[Ký chủ đại đại, cô sắp bị trục xuất ra khỏi tông môn.] Hệ thống cẩn thận nói, nó cũng chỉ mới nhìn qua kịch bản, nhưng tóm lại là tình hình hiện tại bất lợi cho ký chủ.
Đường Quả không nói nữa, giờ không phải lúc xem cốt truyện và tiếp thu ký ức, vượt qua ải này đã rồi nói sau. Nói thật, vừa đến đã rơi xuống trạng thái vô lực thế này, trước kia thường xuyên xuất hiện, cô chẳng việc gì phải xoắn.
"Môn chủ Văn, ta nhớ rõ Tinh Nguyệt môn các ngươi có một quy củ, là đệ tử gϊếŧ hại đồng môn sẽ bị trục xuất ra khỏi tông môn." Lãnh Dạ Lăng cười lạnh, "Đường Quả không những gϊếŧ hại đồng môn còn trộm chí bảo của tông môn các ngươi, đệ tử như thế sao còn ở lại trong tông môn được?"
Đường Quả rũ mi, nam tử mặc trường bào đen này có phải cực kì hận cô hay không. Không cần nói cũng biết, cứ là người yêu nữ chính sẽ cực kì hận nữ phụ là cô, hận không thể dùng hai nhát đao chém chết cô.
"Trưởng lão Bạch thấy thế nào?" Văn Tử Thu nhìn nam tử áo trắng đứng cô độc bên cạnh, "Đường Quả là đệ tử của trưởng lão Bạch, trưởng lão Bạch xem nên xử thế nào đi."
Bạch Vô Thanh nhìn lên, thản nhiên liếc những người khác, cuối cùng đến trước mặt Đường Quả, lạnh giọng, "Vì sao lại trộm chí bảo tông môn?"
"Ta không biết." Đường Quả quan sát nam tử trước mặt, rồi trao đổi với hệ thống, "Là người đó."
Hệ thống khiếp sợ, vì sao lần nào ký chủ cũng nhận ra được. Nhưng tình trạng hiện giờ xem ra không ổn lắm.
Bạch Vô Thanh vốn là người ít lộ biểu cảm, nhưng giờ không nhịn được mà nhíu mày lại, "Không biết vì sao phải trộm chí bảo tông môn?"
"Không biết." Đường Quả mờ mịt. Cô còn chưa tiếp thu ký ức, quả thật không biết được mình có trộm hay không.
Bạch Vô Thanh hơi kinh ngạc, Đường Quả dường như có thay đổi. Đột nhiên, nét mặt của hắn sắc bén hơn, đi lên giữ ngay gáy cô lại. Cảm nhận được vẫn là linh hồn quen thuộc, không phải bị cướp xác, vẻ mặt hắn dịu đi chút.
Vì sao khi xuyên đến lại không bị nhận ra, Đường Quả lẫn hệ thống cũng không biết.
"Môn chủ, ta cho rằng chuyện này còn có mờ ám, nên tra lại." Bạch Vô Thanh lên tiếng. Vốn dĩ hắn tính lạnh lùng, không cần biết Đường Quả có phải là đệ tử hắn hay không, hắn cũng sẽ không để ý sống chết của người ta. Nhưng mà vừa rồi, trong lòng hắn có gì đó nhảy lên, khiến hắn đưa ra quyết định này.
Phượng Phi Linh, cũng là ả mặc đồ đỏ, không nghe theo, "Trưởng lão Bạch, Đường Quả ăn trộm chí bảo tông môn, trên đá Ảnh Tượng ghi lại rõ ràng. Ả hạ độc ta, còn muốn phế linh căn của ta, chứng cứ xác thực. Trưởng lão Bạch vậy mà vẫn còn muốn bao che?"
"Nếu không phải nể mặt trưởng lão Bạch, hôm nay không chỉ đơn giản là phế linh căn nhẹ nhàng như thế, mà là sẽ lấy mạng."
"Sư phụ, hôm nay con tha Đường Quả một mạng đã là rất nhượng bộ rồi. Nếu Đường Quả còn ở lại tông môn, con đi." Phượng Phi Linh lạnh lùng, "Mọi người muốn con hay Đường Quả, nghĩ kĩ đi."
Văn Tử Thu thấy Phượng Phi Linh tức giận, mắt hiện lên ý yêu chiều nhưng rất nhanh giấu đi, hiện tại đúng là Phượng Phi Linh bị oan.
Hắn ta không hỏi ý kiến của Bạch Vô Thanh nữa, tuyên bố, "Đường Quả sát hại đồng môn, hiện giờ đã bị phế linh căn, bổn tọa quyết định tước đi thân phận đệ tử Tinh Nguyệt môn của Đường Quả."
______
Editor: Chòy mé hết cổ đại lại tu tiên, cái xưng hô quá hại não x2
Thế giới này sẽ đặt pass tối đa 12 chap nha, nội dung thì để đến lúc đó thì mị đặt