• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Tước thu công, mở mắt ra.

- Lĩnh Vực của ta...... Đạo của ta sao......?

Hắn tự lẩm bẩm.

Lúc này, cái bóng chỉ còn một nửa trên của Khai Thế Tiên Vương trong thức hải Cổ Tước lại hiện lên, dặn dò:

- Không phải ngươi rất ưa thích bộ huyền kỹ cận chiến kia sao? Kiếp này từ nhỏ ngươi đã tu võ thuật thuần túy, vậy đừng suy nghĩ nhiều nữa, đuổi theo đam mê của ngươi đi.

Cổ Tước nhìn nhìn Khai Thế Tiên Vương, hỏi:

- Ta dùng kiến thức của ngươi tu ra Đạo khác, ngươi không có vấn đề gì?

Khai Thế Tiên Vương trợn mắt lên.

- Ơ? Ngươi làm được vậy ta còn mừng không kịp. Đạo năm xưa của ta rất nhiều chỗ thiếu hụt, nên ta mới mãi bị vây ở cảnh giới Đại Tiên Vương mà không thăng thiên được.

Cổ Tước hít thở thật sâu, cảm khái nói ra:

- Thăng thiên thành Thần sao? Khái niệm này nghe có vẻ thật xa xăm.

Khai Thế Tiên Vương nhẹ lắc đầu.

- Không xa như ngươi nghĩ đâu. Ta dự đoán nó cũng giống như từ Thánh Huyền Giới thăng lên Thiên Vực, chỉ có điều ở trên đó có Chân Tiên khí, có Chân Tiên quả, có chư vị Chân Thần.

Cổ Tước nở nụ cười xa xăm.

- Ta có chút mong muốn đối mặt Chân Thần, cảm giác này khiến ta thật tò mò.

Khai Thế Tiên Vương xì một tiếng khinh bỉ.

- Ngươi tự cho mình là ai? Đối mặt Chân Thần? Đợi ngươi vượt qua ta năm xưa đã rồi hẳng nói.

Cổ Tước cười khà khà, không yếu thế chút nào, tự tin nói ra:

- Chỉ riêng vấn đề tình nghĩa trong nhân sinh, ta đã vượt xa ngươi cả vạn dặm!

- Ặc... Chúng ta nói chuyện Đạo đi, phải rồi, ngươi cứ tiếp tục theo Võ Đạo của ngươi, không cần nhìn tới Đao Đạo năm xưa của ta làm gì. n, cứ như vậy đi. Tạm biệt, lần sau gặp lại.

Khai Thế Tiên Vương vừa nói dứt câu liền biến mất, bỏ chạy mất dạng.

Cổ Tước còn ở lại trong thức hải, cứng hàm đơ ra, tự hỏi làm sao lão già hèn mọn này có thể làm Khai Thế Tiên Vương được a, hình như lão có chút vô trách nhiệm hơi quá đáng nha......

Hắn leo ra ngoài cửa sổ, định lên nóc nhà cảm ngộ thiên địa một chút thì thấy cửa sổ phòng Dạ Tuyết chợt mở, tỷ tỷ xinh đẹp của hắn ló đầu ra, để gió sớm thổi tóc dài của nàng nhẹ bay. Trên thân nàng chỉ mặc đúng một bộ đầm ngủ hai dây, rất mỏng manh. Khí chất thanh cao của nàng không nhiễm bụi trần, thân thiện nhưng lại có chút xa cách, cứ như thiên tiên giáng trần vậy.

Cổ Tước căng mắt ngắm tỷ tỷ, cổ họng nuốt ực một cái.

Hắn nhịn không được bao lâu thì điểm chân trên mái ngói, nhảy vào phòng nàng.

- Á!... Đệ làm ta hết cả hồn! Đồ xấu xa! Định mưu hại tỷ tỷ đứng tim hả?

Dạ Tuyết giật mình nhảy lên, nhưng nhìn lại thấy bản mặt tươi cười của Cổ Tước thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếp theo nàng liền nổi giận đánh yêu hắn mấy cái, khiến Cổ Tước càng là say mê nàng hơn.

Cổ Tước tiến đến gần, đưa tay ôm eo Dạ Tuyết, sau đó kéo nàng lại sát bên mình.

- Chỉ mới một hai ngày đã muốn nữa rồi sao?

Dạ Tuyết nhẹ giọng hỏi, lời thì thầm thật trong trẻo động lòng người.

- Ừm, nhìn tỷ... ta liền không có cách nào nhịn xuống...

Cổ Tước thủ thỉ vào tai nàng, đưa tay xuống vuốt bờ mông cao vút của Dạ Tuyết.

- Hừ, thật là háo sắc, mai mốt ngươi còn làm nên đại sự gì nữa?

Dạ Tuyết tuy là một bộ lo lắng cho tương lai của tên đệ đệ sắc lang này, nhưng mà trong lòng nàng rất là thích thú khi nghe hắn nói rằng chỉ cần nhìn thấy nàng là hắn nhịn không nổi. Dù gì đây cũng là gãi đúng chỗ ngứa, dỗ ngọt vào đúng ngay sở thích của Cổ đại tiểu thư nha.

- Không đúng. Phải là, không có tỷ ta mới không làm nên đại sự gì.

Cổ Tước khẽ cười, nói nhỏ vào tai Dạ Tuyết.

- Đừng dối lòng dụ ngọt ta nữa, tỷ tỷ còn không rõ trong lòng ngươi yêu thích Thanh Ngọc sao?

Dạ Tuyết hờn dỗi nói ra, ý đồ ghẹo hắn một chút.

- Ta nói lời thật lòng a, tỷ tỷ đừng trách oan cho ta. Nếu không phải từ nhỏ ta được tỷ quý mến thì bây giờ làm gì có mạng để đứng đây mà nói chuyện với tỷ?

- Hứ, cái này là ơn nghĩa, không phải tình yêu.

Dạ Tuyết xoay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn len lén liếc xem mặt Cổ Tước, trong bụng nhịn cười xuống.

- Dạ Tuyết bảo bối của ta, đến, để ta chứng minh cho nàng thấy......

Một tay Cổ Tước ôm Dạ Tuyết thật chặt, tay kia nhẹ nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu đặt môi lên miệng nàng. Tuy trước đó Dạ Tuyết còn làm bộ làm tịch, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có chút chống đối nào, khẽ vòng tay ôm lưng hắn, môi dịu dàng đáp lại những nụ hôn của hắn.

Cổ Tước vừa mút lưỡi Dạ Tuyết vừa vòng tay quay vuốt mái tóc đen dài của nàng, cảm nhận hơi thở nồng nhiệt của mỹ nhân trong vòng tay. Hắn càng hôn càng hăng, càng không cưỡng lại được ham muốn chiếm hữu lấy nàng mà mạnh dạn cướp lấy cái lưỡi nhỏ xinh của mỹ nhân. Hắn vừa hôn vừa nút thật mạnh mẽ, khiến Dạ Tuyết có hơi ngộp thở, mày liễu khẽ nhíu lại.

- Tước, sao vậy?

Dạ Tuyết thấy hắn có chút bất thường, khẽ hỏi.

- Cổ Tước bỗng tỉnh lại thấy Dạ Tuyết hơi thở có chút khó khăn thì hơi hoảng hốt.

- Tỷ tỷ, xin lỗi, ta đột nhiên......

Dạ Tuyết nghiêng đầu, tò mò hỏi:

- Ngươi đột nhiên làm sao...?

Cổ Tước gãi đầu ấp úng:

- Ta đột nhiên... có vọng đọng muốn mạnh mẽ chiếm lấy nàng, không kịp cưỡng lại...

Lúc nãy nhắc lại chuyện hồi nhỏ làm Cổ Tước chợt nhớ ra mấy cố sự, mà trong những cố sự này, không có cái nào là không có bóng dáng Dạ Tuyết ở bên cạnh hắn, quan tâm lo lắng cho hắn.

Vừa nghĩ tới đó thì Cổ Tước đã không kịp cản lại ham muốn bùng nổ trong người. Tuy hắn có kiến thức của Khai Thế Tiên Vương, nhưng thân thể thì đúng là chỉ mới 17, 18 tuổi. Lại nói, năm đó Khai Thế Tiên Vương càng là mù tịt chuyện nam nữ, vì hắn có bao giờ để ý tới mỹ nữ đâu.

Dạ Tuyết nghe hắn nói, khóe môi cong lên thành một nụ cười có chút tà mị.

- Không sao, nếu đệ đã muốn thì tỷ tỷ để cho đệ thoải mái một chút.

- Không được a, ta cảm thấy, nếu như ta được tự do động thủ, ta sẽ làm đau nàng.

Không phải là hắn không dám, mà là hắn không mong muốn Dạ Tuyết chịu đau a.

Dạ Tuyết nhoẻn môi cười phong tình vạn chủng, lén ném cho hắn mị nhãn.

- Đến đây.

Nàng vừa kéo tay Cổ Tước vừa đi đến bên giường ngủ rồi bắt hắn ngồi xuống cạnh nàng.

Cổ Tước bị nàng mê hoặc, vừa ngồi xuống liền nhào tới hôn Dạ Tuyết. Mà nàng cũng không có chống cự, ôm cổ hắn mãnh liệt đáp lại, không có yếu thế giống lúc nãy nữa. Lúc Dạ Tuyết nghe hắn nói muốn tham lam chiếm hữu mình thì nàng đã bắt đầu động tình rồi.

- Tước, tỷ tỷ... ừm... tỷ tỷ có hơi thích... ngược đãi. Chỉ hơi hơi thôi, ngươi nhớ cho kỹ a!

Dạ Tuyết nghiêm túc thổ lộ với hắn. Bản chất nàng rất thích nhìn thấy hắn say mê đắm chìm vào nàng, nên mới dẫn tới cái sở thích kỳ lạ này. Tất nhiên, đây là đối với tình lang của mình, là người nàng yêu mến. Bằng không thì ngoại trừ dâm nữ ra, nữ tử bình thường ai lại thích bị ngược đãi? Mà Dạ Tuyết hoàn toàn không phải dâm nữ, nàng chỉ muốn nhìn thấy hắn vì mình mà điên cuồng.

- Ha ha, ta nhớ rồi, chỉ là hơi hơi thôi đúng không? Chỉ là hơi hơi thôi.

Cổ Tước cười xảo trá, lặp đi lặp lại, chọc cho Dạ Tuyết đỏ bừng cả khuôn mặt.

- Đồ ác quỷ xấu xa!

Nàng xấu hổ đưa tay đánh Cổ Tước, luôn miệng mắng hắn độc ác thích chọc ghẹo thiện nữ.

- Bảo bối, đừng giận dỗi nữa, nàng muốn sao ta chiều nàng thế đó.

Cổ Tước đè Dạ Tuyết xuống giường, hôn lên cái cổ nhỏ xinh thơm phức của nàng.

- Tước, có nghĩ tỷ tỷ là nữ nhân dâm loàn không...?

Dạ Tuyết lo sợ hỏi.

- Khà khà, tỷ tỷ bảo bối của ta đáng yêu thế này làm sao dâm loàn được.

Cổ Tước đưa tay mạnh mẽ tuột quần lót Dạ Tuyết ra.

- Ngươi cứ làm thỏa thích đi, tỷ tỷ chịu được, không, là ta thích như vậy, ngươi phải để cho tỷ tỷ xem ngươi điên cuồng ham muốn ta như thế nào, bằng không thì tỷ tỷ không tha cho ngươi.

Dạ Tuyết tà mị thì thầm vào tai Cổ Tước, khẽ mút vành tai hắn một cái.

Cổ Tước nuốt cái ực, trong quần dựng cột cờ thẳng đứng, vì căng thẳng kềm nén mà giật giật. Hắn lập tức cởi đồ ra, sau đó chúi mặt vào giữa hai chân Dạ Tuyết, mút lấy mút để. Lưỡi hắn mạnh bạo đâm vào trong nàng quậy phá, liếm láp khắp nơi, làm mỹ nhân rên rỉ không dứt.

- Tước, đúng rồi, tỷ tỷ thích nhìn ngươi như vậy!

Dạ Tuyết kẹp đùi lại, dùng tay ấn mặt hắn vào dưới háng, vừa nhìn hắn thích thú ăn cháo sò của nàng vừa luôn miệng kêu sướng.

Đến lúc Cổ Tước ngồi dậy đâm thần thương vào trong thì nàng liền nhũn người ra, nằm mẹp trên giường, dang chân mặc cho hắn nhồi nhấp. Tiếng rên la của nàng lúc bị Cổ Tước ngược đãi ở dưới suýt nữa đem linh hồn Cổ Tước câu đi sang thế giới khác, chân chính rất dâm mị.

Cổ Tước tuy mạnh bạo hơn bình thường, dương v*t không ngừng mãnh liệt đâm thọc động thịt mẫn cảm của thiếu nữ, nhưng hắn cũng biết dè chừng không để nàng đau đớn.

Dù vậy, hắn vẫn là được một phen thả ga, thoải mái nhồi cho Dạ Tuyết bũn rũn tay chân, nằm gục trên giường để hắn vùi dập. Cổ Tước nhìn bộ ngực hùng vĩ của nàng lắc lư lên xuống mà nhịn không được, phải úp mặt vào đó hít lấy mùi vị nữ nhân đã qua nhiều lần mây mưa, có thêm chút ít khí tức thành thục trưởng thành.

Tay và miệng hắn cũng không quên tóm lấy đầu ti đỏ hồng kia, nắn bóp, bú liếm thỏa thích.

Dạ Tuyết lên xuống đỉnh vu sơn ba, bốn lần rồi triệt để không còn sức nữa, run rẩy tiết thân một lần thứ 5 cuối cùng rồi kiệt sức nằm trên giường, ngắm Cổ Tước vẫn đang say sưa động thủ trên người nàng. Nàng thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của hắn trong lúc nhồi nhấp hạ thân của mình thì không khỏi trong lòng vui vẻ, yếu ớt cười một tiếng.

- Tỷ tỷ! Ta yêu nàng chết mất!

Cổ Tước cong người xuống, vừa nói vào tai Dạ Tuyết vừa dập một chiêu cuối cùng vào âm đ*o trơn nhầy nhụa của nàng, phóng ra dương tinh lấp đầy chỗ trống bên trong tỷ tỷ.

Dạ Tuyết đưa tay ôm đầu hắn vào ngực, nhắm mắt cảm nhận khoái lạc lắng đọng trong cơ thể.

Lúc này, Thái Dương đã hoàn toàn hiện thân bên ngoài khung cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK