“Thư Diêu, em có từng nghĩ… sẽ nắm tay một người thế nào để đi đến hết đời chưa?”
Thật ra Thư Diêu chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến câu hỏi ấy. Nhưng đúng khoảnh khắc này, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh, là ở bên Chu Mính Viễn.
Thậm chí, theo phản xạ, cô đã định thốt lên: “Là anh.”
Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên trước, cắt ngang mọi chuyện.
Thư Diêu rút điện thoại ra, ánh mắt vô thức hướng về phía Chu Mính Viễn.
Anh ngồi trên băng ghế gỗ ở sân sau bệnh viện, ngẩng đầu nhìn cô, thong thả giơ tay ra hiệu: “Cứ nghe máy trước đi.”
Giọng của Phùng Linh Tử trong điện thoại có một sự bình tĩnh khác lạ, không còn cái vẻ ríu rít ồn ào thường ngày. Cô ấy không hớn hở gọi “Thư Diêu bảo bối” như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu đang ở đâu vậy?”
Thư Diêu sợ làm Lăng Tử lo, không dám nói thật là đang ở bệnh viện:
“Tớ đang ở ngoài. Có chuyện gì sao?”
“Tớ đang ở nhà cậu.”
Thư Diêu thoáng chau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Tớ về ngay.”
Chưa kịp mở lời với Chu Mính Viễn, anh đã đứng dậy trước:
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Trên đường về, Thư Diêu cầm chặt điện thoại trong tay, gửi vài tin nhắn hỏi Phùng Linh Tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:
【Đợi cậu về rồi nói.】
Khi Thư Diêu trở lại Đông Cẩn, Phùng Linh Tử đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ôm chiếc gối ôm hình chim cánh cụt quen thuộc.
Trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì đặc biệt. Nhìn thấy Chu Mính Viễn đi phía sau Thư Diêu cũng chẳng phản ứng gay gắt như mọi khi, không gọi anh là “Chu cẩu”, chỉ hờ hững liếc mắt một cái — xem như chào hỏi.
Chuyện giữa phụ nữ với nhau, Chu Mính Viễn biết mình không tiện nghe, nên tự giác ở lại tầng một.
Chỉ là, ngay khi Thư Diêu bước chân lên bậc thang, anh khẽ kéo cổ tay cô lại.
Cô ngoảnh đầu, nghe giọng anh thấp trầm vang lên bên tai:
“Anh chờ câu trả lời của em.”
Phùng Linh Tử theo Thư Diêu lên phòng ngủ tầng hai. Cửa vừa đóng lại, Thư Diêu đã lo lắng hỏi ngay:
“Linh Tử, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Phùng Linh Tử bình tĩnh đáp:
“Tớ sắp kết hôn rồi.”
Thư Diêu sững người:
“Với ai cơ?”
“Tề Ngôn Thanh.”
Câu trả lời khiến Thư Diêu giật nảy, nhưng Phùng Linh Tử vẫn rất bình thản:
“Cậu không nhận ra à? Tớ vẫn luôn thích Tề Ngôn Thanh đấy.”
Thư Diêu chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mơ hồ.
Cô thực sự… chưa từng nhận ra điều đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ba người họ quen nhau từ nhỏ. Thư Diêu học múa, còn Linh Tử và Tề Ngôn Thanh từ tiểu học đến trung học đều là bạn học cùng lớp.
Mỗi khi Thư Diêu được nghỉ phép trở về, đều sẽ nghe hai người họ kể đủ thứ chuyện vui ở trường.
Khát khao được đến trường, được làm một học sinh bình thường của Thư Diêu phần lớn cũng xuất phát từ Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh.
Trong mắt cô, hai người họ mặc đồng phục giống nhau, đạp xe đi học, tranh nhau chiếc kem trên tay — hình ảnh ấy từng khiến cô ghen tỵ đến mức muốn rơi nước mắt.
Sau này Phùng Linh Tử chọn học ngành y.
Cũng bởi vì Tề Ngôn Thanh xuất thân từ gia đình theo ngành y, suốt ngày lải nhải bên tai rằng ngành y tốt thế nào.
Nghĩ đến đây, Thư Diêu nhận ra:
Tình cảm này không phải kiểu cuồng nhiệt long trời lở đất, mà là một thứ tình yêu âm thầm sinh trưởng, từng chút từng chút, lớn lên theo năm tháng.
Tích lũy, rồi thành yêu.
Thư Diêu lặng im một lúc, vừa tiêu hóa chuyện hai người bạn thân nhất sắp kết hôn, vừa thấp thỏm nghĩ về câu hỏi của Chu Mính Viễn.
Một bên suy nghĩ, một bên phân tâm, nên khoảng lặng giữa họ cũng kéo dài hơn thường lệ.
Phùng Linh Tử rốt cuộc không nhịn được nữa, dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi cũng theo đó mà tan biến, bật cười:
“Tớ phát hiện, hình như cậu ở cạnh Chu Mính Viễn lâu ngày, ngốc luôn rồi à? Chuyện quan trọng nhất mà cũng không hỏi?”
“Chuyện quan trọng gì cơ?”
Phùng Linh Tử lăn một vòng lên giường Thư Diêu, nằm ngửa nhìn cô, uể oải cất giọng:
“Không định hỏi vì sao bọn tớ lại muốn kết hôn à?”
Về mấy chuyện tình cảm như thế này, Thư Diêu từ trước đến nay luôn phản ứng chậm hơn người ta một nhịp.
Hồi nhỏ cô gần như sống tách biệt với thế giới của truyền hình, mạng internet, quanh đi quẩn lại chỉ có múa ba-lê. Tâm hồn trưởng thành rất muộn.
Mà chuyện yêu đương, thứ duy nhất để cô tham chiếu chính là bố mẹ mình.
Nhưng bố mẹ Thư Diêu, dường như đến với nhau chỉ vì có chung niềm đam mê mãnh liệt với múa ba-lê.
Chứ khoảnh khắc tình cảm dịu dàng, Thư Diêu chưa từng chứng kiến. Có lúc cô thậm chí nghĩ, nếu một trong hai người chẳng còn yêu ba-lê nữa… thì mái nhà ấy sẽ tan vỡ ngay lập tức.
Được Phùng Linh Tử nhắc nhở, Thư Diêu mới sực nhớ ra điều cần hỏi:
“Tề Ngôn Thanh chẳng phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao? Sao tự dưng lại muốn cưới?”
Phùng Linh Tử như thể chỉ chờ câu này, vui vẻ búng tay một cái:
“Tớ, đã ngủ với cậu ta rồi!”
Thư Diêu tròn mắt, miệng mấp máy hai lần không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết giơ ngón tay cái, lặng lẽ khen ngợi.
“Hôm đó bọn tớ uống chút rượu, tớ hỏi Tề Ngôn Thanh có thích tớ không, cậu ấy nói chắc là có… nhưng không rõ là bao nhiêu.”
Nói đến đoạn cao hứng, Phùng Linh Tử bật dậy, ngồi khoanh chân trên giường:
“Thế là bọn tớ quyết định… xác minh thử.”
“Xác minh?” Thư Diêu hỏi lại, ánh mắt thoáng run.
“Ừ, đặt một phòng, bắt đầu từ hôn môi. Sau đó thì… chẳng dừng lại được nữa, đành ngủ luôn với nhau.”
Thư Diêu: “……”
Thì ra còn có thể… xác minh kiểu đó.
Đề nghị kết hôn là do Tề Ngôn Thanh đưa ra. Cậu ấy nói sẽ có trách nhiệm với Phùng Linh Tử, nhưng lại bị cô ấy lấy dao mổ dọa dí xuống dưới, giọng sắc lạnh:
“Là vì yêu, hay chỉ muốn chịu trách nhiệm?”
Tề Ngôn Thanh lập tức giơ tay thề thốt:
“Là yêu, là yêu sâu đậm, kiểu yêu đến chết cũng không đổi thay!”
Thế là hai người lật cuốn lịch ngay tại giường khách sạn, định luôn ngày đính hôn.
Tháng sau hai bên gia đình sẽ gặp mặt, đầu năm tới chắc sẽ làm hôn lễ.
Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp. Thư Diêu nghe đến ngẩn ngơ:
“…Chúc mừng cậu.”
“Đừng chỉ nói chúc mừng suông, tớ muốn bao lì xì to! Tụi tớ đều là bạn thân của cậu, kết hôn rồi chẳng lẽ không được bao lớn à? Dù sao Chu cẩu cũng nhiều tiền, để anh ta bao cũng được!”
Nhắc đến Chu Mính Viễn, Thư Diêu bỗng lẩm bẩm:
“Tớ cũng có thể thử… xác minh xem sao…”
Phùng Linh Tử đang nghịch món đồ chơi nhỏ trên đầu giường Thư Diêu, nghe vậy bèn quay đầu lại, giật mình:
“Xác minh gì?”
Thư Diêu trầm tĩnh, biểu cảm nghiêm túc khác thường:
“Tớ nghi là tớ thích Chu Mính Viễn rồi.”
“Má ơi! Chu cẩu quyến rũ cậu rồi đúng không? Anh ta có phải đang dụ cậu lên giường không đấy?!”
Thư Diêu lắc đầu:
“Không… Anh ấy chỉ hỏi tớ, có từng nghĩ đến việc sẽ bên ai đến đầu bạc răng long.”
“…Chó mà cũng biết nói lời văn vẻ gớm nhỉ?”
Phùng Linh Tử gãi đầu:
“Thế… cậu có từng nghĩ chưa?”
Thư Diêu lại khẽ lắc đầu.
“Tớ chưa từng thực sự nghĩ nghiêm túc về điều ấy. Nhưng có lẽ… cũng chẳng cần nghĩ. Vì hình như, trong lòng tớ đã có câu trả lời rồi.”
Từ sau khi trở về từ Nam Phi, Thư Diêu vẫn thường tự hỏi:
Mình rốt cuộc là thích kiểu đàn ông như Chu Mính Viễn, hay là… thích chính anh ấy?
Cô đã nghĩ suốt một thời gian dài mà vẫn không tìm ra lời giải. Loại người như Chu Mính Viễn quá khó gặp, cũng chưa từng xuất hiện người thứ hai khiến cô đủ bối rối để kiểm nghiệm cảm xúc.
Trong quá trình tiếp xúc, luôn có những khoảnh khắc cảm xúc vụt qua, nhưng cô chẳng thể nắm lấy, cũng chẳng rõ bản thân nghĩ gì.
Cô từng thử chứng minh mình không thích. Cũng từng cố gắng chứng minh mình thích.
Nhưng chẳng cái nào có kết quả.
Mãi đến hôm nay, khi Chu Mính Viễn hỏi cô “Đã từng nghĩ, sẽ muốn bên ai đến bạc đầu?”
Thư Diêu mới nhận ra…
Cô chưa từng nghĩ đến điều ấy.
Từ năm mười bốn tuổi gặp được Chu Mính Viễn, trong mọi bước đường tính toán của Thư Diêu, dường như đều có bóng dáng anh.
Nếu nói trên đời này ai là người luôn ở bên cô, không rời không bỏ…
Thì chắc chắn, người đó là Chu Mính Viễn.
Vì vậy, khi cô cuối cùng cũng trốn thoát khỏi thế giới ba-lê ngột ngạt, có thể thỏa sức nhảy nhót theo ý mình, cô đã lập tức chạy đến tìm Chu Mính Viễn.
Cô từng chỉ nghĩ rằng, mình muốn giúp Chu Mính Viễn thoát khỏi cuộc sống mà anh không yêu thích.
Chứ chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ yêu ai.
Nhưng hình như, cô cũng chưa từng có ý định tách đời mình ra khỏi cái tên Chu Mính Viễn.
Tại sao có thể không chút phòng bị mà nguyện lòng gả cho Chu Mính Viễn?
Tại sao có thể không chút do dự mà đặt trọn niềm tin nơi anh?
Tại sao có thể chẳng chút đắn đo mà đồng hành cùng anh?
Nếu đây chính là thích—
Vậy thì… có lẽ cô đã rất, rất thích anh rồi.
Khi Phùng Linh Tử rời khỏi biệt thự Đông Cẩn, Chu Mính Viễn đang đứng trong bếp ninh một nồi cháo.
Hơi nước nghi ngút, không chỉ phủ mờ lên ô cửa kính lành lạnh, mà còn bao quanh Chu Mính Viễn một lớp khí ấm áp của đời thường.
Tất cả những thành kiến mà Phùng Linh Tử từng có với Chu Mính Viễn, ngay giây phút này bắt đầu lung lay.
Cô ấy nhíu mày, lắc đầu cảm thán:
“Tớ thật sự không dám tin… Chu Mính Viễn mà cũng có ngày rửa tay nấu cháo. Bảo bối, cậu giỏi thật đấy.”
Tiếng cửa đóng lại khẽ vang lên, Chu Mính Viễn ngoái đầu lại, dựa vào bàn bếp, cất giọng hỏi:
“Bạn thân em về rồi à?”
Thư Diêu khẽ gật đầu.
Anh tắt bếp, bưng cả nồi cháo ra đặt lên bàn ăn:
“Vậy lại đây ăn thôi.”
Nhưng lúc đang múc cháo, trên ghế sofa chợt vang lên tiếng rung của điện thoại. Chu Mính Viễn đặt muôi xuống, rút máy từ trong áo khoác, ngồi xuống sofa, áp máy bên tai.
Từ lúc xuống lầu, Thư Diêu chưa nói câu nào.
Ánh mắt cô vẫn luôn dừng lại nơi Chu Mính Viễn.
Cô muốn nhìn kỹ người đàn ông này thêm một chút — vì rất có thể, đây chính là người cô yêu.
Có thể vì ánh mắt cô quá mức thẳng thắn, Chu Mính Viễn đang nghe điện thoại cũng quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt khẽ nghiêng, như đang hỏi:
“Sao thế?”
Thư Diêu chậm rãi bước lại gần, đứng trước mặt Chu Mính Viễn.
Anh ngồi trên sofa với dáng vẻ rất thoải mái, hai chân dài duỗi ra, mà cô… giờ đây lại đứng ngay trước đôi chân ấy.
Chu Mính Viễn ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng cũng ngắt lời người ở đầu dây bên kia:
“Chờ một chút.”
Anh dùng tay che điện thoại, nhìn cô hỏi:
“Em sao vậy?”
Thư Diêu nhẹ nhàng liế.m môi dưới.
Chu Mính Viễn cứ ngỡ cô đói quá nên mất kiên nhẫn, khẽ mỉm cười:
“Em ăn trước đi, không cần đợi anh.”
Thư Diêu khẽ lắc đầu.
Lúc không nói chuyện, khuôn mặt cô trông rất ngoan ngoãn và dịu dàng.
Chỉ là đêm nay… đôi mắt ấy lại sáng rực lạ thường.
Cô bước thêm một bước, cả người đứng lọt thỏm giữa hai chân Chu Mính Viễn.
Vị trí này… thật sự rất mờ ám.
Ánh mắt Chu Mính Viễn khựng lại, anh không nói một lời, dứt khoát ngắt cuộc gọi, tiện tay ném điện thoại lên sofa.
Giây tiếp theo, Thư Diêu cúi đầu, dùng đôi tay nâng gương mặt anh lên, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên mi mắt anh.
Chu Mính Viễn mở mắt, chỉ cách cô chừng hai đốt tay, ánh nhìn của hai người quấn lấy nhau.
Giọng anh khẽ khàng vang lên, mang theo chút khàn khàn vì xúc động:
“Giải thích hành vi của em.”
Thư Diêu thực ra không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đầu ngón tay cô đang khẽ run lên.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thản, nhẹ giọng đáp:
“Không sao đâu… em chỉ muốn xác nhận một chút, xem mình có rung động với anh hay không thôi.”