Người máy ở trấn nhỏ đảm nhận nhiệm vụ này, hơn nữa làm còn rất tốt, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi tò mò rốt cuộc hệ thống này đến từ hệ thống trung tâm chủ chốt nào.
“ Tố chất cơ thể của ký chủ hiện giờ không thể chịu được khí tức của trung tâm hệ thống chủ chốt, trừ khi ký chủ cải tạo lại thân thể hoặc là ký chủ có thể xuất hồn và nhập vào thân thể cao cấp hơn, hệ thống sẽ có biện pháp cho ký chủ đi thăm quan trung tâm hệ thống chủ chốt.” Hệ thống rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Miêu Tuệ Tuệ.
Chỉ là phương pháp mà hệ thống đưa ra quá đáng sợ, trực tiếp phá bỏ sự tò mò của Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ lần lượt lấy hàng tồn kho trong kho hệ thống và sắp xếp chúng, cửa hàng nông sản đã được lấp đầy ngay lập tức.
Ở phía sau lò mổ là một căn nhà ngói, vừa bước vào sẽ thấy một người máy mặc tạp dề trắng, đeo găng tay trắng, trên tay cầm một con dao, nếu không có biển hiệu của lò mổ treo ở phía sau cửa, Miêu Tuệ Tuệ còn tưởng rằng mình đã đến nhầm phòng giải phẫu.
Trước mắt, trong lò mổ chỉ có hai người máy, mỗi người máy đều đứng ở quầy riêng của mình và chờ khách hàng đến.
Chỉ cần hai tinh hạch cấp một là có thể nhờ người máy làm sạch sẽ hộ gà hoặc vịt rồi
Có thêm bốn toà nhà đơn giản, được phận biệt với nhau là toà E, toà F, toà G và toà H.
Ban đầu mấy căn nhà không còn nhiều trong nháy mắt giờ lại có dư thêm.
Nhìn thấy cơ sở vật chất trong trấn ngày càng phong phú, Miêu Tuệ Tuệ vui hơn rất nhiều.
Lúc này, tại một toà nhà cao tầng ở thành phố H, Lữ Lâm - người mới rời khỏi trấn nhỏ không lâu đang đi lên tầng cao nhất.
“ Đã trở lại rồi à, vừa nãy anh Ngưu còn nhắc cậu mãi.” Người gác cửa vỗ vỗ vai của Lữ Lâm.
Lục Lâm yên lặng gật đầu, đẩy cửa ra, trong phòng truyền đến một âm thanh ái muội mơ hồ, Lữ Lâm cũng không quấy rầy hắn ta, mà là đứng sang một bên, khi âm thanh vừa dứt, anh Ngưu đeo thắt lưng đi ra khỏi phòng, trong tay vẫn cầm chiếc búa của mình, ngay cả khi hắn ta đang làm chuyện chăn gối với một người phụ nữ, vũ khí luôn phải được đặt trong tầm với của hắn ta.
“ Đã trở lại rồi à? Mọi chuyện như nào rồi?” Anh Ngưu lười biếng ngồi vào chỗ cái ghế duy nhất trong phòng.
Lữ Lâm kể lại những gì mình đã chứng kiến ở thị trấn Hy Vọng, nghe được mấy lời này, hai mắt của mọi người đều phát sáng.
Anh Ngưu đột nhiên ngồi dậy: “ Cậu nói thật sao? Trấn nhỏ kia có nhiều thứ tốt như vậy? Còn bán đồ tiện nghi như vậy.”