• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử kia là ai?

Phượng Trữ không biết, nàng trước kia chỉ biết là nam nhân này muốn giết nàng, muốn trộm bảo vật của Long gia, nàng bây giờ còn biết thêm nam nhân này muốn cướp Bảo Nhi: Nếu là giết nàng vì diệt khẩu, cướp bảo vật vì vơ vét của cải, vậy cướp Bảo Nhi là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ Bảo Nhi là đứa nhỏ của Long gia, muốn dùng để uy hiếp sao?

Kiều Lỵ nhìn vẻ mặt của Phượng Trữ lo sợ không yên ngu ngốc đờ đẫn, hận không thể đánh chết nàng, quát: “Đang nói chuyện với ngươi đó, hắn rốt cuộc là ai?”

Ngữ khí của Kiều Lỵ rất hung dữ, làm cho Bảo Nhi đang nằm trong lòng Phượng Trữ chấn động mạnh, nhưng lại không dám lớn tiếng khóc, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt vạt áo của Phượng Trữ, chui đầu vào sâu thêm đè thấp giọng nức nở: Phượng Trữ vỗ vỗ phía sau lưng Bảo Nhi dỗ, đối Kiều Lỵ nói: “Nương, có chuyện gì trở về nói sau:”

“Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn với ta mà lừa đảo:” Kiều Lỵ cũng không biết bị kích thích gì, đứng bên đường không thuận theo không buông tha, khiến nhiều người chú ý: Bà đang định tiếp tục nói, An Nhược Thần lại thản nhiên nói: “Đừng ở chỗ này ồn ào, hồi phủ đi:” Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại có uy nghiêm của tướng quân phu nhân, tùy vệ trong góc tối lúc này cũng hiện thân, đứng ở một bên, Kiều Lỵ nghĩ nghĩ, nghiêm mặt phất tay áo hướng Long phủ mà đi:

An Nhược Thần vỗ nhẹ bả vai Phượng Trữ, nhẹ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Phượng Trữ lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nàng lại lắc đầu, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi:

Về tới Long phủ, Phượng Trữ không chịu nổi Kiều Lỵ lần nữa thúc giục, đành đem Bảo Nhi đang khóc nháo không ngớt giao cho An Nhược Thần chiếu cố, tự mình cùng bà đóng cửa trò chuyện với nhau:

Lúc thật sự chỉ còn lại hai người, Kiều Lỵ lại không nói lời nào: Bà nhíu mày, bước chân thong thả tới tới lui lui, Phượng Trữ trong lòng hốt hoảng, cũng không biết nói cái gì mới tốt, hai mẹ con cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Kiều Lỵ rốt cục thở hắt ra, ngồi ở ghế trên, thanh âm bình tĩnh hỏi: “Con nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Phượng Trữ không biết nên đáp như thế nào, trên thực tế vấn đề này quá rộng, nàng thậm chí còn không xác định Kiều Lỵ hỏi là cái gì: Cái gì kêu sao lại thế này? Hỏi là chuyện gì? Vì thế Phượng Trữ hỏi lại: “Người nọ đã nói với nương cái gì đó?”

Kiều Lỵ nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới trả lời: “Cũng không nói cái gì, lúc ấy thực loạn, ta cũng không nghe rõ ràng cái gì, chính là hắn muốn cướp Bảo Nhi, cho nên ta phải cùng con hỏi rõ ràng, người nọ là ai?”

“Ta cũng muốn biết hắn là ai vậy?” Phượng Trữ nhếch miệng, trả lời: “Hắn từng muốn giết ta, lại từ đến đây cướp bảo vật của Long gia, nhưng ta không biết hắn:”

“Hừ, lại là không nhớ rõ có phải không?” Kiều Lỵ cười lạnh: “Tật mất trí nhớ của ngươi quả nhiên là dùng tốt:”

Phượng Trữ cắn răng, trong lòng cực kì ủy khuất, nàng là thật sự mất trí nhớ, chẳng lẽ việc này cũng muốn đẩy cho nàng? Sự tình qua lâu như vậy, bây giờ còn trách nàng sao?

Kiều Lỵ phiền chán đứng lên, đi vài bước, đột nhiên hỏi: “Ta vẫn chưa có hỏi ngươi, ngươi mang theo Bảo Nhi, Long Tam đối chuyện này nói như thế nào?”

“Hắn tất nhiên xem Bảo Nhi là đứa nhỏ thân sinh của hắn, hắn đối Bảo Nhi tốt lắm, Bảo Nhi cũng thân thiết với hắn nhiều:” Phượng Trữ đối vấn đề này thực cảnh giác, ngữ khí không khỏi cứng rắn thêm:

Kiều Lỵ không nói lời nào, lại đi trở về vài bước, ngữ khí cuối cùng hòa hoãn lại, nói: “Phượng Phượng, nương đôi khi hơi nóng tính, có khi nói nặng lời, con chớ trách nương:” Phượng Trữ không nói chuyện, Kiều Lỵ lại nói: “Con phải biết rằng, bất luận như thế nào, cha mẹ đều là người hiểu rõ con nhất, thân thiết với con nhất: Con hoàn toàn đã quên hết chuyện quá khứ, chắc chắn lúc vừa tỉnh lại, nhất định là lúc yếu ớt cô đơn nhất, nhưng chỉ vì nương biết quá muộn, chỉ có thể cho con ở lại Long gia chịu khổ: Tuy rằng nay con cảm thấy khổ tẫn cam lai, nhưng có một số việc vẫn là không phải lúc nào cũng như mình nghĩ:”

“Nương đến tột cùng là muốn nói cái gì?” Phượng Trữ cảm thấy trong lời nói của bà có chuyện:

“Nương là hy vọng con hiểu lí lẽ, biết trung hiếu: Nếu lần này mọi người tìm được bảo vật, chứng thật Phượng gia xác thực bị Long gia làm hại, con tuyệt đối không được bị Long gia mê hoặc:”

Trong lòng Phượng Trữ trầm xuống, nàng kỳ thật không nghĩ đến khả năng, nàng thật lòng toàn tâm toàn ý tín nhiệm Long Tam, Long Tam xem tổ phụ là một anh hùng, kính nể kính ngưỡng, cho nên nàng cũng vẫn tin tưởng Long lão gia tử sẽ không làm việc này: Mà nếu quả thực có bằng chứng chứng minh việc này là thật thì…

Phượng Trữ trả lời: “Nương, hiện tại có trăm ngàn khả năng giả thiết tính cũng vô dụng, đợi chúng ta tìm ra chân tướng, lại bàn luận làm việc cũng không muộn: Nữ nhi không phải là không phân rõ phải trái, bất luận chuyện xảy ra như thế nào, hiện tại mọi người đối đãi chân thành mới là quan trọng nhất: Sự tình luôn luôn biện pháp giải quyết, chớ để để tâm vào chuyện vụn vặt:”

“Đối đãi chân thành?” Kiều Lỵ lắc đầu: “Chuyện này sẽ không bao giờ tồn tại: Phượng Phượng a, con quá ngây thơ rồi:”

“Nương vì cái gì mà bi quan như vậy, ta thấy cảm tình nương cùng cha rất tốt, chẳng lẽ này không phải đối đãi chân thành, làm bạn lấy yêu, tại sao lại có thể nói là không tồn tại?” “Ta cùng với cha con đồng cam cộng khổ, cùng nhau chịu đựng không ít khúc chiết, tất nhiên không thể so sánh với chuyện kia: Nhưng con ở Long gia mấy năm nay, vẫn không có chút gì vui vẻ, thậm chí còn làm ra chuyện dọa người kia, phàm là nam nhân trong thiên hạ có ai là chịu được, vậy mà Long Tam kia tại sao lại đối với con tốt như vậy, con đã từng nghĩ tới chưa?”

“Nương rốt cuộc là muốn nói cái gì? Là muốn nói cho ta nương cùng cha thế này mới gọi là vợ chồng tình thâm, ta cùng với Long Tam chính là tính kế lẫn nhau sao?” Phượng Trữ giận dữ: “Nương khinh thường ta, bởi vì ta đã làm sai chuyện, có phải thế không?”

“Chẳng lẽ con còn cảm thấy làm chuyện như thế rất vinh quang sao?”

“Không vinh quang, thực cảm thấy thẹn:” Phượng Trữ nâng đầu nói năng rành mạch: “Ta xấu hổ đến hận không thể biến mất, ta hận chính mình, đoạn thời gian đó mỗi ngày mỗi đêm ta đều suy nghĩ, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, ta là làm sao vậy? Là ta không giữ nữ tắc, là ta bị người dụ dỗ, hay là ta căn bản chính là bị người ép buộc? Nương, nương nói tật mất trí nhớ của ta là dùng tốt, đối với ta thì thà rằng mỗi một việc đều nhớ rõ rành mạch, nếu không nhớ những chuyện trước đây so với tưởng tượng còn thương tổn hơn: Nương, nương nói nương chịu đựng không ít khúc chiết, ta cũng đâu có kém gì:”

Kiều Lỵ nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nói tiếp như thế nào mới tốt, bà vốn tưởng rằng chuyện này Phượng Trữ sẽ không có lời nào để nói, không dự đoán được nàng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

Phượng Trữ lại nói: “Nương, ta làm ra chuyện lớn như thế, nương có từng quan tâm đến nguyên do hay không, nương có từng nghĩ tới nữ nhi của nương đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì hay không? Khi đó nương ở Long gia, chỉ lo suy nghĩ như thế nào giải quyết chuyện Long gia hưu ta, chỉ lo suy nghĩ làm cách nào vứt bỏ Bảo Nhi để ngăn ngừa hậu hoạn, nương đã từng nghĩ đến cảm thụ của ta hay không?”

“Ta can thiệp vào chuyện của Long gia, an bài đường lui cho Bảo Nhi, chẳng lẽ không phải vì tương lai của ngươi hay sao? Tại sao ta lại không nghĩ đến cảm thụ của ngươi chứ? Chẳng lẽ phải vứt bỏ mặc kệ ngươi mới tính là săn sóc?” Kiều Lỵ bị trách cứ thẹn quá thành giận: “Ngươi cứ ra ngoài mà hỏi thăm xem, khuê nữ nhà ai làm ra chuyện xấu lớn như thế, nhà mẹ đẻ có mấy ai còn toàn lực bảo vệ nàng như vậy, chính ngươi nói xem, ngươi khiến cho mặt của ta để vào đâu?”

Kiều Lỵ càng nói càng cảm thấy giận, chỉ vào Phượng Trữ mắng: “Ngươi trước đây nhu thuận nghe lời đã đi nơi nào rồi? Bị thương đầu óc rồi thay đổi tính cách luôn sao, ngươi làm ra chuyện như vậy, hồng hạnh ra tường cho Long Tam đội nón xanh, còn có thể làm cho hắn nơi nơi tìm ngươi, ngươi thực nghĩ thiên hạ luôn có chuyện tốt như vậy sao? Ta vốn sợ ngươi thương tâm, chỉ điểm cho ngươi không nói, nay ngươi bị mỡ heo mê hoặc, cái gì đều thấy không rõ, ta thật muốn hỏi ngươi, Long gia là gia thế gì, ba huynh đệ Long gia là người ra sao, Long Tam gia phong lưu phóng khoáng ở giang hồ cùng trong kinh thành là danh vọng gì, hồng nhan tri kỷ còn có thể thiếu sao? Ngươi gả đến đây ba năm, người ta ngay cả con mắt cũng không nguyện nhìn ngươi, ngươi bị thương, có nghiệt chủng, người ta lại trở nên thích ngươi, chính ngươi nói xem, trên đời có khả năng này sao?”

Phượng Trữ nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay sinh đau, nhưng nỗi đau này không bằng nỗi đau trong lòng bị lời nói của Kiều Lỵ đâm chọc: Nàng cố nén nước mắt, ách thanh âm nói: “Nương luôn nghĩ là ta không tốt, tất nhiên là không thể có chuyện đó: Nhưng có khi Long Tam thấy được ta tốt…”

“Ba năm trước nhìn không thấy tốt, tại sao sau này lại thấy được? Cái tốt trong mắt hắn là cái gì?” Kiều Lỵ không nhìn tới biểu tình của Phượng Trữ, miệng vẫn nói lời tàn khốc:

“Kia nương lại là ý gì? Nương biết rõ Long gia là đầm rồng hang hổ, vẫn đem ta ép gả vào, thời điểm bái đường, ngay cả chú rể cũng không có, ta cùng heo bái thiên địa, nương lúc ấy là ở bên cạnh trơ mắt nhìn sao? Đó là kêu quan tâm ta nhất, thân cận ta nhất sao? Ta về nhà mẹ đẻ vụng trộm sinh đứa nhỏ, cũng không dám mang về phu gia, chẳng lẽ chuyện này không nói lên cuộc sống của ta ở nhà chồng rất tệ sao? Vì sao nương không giữ ta ở lại, không che chở cho ta, lại còn ép ta trở về? Nhiều năm thế này, nương quan tâm đến đại cừu Phượng gia nhiều hơn, hay là quan tâm đến nữ nhi là ta nhiều hơn? Dựa vào cái gì người khác không có thể thấy cái tốt của ta, nương quản là ba năm hay là ba mươi năm, nếu là thật tình đối đãi, vài năm hay là vài thập niên thì có quan hệ gì? Ta một không dùng thủ đoạn hai không làm chuyện xấu, bất luận quá khứ như thế nào, nay ta thản bằng phẳng đãng, không thẹn với lương tâm, ta có chỗ nào không tốt? Long Tam chính là thích ta, ta tin hắn, chuyện tệ nhất không chịu nổi nhất của ta, hắn đều biết, ta không lừa gạt hắn, hắn thích ta như vậy, vì sao lại không có thể là thật?”

Lời này của Phượng Trữ giống như đem Kiều Lỵ ra đả kích, bà cứng người một chút, Phượng Trữ cũng bất giác hạ giọng: “Nương kiểu gì cũng không hề thấy ta tốt, nương là nương của ta thật sao, đến tột cùng là vì cái gì?”

Kiều Lỵ cọ cọ lui hai bước, cả kinh nói: “Ngươi, ngươi đã biết cái gì?”

Phượng Trữ đang tức giận, lớn tiếng nói: “Biết nương là một người nhẫn tâm, ngay cả với con đẻ của mình:”

Kiều Lỵ híp hai mắt, rất nhanh trấn định lại, bà nghĩ nghĩ, thay đổi ngữ khí: “Ta là quan tâm đến con, ta chỉ là… ta chỉ là… Sau khi con bị bệnh, tính tình thay đổi, ta cũng có chút hoảng, hơn nữa ta dưỡng dục Bảo Nhi cho con hai năm, trả giá rất nhiều, cuối cùng mới biết được là bị con lừa, Bảo Nhi kia lại là… Ta nhất thời không tiếp nhận được, cho nên mới như thế:”

Phượng Trữ xoay đầu sang một bên, cắn răng chua chát nói: “Lời nói của nương rất đả thương người:”

“Là nương không tốt:” Kiều Lỵ đến gần Phượng Trữ, kéo tay nàng ôn nhu nói: “Hôm nay ở trên đường, người nọ muốn cướp đi Bảo Nhi trong lòng ta, ta bị kinh hách, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mới nói mà không suy nghĩ, con chớ trách nương:”

Phượng Trữ nhếch miệng: “Ta hiểu xảy ra chuyện này cũng không chịu nổi, không thể thoải mái:”

“Con đứa nhỏ này:” Kiều Lỵ cười khẽ, kéo Phượng Trữ xuống cùng ngồi, đưa tay thay nàng day day thái dương: “Ta nhớ rõ con mới trước đây có lúc bị ta mắng, cũng sinh hờn dỗi, con leo lên cây làm cho chúng ta tìm không ra, kết quả sau tự mình trượt chân, té bị thương, trên phía sau vai còn có cái sẹo:”

Bà vừa nói, một bên vỗ vỗ vị trí vai phía sau lưng Phượng Trữ, bà ôn nhu mềm giọng như vậy, Phượng Trữ thật sự đã hết tức giận, nàng hấp hấp cái mũi nói: “Ta đều không nhớ rõ:”

Kiều Lỵ nói: “Con cho nương nhìn lại cái sẹo kia đi, nói không chừng hiện tại đã phai nhạt:”

Phượng Trữ xoay đầu ra sau, cho tới bây giờ nàng nhìn không tới cái vị trí kia, nơi đó có cái sẹo sao? Nàng đang định đáp ứng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó Long Tam đẩy cửa mà vào, nhìn đến hai người thân thiết ngồi cùng một chỗ, có chút ngoài ý muốn: “Nghe nói hai người gây gổ rất lớn, ta nhanh qua xem, hiện tại xem ra cũng không có việc gì:”

Kiều Lỵ cười nói: “Ta cùng với Phượng Phượng đang nói chuyện trước đây của nàng, chúng ta thật lâu không có hảo hảo tâm sự như vậy:” Tâm sự của hai mẹ con, hắn làm con rể nên có chút nhãn lực mà tránh một chút:

Nhưng Long Tam giống như nghe không hiểu ngụ ý của Kiều Lỵ, hắn hướng Phượng Trữ vươn tay gọi nàng đến bên người, cẩn thận xem xem thần sắc của nàng, Phượng Trữ nói: “Nương nói ta trước đây từ trên cây ngã xuống, sau vai có cái sẹo, bà muốn nhìn một chút xem hiện tại đã nhạt đến đâu:”

Long Tam rũ mắt xuống, nắm tay nàng ôn nhu nói: “ Bảo Nhi khóc rất dữ, xem ra là sợ hãi, nàng đi xem Bảo Nhi, được không?” Phượng Trữ vừa nghe, nhanh chóng vội vàng hướng Kiều Lỵ nói lời từ biệt, theo Long Tam đi ra, trong lòng nàng nhớ thương Bảo Nhi, không có nhìn thấy lúc Long Tam quay đầu, nhìn Kiều Lỵ phía sau nàng, vẻ mặt có chút suy nghĩ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK