Hôm nay hắn mặc bộ đồ ngủ màu xanh xám được dệt từ sợi bông, khi mặc trên cơ thể cao gầy khỏe mạnh sẽ khiến người ta liên tưởng đến sức mạnh bị ẩn giấu.
Nói tóm lại là nhu hòa hơn gấp trăm lần so với lúc hắn mặc vest đi giày da.
Đặc biệt là khi đối mặt với Tô Tiểu Thần đang trong thời kỳ phản nghịch lại càng bó tay bó chân, hành sự cẩn thận.
“Không có gì.” Tô Tinh Thần lắc đầu, tiếp tục vui vẻ uống sữa dừa.
Hai chân đi dép đầu cún ở dưới sofa khó có thể thấy lay động theo quy luật, hoàn toàn phô bày tâm trạng tốt đẹp của Tô Tiểu Thần, vô cùng vui sướng.
Du Phong Hành cứ quan sát người ta chăm chú như vậy, sớm đã thu sự đắc ý của Tô Tiểu Thần vào đáy mắt.
Không khỏi nâng cao khóe miệng.
“…” Tô Tinh Thần uống hết một ly sữa dừa ấm liền ngáp một cái, muốn đi nghỉ ngơi.
Sau đó còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, cậu mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn chiếc gối ôm cùng chiếc cốc trên tay bị ngài Du giật lấy.
“Vào phòng nghỉ ngơi đi.” Thanh âm trầm thấp của ngài Du như ẩn như hiện.
Tô Tinh Thần không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nghe lời loạng choạng đi tới, chui vào ổ chăn.
Giấc ngủ lần này của Tô Tinh Thần cực kỳ chất lượng, đến lúc tỉnh lại thì trời cũng đã tối rồi.
Cậu ngồi dậy, trên đầu là mớ tóc rối tung, nhập nhèm nhìn quanh bốn phía, có chút mờ mịt.
Đây là đâu?
Mãi tới khi nhìn thấy một thân hình rắn chắc ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ đọc sách, cậu mới nhớ ra mọi chuyện.
Cậu chạy đến nhà ngài Du để nghỉ hè mà!
Tô Tiểu Thần đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn Du Phong Hành ngồi trên ghế salon mà ngẩn người.
Cậu cảm thấy ngài Du khi ngồi dưới đèn đọc sách mang một loại hơi thở mờ ảo đẹp đẽ.
Hai từ ngữ đầy mâu thuẫn hợp lại với nhau lại cho ra một hình ảnh hài hòa đến xuất thần.
Vẻ mặt đầy hoài nghi, ngài Du rất ưu tú, là cá thể mà ai cũng ao ước.
Mà người làm bạn tốt của ngài Du như cậu, quả thật chính là một mớ đồ ăn cho chó, trong lòng Tô Tinh Thần thầm thở dài.
Tô Tinh Thần không biết đã nhìn Du Phong Hành bao lâu, lâu đến mức cậu phát hiện ra một vấn đề kỳ quái: Ngài Du đọc một trang sách lâu đến vậy à?
“Cậu tỉnh rồi à?” Rốt cuộc Du Phong Hành cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên sau khi đã tỉnh ngủ vẫn ngu ngốc nhìn chằm chằm hắn.
“Ừm.” Tô Tinh Thần nhìn lại, thấy vị trí bên người chưa có ai nằm vào: “Ngại quá, tôi chiếm giường của anh rồi ngài Du.”
“Không sao, là tôi mời cậu tới làm khách, cậu đừng khách khí quá như thế.” Du Phong Hành đặt sách trong tay xuống bàn: “Đứng lên đi, thay quần áo xong rồi tôi đưa cậu ra ngoài.”
“Được.” Tô Tinh Thần không xoắn xuýt chuyện này nữa, cậu trở mình nhảy xuống giường, phát hiện phần dưới bụng hơi phồng lên, lập tức chạy như bay vào phòng tắm.
Khoát nước rửa mặt, chải chuốt mái tóc rối như tơ vò, Tô Tinh Thần đổi thành bộ quần jean áo sơ mi mà sinh viên thường mặc.
Vả lại lát nữa phải đi giày vải đồng màu.
Có thể nói Tô Tiểu Thần vô cùng vừa với loại quần áo này, khiến người ta cảm giác vừa nhìn là có ấn tượng xuất thân từ gia đình gương mẫu.
Nói chung sẽ là loại các bác gái thích nhất.
Sếp Du cũng rất thích, nhìn nhìn Tô Tinh Thần vài lần, không nói gì.
Yên lặng chờ Tô Tiểu Thần đi giày xong, dẫn cậu ra khỏi cửa.
Hai người đi tới cửa thang máy, Tô Tinh Thần chầm chậm đuổi theo, ở phía sau líu lưỡi nghĩ trộm, chân ngài Du dài thật đấy!
Một bước của hắn phải bằng hai bước của cậu!
Đây là vóc người đáng mơ ước tới cỡ nào, Tô Tinh Thần có một hy vọng viển vông, đó là ngày nào đó sẽ cao lớn như ngài Du vậy.
Nhưng mà cậu nhìn cổ tay một chút, cảm thấy như vậy không thiết thực chút nào.
Sếp Du lần đầu đưa một thằng nhóc đi chơi, mở cửa ghế phụ mới phát hiện Tô Tinh Thần còn chưa chịu qua.
Hắn ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rơi xuống đùi Tô Tinh Thần, không nói gì.
“Ngài Du! Chúng ta đi đâu đây?” Tô Tinh Thần cùng lên xe xuống xe, đi ăn cơm tối xong, ngài Du lập tức lôi cậu lên xe.
Bằng trí nhớ xuất sắc của cậu, nằm sấp trên cửa sổ phát hiện, đây không phải là đường về nhà!
Chẳng lẽ ngài Du muốn đưa cậu đi vào Thượng Hải phồn hoa học hỏi?
Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, trong đầu lập tức nảy ra những suy nghĩ về cuộc sống xa hoa hào nhoáng ở Thượng Hải.
Một bàn tay lớn vươn qua đặt lên cái đầu đang suy nghĩ viển vông của Tô Tinh Thần, xoa xoa mái tóc hơi dài của cậu: “Dẫn cậu đi cắt tóc.”
Đón trẻ con vào thành phố nghỉ hè phải làm ba việc, ăn uống, mua quần áo, cắt tóc!
Vì mái tóc của Tô Tiểu Thần quá dài nên bỏ qua phân đoạn mua quần áo, trực tiếp bị Du Phong Hành áp giải vào tiệm tóc mình thường đến, để nhà tạo mẫu tóc cắt cho Tô Tiểu Thần.
“Muốn cắt kiểu gì?” Nhà tạo mẫu rất ngạc nhiên, ánh mắt đảo quanh Tô Tinh Thần và Du Phong Hành tìm tòi, không hiểu hai người này có mối quan hệ như thế nào.
Tô Tinh Thần cũng biết cắt tóc là chuyện lớn.
Lỡ may cắt hỏng thì chết dở, vậy nên cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận.
“Kiểu học sinh.” Du Phong Hành nói luôn, không để ý tới Tô Tiểu Thần trong gương mang cái đầu ướt nhẹp mà lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
“Không phải, tôi muốn cắt đầu Khá bảnh.” Tô Tinh Thần tranh thủ lên tiếng.
“Kiểu học sinh.” Du Phong Hành nói với nhà tạo mẫu tóc, căn bản không cân nhắc đến lời đề nghị của Tô Tiểu Thần chút nào.
Nhà tạo mẫu Aaron gật đầu, hiển nhiên đã get được hai người này có quan hệ như thế nào, tất nhiên sẽ không cân nhắc tới ý kiến của Tô Tinh Thần, cứ dựa theo ý kiến của Du Phong Hành mà xuống tay.
Khuôn mặt Tô Tinh Thần cong tròn bầu bĩnh, ngũ quan tuấn tú ngây ngô, trong mắt nhà tạo mẫu còn mang theo chút trẻ con, quả thật rất hợp với kiểu học sinh.
Nếu như trên mặt không có khí chất của thiếu niên, lại cố cắt theo kiểu học sinh, vậy thì vẽ hổ không thành còn vẽ thành chó, rất không hợp mắt.
Tô Tinh Thần trơ mắt nhìn tóc trên trán mình bị lưỡi kéo cắt xoèn xoẹt, biến thành mớ rác trên mặt đất.
“Anh cắt tóc ơi, em muốn cắt kiểu Khá bảnh.” Tô Tinh Thần nhỏ giọng nói với thợ cắt tóc, bởi vì cậu thấy ngài Du đang ra ngoài hút thuốc.
Không có đứng trông cậu cắt tóc!
“Không được đâu em trai.” Aaron lắc đầu từ chối, cây kéo trên tay vẫn xoèn xoẹt cắt không ngừng.
Tô Tinh Thần hơi mím môi, hỏi: “Sao lại không được?”
Aaron hơi dừng lại, kiên trì giải thích: “Bởi vì ai trả tiền người đó quyết.”
“Tôi trả tiền cho.” Tô Tinh Thần trừng mắt nhìn thợ cắt tóc qua gương: “Tôi trả tiền, phiền anh cắt cho tôi kiểu đầu Khá bảnh.”
Aaron vẫn lắc đầu, chẳng qua trên mặt lại nở một nụ cười sung sướng, đã thế còn nói thêm một câu khiến Tô Tinh Thần tức giận: “Anh chỉ có thể giúp em cắt kiểu đáng yêu chút thôi.”
Tô Tinh Thần:???
Tô Tinh Thần trừng mắt nhìn thợ cắt tóc trong gương, sau đó buồn bực thu hồi ánh mắt, không thèm ngó ngàng tới Aaron cũng không thèm nói gì nữa.
Aaron cười khùng khục, hai vai dường như còn run lên.
Du Phong Hành đứng bên ngoài hút thuốc, lơ đễnh liếc mắt nhìn vào cửa sổ sát đất liền thấy Aaron cười đến bất thường.
Đột nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó, đôi mày sắc bén nhăn lại, tiếp theo dí điếu thuốc xuống mặt đất tắt lửa, ném vào thùng rác.
Một lúc sau, Du Phong Hành đứng bên cạnh Tô Tinh Thần, một bước không rời.
Tô Tinh Thần và Aaron dưới áp lực vô hình, trong lòng từ lâu đã bắn pháo hoa, thầm nghĩ thế này là thế nào!?
“Xong rồi.” Aaron hoàn thành xong nhát kéo cuối cùng.
“Anh chắc chứ?” Tô Tinh Thần sau khi thấy thành quả thì trợn tròn cả mắt.
Người thoạt nhìn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi trong gương là cậu ư!
“Tốt lắm.” Du Phong Hành thỏa mãn gật đầu, sau đó đi trả tiền.
Tô Tinh Thần ngồi trên ghế, được người ta cởi áo khoác ra, lập tức vò rối mái tóc của mình, lúc này mới khôi phục bộ dáng thanh niên thường thấy.
“Đến Thượng Hải nghỉ hè à?” Aaron thấy Du Phong Hành không ở đó, lại tiếp tục trò chuyện cùng Tô Tinh Thần.
“Ừm.” Tô Tinh Thần cụt hứng gật đầu.
“Em gọi cậu ta là gì?” Aaron hướng về phía Du Phong Hành đứng trước quầy mà bĩu môi.
Tô Tinh Thần bị hỏi hơi ngạc nhiên, sau khi hiểu được ý của Aaron thì kín miệng không nói gì.
Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy, ngài Du là một xưng hô rất xa lạ.
Giữa cậu và ngài Du mới không lạ đó.
Aaron thấy thế, cho là cậu vẫn còn tức giận: “Haha, cậu ta cũng chỉ vì tốt cho em thôi. Dù sao em vẫn đang đi học mà đúng không?”
“Em học cấp ba à? Khi nào thì thi đại học?” Aaron vỗ vỗ khuôn mặt đã hơi tốt lên của em trai nhỏ, cảm thấy mình quả đúng là bạn tri kỷ của học sinh cấp ba.
Chỉ thấy em trai vừa rồi sắc mặt vẫn còn khá tốt, nháy mắt trợn trừng lườm anh ta, khuôn mặt sưng sỉa lên, im lặng không nói gì.
Du Phong Hành bước nhanh tới, kéo Tô Tinh Thần sang bên cạnh mình, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Aaron: “Chuyện gì?”
Aaron bị người nhà em trai kia nhìn đến phát lạnh, nhưng mà bây giờ anh ta vẫn rất mơ hồ: “Tôi…”
Có làm gì đâu!
Nhưng nhìn biểu cảm của em trai mà xem, rõ ràng là có làm…
Aaron vò đầu điên cuồng!
“Đi thôi.” Du Phong Hành ôm Tô Tiểu Thần đang tức giận, lập tức rời khỏi cái tiệm cắt tóc đã bị kéo vào danh sách đen này.
Đương nhiên Tô Tinh Thần không biết suy nghĩ trong lòng Du Phong Hành, cậu xem mấy đường kéo cắt ngắn tóc như thiên sứ gãy cánh, cứ mải nghĩ xem khi nào tóc mình mới mọc lại được như cũ đây?
Một tháng sau đã mọc lại được chưa?
Nếu như gội đầu bằng bia với gừng thì sao?
Nãy giờ không hề chú ý tới cánh tay của Du Phong Hành đặt trên người mình, còn có sắc mặt đen kịt.
“Anh ta vừa làm gì cậu?” Du Phong Hành khom lưng, bao phủ lên thanh niên bị dọa sợ ngồi bên ghế phó lái.
“Hả?” Tô Tinh Thần quay đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của ngài Du, lập tức ngẩn ra.
Nếu có một khuôn mặt như ngài Du, vậy thì có cắt tóc kiểu gì cũng hold được!
“Có phải cậu ta quấy rối cậu không?” Du Phong Hành bình tĩnh lại, nắm lấy ngón tay giấu ra phía sau ghế của Tô Tinh Thần, bên trong chứa đựng sự tức giận cùng nguy hiểm khó che giấu.
“Quấy rối?” Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, cho là ngài Du muốn biết nguyên nhân cậu không vui: “Không có, anh ta chỉ nói tôi giống học sinh cấp ba, còn nói muốn cắt tóc của tôi cho đáng yêu chút.”
Đây mới là nguyên nhân khiến cậu tức giận.
Nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, một tháng sau lại là hảo hán.
“…” Du Phong Hành ra vẻ quả nhiên là thế mà trầm mặt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt ngu ngốc của Tô Tiểu Thần, lại nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu này đó của người lớn.
“Có vấn đề gì sao ngài Du?” Tô Tinh Thần thấy hắn vẫn còn chưa chịu thôi.
“Không sao.” Du Phong Hành nâng tay lên, định xoa đầu Tô Tinh Thần, thế nhưng nhớ đến cậu vừa mới cắt tóc, không nên làm rối tóc người ta.
Ánh mắt Tô Tinh Thần sáng lên, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy tay ngài Du đặt lên đầu mình, xoa loạn một trận.
“Ngài Du à, hahaha!”
Ánh mắt Du Phong Hành dịu xuống, những tức giận vì sự ghê tởm nhân gian đã bị nụ cười trong sáng cuốn trôi sạch bách.