*nguồn: Pinterest*
- ----------------------------
Sợi dây đỏ siết chặt cổ tay tạo ra một vết hằn rõ rệt trên làn da. Vùng da tiếp xúc với sợi dây lập tức biến đen tựa như vết đen do bị mặt trời thiêu đốt.
Hành động của Cố Ỷ nhanh như chớp. Cô tức tốc trói chặt hai tay con quỷ trước khi nó kịp phát hiện. Da mặt con quỷ chảy xệ khó phân biệt rõ biểu cảm của nó. Thế nhưng, Cố Ỷ lại dễ dàng nhận ra nó đang không vui.
So với lớp vỏ ngoài, hình như bản thân con quỷ không khó đối phó. Đối với lũ quỷ, nếu như không sợ chúng và biết rõ cách ứng đối, chúng cũng không quá khó đối phó.
Cố Ỷ vẫn chưa suy nghĩ xong, đã phát hiện có biến. Làn da chảy xệ của con quỷ bắt đầu căng phồng như thổi bong bóng làm đứt sợi dây đỏ trong tức khắc. Cô nghiêm mặt, lập tức lui nhanh về sau. Cô đưa tay vào balo, kẹp một người giấy giữa hai ngón tay.
Xem ra lũ quỷ đúng là không dễ đối phó, nhất là những con quỷ dám chạy lung tung giữa ban ngày. Quả thật, chúng có bản lĩnh nhất định, không dễ chơi, ít nhất là đối với Cố Ỷ bây giờ.
Cố Ỷ vẫn còn quá yếu, rời xa Khương Tố Ngôn, cô chính là viên thập toàn đại bổ. Tuy cô đã có khả năng đối phó với tiểu quỷ nhưng dạng như con này, cô chưa đủ sức ăn vạ. Lý do rất đơn giản, đó là sự chênh lệch về đẳng cấp. Người ta đã phát dục hồi lâu mới dám chui ra ngoài vừa lúc gặp phải một kẻ học nghệ chưa tinh.
Cái đùi to nhà mình không ở đây, chỉ còn cách chờ đợi thần binh từ trên trời rớt xuống.
May mắn thay, thần binh rốt cuộc cũng đến. Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm. Trần Tư Nam khoác đạo bào xanh, tay cầm kiếm đồng tiền xuất hiện phía sau lưng con quỷ không xa, miệng đang ngậm một cây kẹo.
Con quỷ hiển nhiên vẫn chưa phát hiện cậu nhóc. Toàn thân nó vẫn còn căng phồng, miệng cười nhếch mép. Da nó căng đến mức có thể ngang với bản mặt, dù thế nào nụ cười vẫn xấu xí làm nhục đôi mắt người nhìn.
'Khà khà...Cố Ỷ...khà khà...' Nó chưa kịp cười thoải chí đã bị thanh kiếm đồng tiền của Trần Tư Nam nện vào đầu. Cậu nhóc lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong túi, chẳng lâu sau lá bùa tự bốc cháy. Cậu nhóc ném lá bùa vào con quỷ. Nó lập tức bị ngọn lửa thiêu cháy, không lưu một mảnh tro.
Trần Tư Nam giải quyết xong con quỷ, nhìn sang Cố Ỷ. Câu đầu tiên cậu nhóc hỏi cô: 'Lão bà của chị đâu?'
Cố Ỷ nhướng bờ môi, đáp ngắn gọn: 'Nói ra thì dài dòng.'
Sau đó, cô vừa đi theo Trần Tư Nam đến đạo quán vừa tán gẫu với cậu ta.
'Chị cũng giỏi đến vậy à?'
Trần Tư Nam vừa chắp tay ra sau vừa cầm thanh kiếm đồng tiền, lưng eo thẳng thóm khi nghe Cố Ut kể chuyện. Dáng đi khẳng khái hiên ngang nhưng lời nói thì e ngại: 'Hên là chỗ này vẫn còn trong phạm vi ba mẫu đất xung quanh Thanh Sơn đạo quán, nếu ra xa hơn, tôi còn kém cỏi hơn chị.'
Cái gì gọi là kém cỏi hơn tôi?
Cố Ỷ thầm chửi mắng nhưng do bản thân vừa được Trần Tư Nam cứu mạng nên cô không thể lập tức trở mặt so đo.
'Trong phạm vi xung quanh Thanh Sơn đạo quán, tôi đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Do tôi được các vị tổ sư nhiều đời của Thanh Sơn phù hộ. Bản thân tôi vốn không có đạo hạnh cao thâm, còn bị lũ quỷ thèm thuồng. Nếu ra khỏi mảnh đất này, tôi sẽ trở thành bữa tiệc ngon lành giống như chị.'
Cố Ỷ đã hiểu. Boss khu vực là đây!
Sau khi bước vào Thanh Sơn đạo quán, Trần Tư Nam đã dẫn Cố Ỷ vào một căn phòng để ngồi. Hai người vừa hưởng máy lạnh vừa nhâm nhi trà nóng.
'Chị vẫn chưa nói cho tôi biết, lão bà của chị đâu rồi?' Trần Tư Nam hỏi.
Nhiều cảm xúc ngổn ngang đan chéo ngự trị trong ánh mắt của Cố Ỷ. Cô chậm rãi kể mọi chuyện cho Trần Tư Nam. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô, cậu nhóc bật cười. Hình tượng tiểu đạo sĩ cao nhân thế ngoại vừa rồi mất sạch. Cậu ta cười sưng sướng đến mức gõ bàn liên tục.
'Chị cũng gan lỳ thiệt, dám để nguyên tình trạng mấy ngày nay, chắc ả tức chết? Chị chuẩn bị đi theo ả xuống âm phủ đi là vừa, không những không mau chóng đi tìm ả, vậy mà còn làm biếng rúc trong nhà vui chơi thỏa thích.'
Đổi lại là Trần Tư Nam, nếu cậu ta có vợ như vậy, chỉ cần lạc mất một giây thôi, cậu ta sẽ lập tức co giò đi tìm cô vợ. Không khéo để cô vợ tức giận, biết đâu người chết sẽ là mình. Nếu chẳng may thả cô vợ ra ngoài lâu đến vậy, cậu ta sẽ tranh thủ gói gém hành lý chạy trốn. Chẳng lẽ ngồi đó chờ quỷ vương về giết?
Cố Ỷ chột dạ nhấp trà: 'Do đạo hạnh của tôi không đủ nên mới không tìm được vị trí cụ thể đó chứ. Cái làn khói xanh hướng dẫn quá rác rưởi, lúc nào cũng tìm sai chỗ.'
Trần Tư Nam liếc Cố Ỷ: 'Chị chỉ biết kiếm cớ, vấn đề do chị không biết xài, không phải do bản thân thuật pháp. Chị dựa vào hồn lực của Lý Nhân để tìm người, nó sẽ dẫn chị đến nơi xuất xứ ra hồn lực của em ấy, đương nhiên là hung thủ đã sát hại em ấy rồi. Chị dựa vào cây bàn chải của bạn trai chị Vương để tìm, dĩ nhiên chị sẽ tìm đến nơi ban đầu của nó rồi. Sở dĩ chị không gấp gáp đi tìm vợ về, bởi vì chị biết rõ quỷ vương sẽ không gặp bất trắc, cũng sẽ không dằn vặt chị. Người lớn ha, sẽ không thấy sợ khi biết mình được thiên vị.'
Cố Ỷ - kẻ được thiên vị - phải gục đầu thừa nhận. Quả thực, cô cảm thấy Khương Tố Ngôn sẽ không làm khó mình. Tuy nhiên, điều khiến cô chú ý trong lời nói của Trần Tư Nam chính là: cô đã dùng sai phương pháp tìm người.
'Tôi đã biết cách để tìm Khương Tố Ngôn.' Dứt lời, Cố Ỷ vội vàng uống sạch chén trà, chuẩn bị khăn gói về nhà.
Trần Tư Nam hoang mang: 'Bà chị gái, chị lặn lội đến chỗ tôi chỉ để uống trà thôi đó hả?'
Cố Ỷ cười gian xảo, xoa đầu Trần Tư Nam, sau đó vác balo chạy trốn.
Hiển nhiên, cô đến đây không phải vì uống trà, mà vì tìm kiếm phương pháp định vị Khương Tố Ngôn. Giờ tìm ra cách rồi, còn không nhanh chân bỏ chạy?
Nếu Cố Ỷ không bỏ chạy, cô sẽ không kìm lòng mà hỏi Trần Tư Nam về giá tiền của thanh kiếm đồng tiền vừa rồi. Cô cũng thừa biết hơn phân nửa khả năng thanh kiếm đó là hàng không bán nhưng với tánh tình của thằng nhóc đó, biết đâu sẽ bán cho cô thì sao?
Cố Ỷ sẽ có nguy cơ táng gia bại sản vì thanh kiếm đó. Chỉ cần nhìn vào là biết nó không phải thứ rẻ bèo.
Thân kiếm đều là đồng tiền lâu năm. Nhìn cái bề ngoài dãi dầu sương gió cúa chúng là biết nó lớn tuổi lắm rồi, không chừng đều là đồng tiền cổ. Bên cạnh đó, sợi dây xâu cái đồng tiền lại với nhau còn rất mới, chứng tỏ sợi dây cần được thay định kỳ. Nếu cô muốn mua thanh kiếm, cô chẳng những phải bỏ số tiền lớn mà còn phải thường xuyên bảo dưỡng.
Dưỡng không nổi, thật là dưỡng không nổi. Vả lại, sau khi rước Khương Tố Ngôn về nhà, ắt hẳn cô sẽ bị nàng bắt bồi tội, nói không chừng còn phải tốn số tiền lớn. Cô nào còn tâm tư đi lưu luyến kiếm đồng tiền của người ta?
Tỉnh lại đi ha!
Cố Ỷ trở lại khu phố cũ. Trước tiên, cô ghé tiệm cơm ăn một bữa no, sau đó trở về tiệm ngủ trưa, ban đêm sẽ xuất phát. Trong lúc ngủ mơ màng, cô nghe tiếng điện thoại vang lên. Cô mở mắt nhìn màn hình. Trương Gia Hào gọi đến. Họ nói chuyện một hồi mới kết thúc.
Xe buýt ma mỗi đêm sẽ bắt cóc vài người về sào huyệt. Hậu quả, nó đã gây ra hàng loạt vụ mất tích liên hoàn trong thành phố và cục cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc. Trương Gia Hào đã mang video ghi hình về đội để xem xét. Sau nhiều lần coi video, Triệu Thanh đã phát hiện manh mối.
Cố Ỷ không bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Trương Gia Hào. Và cô đã nói rõ sự thật cho anh ta. Anh ta cảm tạ và biểu hiện rằng họ sẽ để cho Triệu Thanh đến trạm xe chờ đợi chiếc xe buýt ma đó.
Theo quan điểm của Cố Ỷ, cô cảm thấy Triệu Thanh chưa chắc sẽ gặp được chiếc xe ma đó nhưng hắn đã là nhân viên biên chế, cầm tiền lương, phải làm việc theo lệnh.
Cuối cùng, Trương Gia Hào còn cam đoan: 'Nếu cô có thể cung cấp thêm manh mối, tiền thưởng công dân gương mẫu, sẽ không ít.'
Lạ thay, Cố Ỷ không mấy hăng hái với tiền thưởng lần này. Đối với cô bây giờ, điều quan trọng nhất là tìm lão bà, những chuyện khác đành xếp sau. Giọng nói cô nhàn nhạt đáp câu đồng ý.
Cố Ỷ không ngủ lại được sau cú điện thoại bất ngờ. Cô ngồi dậy và bật máy tính, dự tính chuẩn bị kỹ lưỡng cho hành trình đi tìm Khương Tố Ngôn đêm nay.
Cô Ỷ bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan đến từ khóa 'xe buýt đêm số 4'. Chẳng bao lâu, cô đã tìm được thông tin mà cô mong muốn.
Đó là một thông tin từ bảy năm trước và hoàn toàn trùng khớp với tình huống của chuyến xe 'đêm số 4'. Chiếc xe đó thuộc dạng xe kiểu cũ nên chuyện sẽ không xảy ra trong vòng hai năm nay.
Bảy năm trước, tài xế của chiếc xe 'đêm số 4' là Chu Mỗ. Do điểu khiển xe trong trạng thái mệt mỏi, chiếc xe buýt mà anh ta điểu khiển đã đâm vào một chiếc xe trọng tải lớn trong đường hầm gần trạm cuối của tuyến xe và khu nghĩa địa công cộng Tây Sơn. Tai nạn thảm khốc, tài xế bỏ mạng.
Bảy năm trôi qua, nếu Chu Mỗ biến thành quỷ và còn lưu lại nhân gian. Hắn chắc chắn sẽ là một con quỷ mạnh.
Tên tài xế mà Cố Ỷ đã gặp đêm đó nhất định không phải Chu Mỗ vì tên đó quá yếu. Một mình cô vẫn đủ sức giải quyết tên đó nhẹ nhàng. Nếu nó là Chu Mỗ, coi như nó là một con quỷ bảy năm vô dụng.
Cố Ỷ suy đoán có khả năng Chu Mỗ sẽ ngụ tại phụ cận khu nghĩa địa công cộng Tây Sơn. Nơi đó luôn bị đồn đãi có ma, chắc chắn là một hung địa.
Cố Ỷ ăn xong cơm tối và chuẩn bị xong vật dụng tìm người, bắt đầu tiến hành định vị Khương Tố Ngôn. Sáng nay khi ở Thanh Sơn đạo quán, đáng lẽ cô có thể nhờ Trần Tư Nam trợ giúp tìm kiếm vị trí của nàng nhưng cô đã không nhờ vả vì cô muốn đích thân làm việc đó. Ngay cả việc tìm vợ cũng cần người khác giúp, nàng nhất định sẽ càng giận hơn, mức độ hắc hóa cũng tăng thêm chứ không giảm đi.
Cố Ỷ hiểu rõ tính tình của Khương Tố Ngôn nên quyết định tự mình đi tìm.
Cố Ỷ dùng một cây kéo để cắt một sợi tóc của mình, sau đó vòng sợi tóc quanh người giấy hai vòng, cuối cùng dựa theo thuật pháp tìm người để đốt người giấy.
Thế nhưng, việc đốt người giấy không thuận lợi như hai lần trước. Cô đốt hoài nhưng khói xanh vẫn không bốc lên.
Cố Ỷ cảm nhận được có một lực lượng đang kháng cự cô, cản trở cô tìm được vị trí của Khương Tố Ngôn.
Cô phải rót thêm nhiều hồn lực vào người giấy nhưng dường như có một bức tường rất dày đang chắn trước mặt. Cô không thể dùng hồn lực để xuyên qua bức tường đó.
Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn vẫn còn đang giận. Cô khe khẽ thở dài: 'Lão bà, tôi sai rồi.'
Sau khi Cố Ỷ nói câu xin lỗi, lực lượng chống cự dần biến mất. Hình ảnh cái túi tóc hiện lên trong tâm trí cô. Khói xanh dần thành hình.
Trong lúc khói xanh dần bốc lên, cô bỗng nghe được một tiếng cười trào phúng. Đó là tiếng cười nhạo của Khương Tố Ngôn.
Có lẽ do lần này Cố Ỷ dùng vật dẫn chính xác nên hình dạng của khói xanh khác hai lần trước. Nó vẫn một làn khói uyển chuyển lay động nhưng trên trán nó xuất hiện một mũi nhọn chỉ phương hướng.
Lần này, Cố Ỷ mới thực sự hiểu cách dùng khói xanh để dẫn đường. Trước kia, kiến thức nửa vời, khó trách cô luôn tìm sai chỗ. Những kiến thức này không được đề cập trong quyển nhập môn. Nếu như làm lỗi đành tự dựa vào chính mình để tìm ra lỗi sai hoặc nhờ sư phụ chỉ dẫn. Cô không có sư phụ, kẻ giống nhân vật sư phụ nhất chính là Trần Tư Nam.
Cậu nhóc đó vẫn còn tuổi lo ăn lo học, làm gì rãnh rổi để chỉ cô.
Cố Ỷ quẹt mã mướn một chiếc xe điện, cẩn thận kiểm tra lượng pin của xe, sau đó xuất phát theo khói xanh.
Đêm nay, cô xuất phát đi tìm lão bà!
- -------------------
Tác giả:
Cố Ỷ: Lão bà...
Khương Tố Ngôn: Đến giờ này nàng mới biết đi tìm ta?