Editor: Solitude
======
Không có ai rõ ràng hậu quả của việc trở thành thây ma hơn hắn.
Tư Hoài Tây nhìn thật sâu vào Bùi Chiêu Chu với nỗi nhớ nhung sâu thẳm, đôi mắt dày đặc tơ máu không sao buông được, đối diện một cách bình tĩnh thâm trầm tựa như khắc sâu lưu giữ trong kí ức vượt qua thời gian vĩnh hằng.
Sau đó hắn chạy.
Nước mắt trượt dài từ khóe mắt trên gương mặt Bùi Chiêu Chu, dừng lại một chốc, cơ thể không tự chủ được mà đuổi theo phương hướng Tư Hoài Tây chạy trốn, anh bỗng nhiên bừng tỉnh hét lên: “Tư Hoài Tây, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Mặc kệ Bùi Chiêu Chu cố gắng đuổi theo thế nào, thân ảnh Tư Hoài Tây vẫn cứ dứt khoát kiên quyết biến mất khỏi tầm mắt.
Nếu Tư Hoài Tây đã quyết tâm chạy trốn là không một ai có thể đuổi kịp hắn.
Bùi Chiêu Chu cũng biết, nhưng anh không chịu từ bỏ, đờ đẫn không biết mệt đuổi theo hướng mà Tư Hoài Tây đã sớm rời đi.
Anh không biết có sai hướng không, chỉ là trong lòng anh khủng hoảng, sinh ra một loại cảm giác nếu anh còn không đuổi theo, Tư Hoài Tây liền phải hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh.
Bùi Chiêu Chu kêu to tên Tư Hoài Tây một lần lại một lần nơi dã ngoại hoang vu không vết chân người.
————————————-
Sắc trời xám xịt, không hề có chút ánh sáng ấm áp, chiếu lên người anh lạnh băng thấu xương.
“Cậu đi đâu rồi?”
“Tư Hoài Tây…”
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu bất lực lại trống rỗng, hơi bất cẩn một cái đã loạng choạng ngã trên mặt đất.
Đá cát sỏi trên đất ma sát rách lòng bàn tay anh, da trầy da tràn ra tơ máu, ấy vậy anh vẫn không chú ý đến đau đớn, rõ ràng nắng cũng không chói mắt vậy mà chiếu xuống làm mắt anh cay xè, nước mắt rào rạt rơi xuống vẫn cứ không khuất phục mà nhìn về phía trước tìm kiếm bóng hình Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu bò lên, tiếp tục tìm.
Không ngờ rằng hơi thở đẫm máu của Bùi Chiêu Chu dẫn tới một ít đồ vật dã ngoại.
Một con thằn lằn thây ma chui ra từ bụi cây, lặng yên tâm không tiếng động tiếp cận Bùi Chiêu Chu.
Sau đó ——
Khi thằn lằn thây ma còn cách Bùi Chiêu Chu khoảng hai mươi mét, một đạo công kích không tiếng động xuyên qua sọ não thằn lằn thây ma, chết đi cũng im hơi lặng tiếng.
Ánh mắt Tư Hoài Tây tránh sau cây phức tạp tối nghĩa, nắm cánh tay phải đã thi hóa tro đen được một nửa, lại giấu mình đi.
Chờ đến khi thủ lĩnh Tào tới, Bùi Chiêu Chu đã chật vật vô cùng.
Đáy mắt thủ lĩnh Tào cũng thống khổ không kém, nhưng trải qua thời gian mạt thế gần ba mươi năm, sớm đã quen với việc đồng bạn ngày xưa nhiễm virus thây ma rồi biến thành kẻ thù.
Một khi đã nhiễm virus thây ma là không thể cứu vãn, huống chi đó lại là virus vua thây ma cấp mười một.
Thủ lĩnh Tào thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Trở về thôi, hiện tại Tư Hoài Tây nhất định muốn một mình mình đợi, không muốn liên lụy đến chúng ta.”
Đồng tử Bùi Chiêu Chu siết chặt, cổ họng nghẹn lại nức nở nói: “Không được, nhiễm virus thôi mà, khẳng định có cơ hội có thể trị khỏi, đến vua thây ma chúng ta cũng đã giết, không có lý gì để Tư Hoài Tây phải đối mặt với cái chết một mình.”
Thủ lĩnh Tào thấy khuyên cũng vô dụng, ông cũng vạn lần không hy vọng Tư Hoài Tây chết, nhưng nào có thể thay đổi hiện thực được.
Ông đưa tinh hạch tinh thần lực của vua thây ma cho Bùi Chiêu Chu, nói: “Đây là tinh hạch tinh thần lực của vua thây ma, ngoại trừ Tư Hoài Tây trong căn cứ không có dị năng giả hệ tinh thần nào, cũng không biết đưa ai dùng, cậu cứ giữ đi.”
Bùi Chiêu chu chần chờ nhận lấy, nhìn một viên tinh hạch sáng trong như băng kết tinh, lại chính là thủ phạm khiến Tư Hoài Tây nhiễm virus thây ma hiện không rõ tung tích.
Giữ chặt nó trong tay, dùng sức đến lòng bàn tay đau nhói, trái tim cũng đau tựa đâm xuyên.
Sắc mặt thủ lĩnh Tài trầm trọng, trầm mặc một hồi cũng rời khỏi.
Để lại một mình Bùi Chiêu Chu, đơn độc bước đi giữa hoang dã, cô tịch như thể thế giới chủ còn duy nhất mình anh, tựa như lúc ban đầu mới đến mạt thế này.
Cứ đi mãi đến lúc tối trời.
————————————-
Không tìm thấy.
Bùi Chiêu Chu mờ mịt nhìn bốn phía.
Sắc trời chợt tối đen kịt nặng nề, mây đen dày đặc như muốn mưa.
Trí não Ngân Hồ thúc giục Bùi Chiêu Chu tìm một nơi tránh mưa.
Trong mạt thế, cả trận mưa kế tiếp cũng có thể nguy hiểm trí mạng, chưa kể đây là nơi hoang dã đêm buông, bất cứ lúc nào cũng có thây ma hiện hữu.
Căn cứ theo lộ tuyến trong trí nhớ, Bùi Chiêu Chu đi tới khu biệt thự bỏ hoang khi trước Tư Hoài Tây dẫn anh tới, vẫn không từ bỏ mà tìm kiếm.
Thẳng đến khi nước mưa có tính ăn mòn rơi trúng cánh tay Bùi Chiêu Chu, trí não Ngân Hồ nhịn không nổi mà nôn nóng thúc giục Bùi Chiêu Chu vào nhà trốn mưa.
Tiếng mưa rơi rất to lại khiến trong phòng phá lệ an tĩnh.
Bùi Chiêu Chu nhìn sâu vào thế giới đen tối ngoài kia, lưng dựa vào vách tường bong tróc rêu phong.
Tuyến sinh dục sau gáy nóng rực phát ra từng trận đau đớn, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, rồi lại không thể chịu đựng cảnh lại bị bỏ rơi, trái tim như bị khảm thành một cái lỗ trống rỗng, đau đớn râm ran như thể sắp bị xé rách đến nơi…
Vốn tưởng có điều gì đó đã thay đổi nhưng dường như chẳng có gì khác cả, vẫn giậm chân tại chỗ như cũ.
Trí não Ngân Hồ phát ra cảnh báo: 【Chủ nhân, kỳ mẫn cảm của cậu tới rồi, nồng độ pheromone Alpha cực kỳ hỗn loạn!! Xin cậu hãy chuẩn bị tốt cho trường hợp khẩn cấp trong kỳ mẫn cảm!!】
Trong không khí tràn ngập pheromone hương cỏ nồng nặc táo bạo, mãnh liệt xao động đến mức như chết chìm trong cánh đồng cỏ, mùi thơm ngào ngạt phức tạp bao trùm lên bất kỳ một loại mùi nào, ngay cả hô hấp cũng tràn ngập thứ hương vị hỗn độn táo bạo này, phảng phất muốn ép người ta ngạt thở.
Gương mặt Bùi Chiêu Chu đỏ lên, đau đớn và dục vọng trong kỳ mẫn cảm hỗn loạn đan xen trong cơ thể, anh càng thêm cắn chặt môi, tơ mát từ thịt môi chảy ra.
Cổ cũng phiến màu đỏ mọng ái muội lúc động, tuyến sinh dục trắng nõn ban đầu nhô lên một khối lúc này phồng to căng mọng như anh đào chờ được mút vào, tiếng hít thở dồn nén dính nhớp như tiếng thở dốc câu nhân…
Cơ thể có phản ứng đặc biệt nhạy cảm mãnh liệt do kỳ mẫn cảm.
Bùi Chiêu Chu lại hoàn toàn không chút cử động ngồi dựa trong góc tường, chết lặng hơi rũ đầu, đôi mắt hổ phách vàng ánh lên tia nước lộng lẫy □□, sâu trong đáy mắt lại lộ vẻ lạnh nhạt trống rỗng.
Những điều này đều không phải thứ anh muốn.
Anh lại bị vứt bỏ…
Bùi Chiêu chu loạng choạng đứng lên, tầm mắt phía trước trở nên mơ hò dần.
Ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm cộng với pheromone hỗn loạn khiến cho tình trạng thể chất anh thập phần tồi tệ, các loại chỉ số thân thể vượt quá hạn đỏ liên tục phát tiếng báo động, việc hít thở trở nên gian nan trầm trọng, hai chân như rót xi măng vào.
Anh có thể cảm nhận được pheromone đang bạo động trong cơ thể, như thể anh là con cá sắp chết dạt vào bờ, há mồm dồn dập thở dốc, lại bị pheromone lạnh băng nhập vào phổi dẫn tới hít thở không thông chết đi.
Bùi Chiêu Chu không sợ mình sẽ chết, trong lòng anh chỉ nghĩ.
Có phải Tư Hoài Tây cũng giống anh, trốn vào một góc cô độc chờ chết.
Tuy nhiên hắn là một thằng ngốc ngạo mạn, bị thây ma cắn cũng cam tâm tình nguyện lựa chọn một mình tìm chết, không liên lụy bất cứ kẻ nào, có thể nào hắn trốn trong một góc khóc thút thít vì cô tịch thương tâm không…
Ai muốn hắn như một đứa ngu ngốc chứ, trốn tránh anh.
Bùi Chiêu Chu cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy căm giận cùng không cam lòng.
Không màng trí não Ngân Hồ khuyên bảo.
Bùi Chiêu Chu lung lay đi ra khỏi cửa.
Rời khỏi nơi che mưa chắn gió, nước mưa mang theo tính ăn mòn đánh vào người bốc khói trắng thiêu đối, anh bắt đi một cách dứt khoát kiên quyết vào trong mưa.
Đi được một hồi.
Bùi Chiêu Chu dừng lại một chút, ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình vẫn còn khô ráo.
Rõ ràng trời mưa lớn đến thế, anh cứ tưởng đi dưới làn mưa da thịt sẽ bị ăn mòn đau đớn, sau lại bất ngờ không như vậy.
Bên tai quanh quẩn tiếng mưa rơi, chỉ có nơi anh bước đi là khô ráo.
Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu.
Nước mưa vốn lên tạt vào người anh lại bị một màn chắn trong suốt cản trở.
Tựa như ai đó dựng một cái ô vô hình chắn mọi mưa gió cho anh, loại cảm giác này quen thuộc đến vậy…
Bùi Chiêu Chu đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn quanh bốn phía, trái tim kích động reo hò đánh trống khiến tai anh ù đi.
Ngoại trừ Tư Hoài Tây, không có ai sẽ làm vậy vì anh!
Tư Hoài Tây nhất định ở gần đó xem anh!
Trong lòng Bùi Chiêu Chu cháy lên vui mừng, ngay sau đó lại hét lên với sự giận dữ: “Ra đây! Tư Hoài Tây cậu ra đây cho tôi! Nếu cậu ở quanh đây thì sao lại không đến gặp tôi, là vì sợ nhiễm virus thây ma liên lụy tới tôi sao?! Tôi nói cho thằng ngốc Tư Hoài Tây nhà cậu biết, tôi vốn là người sẽ chết, ngay cả khi lúc trước cậu không cứu tôi, tôi cũng sẽ chết vì bệnh nan y phát tác! Bây giờ cậu có chạy trốn tôi cũng vô ích, tôi không tìm thấy cậu thì cũng sẽ chết như cậu thôi!”
Bùi Chiêu Chu phẫn nộ phát tiết vào màn mưa đen tối, luôn miệng nói những lời quyết tuyệt tần nhẫn rằng mình sẽ chết đi.
Biểu cảm kiên định thản nhiên của anh không nói dối, trong mắt không một tia sợ hãi trước tử vong, nhưng khiến người đàn ông đang trốn kia đỏ bừng hốc mắt, lòng như đao cắt.
Tư Hoài Tây đi ra, sắc mặt dần dần xám xịt không tơ máu, đồng tử đỏ tựa màu son, năng nanh trắng nhợt khiếp người cũng đại biểu quá trình thi hóa nghiêm trọng của hắn, hắn chỉ đang dựa vào ý chí để chống đỡ ý thức con người còn sót lại.
Hắn phát ra âm thanh thô ráp cứng đờ của thây ma, khó khăn nói ra từng chữ một: “Anh, sẽ, không, chết.”
Bùi Chiêu Chu nhìn người cuối cùng cũng xuất hiện, nước mắt lưng tròng, khóe miệng khẽ động một cách giễu cợt, tàn nhẫn không lưu tình nói: “Không, tôi sẽ chết, Tư Hoài Tây, tôi cũng sẽ chết, chỉ là vì cậu nên tôi mới kéo dài sự sống đến hiện tại.”
Tư Hoài Tây nôn nóng, bước tới phía trước lại đột ngột dừng cách Bùi Chiêu Chi vài bước, thu lại móng tay xanh đen, trong đôi mắt đỏ máu lóe lên hồ quang lo lắng.
“Điều, trị, rồi, sẽ, không, chết.”
Khóe miệng Bùi Chiêu Chu tràn đầy xua xót, mắt vàng nồng đậm áp lực thẳng tắp nhìn Tư Hoài Tây, ác ý nói: “Vô dụng, bệnh của tôi không ai có thể trị. Bệnh của tôi thường ngày nhìn như không có phản ứng gì, nhưng một khi phát tác chỉ có thể chuyển biến trầm trọng hơn. Dẫu tháng này có thể chịu đựng được thì tháng tiếp theo tôi cũng sẽ lại tiếp tục bị dày vò thống khổ, sớm muộn gì cũng sẽ chết.”
Tư Hoài Tây không tin, đỏ hốc mắt ôm chầm lấy Bùi Chiêu Chu, không ngừng đưa tinh thần lực để chữa trị cho cơ thể Bùi Chiêu Chu.
Giống như lời Bùi Chiêu Chu đã nói, bệnh của anh phát tác rất nghiêm trọng.
Tư Hoài Tây cũng chưa nghĩ tới mới không chú ý một thời gian, cơ thể Bùi Chiêu Chu đã xấu đến loại tình trạng này, cơ thể suy nhược tiêu hao năng lượng nhanh chóng, một bên phấn khởi nóng nảy, một bên kiệt quệ suy yếu.
Giống như món đồ sứ yếu ớt sắp vỡ tan tành bất cứ lúc nào, nó không ngừng được rót vào năng lượng khổng lồ vượt quá khả năng cất chứa, lại bất kham gánh lấy như cái phễu sắp tràn.
Tư Hoài tây chỉ có thể dùng tinh thần lực giúp anh sắp xếp năng lượng rối loạn lung tung trong cơ thể, tạm thời ngăn chặn bệnh tình của Bùi Chiêu Chu chuyển biến xấu, muốn hoàn toàn trị tận gốc yêu cầu thời gian trị liệu lâu dài.
Bởi vì cơ thể Bùi Chiêu Chu hiện tại thật sự là quá yếu, thương tổn ốm đau không quá khứ không khỏi hẳn làm chơ cơ thể anh dần dần tan vỡ theo căn bệnh quái ác bùng nổ.
Hắn chỉ có thể thật cẩn thận, cẩn thận như dán một món đồ sứ mong manh, từng chút một đưa tinh thần lực chữa trị cho Bùi Chiêu Chu.
Chỉ là… thời gian không đủ, hắn không kịp chữa trị cho Bùi Chiêu Chu trước khi hoàn toàn nhiễm thành thây ma.
Nếu hắn thật sự chết, sẽ không có dị năng giả hệ tinh thần thứ hai giống như hắn, sẽ không màng tất cả hao tổn sức lực của mình trị liệu cho Bùi Chiêu Chu.
Nếu hắn chết, Bùi Chiêu Chu cũng không sống được bao lâu, tại sao hắn không phát hiện sớm hơn.
Bùi Chiêu Chủ đột nhiên cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ, ngước mắt lên thì thấy Tư Hoài Tây ôm chặt mình đáng thương khóc đỏ mắt.
Âm thanh nức nở bi thương ứ đọng phát ra từ giọng nói trầm thấp cứng đờ sau khi nhiễm thành thây ma, trong mắt là bi thương thống khổ khó thể đè nén, như là còn thương tâm để ý Bùi Chiêu Chu hơn cả bản thân còn có thể sống không.
Bùi Chiêu Chu xúc động, đầu quả tim nóng rực đến mức sắp tan chảy, vì tên ngốc yêu thầm anh trước mặt thậm chí không thèm đến xỉa việc bản thân sắp biến thành thây ma mà lại thương tâm khóc thút thít vì anh sẽ chết do bệnh tình trở nặng.
Thật sự cho rằng anh không nhìn ra sao?
Bùi Chiêu Chu đưa tay ôm lấy mặt Tư Hoài Tây, hôn lên đó.
Đêm mưa giá lạnh chống lại không được hô hấp triền miên nóng rực của hai người quyện vào nhau, cánh môi phát sốt ấm áp dán lên bơ môi mỏng lạnh lẽo kia, theo khoảng cách hôm môi càng sâu, thân nhiệt chênh lệch khá xa của hai người thân mật hòa hợp thành một thể, dựa sát vào nhau tìm kiếm hơi nóng sưởi ấm nhau.
Đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng cọ qua răng nanh bén nhọn của hàm trên.
Nếu chẳng may bị răng nanh nhọn hoắt cắt qua, virus thây ma tiến vào cơ thể thông qua đầu lưỡi trầy da đổ máu liền sẽ nhiễm thành thây ma như hắn.
Khiến đồng tử Tư Hoài Tây co rút, kinh hoảng rối loạn muốn đẩy Bùi Chiêu Chu ra, lại sợ động tác quá mạnh ngược lại làm anh bị thương.
Chỉ có thể gồng mình đau khổ nhẫn nại, giống như một khổ hình sức cùng lực kiệt, trong lòng bị tra tấn bằng mọi cách…
Lại bởi vì khổ hình này quá mức ngọt ngào, thế cho nên Tư Hoài Tây hèn mọn không tha mà hy vọng thời gian ngừng trôi, vĩnh viễn dừng ở thời khắc này là được.
Tư Hoài Tây bế Bùi Chiêu Chu lên, về tới căn biệt thự hoang.
Hắn vẫn cứ không chịu từ bỏ việc chữa trị cho Bùi Chiêu Chu, chỉ hy vọng thời gian đến khi hắn hoàn toàn trở thành thây ma càng lâu càng tốt, như vậy có thể thêm một chút cơ hội.
Nhẹ nhàng đặt Bùi Chiêu Chu ở một chỗ tương đối sạch sẽ, lúc này Bùi Chiêu Chu bị tra tấn bởi ham muốn tăng vọt trong kỳ mẫn cảm, hơn nữa duyên cớ tinh thần lực đặc biệt phù hợp với pheromone Alpha của anh, tinh thần lực của Tư Hoài Tây chính là thuốc kích dục hiểu quả nhất với anh.
Tư Hoài Tây liên tục đưa tinh thần lực vào chữa trị cho anh, thay vào đó lại dẫn Bùi Chiêu Chu tiến vào kỳ mẫn cảm sâu chưa từng có.
Đôi mắt hổ phách vàng ánh lên ánh nước xuân tình mê ly, môi mỏng đỏ mọng ướt át, cơ thể cực nóng không ngừng áp lên thân thể lạnh băng đang dần mất đi thân nhiệt con người của Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu thuận theo bản năng theo đuổi bạn đời, bàn tay không an phận vuốt ve ngực Tư Hoài Tây, vặn vẹo vòng eo trong lồng ngực Tư Hoài Tây, phả hơi thở nóng hổi vào cổ hắn.
Khiến hai mắt Tư Hoài Tây tối sầm lại, đè xuống dục niệm nóng nảy xuống đáy lòng, khắc chế mà xa cách buông lỏng cái ôm với Bùi Chiêu Chu, chỉ nắm cổ tay anh truyền tinh thần lực vào.
“Cho tôi, Tư Hoài Tây… Tôi muốn cậu.”
Kỳ mẫn cảm khơi dậy, Bùi Chiêu Chu bị tàn phá chẳng còn thừa mấy ý chí, dục cầu bất mãn mà cường thế cắn môi dưới hơi hơi kháng cự của Tư Hoài Tây.
Mắt hổ phách vàng ướt dầm dề kiên định mê người, như một vại mật ong rót xuống mê hoặc nhân tâm, lộ ra âm thanh run rẩy ngọt ngào khiến trái tim Tư Hoài Tây phát khẩn, ngực khó chịu mà muốn nghẹt thở, lại dồn dập thở dốc vài cái.
Tư Hoài Tây cuộn lại ngón tay xanh đen bén nhọn, dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của Bùi Chiêu Chu, đáy mắt lóe lên vài đạo thâm ý phức tạp nhẫn nhịn.
Hắn sẽ tự sát trước khi hoàn toàn biến thành thây ma, hắn không thể kéo theo Bùi Chiêu Chu cùng xuống vực sâu.
“Không được, anh chịu đựng một chút, ngày mai chờ anh trở về căn cứ, ngăn tủ phòng sách trong nhà có đủ nhiều tinh hạch cấp cao, cầm những tinh hạch đó đi tìm một dị năng giả hệ tinh thần cấp cao khác điều trị đi.”
Trong mắt Tư Hoài tây trực trào kích động sự nhẫn nại và trọn vẹn tình yêu, kiềm lòng mà chỉ hôn nhẹ bên môi Bùi Chiêu Chu: “Anh sẽ sống, đừng từ bỏ.”
Lồng ngực Bùi Chiêu Chu phập phồng, rũ xuống hốc mắt đỏ bừng, mu bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo của Tư Hoài Tây, cong tấm lưng mà run rẩy, tức giận rơi nước lệ nói: “… Tư Hoài Tây, không cho, đừng để lại tôi một mình, tôi không cần bất cứ gì ngoại trừ cậu.”
Đồng tử Tư Hoài Tây bình tĩnh rồi lại yên lặng, vô hạn chua xót trong cái nhấp môi, cười mà lại như khóc nói: “Ngoan, nghe lời được không? Chỉ hứa với tôi một lần thôi.”
“Không, cứ bỏ mặc tôi đi.”
“Tôi không… A…”
Bùi Chiêu Chu căm giận lấp kín khuôn miệng khiến người phiền chán đau lòng kia với hốc mắt đỏ hoe, môi răng xen lẫn va chạm nhau, từng hạt nước mắt đứt quãng nện vào lòng Tư Hoài Tây, đau đớn không cách nào hô hấp lại không dám tiến tới dễ dàng.
“Em thích anh không? Đừng có nói dối.”
Bùi Chiêu Chu cố nén tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, đôi mắt hổ phách vàng vẫn bướng bỉnh quật cường như cũ.
Tư Hoài Tây im lặng một lát, môi mỏng khẽ run, cam tâm tình nguyện nói: “Thích.”
Lại dừng một chút.
Hầu kết Tư Hoài Tây lăn lộn, tình yêu sâu đậm chảy xuôi trong mắt, thâm tình lưu luyến nhìn Bùi Chiêu Chu: “Em yêu anh, không có, vứt bỏ anh, em luyến tiếc… Mang anh về căn cứ, em chỉ muốn thấy anh sống cho thật tốt, chính vì nguyên nhân đó mà em không thể không rời xa anh…”
“Vậy em nhắm mắt lại.” Bùi Chiêu Chu cắn khẩn môi, giọng nói run rẩy, “Đây là khẩn cầu cuối cùng của anh với em.”
Tư Hoài Tây nghe theo lời anh nói, nhắm hai mắt lại, cảm nhận được đôi tay ấm áp cởi bỏ quần hắn, khẩn trương đến độ hô hấp vừa dồn dập vừa nóng rực, có tiếng cọ xát quần áo vụt đi, lòng bàn tay chạm đến một mảnh da thịt bóng loáng mềm dẻo, giống như bị độ ấm từ lòng bàn tay hắn dẫn phát một trận mẫn cảm mà rụt lại.
Đột nhiên ý thức được cái gì, Tư Hoài Tây hoảng loạn muốn mở mắt ra, lại ngừng vì một tiếng quát giận lớn.
“Không được mở mắt!”
Mang theo tiếng thở dốc không những không cho người ta giận mà ngược lại cào vào lòng ngứa ngáy.
Tư Hoài Tây mở bừng mắt, nhìn thấy cảnh tượng mặt đỏ tới mang tai trước mặt, ám dục sâu trong đáy mắt cuồn cuộn, khàn giọng nói: “Việc còn lại cứ giao cho em đi.”
Xoay người một cái áp đảo Bùi Chiêu Chu trên mặt đất.
Hai người được ăn cả ngã về không đặt tất cả tình yêu, mãnh liệt cuồng nhiệt, cả niệm tưởng đầu nhập trận quyết biệt triền miên trắng đêm này.
Ánh trăng thanh lệ lay động.
Bùi Chiêu Chu cắn bờ vai của hắn, khóe mắt ướt át phiếm hồng nói: “Không phải em vẫn luôn muốn biết anh đến từ đâu sao?”
Trán Tư Hoài Tây đổ mồ hôi nóng, không có dừng động tác lại, trầm thấp âm u nói: “Ở đâu?”
“Một thế giới khác.”
Tư Hoài Tây kinh ngạc.
Hắn loáng thoáng có thể nhận thấy được Bùi Chiêu Chu không giống một người mạt thế, không ngờ lại là đến từ một thế giới khác. Điều này liền có thể giải thích được vì sao mà Bùi Chiêu Chu có thể lấy ra sản vật vượt xa với trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này.
“Anh… sẽ trở về sao?”
Ánh mắt Tư Hoài Tây âm u vững vàng, càng ôm chặt người trong lòng.
“Không về, ở thế giới kia anh đã là người chết.”
Bùi Chiêu Chu cắn hầu kết gợi cảm đến điên kia, đối diện với cặp mắt sáng quắc trong bóng đêm của Tư Hoài Tây: “Được em nhặt về, nói ra thì anh chính là người của em.”
Trái tim Tư Hoài Tây đột nhiên nhảy lên vài cái, kích động đáp lại lời Bùi Chiêu Chu gần như vừa mới bày tỏ với hắn.
Thể lực biến thái của dị năng giả hàng đầu mạt thế đến cả Bùi Chiêu Chu tự nhận là Alpha cấp S đứng đầu một thế giới khác cũng khó có thể chấp nhận được.
Đấm vài cái vào lồng ngực kiên cố kia cho hả giận, lại bị dẫn vào một vòng khoái lạc nữa mà trầm luân xuống vực sâu.
Nói chuyện, hôn môi, ôm nhau một cách đứt quãng.
Bùi Chiêu Chu thất thần mà nói ra hết thảy chuyện quá khứ, được Tư Hoài Tây thương tiếc hôn lên khóe mắt ướt đẫm.
Tương tự.
Tư Hoài Tây cũng mổ ra cho đối phương xem nội tâm chỗ sâu nhất chưa từng nói với người khác.
Một đêm này thật dài, thật lâu.
Là mạt thế, nhưng cũng làm người mê muội.
Chỉ là…
Mạt thế còn có một danh từ khác gọi là kết thúc.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay dần dần trở nên lạnh lẽo, trái tim muốn đình chỉ việc đập.
Cả người Bùi Chiêu Chu rét run, nắm bàn tay Tư Hoài Tây bị thi hóa đến chỉ còn tro đen lạnh băng, bi thương tuyệt vọng trong lòng khó mà ức chế được.
Anh không có cách nào cứu được người yêu sắp chết đi.
Tư Hoài Tây quyến luyến nhìn thật sâu người hắn yêu, ánh mắt không dời đi nửa phân, coi như đây là lần cuối được nhìn nhau, nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt sưng đỏ ướt át của Bùi Chiêu Chu.
“Anh cũng phải đáp ứng em một chuyện cuối cùng. Sau khi em hoàn toàn biến thành thây ma, em liền không còn là em, anh hãy xem ‘thây ma’ đó như người xa lạ và giết chết.”
Đến tận cuối cùng Tư Hoài Tây cũng không buông tha khiến Bùi Chiêu Chu áy náy.
Bùi Chiêu Chu phát ra vài âm tiết vô nghĩa, chậm chạp không mở miệng.
“Hứa với em, đây là khẩn cầu cuối cùng của em, có… được không?”
Tư Hoài Tây hết sức hấp hối, cầu xin một cách khó khăn.
“… Được, được mà.”
Hai mắt Bùi Chiêu Chu trống rỗng đáp ứng hắn.
Trái tim hoàn toàn đình chỉ, lần nữa tỉnh giấc đó chính là thây ma.
Mắt Bùi Chiêu Chu đờ đẫn dựa vào thi thể lạnh băng của Tư Hoài Tây, im lặng một cách điên cuồng giữa không gian tĩnh mịch.
Anh đổi ý.
Không có động thủ giết chết Tư Hoài Tây sắp biến thành ‘thây ma’.
Thời gian từng chút trôi qua.
Thi thể lạnh băng trong lòng ngực vẫn không nhúc nhích.
Bùi Chiêu Chu nghe thanh âm an tĩnh không nhịp đập kia, cảm giác cô tịch như thể thế giới chỉ còn một mình anh một người.
… Anh không muốn Tư Hoài Tây trở nên an tĩnh như thế.
Động đi.
Làm sao nhịp tim có thể bất động như thế!
Bùi Chiêu Chu điên cuồng mà thanh tỉnh, ấn ngực Tư Hoài Tây để trái tim sống lại, đột nhiên anh cảm giác thứ gì đó rơi ra từ quần áo.
Anh không quan tâm, chấp nhất ấn trái tim Tư Hoài Tây.
Một phút, mười phút…
Nửa tiếng, một tiếng…
Bùi Chiêu Chu dần cảm thấy được cánh tay không còn lực, đau nhức đến không nhấc nổi tay, cuối cùng mờ mịt thất thố suy sụp trên mặt đất.
Món đồ rơi xuống phát ra ánh sáng trong suốt, lôi kéo sự chú ý của Bùi Chiêu Chu.
… Là viên tinh hạch của vua thây ma.
Bùi Chiêu Chu nhặt viên tinh hạch đó lên, trong mắt tràn đầy tức giận mà quăng ngã trên mặt đất, tinh hạch cứng rắn trực tiếp bắn ngược lên, không chút sứt mẻ nào.
Đột nhiên.
Con ngươi Bùi Chiêu Chu run rẩy, vội vàng nhặt tinh hạch lên, cẩn thận chà lau bụi bẩn trên đó, trong lòng ôm một tia hy vọng.
Muốn để trái tim Tư Hoài Tây đập lại lần nữa, giống như một cỗ máy yêu cầu thêm nhiên liệu để cung cấp động năng, cho Tư Hoài Tây hấp thụ tinh hạch tinh thần lực cấp mười một của vua thây ma, có thể nào phát sinh kỳ tích làm trái tim hắn đập lên lần nữa!
Bùi Chiêu Chu thật sự làm như vậy, nghiền tinh hạch thành bột phấn đút cho Tư Hoài Tây đã chết, trông mong chằm chặp không chớp mắt nhìn Tư Hoài Tâ.
Lại qua hơn mười phút.
Nửa tiếng.
Một vài tiếng.
Tư Hoài Tây an tĩnh nằm trên mặt đất, không có bất luận tiếng động gì.
Sắc mặt Bùi Chiêu Chu hiện lên tuyệt vọng ảm đạm, chua xót tự giễu kéo lên khóe miệng.
Đây là mạt thế, làm gì có kỳ tích.
Anh mệt rồi ——
Bùi Chiêu Chu khép đôi mắt lại, dựa vào lồng ngực lạnh băng Tư Hoài Tây, bên tai tĩnh mịch không tiếng động, tựa như nội tâm hoang vu trống rỗng của anh.
Nặng nề thiếp đi.
Không muốn tỉnh lại nữa.
…
Không biết đã qua bao lâu.
Tia sáng chói mắt xuyên thấu màn đêm.
Bùi Chiêu Chu từ từ mở mắt ra, ánh sáng nóng bỏng xuyên qua khung cửa sổ thật chói mắt, chiếu vào đồng tử anh tỏa sáng, ngay cả gò má cũng nóng rực đỏ hồng vì ánh mặt trời.
Anh có chút bài xích ánh dương quá mức chói mắt này, hơi rũ mắt không muốn tỉnh lại.
Nhưng đột nhiên ——
Bùi Chiêu Chu mở to hai mắt, anh nghe thấy tiếng tim đập ấm áp bên tai, cái tay trắng nõn thon dài đan chặt mười ngón với anh, mu bàn tay lưu động mạch máu tươi sống rõ ràng…
Khiếp đảm ngẩng đầu.
“Buổi sáng tốt lành.”
Đáy mắt Tư Hoài Tây mang theo ý cười ấm áp đến cực điểm, đôi mắt xanh biển thanh triệt khôi phục giống không trung xanh ngắt sạch sẽ nhất.
Bùi Chiêu Chu ngây người nhìn thẳng mười mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh tiến tới ôm lấy Tư Hoài Tây, mắt hổ phách vàng rực rỡ mang theo ý cười lỗng lẫy xán lạn nhất, như thể ôm lấy cả thế giới của mình.
“Sớm ——”
======