Cũng đã nửa đêm, Đoàn Đoàn lại khóc, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Liễu Vi Dung vô cùng lo lắng, sợ đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài công công Kính Sự phòng sau khi lần thứ nhất kết thúc liền đi, Tiểu Lý Tử cũng trở về, giữ cửa chính là nô tài trực đêm.
Bên trong phòng sát vách, tiểu Đoàn Đoàn nhỏ bé vừa kéo vừa gào khóc, nhóm bà vú sốt ruột lại hoang mang lo sợ vây quanh hắn, cho bú sữa hắn không ăn, lại không đi tiểu, chỉ khóc.
Liễu Vi Dung đi vào liền lo lắng chạy về phía bảo bảo, bà vú bên cạnh vội vàng hành lễ.
"Đoàn Đoàn thế nào?" Nàng ôm lấy Đoàn Đoàn vẫn còn đang gào, nhẹ giọng dụ dỗ, nhưng vô dụng, hắn vẫn còn khóc, Liễu Vi Dung nóng nảy, kiểm tra lại toàn thân của hắn, không có phát hiện vấn đề gì.
Nhóm bà vú cũng nói không ra nguyên nhân gì, chỉ nói là sau khi Đại hoàng tử tỉnh lại đã khóc rồi.
Mộ Dung Triệt mím môi mỏng, vốn là còn có chút ghen ghét đối với đứa con trai này, không muốn trông coi hắn, nhưng thấy hắn khóc thê thảm như thế, lại rất đau lòng, không nhịn được dùng bàn tay cầm tay nhỏ bé của hắn, vuốt vuốt.
Quả nhiên, rất hữu hiệu, Đoàn Đoàn dừng khóc.
Nhìn về Mộ Dung Triệt, nhếch miệng cười.
Liễu Vi Dung ngạc nhiên nhìn một màn này, thì ra là Hoàng thượng còn có chiêu thức này.
Thật là lợi hại.
Nhìn đến ánh mắt sùng bái của Đức tần, khóe miệng Mộ Dung Triệt hơi vểnh.
"Hoàng thượng, không bằng tối nay cho Đoàn Đoàn và thần thiếp ngủ cùng nhau? Liền một đêm..." Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn, thử hỏi.
"Ừ!" Mộ Dung Triệt dừng một chút, sau đó gật đầu, cũng không có thu tay lại, mặc cho nhi tử nắm ngón tay.
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, cho nhóm bà vú đi xuống nghỉ ngơi, mình ôm lấy Đoàn Đoàn trở lại phòng ngủ, Đoàn Đoàn thật biết điều, không có khóc, không biết có phải mới vừa rồi khóc mệt hay không, lại nhắm mắt ngủ.
Liễu Vi Dung rất là im lặng.
Đem Đoàn Đoàn thả vào trên giường, Liễu Vi Dung cũng mệt mỏi tê liệt, mới vừa miễn cưỡng chống đỡ, Mộ Dung Triệt ở đây, không thể uống nước linh tuyền, chỉ có thể tùy ý nằm ở trên giường.
Thấy vẻ mặt Mộ Dung Triệt bình tĩnh lên giường ngủ ở bên người nàng, Liễu Vi Dung hết cho ý kiến.
Hình tượng Hoàng đế ở trước mặt nàng không giống nhau.
Nàng luôn có thể nhìn thấy bộ mặt không đồng dạng như vậy của hắn, trước người hắn là Đế Vương uy nghiêm lạnh lùng, phía sau người lại là sói đội lốt cừu.
Đây là tin tưởng đối với nàng sao?
Chỉ là hiện tại nàng có chút may mắn, đem Đoàn Đoàn ôm tới đây cùng nhau ngủ, nếu không ngày mai thỉnh an trễ sẽ không tốt.
Hai lớn một nhỏ cứ như vậy hài hòa ngủ thiếp đi.
............
Liễu phủ.
Tưởng thị đem hai lá thư Liễu Vi Dung giao cho nàng bỏ ra, giao cho Liễu Chi Hạo.
"Lão gia, đây là phong thơ Đức tần nương nương để cho ta giao chongài, nói là ngài bảo Đại tiểu thư giao cho nàng, hỏi ngài là có ý gì."
"Ta đưa thư cho Vi Dung lúc nào?" Liễu Chi Hạo cau mày, nhìn qua hai lá thư, mở ra nhìn lại, càng xem sắc mặt càng âm trầm.
‘Bốp’ một tiếng, Liễu Chi hạo hung hăng vỗ mặt bàn một cái.
Tưởng thị giật mình, vuốt ve ngực.
"Lão gia, xảy ra chuyện gì?"
Liễu Chi Hạo hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh, giận quá thành cười nói: "Chính ngươi xem một chút! Ta chưa bao giờ biết Trương thị lại ở sau lưng ta làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy!"
Nói xong đem hai lá thư đưa cho Tưởng thị.
Tưởng thị vừa mở ra nhìn, sắc mặt có phần phấn khích.
Ngay cả đồ cưới của người chết cũng muốn lấy, không chỉ như thế còn ngụy tạo phong thơ, bảo Đức tần khuyên Hoàng thượng đi đến chỗ Đại tiểu thư......
Xem ra Tam tiểu thư ở Liễu phủ thật là không có địa vị nha.
Chỉ là lá gan của Đại phu nhân thật là không nhỏ, thế nhưng lấy danh nghĩa lão gia để làm những chuyện này, lão gia không tức giận mới là lạ.
Ý nghĩ của Tưởng thị chuyển một cái, dịu dàng nói: "Lão gia, ngài đừng tức giận làm hại thân thể, không đáng giá, chỉ là tỷ tỷ cũng thiệt là, làm sao lại làm chuyện như vậy sau lưng lão gia? Nếu để cho Tam tiểu thư hiểu lầm thì làm thế nào?"
Thật ra thì một câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Tưởng thị nói chưa dứt lời, vừa nói như thế, Liễu Chi Hạo tức giận càng sâu, dùng sức vỗ xuống mặt bàn, trong miệng không ngừng quát lên: "Ác phụ, thật là ác phụ, nếu không phải vì nhi tử, ta đã sớm bỏ ác phụ này rồi......"
Thật ra thì Liễu Chi Hạo cũng chỉ là phát tiết một chút tức giận, Trương thị là không thể nào bỏ rơi.
Tưởng thị nghe âm thầm vui mừng, lão gia càng tức giận, liền cho thấy hắn càng chán ghét đối với Đại phu nhân, lại càng có lợi đối với nàng.
Nàng vỗ vỗ ngực Liễu Chi Hạo, giúp hắn thuận khí, nhãn châu xoay động, lại nói, "Lão gia, có lẽ là tỷ tỷ vô tâm, chỉ là thiếp thân có chút khó hiểu, tại sao tỷ tỷ lại nhớ đến đồ cưới của Triệu tỷ tỷ?"
Liễu Chi Hạo cười lạnh, khinh thường nói: "Vô tâm? Nàng ta làm cái gì đều có mục đích, về phần đồ cưới, cái này thì có cái gì kỳ quái, Triệu thị là truyền nhân duy nhất của thế gia y thuật đã xuống dốc, đoán chừng là nàng ta nhớ kỹ Triệu thị mang tới đồ cưới là mấy quyển sách thuốc đơn lẻ."
Thật ra thì ban đầu Triệu thị từng đề cập tới cùng hắn, nhưng mà hắn không có để ý, dù sao cũng là đồ cưới của phu nhân, hắn cũng không có ý tưởng kia, không nghĩ tới ác phụ Trương thị này lại nghĩ đến, còn muốn lấy danh nghĩa của hắn lừa gạt, quả thật rất đáng hận rồi, còn hủy thanh danh của hắn.
Đó là đồ Triệu thị để lại cho Vi Dung, nàng cũng dám đánh chủ ý, thật là tức chết hắn.
Đối với Trương thị đáy lòng hắn đã lạnh lại càng lạnh, nếu như không phải là vì hai đứa con trai, hắn thật muốn tống nàng về trong nhà từ đường đi.
Không thể bỏ rơi, cũng có thể đưa đến từ đường.
"Bản sách thuốc đơn lẻ là rất trân quý, nhưng cũng không còn cần thiết như thế, chỉ có hiểu y thuật mới dùng đến được?" Mặc dù Tưởng thị rất tò mò bản sách thuốc đơn lẻ, có điều nàng chỉ là tò mò mà thôi.
"Nàng muốn cho Tương Nhã dùng, Tương Nhã biết một chút y thuật." Không thể không nói Liễu Chi Hạo hiểu rất rõ Trương thị.
"À? Cái này thì có quan hệ gì?" Tưởng thị mơ hồ, tuy nói sách thuốc bản đơn lẻ rất trân quý, nhưng không cần thiết nhất định không thể, nàng đã không biết nói Trương thị làm sao rồi, trước kia Trương thị làm cho người ta có ấn tượng là người đoan trang hiền huệ, về sau bị vạch trần, mới biết thì ra là giả hiền huệ.
Thật ra thì những đại gia tộc này đều có, chỉ là người ta không có làm đoạn tuyệt như vậy
"Những lời ta đã nói với ngươi tối nay, không được truyền ra ngoài, một chút cũng không được tiết lộ ra ngoài, biết không?" Liễu Chi Hạo đột nhiên thận trọng mở miệng.
Thần sắc Tưởng thị dừng lại, nghiêm túc gật đầu.
"Thật ra thì ngay từ lúc Tương Nhã mười tuổi, Trương thị từng mang nàng đến Tướng Quốc Tự, vừa lúc nhìn thấy Minh Viễn đại sư, Minh Viễn đại sư liền phê mệnh cho Tương Nhã."
Từ việc Liễu Chi Hạo nói cho Tưởng thị biết bí mật trọng đại này, nhìn ra hắn rất coi trọng Tưởng thị, chớ nói chi là Tưởng thị bây giờ còn mang đứa con của hắn.
"Phát mệnh?" Tâm Tưởng thị vừa động.
"Ừ, Minh Viễn đại sư nói mệnh Tương Nhã là quý không thể nói." Liễu Chi Hạo tiếp tục nói.
Quý không thể nói?
Ý định Tưởng thị vừa động, số mệnh Đại tiểu thư này quý không thể nói? Làm sao có thể, nàng cảm thấy Tam tiểu thư mới phải chứ? Tam tiểu thư vào cung một năm, thuận lợi sinh hạ trưởng hoàng tử, còn tấn vị.
Mà Đại tiểu thư đây?
Chẳng những danh tiếng phá hủy, còn bị giáng làm thường tại.
Về sau muốn phục vị sợ là khó khăn.
Người nào quý không thể nói, vừa nhìn liền biết.
"Lão gia, có thể đã nghĩ sai rồi hay không? Người xem đãi ngộ của Đại tiểu thư trong cung hiện giờ......" Tưởng thị nói đến đó là dừng.
Liễu Chi Hạo chấn động mạnh một cái, đúng vậy, so sánh rõ ràng như vậy, rõ ràng mệnh cách của Tương Nhã cũng không như lời Trương thị nói.
Chẳng lẽ Vi Dung chính là quý không thể nói, nhưng không đúng, Trương thị cũng không đề cập qua Vi Dung, Liễu Chi Hạo cau mày.
Xem ra Trương thị che giấu hắn rất nhiều thứ, chờ Minh Viễn đại sư đi xa trở lại, hắn nhất định phải đi thăm hỏi một chuyến mới được.
Trước hắn đã có cái ý nghĩ này, hiện tại xem ra nhất định phải làm, hắn không thể nào lấy được chân tướng từ chỗ Trương thị rồi.
Nhưng mà bây giờ phải viết phong thư cho Vi Dung trước, cởi bỏ cái hiểu lầm này mới được.
Nhưng viết thế nào để truyền tới trong tay nàng?
Tai mắt ngầm trong cung đã bị Tương Nhã tiếp nhận, bên trong còn có người do Trương thị bố trí, xem ra chỉ có thể đợi chờ cơ hội rồi.
............
Hôm sau, Liễu Vi Dung dậy thật sớm, cùng Mộ Dung Triệt dùng qua đồ ăn sáng, hắn đi vào triều, nàng mặc cho Đoàn Đoàn áo khoác nhỏ màu hồng xong, sau đó mang theo Đoàn Đoàn đi Từ An Cung của Thái hậu.
Đầu xuân tháng tư, sau khi tuyết ngừng rơi, cả buổi tối đi qua, trong cung, tuyết trên cây tất cả đều hòa tan, tuyết đọng trên đường cũng không còn, hóa thành một vũng nước.
Bởi vì Hoàng hậu vẫn còn bị cấm túc, cho nên không cần đi chỗ bên kia của Hoàng hậu, mà là trực tiếp đến chỗ của Thái hậu bên này.
Từ An Cung bên này sớm đã có không ít tần vị thượng phi tử đang chờ, mang theo Đoàn Đoàn cùng Trần mama cùng với Bạch Liên trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người đi tới chỗ La tần quen thuộc trước mặt.
Cùng La tần chào hỏi.
La tần cũng chào hỏi nàng một cái, sau đó nhìn Đại hoàng tử trong ngực Trần mama, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Làm Liễu Vi Dung không ngờ chính là, nàng thế nhưng thấy được Liễu Tương Nhã, nàng thế nhưng cũng ở trong hàng ngũ thỉnh an.
Chuyện gì xảy ra?
"La tỷ tỷ, tại sao Liễu thường tại cũng ở đây?" Nàng không nhịn được tò mò nhỏ giọng hỏi La tần.
La tần cười nhạt, đối với xưng hô lơ đễnh của Liễu Vi Dung, mọi người đều biết quan hệ của tỷ muội các nàng tan vỡ, liếc nhìn Liễu Tương Nhã cách đó không xa, nhỏ giọng trả lời: " Thỉnh thoảng Thái hậu nương nương sẽ cho gọi Liễu thường tại, mọi người đã tập mãi thành thói quen rồi."
"Hoá ra là như vậy!"
Liễu Vi Dung ngẩn ra, thoáng nhìn Liễu Tương Nhã thấy được toàn thân cao thấp chỗ nào dường như cũng thêu chút hoa mộc lan, bỗng dưng nhớ tới chuyện hoa mộc lan.
Nghĩ thầm, Liễu Tương Nhã này duới tình huống như thế còn có thể vào mắt Thái hậu, không đơn giản, cũng không biết làm sao nàng làm được.
Thái hậu còn chưa có buông kế hoạch bão dưỡng nàng sao?
Xem ra chỉ có thể là nguyên nhân này rồi.
Liễu Tương Nhã cũng phát hiện ánh mắt của nàng, nàng hướng Liễu Vi Dung dịu dàng cười một tiếng, giống như họ còn là tỷ muội tốt.
Liễu Vi Dung lập tức dời ánh mắt đi.
Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng đùa với tiểu Đoàn Đoàn đang được Trần mama ôm, kéo cáo mũi của tiểu Đoàn Đoàn, thật đáng yêu.
Không biết hành vi của mình đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ.
Chờ tứ phi đến đông đủ, không bao lâu, cửa điện Từ An Cung mở ra.
Dưới sự hướng dẫn của Thục phi, đoàn người chậm rãi tiến vào Từ An Cung.
Sau khi thỉnh an Thái hậu, Liễu Vi Dung ôm tiểu Đoàn Đoàn đưa cho Thái hậu nhìn, Thái hậu vui mừng ôm Đại hoàng tử không buông tay, một câu lại một câu cháu ngoan, từ trong miệng Thái hậu nói ra, tình cảm yêu thích rõ ràng này làm phi tần tại chỗ ghé mắt.
Đều mang tâm tư mờ ám nhìn Đại hoàng tử trong ngực Thái hậu.
Thục phi xoắn xoắn khăn tay, cười khanh khách khen: "Thái hậu, Đại hoàng tử thật biết nghe lời, đều không khóc, không làm khó, vừa nhìn chính là có phúc khí."
"Đúng vậy, dáng dấp Đại hoàng tử thật tốt, cùng Hoàng thượng là một khuôn mẫu khắc ra ngoài." Huệ phi khen tiếp một câu.
Liễu Vi Dung xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đoàn Đoàn, hết ý kiến, ánh mắt Huệ phi thật là lợi hại, nhỏ như vậy, lại có thể nhìn ra cùng Hoàng đế một khuôn mẫu khắc ra ngoài.
Tiếp đó mọi người đều rất có ánh mắt tán dương Đại hoàng tử, bên trong lại hết sức muốn nôn, hận mình không thể sinh được một đứa.
Thái hậu vui mừng không ngậm miệng được, mặc kệ các nàng là thật lòng hay là giả tính, bà đều thật vui mừng nghe họ tán dương trưởng hoàng tôn của mình.
Thời điểm thỉnh an Liễu Vi Dung vốn còn đang lo lắng, nhưng bây giờ yên tâm, nàng vốn cho là khi thỉnh an sẽ gặp phải tình huống đối chọi gay gắt, không nghĩ tới cũng là một mảnh hoà thuận vui vẻ.
Mặc dù đây là giả dối.
Tối thiểu tốt hơn tranh giành đối lập nhau, nói thật, nàng thật sự không am hiểu.
Liễu Tương Nhã ở một bên bưng khuôn mặt tươi cười hầu hạ Thái hậu, trong lòng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhìn tứ phi cùng Thái hậu vây quanh Đại hoàng tử, tay không tự giác nắm chặt, đáy mắt có ánh sáng rọi thoáng qua.
Có lẽ nàng nên đổi loại phương thức rồi.
Thỉnh an xong, Thái hậu không đành lòng đem Đại hoàng tử đưa cho Liễu Vi Dung, sau đó dặn dò nàng mỗi ngày đến thỉnh an lại mang Đại hoàng tử tới đây.
Lời vừa nói ra này, lại đưa tới một hồi ghen tỵ.
Mới ra khỏi Từ An Cung, cho Trần mama ôm tiểu Đoàn Đoàn chuẩn bị đi trở về, chợt một đạo âm thanh dịu dàng mềm giòn dễ vỡ gọi dừng lại.
"Muội muội, xin chờ một chút."
Bước chân Liễu Vi Dung ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía người tới thì khẽ cau mày, thần sắc nhàn nhạt.
"Có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, ta mang Đoàn Đoàn đi về trước."