Trâu Tinh Thần: “Nhanh à, anh còn đang thấy chậm đây.”
Tô Mạch nói nhỏ: “Dù sao cái gì gì kia anh mới đặt hàng sáng nay, hôm nay không tới được đâu.”
Trâu Tinh Thần nhoẻn cười: “Anh có ngốc đâu, không biết đi cửa hàng tiện lợi mua hay sao.”
Tô Mạch: “Em nghĩ rằng là giường mới tới chắc vẫn còn mùi sơn, foóc-man-đê-hít các kiểu vẫn chưa bay hơi hết, ít nhất phải đợi bảy, tám ngày mới ngủ được.”
Cái chính là nội y cô mua vẫn chưa giao hàng.
Trâu Tinh Thần để đũa xuống: “Tối nay anh cứ ngủ luôn thử xem có trúng độc chết được không.”
Tô Mạch: “Em không, em yêu quý mạng sống lắm.”
Hai người trả khay và đồ dùng cơm lại chỗ thu đồ, đi cầu thang xuống tầng.
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch thong thả đi xuống.
Anh vừa đi vừa nói chuyện: “Tối nay anh muốn ngủ giường mới luôn, không chờ được nữa.”
Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần: “Em nghĩ là loại chuyện này cần làm trang trọng một chút, em vẫn chưa chuẩn bị gì hết.”
Trâu Tinh Thần quay qua nhìn cô: “Em có gì cần chuẩn bị à?”
Tô Mạch không thể trơ mặt nói là nội y đủ loại phong cách của cô nên chỉ nói: “Nến rồi hoa tươi các kiểu.”
Trâu Tinh Thần nghĩ ngợi chốc lát, thấy cô nói dường như cũng hơi hơi có lý: “Ở nhà có nến với giá cắm nến rồi, hoa thì lát nữa trên đường về mua luôn, hoa hồng đỏ nhé?”
Tô Mạch nói khẽ: “Ý em là thế này có phải hơi bị nhanh không?”
Trâu Tinh Thần: “Đây không phải là chuyện sớm muộn hay sao, làm sớm hưởng thụ sớm, rề rề rà rà để làm gì.”
Tô Mạch: “Thần ca thật đúng là một con người phóng khoáng.”
Hai người ngồi vào xe, Trâu Tinh Thần không cho xe chạy ngay. Anh cầm tay Tô Mạch: “Yên tâm, anh sẽ thật dịu dàng, không làm em đau.”
Tô Mạch đỏ mặt: “Quý ngài nói chuyện lúc nào cũng thẳng đuồn đuột vậy à.”
Trâu Tinh Thần nghiêng người sang hôn nhẹ một cái lên môi Tô Mạch: “Giống như bây giờ vậy.”
Môi anh thật mềm thật ấm cào đáy lòng cô ngứa râm ran.
Về tới nhà, trước cổng biệt thự có một chiếc xe tải màu xanh đang đậu, vài ba công nhân đang chuyển các bộ phận của giường xuống xe.
Bọn Triệu Thù đứng ở cửa nhà trông Trâu Tinh Thần và Tô Mạch từ ga-ra lại.
Chu Bắc: “Thần ca nghĩ gì tự dưng đi mua giường thế?”
Tình thánh Vương Tử Hoài: “Cái này mà còn phải hỏi.”
Chu Bắc nghĩ ngợi một lúc thì không hỏi nữa, đám còn lại cũng đều đã hiểu.
Tô Mạch giải thích: “Dạo này anh ấy lớn thêm, cái giường cũ bị nhỏ.”
Vương Tử Hoài cười: “Lớn thêm thì phải vận động nhiều một chút.”
Tô Mạch: “…” Chẳng bằng cô không giải thích gì cho xong.
Trâu Tinh Thần đi từ sau tới, nhìn Vương Tử Hoài một cái: “Bảo ông test đã test xong chưa.”
Vương Tử Hoài nhanh chân chuồn ngay.
Trâu Tinh Thần đi vào nhà, lúc đi tới sau lưng Mễ Việt thì nói: “Tổng hợp lại bình luận trong buổi stream của Trịnh Kinh Kinh rồi gửi cho tôi.”
“Đinh lão đầu, test kỹ phụ bản Thần Vực thêm mấy lần.”
*vực trong khu vực, thần trong thần tiên.
Tô Mạch đứng cạnh cầu thang nhìn công nhân ra ra vào vào.
Cô liếc nhìn qua chỗ Trâu Tinh Thần, anh đã hoàn toàn vùi đầu vào công việc.
Một công nhân đứng cạnh lan can tầng hai hỏi với xuống: “Để ở phòng nào?”
Tô Mạch đi lên tầng, mở cửa phòng Trâu Tinh Thần: “Ở đây, chuyển giường cũ sang phòng bên cạnh trước đã.”
Các công nhân lắp giường xong ra về, Tô Mạch mới nghĩ ra cái giường này phải đợi mấy ngày nữa mới ngủ được, vậy thì mấy ngày tới anh ngủ ở đâu?
Buổi tối tan làm, Trâu Tinh Thần ôm laptop đi lên tầng.
Tô Mạch mở cửa phòng ngủ của anh: “Anh ngửi thử mà xem, toàn là mùi sơn, không ngủ được. Em thấy phòng cho giúp việc ở dưới tầng vẫn còn đang trống, anh ngủ tạm trong đó ít hôm đi.”
Trâu Tinh Thần: “Anh mua loại không mùi thân thiện với môi trường đấy.”
Anh vào phòng, chiếc giường đôi trống huơ trống hoác, chỉ có nệm để trên dát giường, không có vỏ ga, đúng là đang đợi bay mùi.
Trâu Tinh Thần quay ngược trở ra, mở cửa phòng Tô Mạch: “Vậy anh ngủ bên này vậy.”
Tô Mạch: “Đây là phòng của em.”
Trâu Tinh Thần: “Đây là nhà của anh.”
Lại tự giác bổ sung thêm: “Tất nhiên, cũng là của em.”
Cuối cùng, Trâu Tinh Thần vẫn leo được lên giường của Tô Mạch đúng như mong muốn.
Anh còn mang cả đồ ngủ và quần áo để thay sang định tắm rửa luôn ở bên này.
Tô Mạch hoàn toàn không buồn ngó ngàng tới cái tên tu hú chiếm tổ này nữa.
Cô ngồi vào bàn bật máy tính lên nhưng tiếng nước dội ào ào vẫn đập thẳng vào tai.
Cô lấy tai nghe ra nhét vào tai, mở một bộ hoạt hình lên xem.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước dần ngừng lại.
Trâu Tinh Thần ra khỏi nhà vệ sinh: “Máy sấy của em đâu?”
Tô Mạch quay đầu.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, trên người không mặc bất kỳ một thứ gì đang cầm khăn lau tóc, nước chảy từ tóc xuống cổ từ từ chảy xuống tới chỗ quấn khăn tắm.
Hàng lông mi dài ướt hơi nước, thêm cho đôi mắt một chút mê hồn.
Tô Mạch đứng dậy lấy máy sấy cho Trâu Tinh Thần, ngoảnh mặt đi chỗ khác đưa cho anh.
Trâu Tinh Thần không nhận, ngồi xuống giường, chỉ chỉ vào tóc mình: “Em sấy cho anh đi.”
Cô cũng chẳng biết vì sao bản thân không từ chối, thậm chí không nói nhiều một câu đã đi cắm điện, y như thể bị một sức mạnh siêu nhiên nào đó kiểm soát cơ thể vậy.
Trâu Tinh Thần ngồi ở giường, Tô Mạch quỳ chân trên giường, bật máy sấy tóc cho anh.
Cô vuốt tóc anh: “Không phải người ta toàn nói lập trình viên là đối tượng dễ bị hói nhất hay sao, sao tóc anh dày thế.”
Trâu Tinh Thần ngoái đầu nhìn cô: “Em không cần phải hết chuyện nói nhảm đâu.”
Tô Mạch im miệng, tiếp tục sấy tóc cho anh.
Máy sấy tóc là loại không ồn, tiếng vốn rất nhỏ nhưng vì là giữa đêm nên nó bị phóng đại nghe to hẳn lên.
Sấy xong tóc, Tô Mạch tắt máy: “Anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, ai bảo em lại chiều anh chứ, em qua phòng khách ngủ.”
Cô xuống giường, đang quờ chân tìm dép thì bị anh giữ cổ tay lại: “Có phải chưa ngủ chung với nhau bao giờ đâu, em chạy làm gì.”
Đúng là hai người từng ngủ chung với nhau mấy lần nhưng phần lớn là do anh qua ké điều hòa.
Hôm nay thì khác, sau khi hai người đồng thuận quyết định sẽ làm chuyện gì gì đó thì đã khác.
Tô Mạch vẫn nghĩ tới bộ áo chiến của cô, năm giờ chiều trang web mới giao hàng, nhanh nhất thì phải mai mới tới được, lại còn phải giặt giũ phơi phóng nữa.
Trâu Tinh Thần ôm eo Tô Mạch, kéo cô vào lòng xoa xoa, cúi đầu cọ cọ cằm lên tóc cô, khẽ nói: “Tạm tha cho em hai hôm. Đêm nay chỉ ngủ, ngủ theo nghĩa đen.”
Anh vừa mới tắm xong được một lúc, cơ thể vẫn còn hơi nóng hôi hổi, lúc nói chuyện, hơi thở phả lên đỉnh đầu cô.
Tô Mạch rời khỏi vòng tay của Trâu Tinh Thần, lại tủ lấy đồ, cầm bộ đồ ngủ bà già.
Trâu Tinh Thần: “Em làm chiếu lệ với anh vậy sao.”
“Không cho ăn thì thôi, có thể chăm sóc về mặt thị giác một chút được không?”
Tô Mạch quay đầu: “Cho anh ngủ ở đây là tốt lắm rồi, không muốn thì ra ngoài.”
Trâu Tinh Thần xuống giường chọn một chiếc váy dây lụa đỏ trong tủ đồ: “Mặc cái này đi, vải sờ thích.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần, khẳng khái nói: “Anh bảo em mặc gì thì em phải mặc đó à, em là một cá thể độc lập, có chủ kiến và sở thích của riêng mình. Em nói không mặc là không mặc.”
Trâu Tinh Thần: “Cho em hai ngàn, chuyển qua Alipay.”
Tô Mạch: “Được.”
Cô cầm chiếc váy ngắn gợi cảm đó vào nhà vệ sinh, quay người lại nói: “Anh chuyển trước đi.”
Trâu Tinh Thần lấy điện thoại ra thao tác mấy cái.
Tô Mạch kiểm tra điện thoại: “Thừa năm trăm rồi, có cần trả lại không?”
Trâu Tinh Thần ném điện thoại xuống đầu giường: “Không thừa đâu, năm trăm đó là yêu cầu chỉ mặc mình váy ngủ.”
Nói khẽ: “Chỉ mặc mình nó, mình nó thôi, hiểu chứ?”
Tô Mạch ném đồ đang trên tay vào mặt Trâu Tinh Thần: “Dê cụ, em không đồng ý.”
Một chiếc váy ngủ và một chiếc quần lót ren màu đen.
Trâu Tinh Thần giữ quần lót lại, ném váy ngủ lại cho Tô Mạch, dỗ dành: “Ngoan.”
Tô Mạch bắt được váy ngủ, thoáng nhìn chiếc quần lót trong tay anh: “Anh nói hôm nay chỉ ngủ thôi, ngủ theo nghĩa đen.”
Trâu Tinh Thần gật đầu.
Nhận được sự khẳng định một lần nữa, Tô Mạch mới yên tâm vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cô tắm xong đi ra, cầm khăn lau tóc.
Trâu Tinh Thần vỗ vào mép giường: “Lại đây, anh kiểm tra thử.”
Tô Mạch: “Kiểm tra cái gì?”
Trâu Tinh Thần: “Kiểm tra thử xem năm trăm đồng của anh có bị phí phạm không.”
Tô Mạch: “Không mặc mà, không phải bị anh cầm mất rồi sao.”
Trâu Tinh Thần đi tới, bàn tay to vén nhẹ lên.
Ngón tay anh chạm vào da cô, cô giật mình như phải bỏng, lùi về sau một bước: “Không mặc đúng chứ?”
Trâu Tinh Thần ừ, giọng khàn khàn.
Tô Mạch lấy máy sấy sấy tóc, Trâu Tinh Thần lại lấy sấy giúp cô.
Anh vuốt tóc cô, sấy được vài cái đã chuyển sự chú ý sang chiếc cổ trắng ngần bên dưới mái tóc đen.
Anh tắt máy sấy.
Cô hỏi: “Vẫn chưa xong mà, sao không sấy nữa?”
Giây tiếp theo liền thấy trên cổ có cảm giác mềm mềm.
Anh ôm cô từ phía sau, cúi xuống hôn cổ cô, dần dần dịch về sau tai.
Toàn thân cô tê dại, ngửa đầu nói: “Đừng phá nữa, ngủ thôi.”
“Ngủ theo nghĩa đen.”
Anh bế cô khỏi ghế, bỏ xuống giường.
Cô nhìn thấy đôi mắt anh dần dần sâu thẳm, là do ngọn lửa đang hừng hực cháy trong con ngươi.
Má cô nóng hổi, giọng run run, không biết là run vì hồi hộp hay hưng phấn: “Vừa rồi anh nói rồi mà, hai hôm nữa.”
Dù sắp chết tới nơi, cô vẫn còn nghĩ tới mấy bộ áo chiến của mình, không biết giờ phút này nó đã tới thành phố Tây Quỳnh chưa, liệu mai có thể giao hàng được chưa.
Trâu Tinh Thần lên giường, đè cô xuống: “Lời đàn ông nói trên giường mà em cũng tin.”
Nói rồi cúi đầu hôn chặt môi cô, bàn tay to chạy trên cơ thể cô.
Hôm nay dường như anh dịu dàng một cách bất ngờ, không cắn cô, mỗi cái hôn đều thật dịu dàng.
Anh dán vào tai cô hỏi: “Yêu anh chứ?”
Giọng anh du dương và hơi khàn, khẽ khàng trầm ấm, tựa một liều thuốc mê làm cô cam tâm tình nguyện uống nó.
Cô hơi hồi hộp, cũng hơi chờ mong. Một ngọn lửa nhỏ cháy trong đáy lòng, anh tựa như một cơn cuồng phong nhóm lửa cô, thiêu đốt cô.
Không khí loãng dần, đêm dài tĩnh lặng.
Mập mờ triền miên sánh lại.
Thần kinh, mạch máu tựa một lớp giấy giòn bị người chọc thủng, cô bám chặt vào tay anh, cắn răng, đau bật thành tiếng.
Anh hôn hôn cô, thở dồn dập, vỗ về cô: “Ngoan.”
Cô nhìn ánh đèn dìu dịu trong mắt anh, lên lên xuống xuống. Tựa như những con sóng vỗ vào ánh trăng bên bờ biển, hết lớp này tới lớp khác, hết sóng này tới sóng khác.
…
Sau khi lắng lại, anh nằm cạnh bên, cầm chặt tay cô, quay qua nhìn cô: “Thích chứ?”
Tô Mạch đỏ mặt, nói khẽ: “Đau.”
Trâu Tinh Thần quay mặt cô về phía mình, hôn hôn môi cô: “Lần tới là hết đau.”
Tô Mạch đứng dậy, nhặt chiếc váy ngủ bị anh xé mặc lên người, nhìn lại giường, ga giường bị đỏ một góc nhỏ.
Cô quên không lót đồ ở bên dưới.
“Dậy đi, thay ga.”
Trâu Tinh Thần xuống giường, bế Tô Mạch lại ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ, lôi chăn từ giường qua đắp lên người Tô Mạch: “Em nghỉ một lúc đi, để anh thay.”
Cô biết bình thường anh ghét nhất là thay ga giường, thay vỏ chăn, là người thà chạy quanh khu biệt thự ba vòng chứ không muốn động tay thay chăn thay ga.
Tô Mạch ngồi trong chiếc chăn mềm mại xem người đàn ông lấy chiếc ga giường cô thích màu hồng khói ở trong tủ ra thay.
Đợi Trâu Tinh Thần thay ga giường xong, Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ chui lại vào chăn, rúc vào lòng người đàn ông.
“Anh thật chẳng giống như là lần đầu.” Suýt thì đã lấy mạng cô.
Trâu Tinh Thần nhoẻn cười: “Cám ơn đã khen.”
Tô Mạch ngẩng đầu hôn hôn đỉnh yết hầu của anh.
Anh ấn cô vào trong lòng mình, nói khẽ: “Đệt, lại châm lửa.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Trâu Tinh Thần: Rốt cuộc ngày lành cũng tới, thật chẳng dễ gì.