, chứ không phải là cô?

Chuyện này là sao?

Từ sau khi bị tai nạn, Alice chẳng thể nhớ gì, ba cũng chưa một lần nói cho cô biết? Rốt cuộc là như thế nào?

-“Tống cô ta ra khỏi nhà!”

Alice thất thần, nước mắt chảy từng dòng, mặc kệ hai người bảo vệ lôi mình. Ba ơi, giá kể ba còn sống?

Ba!

Ba kể con nghe đi ba? Con chẳng phải là Alice Phạm, con gái cưng của ba sao?

Con là ai?

Cánh cổng khép lại, bên trong, có người đàn ông chán nản về phòng, có cậu bé gào khóc đòi mẹ. Bên ngoài, có người con gái ngồi lặng thinh, từng giọt nước mắt chảy lặng lẽ.

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK