• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ ly được Huyền Thanh sủng nịch ngàn năm, chưa bao giờ phải chịu chút ủy khuất nào, cũng chưa từng ăn qua nửa điểm khổ cực, lần này lại cô độc ngồi giữa đại điện thiên đình, bị Thiên đế nghiêm khắc răn dạy, bị phạt trăm năm, bị tống vào thiên lao, trong lòng bất an và mê mang là có thể hiểu được.

Huyền Thanh nhìn vào kính thấy nó cuộn mình thành một đoàn, ánh mắt bất lực, cảm thấy đau lòng khôn xiết, cắn chặt hàm răng, hận không thể cắn ra máu. Không Hoa lão quân khuyên hắn đi nghỉ ngơi, nhưng hắn lắc đầu nói:” Ta muốn nhìn hắn mới yên tâm được”.

Không Hoa lão quân tức giận đến thổi râu trừng mắt:” Vì một cái tiểu hồ ly mà cố chấp đến như vậy, ngươi đây có phải đã thành ma?! Hồ ly cũng chỉ bị giam cầm một trăm năm, chẳng lẽ ngươi muốn không ăn không uống không ngủ mà nhìn xem một trăm năm sao?!”.

Huyên Thanh không nghe vào lời nói của hắn, chỉ nói:” Tiểu hồ ly từ khi lên Thiên giới chưa bao giờ chịu qua đau khổ, lần này chỉ vì một sai lầm nhỏ mà bị giam trong thiên lao nhiều năm như vậy, có thể nào chịu được?”.

Không Hoa lão quân bất đắc dĩ, thở dài:” Thôi thôi, ngươi trước nhìn xem năm ba ngày đi, ngươi hảo hảo nhìn xem vài ngày đi, xem nó có chịu khổ không”.

Huyền Thanh trầm mặc mà gật gật đầu, quả thật như vậy mà đứng canh chừng một tấc cũng không rời, một lần canh chừng này đó là mười ngày không chợp mắt, thấy tiểu hồ ly ở bên trong ở được an an tĩnh tĩnh, ăn uống tuy rằng không mỹ vị, nhưng chung quy cũng không có chịu đói, cuối cùng cũng yên lòng. Nhưng khi vừa nghĩ đến việc mình thì bình yên vô sự, trong khi nó lại mất tự do, áy náy trong lòng từng ngày lại càng nặng hơn từng ngày.

Huyền Thanh liên tục không ngủ nhiều ngày, chung quy cũng có chút mệt mỏi, Không Hoa lão quân cũng nhìn không được nữa, đành phải mạnh mẽ lôi hắn đi, vẽ một vòng phù chú chung quanh hắn, khiến cho hắn lâm vào giấc ngủ say.

Huyền Thanh một lần ngủ này là ngủ đến ba ngày, lần thứ hai khi tỉnh lại bị sư phụ ép ăn vài thứ rồi lại nhìn tiểu hồ ly, không nghĩ tới đập vào mắt là thân thể thương tích chất chồng của nó, nhất thời kinh sợ. Bất quá chỉ ngắn ngủi vài ngày không thấy, nó thế nhưng vết máu đầy người, tròng mắt mất đi sự sáng trong linh động, cuộn tròn trong một góc lạnh run, hiển nhiên là đã bị ngược đãi.

Huyền Thanh giống như đã bị đánh một đòn cảnh cáo, trong đầu ông ông, hai tay nắm thành quyền, trầm giọng nói:” Xảy ra chuyện gì? Từ khi nào mà thiên giới lại có hình phạt như vậy?”.

Không Hoa lão quân cũng là chấn động, trước đó thấy nó còn rất tốt, nên liền yên tâm, không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp vận rủi như vậy, vội vàng vận dụng pháp lực tra xét chuyện phát sinh trước đó, trầm ngâm một lát mở mắt ra nói:” Tiểu hồ ly nhất thời bực mình, cắn một cái vào tên ngục tốt tới đưa cơm”.

“ Bởi vì vậy mà lại gặp phải khi dễ như thế sao?” Thần sắc Huyền Thanh lạnh xuống:” Thiên giới quả thật là cảm thấy chính mình tài trí hơn người, thấy nó chỉ là tiểu yêu, liền không để vào mắt, tùy tùy tiện tiện một tên tiểu tiên đều có thể khi nhục nó!”.

Không Hoa lão quân sợ hắn nhất thời xúc động mà làm chuyện sai lầm, vội vàng trấn an nói:” Ta đi tìm Thiên đế hỏi rõ ràng một chút, ngươi cứ yên tâm”.

Huyền Thanh nhắm mắt, gật gật đầu:” Hảo”.

Không Hoa lão quân và hắn đã ở chung hơn vạn năm, chưa bao giờ thấy hắn làm trái lời mình, tuy rằng biết lần này hắn vô cùng gấp gáp, nhưng vẫn cho rằng hắn có thể chờ được vài canh giờ, nhất thời sơ suất mà không ngờ đến hắn sẽ bằng mặt mà không bằng lòng.

Khuôn mặt Huyền Thanh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, đợi sau khi sư phụ rời đi mới toát ra vẻ lo lắng và hận ý, lấy ra cửu cung linh kích mà mình đã nhiều năm không dùng đến, nắm trong tay trực tiếp nhằm về phía thiên lao.

Thương tích trên người tiểu hồ ly đâm đau nhức hai mắt hắn, hắn căn bản không kịp đợi sư phụ đi về phía Thiên đế đòi công đạo, hắn lại càng không tin Thiên đế sẽ sử xự công chính giữa một tên tiểu tiên và tiểu yêu, thay yêu đòi lại công bằng, thậm chí, rất có thể Thiên đế  sẽ bao che cho ngục tốt.

Mặt mày Huyền Thanh đông lạnh, vừa mới đứng trước cửa thiên lao liền bị thủ vệ cản lại, cao giọng quát:” Người tới là người nào? Có biết nơi đây là cấm địa?”

“ Biết “ Huyền Thanh lời còn chưa dứt, linh kích liền mãnh liệt quét ngang qua, ném hai người này văng xuống đất, lập tức nhất chân bước vào bên trong.

Thủ vệ thiên lao cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vì nhất thời chưa chuẩn bị mới để cho hắn đoạt lấy tiên cơ, chờ sau khi phản ứng lại, liền nhanh chóng từ trên mặt đất nhảy lên, vận dụng tiên khí đuổi theo ngăn hắn lại:” Đứng lại!”.

Cửu cung linh kích của Huyền Thanh vận dụng đó chính là cửu cung trận pháp, không có kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, xoay chuyển vài cái liền thấy hoa bay đầy trời, vây bọn họ lại trong cửu cung trận, trận pháp lại theo những đóa hoa quay cuồng mà thiên biến vạn hóa, làm cho bọn họ nửa ngày đều không tìm được đường ra, còn mình thì nhanh chóng thu hồi linh kích, xoay người phóng vào bên trong.

Huyền Thanh được Không Hoa lão quân truyền thụ, phép thuật sâu không lường được, đương nhiên cao hơn rất nhiều so với tiểu tiên này đó trong thiên lao, bất quá hắn cũng không muốn thương tổn người, chỉ chế trụ lại bọn họ, nắm chặt thời gian cứu tiểu hồ ly ra đem xuống hạ giới, không nghĩ tới còn chưa thấy được thân ảnh tiểu hồ ly, liền nghe thấy tiếng kêu xèo xèo cực kỳ thống khổ của nó, nhịn không được trong lòng run lên, theo hướng thanh âm vọt nhanh tới.

Trong lao, tiểu hồ ly ánh mắt hoảng sợ, sợ hãi đến nỗi không biết phương hướng mà chạy loạn khắp nơi, bốn gã ngục tốt đều cầm roi dài, mặc kệ nó có trốn tới nơi nào đi chăng nữa cũng đều có thể chuẩn xác không lầm mà quất roi lên người nó, mỗi một roi đều bỏ thêm linh lực, vụt vù vù, trong nháy mắt là da tróc thịt bong, nhìn thấy ghê người.

Tiểu hồ ly đau đến thét chói tai, linh lực trên người bị Thiên đế phong ấn không thể sử dụng được, chỉ có thể từng chút từng chút chịu đựng, liên tiếp bị ngược đãi ba ngày, ánh mắt hỏng mất mà mất đi tiêu cự.

“Dừng tay!” ánh mắt Huyền Thanh giống như phun lửa, chưa bao giờ chịu qua dày vò cả thân lẫn tâm như vậy, hắn hoàn toàn phẫn nộ, linh huyết (*) trong đầu tụ về một hướng, mất đi lý trí, một kích chém xuống liền đánh văng cửa lao ra:” Các ngươi thật to gan! Chỉ vài cái tiểu tiên không ai biết đến cũng dám ở trong lao lạm dụng tư hình! Quả nhiên là tổn hại đạo trời!”.

Mấy tên tiểu tiên kia cũng không biết hắn, ngừng động tác trên tay, cười đến cực kỳ khinh thường:” Bất quá chỉ là cái tiểu yêu thôi, ở trong thiên lao này đều là thần tiên bị phạt, khi nào đã có yêu tộc? Cầm tù nó ở trong này quả thực là tiện nghi cho nó! Nó không biết cảm ơn, thế nhưng còn dám dĩ hạ phạm thượng, răng nanh lại độc địa, không phải là đáng đánh!”.

Huyền Thanh nghe mà giận dữ, không muốn tiếp tục lý luận với bọn họ, vội vã muốn ôm lấy tiểu hồ ly, không nghĩ tới tiểu hồ ly bị kích thích quá độ, thấy hắn tới gần thì sợ đến mức xèo xèo la hoảng, chân sau đạp loạn, lần thứ hai nghiêng ngã lảo đảo trốn đông trốn tây, những nơi đi qua đều thấm đầy vết máu.

Huyền Thanh nhìn thấy mà lòng đau nhức, cố nén xót xa trong lòng dịu giọng nói:” Tiểu hồ ly, là ta, ta tới cứu ngươi ra ngoài”.

Tiểu hồ ly hoàn toàn không nghe được lời hắn nói, chỉ là theo bản năng trốn tránh.

Bên cạnh vài tên ngục tốt bắt đầu cười nhạo, vừa mới cười hai tiếng liền mãnh liệt bừng tỉnh, cảnh giác bao vây hắn, phẫn nộ quát:” Ngươi là người nào, như thế nào lại có bản lĩnh xông tới đây?!”

Huyền Thanh không dự đoán được tiểu hồ ly thế nhưng không nhận ra mình, trong lòng chịu đả kích, căn bản không quan tâm được tiếng quát hỏi của bọn họ, thấy tiểu hồ ly vẫn luôn trốn tránh mình, đành phải mạnh mẽ ôm nó vào trong ngực, thấy nó vừa giãy giụa vừa xèo xèo la hoảng, thậm chí bị nó cắn một hơi, nhất thời hốc mắt nóng lên, thấp giọng nói:” A Lê, đừng sợ”.

Tai tiểu hồ ly giật giật, dừng lại động tác, ánh mắt thoáng sáng vài phần, nhưng vẫn cứ có chút dại ra, thân thể vẫn như cũ mà run nhè nhẹ.

Huyền Thanh nhất thời vừa kinh hỉ vừa đau lòng, biết trong tiềm thức nó vẫn còn nhớ đến mình, vội vàng đưa tay sờ lên người nó trấn an, nơi lòng bàn tay vuốt qua, vết thương từng cái từng cái khép lại.

Bên cạnh ngục tốt thấy thế thì chấn động, trao đổi ánh mắt với nhau, đồng loạt hướng hắn tấn công. Huyền Thanh hận đến có chút mất lý trí, khom lưng tạo một vòng sáng bao lại tiên khí của bọn họ, phản thủ đem linh kích hướng đến ngực một tên ngục tốt đâm tới, bàn tay vừa xoay, nhất thời một cột máu phun vọt ra.

Phút chốc bốn phía trở nên yên lặng quỷ dị, còn lại ba tên ngục tốt không thể tin mà nhìn hắn, thấy hắn đỏ mắt quét lại đây, trong lòng bỗng nhiên gợi lên một chút sợ hãi.

Huyền Thanh không hề nhìn bọn họ, ôm tiểu hồ ly nhấc chân liền muốn bước ra cửa lao.

“Đứng lại!” Một đạo tiên ảnh quét ngang lại đây:” Để lại tiểu yêu này! Đây là ý chỉ của Thiên đế! Ngươi muốn nghịch thiên mà đi à?!”.

Huyền Thanh nâng lên linh kích cuốn lấy roi dài trong tay ngục tốt, linh lực vừa vận lên liền làm chiếc roi bị chấn động đến dập nát, linh kích đâm về phía trước, chỉa vào ngực ngục tốt, thanh âm lạnh lùng:” Tới ngăn trở một người giết một người, các ngươi thử xem!”.

“ Thật to gan!” Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm uy nghiêm, lập tức liền có mười hai thân ảnh xuất hiện trong tầm nhìn. Huyền Thanh đại náo thiên lao thế nhưng kinh động tới mười hai kim tiên dưới trướng Thiên đế, không chỉ là kinh động, mà toàn bộ mười hai kim tiên đều đến đây, đây là điều làm hắn bất ngờ.

Huyền Thanh sửng sốt một chút, cười lạnh:” Các vị đại nhân đến cũng thật đúng lúc, luôn nhìn chằm chằm vào nơi này sao? Như thế nào mà những tên ngục tốt này tổn hại đạo trời lạm dụng tư hình mà các ngươi cũng không thấy được?”

Mười hai kim tiên dù sao cũng bình tĩnh trầm ổn hơn so với ngục tốt rất nhiều, không đáp lời hắn, chỉ nói:” Huyền Thanh, còn không mau buông con hồ ly này xuống! Ngươi đã làm trọng thương hai tên ngục tốt, không thể lại sai càng thêm sai!”.

“ Tới nơi này chính là muốn đem nó ra ngoài!” Huyền Thanh vừa nói, vừa âm thầm căng thẳng thần kinh, hắn xác thực không thể nắm chắc có thể ứng phó được với bọn họ hay không, mắt lạnh hướng bọn họ quét một vòng, mũi linh kích vẽ một vòng, hóa ra trận pháp bao vây tất cả mọi người ở đây vào trong đó.

Cửu cung cùng với bát quái, biến ảo vô cùng vô tận (*), rất khó để hiểu được thấu đáo, nếu không hiểu người bày ra trận pháp này, sẽ rất khó tìm ra được huyền cơ trong đó. Mười hai kim tiên tuy địa vị cao quý, pháp lực cường đại, dĩ nhiên tinh thông trận pháp, chỉ là trận này do Huyền Thanh bày bố, thuật pháp của Huyền Thanh đều là do Không Hoa lão quân chỉ dạy, nếu bọn họ muốn thuận lợi ngăn lại hắn chỉ e là vẫn có chút khó khăn.

Huyền Thanh tại bên trong trận pháp mà tả đột hữu phá, chiêu thức linh kích biến ảo khôn cùng, pháp lực so ra kém bọn họ, đành phải sử dụng kỹ xảo này đó, triền đấu một lúc lâu với mười hai kim tiên. Trong ngực tiểu hồ ly sớm đã mất máu quá nhiều, lại bị hoảng sợ, sớm đã có chút mơ mơ màng màng, Huyền Thanh biết không thể kéo dài thời gian được nữa, trong lòng nhịn không được mà lo lắng, nhất thời thất thần thiếu chút nữa đã bị đối phương phá trận pháp, khóe miệng tràn ra máu tươi, đành phải lần thứ hai chuyên tâm.

Trận pháp dần dần dời sang hướng cửa trước, Huyền Thanh nhìn cửa thiên lao gần trong gang tấc, trong lòng vui vẻ, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng lại không dám mở rộng trận pháp, sợ kinh động người khác, đành phải vừa đánh vừa lui, cuối cùng đem cửu cung linh kích đặt giữa trận pháp, trực tiếp dùng thuật pháp đánh với mười hai kim tiên.

Pháp lực của mười hai kim tiên mọi người đều biết, Huyền Thanh dĩ nhiên cũng biết, nhưng Huyền Thanh lại là Tán tiên ẩn cư, thực lực đến tột cùng là như thế nào, mười hai kim tiên lại không thể nào biết được, dưới điều kiện như thế, Huyền Thanh nguyên bản bị nằm trong hoàn cảnh xấu, nhưng lại có thể cố gắng liều mạng mà đánh ngang tay, chính mình bị thương không nhẹ, lại cũng làm bị thương bốn người bên đối phương, cuối cùng buông linh kích đề cho nó khống chế trận pháp, còn mình thì mang theo hồ ly nhảy ra từ cửa sinh (*), một đường xông qua những tiểu tiên chặn đường, rốt cục tìm được thời cơ thích hợp liền nhảy xuống hạ giới.

Trên người Huyền Thanh bị trọng thương nhiều chỗ, nhưng cũng không thể quan tâm nhiều, vội vã đem hồ ly giao vào tay cửu vĩ linh hồ lớn tuổi nhất trên thế gian, kính nhờ hắn hảo hảo chăm sóc nó. Cửu vĩ linh hồ kia đang lo không thể quy ẩn được, thấy hắn đưa tới một con cửu vĩ linh hồ còn trẻ tuổi như thế, mừng rỡ trong lòng, nói rằng dù có dốc hết sức lực của toàn bộ hồ tộc cũng sẽ bảo hộ nó chu toàn.

Huyền Thanh biết hồ tộc cực kỳ đoàn kết, cũng biết cửu vĩ hồ rất nặng tình nghĩa, nếu đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nuốt lời, rốt cục trong lòng yên ổn, chậm rãi thở phào một cái, ôm tiểu hồ ly vào lòng không nỡ mà sờ sờ, thấy nó nhìn mình chằm chằm, nhịn không được trong lòng thấy chua xót:” Tiểu hồ ly, ngươi còn nhớ rõ ta?”.

Tiểu hồ ly chưa bao giờ chịu qua đau đớn, trong thiên lao lại bị một trận ngược đãi, dĩ nhiên là chịu kích thích lớn, tự trong đáy lòng cảm thấy người trước mắt đáng giá ỷ lại, có thể thấy được thân phận của hắn cũng giống như những người đã đánh roi mình, nhớ đến những kẻ đó nó lại sợ hãi đến phát run, quay đầu nhìn cửu vĩ hồ phía sau, biết đó là đồng loại của mình, liền nha nha rên rỉ nhảy khỏi ngực Huyền Thanh, phóng đến bên chân lão hồ ly.

Lòng Du Thanh như tan nát, trong mắt chua xót, đi qua khẽ vuốt đầu nó, ôn nhu nói:” Ngươi không nhớ rõ ta cũng không sao, chờ ta tìm được lối thoát, ta sẽ còn tìm đến ngươi”.

Tiểu hồ ly nơm nớp lo sợ mà nhìn hắn, né tránh phía sau lão hồ ly.

Huyền Thanh nhấp nhếch môi, một tay bắt lấy nó ra ôm lấy, thấy nó cũng không giãy giụa, trong lòng buồn vui nảy ra, vùi đầu vào cổ nó thở sâu, gãi gãi lên chiếc cổ mao nhung nhung của nó, lòng bàn tay áp lên lưng nó, tại phía sau nó khắc lên ấn ký hoa mai của mình, truyền cho nó ba tầng linh lực.

Trước đó trong lúc chiến đấu hắn đã muốn mất đi một lượng lớn linh lực, lúc này lại truyền ba tầng linh lực cho tiểu hồ ly, vừa mới đứng lên, thiếu chút nữa đứng không vững, chống tay lên thân cây gần bên chờ một lát, mỉm cười nói với lão hồ ly:” Làm phiền ngài nhớ kỹ thay nó, nó gọi là Bạch Lê”.

Lão hồ ly vuốt râu mà cười:” Bạch Lê, tên này rất tốt”.

Huyền Thanh cười cười, nhìn tiểu hồ ly một cái thật sâu, xoay người rời đi.

Chú thích:

(*):Cửu cung cùng với bát quái, biến ảo vô cùng vô tận: Chắc cái này tác giả lấy trong thuyết Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái biến hóa khôn cùng. Mình học cái này lâu rồi nên chỉ nhớ mang máng, các bạn lên GG tra đọc đi, cũng thú vị đó, tuy hơi xoắn não ^_^

(*) Linh kích: Nếu mình không nhầm thì nó giống cái cây Tam Xoan Kích của Dương Tiễn đó. Nhưng mà cái cây kích của DT có 3 chia, còn cây kích của A Thanh chắc chỉ 1 đầu thôi, còn “cửu cung” chắc là nói về thuật pháp thôi chứ hổng phải cây kích chín đầu nha ^_^ Có bạn nào có cách lý giải khác không?

(*): Linh huyết: Máu có linh lực, đại khái là máu tiên nói chung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK