Thế mà thành công thật, nhìn từ bề ngoài, không thể nói hoàn toàn giống y hệt cánh cửa cô thấy trong Doraemon, chỉ có thể nói là rất giống.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ tò mò chạy lòng vòng quanh cánh cửa đó, Tạ Chiêu đứng dậy, giơ tay đặt trên tay nắm cửa.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ngẩng đầu nhìn cô, Tạ Chiêu hít sâu một hơi, ấn chốt cửa.
Rõ ràng bên ngoài vô cùng ầm ĩ, cô lại nghe rõ tiếng khóa cửa “răng rắc” một tiếng mở ra, giống như vang lên trong lòng cô.
Sau khi cửa mở, tay Tạ Chiêu còn khoác trên tay nắm cửa, cô hơi dùng sức, đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện một đoạn cầu thang không biết sẽ thông đến đâu.
“Gâu!” Thịt Ba Chỉ không chút suy nghĩ, vẫy vẫy cái đuôi lon ton đi vào.
Tạ Chiêu: “…”
Có đôi khi cô cảm thấy, làm một con chó ngốc nghếch không biết gì cũng rất tốt.
Tạ Chiêu đi vào theo, cảnh sắc trước mắt đột ngột biến đổi, căn phòng sáng ngời đảo mắt biến thành nhà kho mờ tối.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ở phía trước sủa, Tạ Chiêu nhìn theo tiếng sủa, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đứng ở đó, hơi kinh ngạc nhìn cánh của đột ngột xuất hiện và con chó ở bên chân.
Tình huống trước mắt rất không thể tưởng tượng, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh, cô ta nhìn Tạ Chiêu đi từ trong cánh cửa màu hồng ra, nhướng môi: “Cô chính là Tạ Chiêu?”
Tạ Chiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta từ xa xa: “Cô là Nhậm Nhiên.”
“Không sai.” Nhậm Nhiên rất hứng thú đánh giá cánh cửa kia, cười một tiếng, “Đây là, cánh cửa thần kỳ mà cô viết? Tôi nghe nói cô là biên kịch, quả nhiên mạch suy nghĩ khá mộng ảo.”
Tạ Chiêu hỏi cô ta: “Chuyện Hứa Quốc Hào là cô làm chủ?”
“Không sai.” Nhậm Nhiên thừa nhận rất tự nhiên, “Đáng tiếc ông ta là kẻ vô dụng, tôi tăng nhiều buff cho ông ta như vậy nhưng cô vẫn yên ổn đứng ở đây. Thật sự uổng công tôi tốn nhiều thời gian cứu ông ta như thế.”
Tạ Chiêu mấp máy môi, nhìn cô ta nói: “Cô từ bỏ đi, cô sẽ không thành công đâu. Giao hệ thống Mã Lương mini của cô ra đi.”
Nhậm Nhiên nhìn điện thoại trong tay cô, mỉm cười: “Cô đừng vội, làm tiền bối của cô, tôi cảm thấy chúng ta có thể trò chuyện một chút.”
“Tôi không muốn trò chuyện với cô, cô kéo dài thời gian cũng vô dụng.”
“Cô không tò mò, tại sao tôi bị sa thải ư?”
“Không tò mò.”
Nhậm Nhiên: “…”
Nói như vậy không thể trò chuyện rồi.
“Cô cảm thấy hệ thống Mã Lương là cái gì? Hoặc là cô cảm thấy, thế giới này là cái gì?” Nhậm Nhiên nhìn cô, phối hợp tiếp tục chủ đề. Tạ Chiêu có mấy phần không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Nếu không giữ lại nói lúc xét xử đi.”
Hai chữ “xét xử” làm Nhậm Nhiên bật cười một tiếng: “Xét xử, bọn họ dựa vào cái gì xét xử tôi? Tôi đoán chắc chắn bọn họ nói cô biết tôi phá huỷ trật tự, quy tắc và sự ổn định của thể giới này, cho nên mới bị sa thải đúng không? Vậy bọn họ có nói cho cô biết rốt cuộc tôi đã làm cái gì không? Là giết người, phóng hỏa, hay là làm xằng làm bậy? Thật sự là buồn cười, tôi chẳng qua tấn công hệ thống chủ một chút mà thôi.”
Tạ Chiêu ngẩn người, cau mày nhìn cô ta: “Cô tấn công hệ thống chủ?”
“Không sai, tôi giữ chức vụ này hơn hai mươi năm…”
“Hơn hai mươi năm?” Tạ Chiêu như nhìn thấy Lý Tuyền số hai, “Trông cô cùng lắm là ba mươi tuổi.”
Mặc dù Nhậm Nhiên cảm thấy đây không phải trọng điểm, nhưng vẫn nói một câu: “Tôi dùng điểm tích luỹ công việc đổi chức năng làm đẹp.”
“…Ok.”
Nhậm Nhiên nói tiếp: “Tôi giữ chức vụ hơn hai mươi năm, dần dần phát hiện cách loại bỏ cấm chế của hệ thống, cũng ở trong quá trình này, tôi nảy sinh nghi ngờ với hệ thống Chủ Thần. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, toàn bộ thế giới đều hoạt động dưới khống chế của hệ thống Chủ Thần, tất cả mọi người phải tuân theo trật tự và quy tắc bọn họ đặt ra, như vậy loài người sinh sống dưới quy tắc và trật tự này rốt cuộc tính là gì? Mỗi người đều chỉ là con rối mà thôi.”
Tạ Chiêu tiêu hóa một chút: “Cho nên cô tấn công hệ thống chủ?”
“Không sai, tôi muốn giải phóng loài người, để bọn họ thoát khỏi sự khống chế của hệ thống Chủ Chần. ” Nhậm Nhiên nói đến sự nghiệp vĩ đại của mình, cảm xúc rõ ràng tăng vọt lên, “Hiện tại loài người không tự do, bọn họ không khác gì súc vật được nuôi dưỡng. Bởi vì cái gọi là không phá thì không xây được, muốn thay đổi quy tắc này, nhất định phải phá quy tắc vốn có. Sau khi hệ thống Chủ Thần biến mất, toàn bộ thế giới sẽ được xây dựng lại.”
Tạ Chiêu: “…”
Cô đã hiểu, đây chính là phát biểu điển hình của nhân vật phản diện hoang tưởng tuổi dậy thì thường xuất hiện trong phim truyền hình điện ảnh. Lần trước cô nhìn thấy người nói lời này còn là một người xưng là Thanos, hiện giờ cỏ trên mộ anh ta đã cao hai mét rồi.
(Thanos là nhân vật phản diện mạnh nhất trong Vũ trụ Marvel và đã đụng độ với nhiều anh hùng bao gồm Avengers, Vệ binh dải ngân hà, Fantastic Four và X-men)
“Không phải …”
“Cô đồng ý gia nhập đội của tôi không?” Nhậm Nhiên ngắt lời Tạ Chiêu, còn ngỏ lời mời với cô.
Tạ Chiêu im lặng giây lát, mở miệng nói: “Đầu tiên, tôi không đồng ý quan điểm con rối của cô. Nếu cô giữ chức vụ này hơn hai mươi năm, vậy khẳng định cô biết hệ thống Mã Lương không thể điều khiển suy nghĩ của người khác, loài người có suy nghĩ của mình, tôi không cho rằng họ là con rối của ai.”
“Suy nghĩ?” Nhậm Nhiên lại bật cười, “Cái từ này rất buồn cười, cô không cảm thấy đây mới là cạm bẫy lớn nhất sao? Cô cho rằng đây là suy nghĩ của cô, nhưng làm sao cô biết đây không phải những suy nghĩ mà hệ thống Chủ Thần muốn cô có?”
“Cô nói rất đúng.” Tạ Chiêu gật đầu đồng ý, “Cho nên làm sao cô biết, phá huỷ thế giới là suy nghĩ của chính cô, mà không phải suy nghĩ hệ thống Chủ Thần muốn cô có?”
Nhậm Nhiên: “…”
“Cho nên cô thật sự muốn chống lại hệ thống Chủ Thần thì cô không thể làm theo ý nó được!” Tạ Chiêu bắt đầu tẩy não ngược lại, “Nó bảo cô phá huỷ thế giới, cô không được làm! Cô không chỉ không làm, cô còn phải xây dựng thế giới này! Đây mới là phản kháng lớn nhất đối với hệ thống Chủ Thần!”
Nhậm Nhiên: “…”
Trong kho hàng chợt im lặng một hồi, Nhậm Nhiên hơi cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Cô không cần nói mấy lời này để làm tôi lung lay…”
“Không hề nhé, tôi nói theo logic của cô mà.” Tạ Chiêu nói, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng ư? Cô không có ý này sao?”
“Tôi không có ý này!” Nhậm Nhiên có chút không khống chế được hô to, “Tôi không nên nghe biên kịch các cô nói chuyện, miệng lưỡi dẻo quẹo, đổi trắng thay đen!”
Tạ Chiêu: “…”
Cái này mà miệng lưỡi dẻo quẹo rồi? Cô còn chưa nói một tràng về tình yêu và hoà bình của thế giới này đâu!
“Là như thế này, tôi cảm thấy người có chí riêng, tôi tôn trọng theo đuổi sự nghiệp của cô. Tôi cũng không muốn ở đây nói một đống lý lẽ với cô. Cô muốn nghe có thể mở bừa một bộ phim bom tấn là có thể nghe phát biểu chính nghĩa của nhân vật chính…” Tạ Chiêu nhìn Nhậm Nhiên nói, “Tôi chỉ muốn nói, nếu cô nhất định muốn làm, có thể đừng làm trong nhiệm kỳ của tôi không?”
Cô chỉ muốn yên ổn đến khi về hưu, cô đã làm sai điều gì chứ!
“…” Nhậm Nhiên im lặng một chút, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra một khẩu súng nhắm thẳng vào Tạ Chiêu, “Đã không thể trở thành đồng bọn, vậy chỉ có thể làm kẻ địch.”
“Gâu gâu!” Tạ Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Thịt Ba Chỉ đã anh dũng vô địch nhào về phía Nhậm Nhiên, sau một tiếng súng “bằng”, Tạ Chiêu không làm sao đứng tại chỗ, ngược lại Nhậm Nhiên bắn súng ngã xuống đất.
Vai trái của cô ta trúng một phát súng, máu chảy ròng ròng. Bởi vì quá đau, cô ta nhíu chặt lông mày, bờ môi cũng không có sắc hồng.
“Làm sao có thể…” Cô ta ấn tay phải lên miệng vết thương của mình, khó khăn nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu lấy lại tinh thần sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, nhìn Nhậm Nhiên dưới đất nói: “Chính là một chiến thuật rất ngây thơ, tên là bắn ngược.”
Sau khi cô quyết định đến tìm Nhậm Nhiên, cũng không biết cô ta sẽ giở chiêu gì, thế là cô nghĩ đến một cách đơn giản thô bạo còn rất hay.
Chính là bắn ngược mà lúc bọn trẻ trâu cãi nhau thích dùng nhất.
May mắn Nhậm Nhiên là người mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì, không phải trẻ trâu, nếu không hai người bọn họ còn phải ở đây bắn ngược vô hạn.
“Cô phải cảm ơn Thịt Ba Chỉ cứu cô một mạng.” Tạ Chiêu nhìn cô ta nói, “Nếu phát này của cô không bắn lệch, có lẽ bây giờ cô đã chết rồi.”
Nhậm Nhiên khàn giọng nở nụ cười: “Bọn họ sẽ không để tôi chết, nếu không cô có thể trực tiếp viết tôi chết là được rồi, khụ khụ…”
Cô ta ho hai tiếng, còn ho ra chút máu, nhưng vẫn kiên trì muốn nói tiếp: “Là bọn họ không cho cô giết tôi? Tôi hiểu rất rõ bọn họ, nếu như không xét xử mà xử tử tôi, cái này trái với cái gọi là trật tự, quy tắc và sự ổn định của bọn họ, ha ha ha, bọn họ thật đúng là dối trá… Khụ khụ khụ.”
Nhậm Nhiên lại ho ra máu, Tạ Chiêu sợ cô ta chết ở đây thật, vội liên lạc với nhân viên quản lý.
“Bản mini của cô ở đâu?” Tạ Chiêu hỏi cô ta. Nhậm Nhiên quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào, Tạ Chiêu tự lục soát trên người cô ta. Cô tìm được điện thoại trong túi áo Nhậm Nhiên, ấn nút mở khoá, cần khuôn mặt để mở khoá. Cô chụp ảnh Nhậm Nhiên: “Phối hợp mở khoá cái.”
Nhậm Nhiên cúi gằm mặt xuống đất, không nhúc nhích. Tạ Chiêu xí một tiếng, dùng tài liệu của mình viết một câu “Điện thoại của Nhậm Nhiên tự động mở khoá”, sau đó điện thoại của Nhậm Nhiên tự động mở khoá.
“Không phải thêm thủ tục cho công việc của tôi đâu.” Tạ Chiêu tìm được bản mini hệ thống Mã Lương trong điện thoại của Nhậm Nhiên, mở ra xem.
Nhậm Nhiên viết không ít thứ trên này, quả nhiên xe cảnh sát bị trục trặc lúc trước cũng là bút tích của cô ta. Cô ta còn thêm rất nhiều buff cho Hứa Quốc Hào, như cơ thể cường tráng, vận may khiếp người, còn có đạn vô tận gì đó.
Bây giờ bản mini không thể nhập liệu, nhưng vẫn có thể xoá bỏ nội dung đã có. Trước đó Tạ Chiêu có hỏi nhân viên quản lý, hiện giờ hệ thống Mã Lương khoá lại chính là cô, hệ thống chỉ nhận cô là chủ nhân, nói cách khác, dù Nhậm Nhiên phân chia ra một hệ thống mini, hệ thống mini cũng nhận Tạ Chiêu là chủ nhân.
Nhưng bởi vì Nhậm Nhiên đã nắm giữ cách phá huỷ cấm chế, cho nên cô ta cũng có thể sử dụng hệ thống này.
Tạ Chiêu liếc nhìn những gì Nhậm Nhiên viết, xoá hết buff cô ta đã thêm cho Hứa Quốc Hào. Đợi cô xóa xong ngẩng đầu lên, cô lại đến căn phòng công nghệ cao lơ lưng mây bay.
Nhân viên quản lý đứng trước mặt, Nhậm Nhiên ngã dưới đất, vết thương trên vai cô ta biến mất, nhưng trên tay bị trói bởi một cái khóa điện tử.
“Đồng chí Tạ Chiêu, chúc mừng cô hoàn thành viên mãn nhiệm vụ lần này, vất vả rồi!”
“…Không cần nói lời khách sáo, hi vọng lần sau các anh đừng mắc sai lầm này nữa.”
“…” Nhân viên quản lý lúng túng ho một tiếng, nhìn cô nói, “Bây giờ tôi muốn dung hợp bản mini vào hệ thống Mã Lương, có lẽ mất một hai phút, mặt khác điểm tích luỹ thưởng cho cô đã đến tài khoản của cô rồi, về sau cô có thể xem trên Website chính thức.”
“Còn có Website cơ à?” Tạ Chiêu tò mò hỏi một câu.
Nhân viên quản lý nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm: “Website có viết trên sổ tay công việc, có phải cô không xem sổ tay công việc không!”
“…” Tạ Chiêu cây ngay không sợ chết đứng, “Không phải tôi vội vàng hoàn thành nhiệm vụ các anh giao phó sao! Làm gì có thời giờ xem!”
“…Được thôi.” Nhân viên quản lý sợ sệt rất nhanh.
“Đúng rồi.” Tạ Chiêu hỏi anh ta, “Tôi xoá những thứ Nhậm Nhiên viết, có phải vết thương của Lục Thừa Tư cũng không tồn tại không?”
“Đúng vậy, nhưng như thế không khớp với trí nhớ của bọn họ, cho nên cô cần phải sắp xếp ký ức mới cho bọn họ.”
Tạ Chiêu: “…”
Thật sự là tới đâu cũng không thoát khỏi vận mệnh viết bản thảo.
“Hơn nữa, bởi vì chuyện Nhậm Nhiên, tổ chức đã thảo luận qua, phải tăng cường công tác xây dựng tư tưởng cho đồng chí ở các bộ phận, đồng thời hàng năm tổ chức kiểm tra tư tưởng một lần, phòng ngừa tình huống tương tự xảy ra lần nữa.”
Tạ Chiêu: “…”
Đến đâu cũng không thoát khoá huấn luyện tư tưởng nữa.
Quả nhiên hình thái ý thức rất quan trọng.
Sau khi nhân viên quản lý dung hợp hệ thống Mã Lương xong, Tạ Chiêu đã ngồi đó viết bản thảo xong rồi. Lúc cô mở mắt lần nữa, cô đang nằm trong phòng của mình, một bóng người lắc lư trước mắt, tiếng kêu của Thịt Ba Chỉ mơ hồ bên tai.
“…Tạ Chiêu, Tạ Chiêu, em sao rồi?” Nương theo tiếng nói này, Tạ Chiêu rốt cuộc thấy rõ bóng người trước mắt, chính là Lục Thừa Tư.
“Lục Thừa Tư!” Tạ Chiêu giật bắn người dậy, kiểm tra cơ thể anh một lượt, “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Lục Thừa Tư nhìn cô, lông mày hơi cau lại, “Ngược lại là em đó, tối hôm qua bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Không được, anh thấy hôm nay nên đi bệnh biện kiểm tra cặn kẽ một lượt tốt hơn.”
“… A, a, em không sao.” Tạ Chiêu rốt cuộc nhớ ra chuyện cô sửa chữa sự việc tối hôm qua, Hứa Quốc Hào không có các loại buff đi vào trang viên không lâu thì bị cảnh sát khống chế, không có người bị thương, nhưng cô lại bị tiếng bắn nhau bên ngoài doạ ngất.
Cô cũng không viết mình bị ngất! Tại sao còn thêm cảnh diễn cho cô chứ!?
“Thật sự không sao?” Lục Thừa Tư nhìn cô, trong ánh mắt đều là lo lắng.
Tạ Chiêu lập tức nghĩ đến cảnh tối Lục Thừa Tư không ngừng chảy máu vào tối qua, mũi ê ẩm, vươn tay ôm chầm lấy anh: “Huhuhu tối hôm qua làm em sợ muốn chết, Lục Thừa Tư.”
Lục Thừa Tư cứng người lại, giơ tay vỗ nhè nhẹ lưng cô trấn an: “Được rồi, không sao, Hứa Quốc Hào đã bị bắt lại, lần này ông ta khẳng định không ra được, không sợ.”
“Em không phải sợ ông ta…”
“Vậy em sợ cái gì?”
“Em là sợ…” Tạ Chiêu bĩu môi, nhìn Lục Thừa Tư nói, “Em sợ em không có cơ hội yêu đương với anh nữa!”
Lục Thừa Tư ngơ ngác một chút, ngây ngẩn nhìn cô.
Tạ Chiêu nói: “Sớm biết có nhiều chuyện linh ta linh tinh như vậy, em nên nắm chặt thời gian yêu đương với anh, còn cân nhắc lâu như vậy làm cái gì!”
Lục Thừa Tư rốt cuộc chậm rãi lấy lại tinh thần, hai tay nắm chặt tay Tạ Chiêu, giống như sợ cô vừa nói xong sẽ lật lọng không nhận nợ: “Ý của em là, em đồng ý làm bạn gái anh ư?”
“Ừm, em đồng ý, từ hôm nay trở đi em cũng là người có bạn trai rồi!”
Triệu Khoan và Khương Vũ ở bên ngoài nghe lén vui vẻ vỗ tay nhau, tốt quá rồi, người đàn ông độc thân vạn năm Lục Thừa Tư rốt cuộc thoát kiếp FA!
Khương Vũ lập tức nói tin tức tốt này nói cho Lý Tuyền.
Trong phòng, Tạ Chiêu phát hiện lỗ tai Lục Thừa Tư hơi đỏ.
“A, Lục Thừa Tư, ” Tạ Chiêu tiến tới nhìn anh, “Có phải lỗ tai anh đỏ lên không?”
“Không có.” Lục Thừa Tư quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô không cho cô nhìn.
“Rõ ràng đỏ lên mà, không nhìn ra anh ngây thơ thế nhé.” Tạ Chiêu như tên lưu manh, trêu đùa tổng giám đốc đơn thuần chưa từng yêu đương, “Nếu giờ em hôn anh một cái, có phải đỉnh đầu anh sẽ bốc khói không? Giống như trong phim hoạt hình ấy.”
Cô những tưởng Lục Thừa Tư nghe lời này sẽ xấu hổ hơn, không ngờ Lục Thừa Tư không tránh. Không chỉ không tránh, anh còn nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em có thể hôn anh thử xem.”
Tạ Chiêu: “…”
Quả nhiên ngây thơ gì đó chỉ là giả vờ!
“Không hôn à?” Lục Thừa Tư hỏi lại lần nữa, còn cúi đầu lại gần Tạ Chiêu giống như đang chờ cô hôn mình.
Tạ Chiêu mấp máy môi, nghĩ thầm, giở trò lưu manh với cô đúng không? Được lắm, hôm nay sẽ để anh mở mang kiến thức xã hội hiểm ác!
Cô tiến tới, nhanh chóng hôn “chụt” một cái lên mặt Lục Thừa Tư.
Lục Thừa Tư rõ ràng vẫn sửng sốt một chút, sau đó lỗ tai ửng đỏ nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh nói: “Chỉ thế thôi? Anh tưởng rằng môi chạm môi mới là hôn.”
“Lục Thừa Tư, anh thấy tốt thì nhận đi, đừng quá đáng em với anh…”
Tạ Chiêu còn chưa nói hết, Lục Thừa Tư đã đỡ sau gáy và hôn lên môi của cô.
Hai người đều không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng nụ hôn này lại làm người ta không ngăn được tim đập nhanh hơn, nhanh đến mức Tạ Chiêu cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Hơi thở của Lục Thừa Tư cũng hơi dồn dập, anh kéo một chút khoảng cách với Tạ Chiêu và nhìn cô nói: “Sao rồi, đỉnh đầu anh bốc khói không?”
“…” Tạ Chiêu im lặng giây lát, miệng cọp gan thỏ mở miệng, “Lục Thừa Tư, anh giỏi đấy, có phải anh lén xem không ít phim không?”
“…” Lục Thừa Tư nói, “Anh không có.”
“Cũng phải.” Tạ Chiêu gật đầu, “Dù sao trước kia trái tim anh không tốt, không được xem thứ kích thích như vậy.”
“…” Lục Thừa Tư nhìn cô chằm chằm hai giây, bỗng nhiên lại xích lại gần môi cô, “Hiện giờ trái tim anh rất tốt, em có muốn thử xem anh có thể chịu được kích thích nhường nào không?”
“…” Tạ Chiêu nghe thế lắc đầu liên tục, “Không được không được, trái tim em không tốt, em không chịu được.”
Lục Thừa Tư cười khẽ một tiếng, nói với cô: “Vậy làm sao bây giờ? Xem ra bình thường chúng ta nên làm nhiều chuyện kích thích, chờ em thích ứng là được.”
Tạ Chiêu giật giật khóe miệng, có phải đàn ông đều như vậy, vừa đồng ý yêu đương với anh, trong đầu anh đã chỉ toàn hình ảnh 18+ rồi?
“Cậu chủ.” Triệu Khoan ở bên ngoài lễ phép gõ cửa một cái, mặc dù anh ta không hề muốn quấy rầy bọn họ, nhưng bây giờ anh ta nhất định phải tới truyền lời, “Bố mẹ cô Tạ đến.”
“Cái gì?!” Tạ Chiêu suýt giật bắn khỏi giường, “Bố mẹ em tới?”
“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, “Sáng sớm hôm nay cô chú xuất phát, trước khi đến có gọi điện thoại cho em nhưng lúc đó em chưa tỉnh, anh lo lắng bọn họ có chuyện gì nên bắt máy.”
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ nói muốn tới tìm em, nên anh bảo quản gia đến ga tàu hoả đón bọn họ.”
Tạ Chiêu: “…”